Ngày Chu Gia Mẫn bị hành hình, vạn dặm không mây, trời trong veo.
Thái hậu sai người đặt một cái bàn cách nơi thềm đá xảy ra chuyện đó không xa, mệnh tất cả phi tần cùng cung nhân trong cung đều đến quan sát, đứng một đám người đông đúc.
Vì thái hậu dặn dò, nữ quyến hậu cung đều mặc lễ phục, Chu Nga Hoàng cũng không ngoại lệ, nàng mặc áo bào màu đỏ thêu tường vân, đầu đội phượng quan*, khí chất đoan trang, nghiêm mặt ngồi ở bên người Lý Dục.
Phượng quan –皇后鳳冠
Màu đỏ tươi, chỉ có chính thất vợ cả mới có thể mặc, đại diện cho thân phận của các nàng vĩnh kém xa, không thể thay thế được người ấy.
Loại màu sắc quá chói mắt này, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể tùy tùy tiện tiện mặc liền có thể mặc xinh đẹp, thế nhưng Chu Nga Hoàng mặc màu này rất đẹp, đại cẩm bào màu đỏ, phối hợp phượng quan rạng ngời rực rỡ trên đầu nàng, làm cho nàng ung dung hoa quý.
Kiếp trước, kiếp này, Chu Gia Mẫn thích nhất, không phải là phượng bào này trên người nàng sao?
Nàng chính là muốn cho Chu Gia Mẫn nhìn thấy, đời này, Chu Gia Mẫn phí hết tâm tư muốn cướp thứ trong tay nàng chỉ là mơ hão!
Canh giờ vừa đến, Chu Gia Mẫn liền bị hai thị vệ đẩy đi ra.
Trên chân nàng ta mang theo xiềng xích, mỗi một bước đi, dây xích ma sát trên đất phát ra tiếng vang “leng keng”, Chu Gia Mẫn mặc một bộ tù phục màu trắng, quần áo đã nhàu nát không ra hình thù gì, liền ngay cả gương mặt như hoa như ngọc cũng loang lổ đen thui, không hề xinh đẹp gì nữa, tóc của nàng ta rối bù, mặt trên còn dính mấy cọng rơm, ăn mày đầu đường cũng không thể so với người này tốt hơn bao nhiêu.
Chu Gia Mẫn liếc mắt liền thấy Chu Nga Hoàng một thân lễ phục màu đỏ, sự thù hận từ đáy lòng nàng ta nhất thời như hồng thủy ngập trời. Rõ ràng cùng một mẹ, tại sao nàng ta trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ, có vài thứ, rõ ràng chính nàng ta nên có được, nàng ta chỉ là tự mình đi tranh thủ mà thôi, nhưng rơi vào kết cục chém ngang hông, mà Chu Nga Hoàng, căn bản không cần làm cái gì, liền có thể phong quang vô hạn như vậy ngồi ở bên người Lý Dục.
Ông trời bất công biết bao!
Chu Gia Mẫn muốn gào thét, thế nhưng miệng nàng ta bị nhét một miếng vải, không cách nào kêu lên tiếng, cả người kịch liệt giãy dụa, Chu Gia Mẫn trợn tròn hai mắt, nhìn chòng chọc Chu Nga Hoàng, ánh mắt kia tàn nhẫn, lại như muốn đem Chu Nga Hoàng rút gân lột da.
“Thành thật một chút!” Thị vệ phía sau đè nàng ta xuống quát lên.
Chu Gia Mẫn đột nhiên bị người mạnh mẽ đè ngã, quỳ gối phải cục đá trên đường, đầu gối đột nhiên quỳ rạp xuống đống đá nhỏ, làm nàng ta đau muốn ngất, rên lên một tiếng: “A!”
Thái hậu cũng không nói thêm cái gì phí lời, nói ngay vào điểm chính: “Hành hình!”
Đao phủ hành hình hiển nhiên là kinh nghiệm mười phần, hắn mạnh mẽ ực một hớp rượu trắng, sau đó phun toàn bộ ở trên đại đao, rượu trắng hóa thành giọt nước bám vào trên đại đao chiếu vào hiện ra ánh bạc.
