Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Dương Ngọc Hoàn mỗi ngày ở tại trong Nguyệt Tĩnh điện, không thể đi ra ngoài, càng không thể thấy người sống, mỗi ngày dùng cơm đều là Trúc Phương cùng cung nữ tên là Viên An thay phiên đưa tới.
Sống tháng ngày không thấy ánh mặt trời như vậy qua hơn nửa tháng, Dương Ngọc Hoàn liền không chịu nổi.
Nguyệt Tĩnh điện dựa vào sườn núi Ly Sơn, vốn vị trí địa lý vô cùng tốt, buổi tối trăng sáng như gương, ánh sao bao phủ cả Nguyệt Tĩnh điện, yên lặng xinh đẹp như họa. Chỉ là đáng tiếc, Nguyệt Tĩnh điện kiến tạo xong thì liền bị nói phong thuỷ không tốt, ngoại trừ phái mấy cung nữ hằng ngày quét tước cùng chăm sóc bên ngoài, Đường Huyền Tông cùng với phi tần căn bản sẽ không tới, cho nên toà cung thất này liền bị hoang phế.
Ngày hôm đó ánh mặt trời vô cùng tốt, xuyên thấu qua song sa vào trong điện, Dương Ngọc Hoàn cách song cửa sổ liếc mắt nhìn cảnh sắc Ly Sơn tràn ngập tuyết trắng, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Viên An bưng bàn ăn đi tới, nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Ngọc Hoàn, đem bàn ăn đặt xuống trên bàn tròn bằng tử đàn, phát sinh tiếng vang lộp bộp, làm Dương Ngọc Hoàn giật mình nhảy dựng một cái.
Viên An liếc nàng ta một chút, chu chu môi: “Ầy! Đây là bữa cơm hôm nay của ngươi!”
Dương Ngọc Hoàn phờ phạc đi tới, nhìn thấy trong bàn ăn chỉ có hai món ăn, một bát cơm. Một đĩa rau lá đã khô vàng, còn có một bánh canh trứng nổi hai mảnh lòng trắng.
Dương Ngọc Hoàn bật thốt lên: “Này, hai món này làm sao mà ăn a?”
“Cái này làm sao liền không thể ăn?”
Dương Ngọc Hoàn là Cao Lực Sĩ tự mình đưa tới, vừa bắt đầu Viên An còn tưởng rằng nàng ta có vận may lớn, đối với nàng ta vẫn tính là cung kính, chỉ là qua hơn nửa tháng, cũng không có ai tới hỏi thăm tình huống của nàng ta, thái độ Viên An đối với Dương Ngọc Hoàn bắt đầu thay đổi.
Dương Ngọc Hoàn ăn quen sơn trân hải vị rồi, món ăn như vậy làm sao có thể vào mắt nàng ta chứ?
Nàng lạnh lùng nói: “Lấy đi, ta không ăn!”
“Xí! Còn coi chính mình là nương nương sao, cũng không nhìn một chút chính mình là món đồ gì!” Viên An cười xì khinh bỉ một tiếng, cầm lấy chiếc đũa tự mình ăn cơm, ăn như hùm như sói ăn hai miếng, nàng ta đem canh cùng món ăn đều gắp hết vào trong bát cơm, há miệng lớn “hồng hộc” bắt đầu ăn, tuy rằng không có hình tượng chút nào, nhưng xem ra ăn say sưa ngon lành.
“Ngươi!” Dương Ngọc Hoàn thấy nàng ta không coi trọng mình như vậy, tức giận không thể tả, trực tiếp tiến lên đem bát ăn cơm của nàng ta đập xuống đất : “Đây là cơm nước của ta, ta không muốn, ai cũng đừng nghĩ ăn.”
Bát đĩa bị hắt xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh, Trúc Phương nghe được động tĩnh, sau đó mặt không hề cảm xúc đi tới, trách mắng: “Nháo cái gì!”
“Những thức ăn này ta ăn không vô, đổi đi cho ta.”
