*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Thành công thu được hồn phách ở trên người Lý Thần phi, trước mắt Lang Hoa đột nhiên xuất hiện một vệt ánh sáng, khói xanh lượn lờ tan hết thì một người phụ nữ đầu đeo ngọc quan long phượng châu, trên người mặc một chiếc áo bào rộng màu đỏ thắm, trên áo thêm khăn quàng vai, sắc mặt đầy sầu khổ xuất hiện ở trước mặt nàng.
Mũ phượng + phượng bào + khăn quàng của hoàng hậu thời Minh
“Thiếp thân Hồ Thiện Tường.” Nàng dừng một chút, khóe miệng mơ hồ kìm nén một tia đau khổ, lại thêm một câu: “Phế hậu của Đại Minh Tuyên Tông – Hồ thị.”
Lang Hoa khẽ gật đầu: “Cung Nhượng Chương hoàng hậu.”
Hồ Thiện Tường là vợ cả nguyên phối của Minh Tuyên Tông Chu Chiêm Cơ, Hồ thị lấy hiền đức nổi tiếng, được Minh Thành Tổ Chu Lệ chọn làm hoàng thái tôn phi. Sau khi Minh Tuyên Tông lên ngôi, nàng đương nhiên được lập thành hoàng hậu. Nhưng ở năm Tuyên Đức thứ ba, khi nàng hai mươi tám tuổi, Tuyên Tông lấy lý do Hồ Thiện Tường “không con nhiều bệnh” bị phế thành đạo cô, ban danh “Tĩnh Từ tiên sư”. Chết rồi chỉ được làm lễ táng của tần phi. Thụy hào của hoàng hậu là do con trai Tuyên Tông – Anh Tông truy thụy.
Hồ Thiện Tường rưng rưng tố khổ: “Thiếp thân còn trẻ gả cho hắn, kết hôn mười ba năm, tự hỏi khổ cực quản gia, giúp chồng dạy con, từ hoàng thái tử phi đến hoàng hậu, mỗi ngày chưởng quản cung vụ, chưa từng sinh ra nửa phần sai lầm, nhưng hoàng thượng một mực chỉ thích Tôn thị, vì Tôn thị, hắn còn chạy tới để xin thiếp thân nhường hậu vị. Thiếp thân đánh cược một hơi, làm theo như tâm nguyện của hắn trực tiếp xin chỉ dụ tự phế hậu, nhưng đã quên, từ xưa tới nay, có phế hậu nào có thể chết được tử tế! Người nhà mẹ đẻ thiếp thân vì thiếp thân mà bị thế nhân lạnh nhạt. Nữ nhi của thiếp thân vốn nên là trưởng công chúa tôn quý nhất, nhưng bởi vì thiếp thân – người mẹ không hăng hái này, khắp nơi bị nữ nhi của Tôn thị chèn ép.”
Tâm nguyện của Hồ thị là bảo vệ hậu vị, nàng không hy vọng xa vời được Tuyên Tông sủng ái, chỉ muốn nhà mẹ đẻ thịnh vượng, để nữ nhi của nàng nhạc hưởng an khang.
Lang Hoa tiến vào thân thể Hồ Thiện Tường trong nháy mắt đó, liền nghe thấy bên tai có người đang lải nhải nói gì đó.
Trong tay nàng đang cầm một khối bánh hoa quế*, trắng vàng rõ ràng, thơm ngát.
bánh hoa quế – 桂花糕
Lang Hoa cắn một cái, hương vị không sai! Nàng ngẩng đầu, nhìn người trước mắt này một cái, mặc một bộ long bào cổ tròn, tay áo hẹp màu vàng, một thân hiên ngang khí vũ. Trang phục Đại Minh quy định nghiêm ngặt, có thể mặc màu vàng, ngoại trừ đế hậu, ai dám?
long bào cổ tròn tay áo hẹp màu vàng – 黄色 团龙窄袖圆领袍
Khắp thiên hạ, dám ở trước mặt hoàng hậu Hồ Thiện Tường nói chuyện lớn tiếng, cũng chỉ có một mình trượng phu của Hồ Thiện Tường——Minh Tuyên Tông Chu Chiêm Cơ.
Lang Hoa một tay chống cái cổ, cũng không đánh gãy lời nói của hắn, thảnh thơi ăn bánh hoa quế.