Thị vệ đè Chu Gia Mẫn xuống thấy thời gian đã tới, lập tức kéo nàng ta nằm lên trên giường nhấn một cái, kéo áo của nàng ta, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, lập tức nhanh chóng buông tay.
Cùng lúc đó, đao phủ híp mắt lại, giơ tay chém xuống, thân thể Chu Gia Mẫn từ eo nhỏ bị một đao chém làm hai đoạn.
Chu Gia Mẫn thậm chí phản ứng không kịp nữa, toàn bộ thân thể cũng đã trời nam đất bắc.
Miệng bị che, nàng ta mặc dù không cách nào lên tiếng, thế nhưng sự thống khổ đau đớn của thân thể, rên rỉ từ khóe miệng tràn ra.
Tuy rằng bị chém ngang hông, thế nhưng thần trí Chu Gia Mẫn còn tỉnh táo, nửa người trước của nàng ta lăn lộn trên đất, nhưng khiến máu chảy càng nhanh hơn, liền ngay cả ruột cũng chảy ra…
“Ọe!”
Tiếng nôn mửa liên tiếp không ngừng vang lên, Chu Nga Hoàng theo tiếng kêu nhìn lại, nguyên tưởng rằng là những phi tần chưa từng thấy máu kia, ai biết Lý Dục ngồi ở bên người nàng cũng che ngực, đang nôn đến chết đi sống lại.
Chu Nga Hoàng bình tĩnh quét thị vệ phía sau hắn một cái, thị vệ lập tức đi cầm ngay một ống nhổ lại đây.
Lý Dục ôm lấy ống nhổ, ói ra đất trời đen kịt.
Chu Gia Mẫn thống khổ giãy dụa hơn nửa giờ, mới vì mất máu mà tắt thở.
Thái hậu đứng lên, lạnh lùng nhìn Lý Dục nói: “Hoàng nhi, thân thể ả ta nên xử trí như thế nào?”
Lý Dục hiện tại xem như là rõ ràng, Chung thái hậu mấy lần để hắn tự mình xử trí Chu Gia Mẫn, chính là cố ý, mục đích là để hắn không còn nhớ nhung gì tới Chu Gia Mẫn.
Lý Dục cười khổ: “Ném ra bãi tha ma chôn đi!” Nói xong, không dám nhìn đống thi thể kia một lần nào nữa.
Có lẽ là tiên đế báo mộng thực sự ứng nghiệm, sau khi Chu Gia Mẫn mới bị xử tử được hai ngày, tiền triều, hậu cung, lần thứ hai bị một luồng khí mù mịt bao phủ.
Nguyên nhân không gì khác, Triệu Khuông Dận thân chinh, dẫn dắt quân đội Đại Tống một đường thế như chẻ tre, ép thẳng tới Đại Minh cung.
Thì ra, mấy ngày trước đây Đường quân đại thắng, chỉ là Triệu Khuông Dận bố trí một mưu kế, trong lúc quân dân Đại Đường đang cao hứng, quên hết tất cả ở trong tin chiến thắng, nhưng không nghĩ tới, bọn họ đã đi vào vòng vây của Triệu Khuông Dận.
Tống quân nguy cấp một ngày kia, Lý Dục nặng nề bước vào Dao Quang điện.
“Nga Hoàng, hắn muốn gặp nàng.” Ngữ khí đau thương, còn có khẩn cầu.
Nhiệt độ trong mắt Nga Hoàng lạnh lẽo, trên mặt lộ ra ý cười châm chọc: “Quốc Chủ thật sự muốn thiếp thân đi gặp hoàng đế địch quốc?”
Lý Dục lặng im một lúc, nói giọng khàn khàn: “Nga Hoàng, nàng có thể thuyết phục hắn đáp ứng tha cho Nam Đường lần này hay không? Sau này hàng năm Nam Đường chắc chắn sẽ cống tế.”
Chu Nga Hoàng dừng một chút, lập tức dịu dàng nở nụ cười: “Quốc Chủ, Hồ thục nghi để lại cho Quốc Chủ một phong thư, ở ngay trong tẩm cung nàng ta. Ngài tự mình đi nhìn một cái đi.”