Trúc Phương dùng một loại ngữ điệu cứng nhắc nói: “Ăn không vô cũng đừng ăn, một ả đàn bà bị bệ hạ chán ghét còn có tư cách gì chọn tam kiếm tứ!” Bà ta quay đầu liền nói với Viên An: “Viên An, bắt đầu từ ngày mai, đừng đưa thức ăn tới cho ả ta nữa.”
Dương Ngọc Hoàn cười lạnh một tiếng, tức giận nói: “Bệ hạ đã nói muốn phong ta làm hoàng hậu, ngươi đối với ta như vậy, nếu để cho bệ hạ biết, ngài ấy nhất định sẽ đem ngươi chém thành muôn mảnh.”
Viên An thấy nàng ta nói son sắt như vậy, cũng bị nàng ta doạ sợ, nhưng Trúc Phương ở trong cung mấy chục năm, dễ gì để cho Dương Ngọc Hoàn có thể dễ dàng lừa gạt, bà ta “Chà chà” hai tiếng, nói: “Hoàng hậu? Nếu như bệ hạ thật sự dự định phong ngươi làm hậu, tại sao lại đem ngươi vứt bỏ tới nơi này, ngay cả xem đều không có phái người đến xem ngươi một lần?”
Sắc mặt Dương Ngọc Hoàn đột nhiên biến đổi, cúi người che ngực bắt đầu nôn ra một trận, Viên An nhíu nhíu mày, tới bên cạnh Trúc Phương, nhỏ giọng nói: “Ma ma, nàng ta đây là làm sao?”
Trúc Phương chau mày, nếp nhăn đầy mặt dữ tợn, nửa đoán nửa nghi nói: “Ngươi có hỉ?”
Thân thể Dương Ngọc Hoàn dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bà ta, còn chưa nói cái gì, liền lại muốn nôn một trận.
Trúc Phương tính toán tháng ngày một chốc, Dương Ngọc Hoàn là hơn nửa tháng trước đưa tới nơi này, theo lý mang thai mới nửa tháng sẽ không có loại hiện tượng này, thế nhưng ai biết trước đây nàng ta có thị tẩm hay không?
Nếu như Dương Ngọc Hoàn thật sự mang thai long duệ, vậy bà ta…
Trúc Phương hoảng hốt trong lòng, đẩy Viên An một cái, vội nói: “Mau mau đi tìm Cao công công, liền nói phái một y nữ tới xem một chút.”
♫Edit ♥ Lengkeng_Sophie ♫ Beta ♥ uchihasaki♫
“Ngươi thật sự nhìn thấy Cao Lực Sĩ phái y nữ đi qua?” Trường Sinh điện có động tĩnh gì, Mai Phi lập tức nhận được tin tức.
Trầm Hương trả lời: “Nô tỳ nhìn thấy chính xác trăm phần trăm, Đổng y nữ đúng là chạy về phía Nguyệt Tĩnh điện.”
Mai Phi hơi trầm ngâm, quả đoán nói: “Ngươi đi đem Trăn Hương gọi tới, ta có lời muốn nói với nàng.”
Trăn Hương vào hành cung cũng không có trở lại ngay, mà là ở trong Trùng Quang điện củaThọ Vương.
Trùng Quang điện cách Trầm Hương điện cũng không xa, cũng không lâu lắm, Trăn Hương liền mặt không hề cảm xúc đứng ở trước mặt Mai Phi, nói: “Nương nương có gì phân phó?”
Mai Phi cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề liền nói: “Chuyện bệ hạ cùng Thọ vương phi, ngươi đã biết rồi chứ.”
Sắc mặt Trăn Hương căng thẳng, lập tức chậm rãi cười nói: “Nương nương đang nói cái gì?”
“Không cần giấu ta, nếu là không biết chuyện của bọn họ, ngươi cũng sẽ không đặc biệt theo khoái mã chạy tới Trường An, quần áo người nào không thể tới lấy, cần phải tự mình ngươi đến? Hoàng hậu tuy nhưng đã đi về cõi tiên, thế nhưng cơ sở ngầm của nàng ấy còn bố trí ở trong hoàng cung này, hiện nay là do ngươi khống chế.”