“… Nói chung, chỉ cần ngươi chủ động xin phế hậu, giao ra hậu vị, trẫm chắc chắn bồi thường ngươi gấp bội.” Chu Chiêm Cơ nói nửa ngày, rốt cục rơi xuống lời kết thúc cuối cùng. Đại thần cả triều đều không đồng ý hắn phế bỏ Hồ Thiện Tường, hắn không thể đối nghịch cùng văn võ cả triều, vậy thì không thể làm gì khác hơn là để Hồ thị tự xin phế, chỉ cần Hồ thị từ bỏ hậu vị, ai còn nói thêm nửa bước?
Bồi thường gấp bội? Trong miệng hắn cái gọi là bồi thường, lẽ nào chính là đem Hồ Thiện Tường biến thành đạo cô sao?
Lang Hoa giương mắt, Tuyên Tông lớn hơn Hồ Thiện Tường bốn tuổi, bây giờ cũng ba mươi hai tuổi, năm tháng cũng không có lưu lại dấu vết ở trên ngũ quan tuấn mỹ của hắn, trái lại từ nhỏ Tuyên Tông được lập thành hoàng thái tôn, nhiều năm qua đi, bây giờ thừa kế ngôi vị hoàng đế, uy nghi ngang tàng của đế vương làm hắn càng có mị lực nam tính.
Lang Hoa bình tĩnh cầm khăn xoa xoa tay, “Hoàng thượng thuyết phục đại thần cả triều không được, liền đến thiếp thân nơi này cưỡng bức dụ dỗ, nhưng thiếp thân tự hỏi gả cho hoàng thượng mười mấy năm qua, cẩn trọng lo liệu cung vụ, chưa bao giờ từng xảy ra nửa điểm sai lầm, hoàng thượng có thể dùng lý do gì phế thiếp?”
“Giang sơn của trẫm cần dòng dõi kế thừa, ngươi vừa không cách nào sinh dục hoàng tự cho trẫm, nên thoái vị làm hiền danh.”
Lý do hắn cũng đã sớm giúp Hồ Thiện Tường nghĩ kỹ, chỉ cần Hồ Thiện Tường có thể chủ động xin phế, từ bỏ hậu vị, lần này hắn sẽ đỡ mắc công rất nhiều chuyện.
Lang Hoa mỉm cười, từng chữ từng câu chậm rãi nói: “Thiếp thân dưới gối chỉ có hai vị công chúa xác thực không cách nào phân ưu cho giang sơn xã tắc của hoàng thượng, thế nhưng thiếp thân còn trẻ, ngay cả ba mươi cũng không đến, hoàng thượng lại làm sao mà biết, thiếp thân tương lai không cách nào lại sinh dục hoàng tự?”
Chu Chiêm Cơ hơi nhướng mày, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Lang Hoa một cái: “Chuyện sinh con chỉ mình ngươi có thể quyết định? Ngươi sinh hai đứa mới mang thai một con trai, nhưng bất hạnh sảy thai, thái y nói khả năng ngươi có thai không lớn, chớ nói chi là muốn sinh nhi tử! Trong hậu cung có tư lịch, có dòng dõi có khối người!”
Lang Hoa hiểu rõ “Ồ” một tiếng, âm cuối kéo dài, ánh mắt tựa như cười mà không phải cười nhìn thẳng Chu Chiêm Cơ, nói: “Xem ra hoàng thượng đã tìm kĩ rồi, nói một chút coi, là vị muội muội nào?”
“Quý phi Tôn thị đức nghĩa chi mậu, dưới gối sinh dục trưởng tử của trẫm, chính là ứng cử viên hoàng hậu tốt nhất.” Tuyên Tông nói năng có khí phách.
Lang Hoa nhìn hắn thật sâu, phun ra năm chữ: “Hoàng thượng chắc chắn chứ?”
Có lẽ là nhìn ra sự xem thường trong mắt nàng, Tuyên Tông tức giận nói: “Ngươi đây là ý gì?”
Lang Hoa không chút khách khí cười nhạo: “Nếu không ngày nào đó thiếp thân cũng đi ôm dưỡng con trai của một phi tần vị trí thấp sung làm nhi tử của mình, xem hoàng thượng còn có thể dùng lý do gì phế ta?”