Nàng liền như vậy gọn gàng nhanh chóng xoay người, biến mất ở trong tầm mắt Lý Dục, cũng không trả lời vấn đề vừa nãy của Lý Dục.
Liễu Tâm đình, Triệu Khuông Dận đứng quay lưng với nàng, một thân áo giáp màu trắng anh tư hiên ngang.
Nga Hoàng vừa định bước tới, đột nhiên, liền phát hiện thân thể của mình đột nhiên lơ lửng giữa không trung.
Trong không khí truyền đến giọng nói của nguyên chủ: “Thần nữ, một hồn của ngài có thể lấy đi, để ta cùng huynh ấy trò chuyện.”
Lang Hoa vui vẻ, lập tức ngồi xuống điều tức, một lát sau, nàng cũng đã dung hợp được một hồn cùng thân thể của mình.
Nhưng mà chờ lúc nàng mở mắt, liền nhìn thấy nguyên chủ nằm ở trong lồng ngực Triệu Khuông Dận, uể oải nói: “Nguyên Lãng ca ca, Nga Hoàng chỉ muốn cầu huynh, xem tình cảm ngày xưa của chúng ta, chăm sóc cho Trọng Vũ thật tốt, Nga Hoàng không cầu nó một đời phú quý, chỉ cầu nó có thể bình an sống hết kiếp này.”
Tay Nga Hoàng dần dần buông xuống, hai mắt đóng chặt, thân thể ở trong lòng Triệu Khuông Dận từ từ cứng lại.
Triệu Khuông Dận đặt môi vào bên tai Chu Nga Hoàng nhẹ giọng nói: “Đời này mặc dù ngắn, cũng có kiếp sau. Phù du kham khổ, gắn bó cũng ngọt.”
Lý Dục đi vào tẩm cung Hồ Thiều Nhan, chậm rãi tìm kiếm ở trong tẩm cung.
Ở trên đầu giường, hắn phát hiện một cái hộp, hắn mở ra vừa nhìn, quả nhiên như quốc hậu từng nói, bên trong có một phong thư. Lý Dục mở ra vừa nhìn, mặt trên chỉ có ngắn ngủi mấy dòng chữ, nhưng đem nàng lai lịch của mình đều nói ra rõ rõ ràng ràng.
Lý Dục lảo đảo lùi về sau hai bước, trang giấy mỏng manh bay bay rơi trên mặt đất.
“Nàng ta là yêu quái? Nàng ta là yêu quái? Nàng ta làm sao có khả năng là yêu quái chứ?” Hai tay Lý Dục ôm đầu của mình, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm trang giấy trên đất.
Phía trên kia nói, Hồ Thiều Nhan là bùn đất tinh tu luyện ngàn năm, bởi vì ngưỡng mộ tài hoa cùng quyền thế của Lý Dục, cho nên mới giả làm cung nữ, lại vì có mỹ mạo và thông hiểu thi thư ca vũ, được quốc hậu vừa ý, mới có thể may mắn vào hậu cung hầu hạ. Đáng tiếc thời vận không tốt bị người hãm hại, dẫn đến một xác hai mệnh.
Cuối cùng, Hồ Thiều Nhan còn cường điệu chính mình rất yêu Lý Dục, chờ nàng khôi phục lại nguyên khí, nhất định sẽ tìm đến hắn.
Lý Dục cảm thấy quá buồn cười, người phụ nữ hắn sủng ái, làm sao có khả năng sẽ là yêu quái đây, nhất định là có người cố ý giở trò bịp bợm.
Lẽ nào là quốc hậu?
Không phải vậy, nàng làm sao biết Hồ Thiều Nhan để lại thư cho hắn?
Nhưng chữ viết của Thiều Nhan hắn biết, không thể có người mô phỏng theo giống như đúc.
Đột nhiên, tờ giấy vô cùng bình thường trong ánh mắt khiếp sợ của Lý Dục, từ từ bay lên, lên tới ngang mắt của Lý Dục, đột nhiên bắt đầu tự cháy, cháy đến tro tàn đều không có để lại.
Lý Dục đột nhiên cảm thấy, may là Gia Mẫn làm nàng ta sảy thai, huyết mạch hoàng thất Đại Đường không thể bị một yêu quái làm bẩn!