Mai Phi cười nhạt nhìn sắc mặt Trăn Hương trắng bệch từng chút một, tiếp tục nói: “Bệ hạ bị Dương thị câu dẫn, nếu như chuyện của hai người bọn họ bị người trong thiên hạ biết, không chỉ có hình tượng anh minh thần võ của bệ hạ bị hủy, liền ngay cả Thọ Vương, e cũng gặp phải lời đồn đãi quấy nhiễu.”
“Nương nương là có ý gì?”
“Nói thẳng đi. Ta chỉ là muốn bệ hạ hồi tâm chuyển ý, mà ngươi muốn…” Giọng nói Mai Phi dừng lại, vẫn chưa nói thẳng, mà là uyển chuyển nói: “Ta nhất định sẽ không ngăn cản.”
Trăn Hương muốn hoàn thành nguyện vọng của Vũ thị, nàng đã đáp ứng Vũ thị rồi, nhất định sẽ đem Thọ Vương Lý Mạo, hoặc là Thịnh Vương Lý Kỳ đẩy tới ngôi vị hoàng đế.
Mấy vị hoàng tử khác có cạnh tranh thì mẹ đẻ không được sủng ái. Nếu Mai Phi đã nói không nhúng tay vào, vậy bọn họ liền không cách nào mượn sự thịnh sủng của Mai Phi đi làm một số chuyện.
Lông mày Trăn Hương nhăn lại, nói: “Vậy nương nương cũng nói thẳng tìm nô tỳ tới làm cái gì?”
“Ta muốn ngươi lập tức đi thăm dò, Dương thị đến cùng có mang thai hay không.” Kiếp trước Dương Ngọc Hoàn cũng không có mang thai, mãi đến tận khi nàng ta chết, cũng không nghe thấy Dương Ngọc Hoàn nơi đó truyền đến một lần tin vui, kiếp này đã bị nàng vô tình hay cố ý thay đổi rất nhiều sự tình, nàng không biết, có thể dẫn đến mọi chuyện của Dương Ngọc Hoàn phát sinh đại biến hay không.
Trăn Hương thấp giọng nói: “Nương nương yên tâm, hoàng hậu nương nương đã sớm hạ độc cho Dương thị, Dương thị đời này cũng không thể mang thai.”
“Hả?” Mai Phi nhíu mày, thầm thán phục.
Trăn Hương cười gằn: “Năm đó Dương thị không chỉ có coi trọng bệ hạ, thời gian đang chuẩn bị vào cung còn liên tiếp xuất hiện trước mặt ở Thọ Vương, câu dẫn vương gia không tiếc ngỗ nghịch nương nương, cũng phải thú hồ ly tinh kia làm chính phi, nương nương đi điều tra một phen mới biết, mục tiêu của Dương thị lại là bệ hạ, chỉ tiếc vương gia hãm đến quá sâu, nương nương không thể làm gì mới đi trước mặt bệ hạ xin ý chỉ. Vốn tưởng rằng thành vương phi, Dương thị sẽ bỏ đi tâm tư đối với bệ hạ, không nghĩ tới ả lại đến chết không đổi, nương nương ở một năm sau khi nàng ta đại hôn liền bắt đầu hạ thuốc tuyệt tử cho Dương thị, cho đến hôm nay, chính là Hoa Đà tái thế, Dương thị cũng tuyệt đối không thể lại mang thai.”
✩ Edit ♥ Lengkeng_Sophie ✩ Beta ♥ uchihasaki ✩
Nguyệt Tĩnh điện, Dương Ngọc Hoàn căng thẳng nhìn Đổng y nữ, khi Đổng y nữ bắt mạch xong rồi chuẩn bị đứng dậy đáp lời, Dương Ngọc Hoàn đột nhiên đè lại tay nàng ta, không chút biến sắc mà đem một đôi khuyên tai giấu ở trong tay nhét vào trong tay nàng ta, mỉm cười hỏi: “Đổng cô nương, ta có hỉ thật sao?”