Không sai, nhi tử Chu Kỳ Trấn của Tôn quý phi căn bản không phải do nàng ta sinh, mà là do một cung nữ không có danh phận trước đây được Tuyên Tông sủng hạnh sinh ra, cung nữ đã bị Tôn thị sát hại, đi mẫu lưu tử, đem đứa bé nói là nhi tử của mình. Chuyện này Tuyên Tông cũng biết, thế nhưng Tuyên Tông ngầm thừa nhận cách làm của Tôn thị, trực tiếp giúp Tôn quý phi che giấu mọi chuyện đi.
Chuyện vẫn bị Tuyên Tông cùng Tôn thị khổ sở ẩn giấu đột nhiên bị Lang Hoa nói toẹt ra, ánh mắt của hắn lấp lóe mấy lần: “Ngươi… Ngươi làm sao mà biết được?”
Lang Hoa “Chà chà” líu lưỡi: “Hoàng thượng nghĩ chính mình giấu giếm rất kỹ sao? Trong cung nào có bí mật gì, đứa con trai kia của Tôn thị làm sao đến, thiên hạ đều biết, chỉ có điều e ngại mặt mũi của hoàng thượng không dám vạch trần mà thôi, có điều xem các ngươi kẻ ca người xướng đến vui mừng như vậy, nếu như nô tì không nói cái gì nữa, e sợ Tôn thị sẽ náo loạn ra chuyện cười. Nàng ta như thế nào nô tì không quan tâm, thế nhưng lúc này cũng liên quan tới hoàng thượng cùng mặt mũi của hoàng gia, nô tì không thể lại giấu giếm.”
Lang Hoa đem vẻ mặt “Chuyện này nô tì cũng là vì tốt cho hoàng thượng”, làm Tuyên Tông tức giận quá chừng, nói thẳng: “Ngươi! Ngươi đối với trẫm bất kính! Trẫm muốn phế bỏ ngươi!”
Trong mắt người ở bên ngoài, Hồ Thiện Tường đoan trang hiền lành, chuyện gì đều chọn không ra một tia sai lầm, thế nhưng ở trước mặt Chu Chiêm Cơ, Hồ Thiện Tường sẽ cùng hắn nháo, sẽ cùng hắn cãi nhau, sẽ lộ ra kiều thái của tiểu nữ nhi, Hồ Thiện Tường thật sự yêu Tuyên Tông nên mới sẽ chỉ ở trước mặt hắn lộ ra một màn không muốn người biết. Nhưng trong mắt Tuyên Tông chỉ có Tôn thị, thân thể Tôn thị xinh đẹp, vạn sự nịnh hót hắn, có Tôn thị thiên kiều bá mị đối nghịch so sánh, Hồ Thiện Tường mặc kệ nói cái gì làm cái gì, mãi mãi cũng là sai!
Lang Hoa lấy ra một cái khăn từ eo nhỏ, cố làm ra vẻ đang lau nước mắt rơi xuống: “Hoàng thượng là trời của nô tì, là đất của nô tì, là phụ thân của nữ nhi nô tì, nô tì làm sao sẽ đối với hoàng thượng bất kính đây?”
Lang Hoa đem hai chữ “nữ nhi” nói rất nặng, lúc này, Hồ Thiện Tường đã sinh hai nữ nhi, Thuận Đức công chúa và Vĩnh Thanh công chúa, cho nên, câu không con trong miệng Tuyên Tông căn bản là không thành lập, còn bệnh lâu, vậy thì càng buồn cười, Hồ Thiện Tường trước đây không cẩn thận sảy thai, sảy một bé trai bốn tháng, thân thể vẫn không có khôi phục, cho nên mới có vẻ bệnh.
Kiếp trước Hồ Thiện Tường ở trong mắt người bên ngoài đúng là quá tốt rồi, ai nói tới Hồ Thiện Tường, đều giơ ngón tay cái lên tán thưởng một tiếng “Hiền hậu”! Liền bởi vì hình tượng Hồ thị quá hoàn mỹ, Tuyên Tông suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra lý do phế hậu, hay dùng loại lý do hoang đường này để Hồ Thiện Tường chủ động xin phế, vì lót đường cho Tôn thị, nhưng bạc đãi thê tử nguyên phối như thế, tâm Hồ Thiện Tường nhất thời lạnh, đêm đó liền xin hạ chỉ phế hậu.