“Nga Hoàng, Nga Hoàng…” Lý Dục kêu hai tiếng, hắn nhớ tới nói Nga Hoàng đi gặp Triệu Khuông Dận, lòng Lý Dục tràn đầy hối hận. Hắn bước nhanh đi tới chuồng ngựa trong cung, hắn muốn tìm Nga Hoàng trở về, hắn cùng Nga Hoàng mười năm gắn bó, trên đời này, sợ chỉ có Nga Hoàng mới sẽ đối với hắn tốt như vậy!
“Quốc chủ, quốc hậu đi về cõi tiên!”
Vì Chu Nga Hoàng chết quá mức đột ngột, Lý Dục bất chiến, khiến Triệu Khuông Dận dễ như ăn bánh liền đánh hạ Nam Đường, nhưng hắn cũng không có cố ý ngược đãi Lý Dục, hắn đem Lý Dục mang về Biện Kinh, phong Lý Dục làm Vi Mệnh hầu, còn ban cho một tòa trạch viện.
Hắn lệnh họa sĩ phác hoạ vô số chân dung của Chu Gia Mẫn cùng Hồ Thiều Nhan, treo đầy ở trong nhà mới của Lý Dục.
Hai người kia, Lý Dục đã từng yêu, chỉ là hiện tại, hai người kia thành ác mộng mỗi ngày quấn quanh hắn.
Triệu Khuông Dận đem chân dung hai người kia treo ở trong nhà mới của hắn, cố ý là muốn cho hắn buồn nôn hơn!
Nói cái gì đối xử tử tế với hoàng đế tiền triều, quả nhiên là làm cho người trong thiên hạ xem, Triệu Khuông Dận muốn dùng cách này để tinh thần của hắn chịu đủ dằn vặt, quả thật là đáng sợ!
Vừa bắt đầu, Lý Dục không nhịn được trực tiếp xé hết toàn bộ chân dung, nhưng cách làm như thế, đổi lấy chính là càng nhiều chân dung hơn.
Qua mấy lần, Lý Dục liền không dám lại xé nữa, chỉ có điều lúc ăn cơm, nơi bày cơm khắp nơi đều treo chân dung Chu Gia Mẫn. Lúc ngủ, trong phòng ngủ đều là gương mặt của Hồ Thiều Nhan.
Triệu Khuông Dận đối với Lý Dục tốt vô cùng, không chỉ có thưởng cho hắn một tòa nhà, còn cho hắn ăn sơn hào hải vị.
Thế nhưng, mỗi khi Lý Dục nhìn thấy mấy món: ruột già kho, chân giò kho, bọng chân giò kho* ở trên bàn ăn, sẽ nhớ tới cảnh Chu Gia Mẫn đầu một nơi thân một nẻo, máu đỏ tươi, ruột lòi ra, mùi khó nghe…
“Ọe!”
Một màn như vậy mỗi ngày đều sẽ trình diễn, cơm nước đầy bàn, sắc hương đầy đủ, Lý Dục căn bản cũng không có cơ hội thưởng thức, liền bắt đầu nôn mửa, nôn đến lúc trong dạ dày trống trơn, liền bắt đầu nôn nước chua…
Đến buổi tối, mỗi ngày Lý Dục đều muốn thắp đầy đèn ở trong điện, làm trong điện chiếu sáng trưng, sau đó một mình co rúm lại ở trong góc, cảnh giác nhìn quét xung quanh, bởi vì tại mọi thời khắc hắn đều nhớ câu kia của Hồ Thiều Nhan: Quốc Chủ, chờ thiếp thân lại tu luyện thành người, thiếp thân lại trở về hầu hạ Quốc Chủ!
Liền như vậy, mỗi ngày ngồi bất động đến bình minh, cuộc sống như thế chỉ qua có nửa tháng, Lý Dục liền bị tra tấn đến không còn hình người.
Mãi đến tận một ngày, Lý Dục nghe nói Triệu Khuông Dận đem ngôi vị hoàng đế tặng cho đệ đệ hắn, chính mình lại ôm tro cốt của Chu Nga Hoàng vân du thiên hạ, nhất thời xấu hổ không chịu nổi.
Mấy ngày sau, dùng đai lưng của mình treo ở trên xà nhà tự sát.