“Hồ thị ngươi…” Tuyên Tông cùng Hồ Thiện Tường là phu thê thiếu niên, hắn đã sớm lĩnh hội sự “quấy nhiễu” của Hồ Thiện Tường, lại không nghĩ rằng Hồ Thiện Tường sẽ giả vờ giả vịt như thế!
“Hoàng thượng, quý phi nương nương thân thể không khỏe, thỉnh hoàng thượng đến thăm.”
Giọng nói của tiểu thái giám ngay ngoài cửa, nhất thời đem bầu không khí trong điện xuống tới cực điểm.
Lang Hoa cũng không giả vờ khóc lóc, vẩy vẩy khăn, làm một thủ thế “thỉnh”, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng, quý phi đến mời ngài đi qua!”
Tuyên Tông chau mày, lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
Cung nữ Bích Thủy của Hồ Thiện Tường theo sát tiểu thái giám chạy vào:
“Nô tỳ vô dụng, không có ngăn cản được tiểu thái giám kia.”
Lang Hoa lắc đầu một cái, nói: “Thôi, lại không phải lần đầu tiên.”
Bích Thủy nhẹ giọng nói: “Nương nương làm sao không lưu hoàng thượng qua đêm?”
“Lưu được người, không giữ được tâm.” Lang Hoa nhìn sắc trời, nói: “Màn đêm thăm thẳm, sợ là Tôn thị đợi đã lâu không thấy hoàng thượng đi ra ngoài, cho rằng hoàng thượng muốn ngủ ở chỗ bổn cung, nóng ruột mới sai tiểu thái giám đến.”
Bích Thủy xem thường bĩu môi: “Hoàng thượng vừa đến chỗ nương nương, Tôn quý phi thỉnh thoảng liền kêu thân thể không khỏe, doạ ai đó!”
“Nàng ta không cần doạ người khác, chỉ cần hoàng thượng tin tưởng liền được rồi.” Lang Hoa nhón gót đi tới bên giường, cởi giầy ra, Bích Thủy giúp nàng thả mạn giường xuống, Lang Hoa hỏi: “Thuận Đức cùng Vĩnh Thanh hôm nay thế nào?”
Bích Thủy trả lời: “Hai vị công chúa rất tốt, Thuận Đức công chúa hôm nay do nữ quan giáo dục đang học thêu.”
Lang Hoa nhớ tới hai đứa bé kiều kiều mềm mại trong ký ức, đầu quả tim mềm nhũn, ôn nhu nói: “Nhanh đem hai đứa gọi tới.”
Thuận Đức công chúa tám tuổi, trong lúc vung tay nhấc chân đã có khí thế của hoàng gia; Vĩnh Thanh công chúa hai tuổi, vừa mới học đi, do nhũ mẫu ôm đi vào.
Lang Hoa ôm lấy Vĩnh Thanh, tiểu cô nương mở to con mắt đen lay láy, giòn tan kêu nàng một tiếng “Mẫu hậu”.
Kiếp trước Vĩnh Thanh bất ngờ chết sớm, chưa sống đến mười tuổi, Hồ Thiện Tường mất con đau đớn, thân thể càng ngày càng suy yếu, mà Thuận Đức, gả cho người mấy năm liền đi, ngay cả một đứa con đều không có để lại, kiếp này, nàng phải cố gắng che chở hai nữ nhi.
Lang Hoa ôm chặt Vĩnh Thanh, lại nhìn Thuận Đức bên cạnh tha thiết mong chờ, vỗ vỗ vị trí bên người mình, cười nói: “Hôm nay ngủ cùng mẫu hậu có được hay không?”
Trong mắt Thuận Đức loé ra một tia xoắn xuýt, cô bé thấp giọng nói: “Mẫu hậu, ma ma nói Thuận Đức thân là công chúa hoàng gia, phải cẩn thận tuân thủ cung quy.”
Lang Hoa ôn hòa nở nụ cười: “Không sao, mẫu hậu đã lâu không có nhìn thật kỹ Thuận Đức.”
Thuận Đức do dự một lúc, xem muội muội đã ở trên giường nhỏ lăn lộn, cô bé vui mừng bò lên giường, nằm ở bên người mẫu hậu, bé ôm lấy tay Lang Hoa, dịu dàng nói: “Mẫu hậu, hôm nay nữ nhi đang học thêu, chờ nữ nhi học xong, liền thêu một hầu bao cho mẫu hậu.”
“Được, mẫu hậu chờ.”