Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 85: 85: Hứa Hẹn






Chung Ý Thu không rảnh để bận tâm Triệu Hồng Hoa có chủ ý gì, gần đây cậu không có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ, trường học sắp tổ chức thi cuối kỳ, nội việc sắp xếp ôn tập, ra đề thi, chuẩn bị nghỉ đông còn có tổng kết đã chiếm hết quỹ thời gian của cậu rồi, đến cả hoạt động đọc sách cũng bị hiệu trưởng bảo dời sang năm sau.
Chuyện quan trọng hơn là Tiêu Minh Dạ sau khi làm quen với vườn trái cây thì sẽ lên đường ngay, Chung Ý Thu nghe được tin tức thì bắt đầu đứng ngồi không yên, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉnh chỉnh tề tề giúp hắn sửa sang lại hành lý.
Cậu còn cố ý nhờ người ở thành phố mua giúp một cái bình giữ ấm lớn, Tiêu Minh Dạ tham gia quân ngũ trở về có mang theo một bình ấm nước quân dụng dã chiến, tuy dung lượng lớn, chất lượng tốt, nhưng khó giữ được nóng, mùa đông ra cửa có nước ấm mới là tốt nhất.

Mua thêm một ít thuốc trị cảm, thuốc hạ sốt, thuốc giảm đau, băng keo cá nhân, phòng chống rét linh tinh để đầy một túi lớn, Tiêu Minh Dạ có hai đôi ủng quân dụng không thấm nước, lại dày dặn cho nên không cần mua nữa, thế là Chung Ý Thu mua cho hắn mười đôi vớ.
Lúc mua thì không cảm thấy gì, mua xong rồi cậu mới bắt đầu phát sầu, tuy mọi người đều biết cậu thân với Tiêu Minh Dạ, nhưng giúp đỡ, chuẩn bị nhiều như vậy thì có khi nào người khác sẽ nghĩ gì không? Có thể cảm thấy cậu không bình thường hay không? Tiêu Minh Dạ sẽ nghĩ như thế nào?
Nhìn một đống đồ vật mà phát sầu cả nửa giờ nên cậu tự nhủ —— còn nghĩ gì nữa? Ngoại trừ Chung Ý Thu mình đột biến gien thích đàn ông, thì có ai nghĩ tới đàn ông sẽ đi chuẩn bị mấy thứ đồ này cho người đàn ông khác không?
Chung Ý Thu lo lắng sau khi Tiêu Minh Dạ ra cửa thì mình làm việc không tiện, nên nhân lúc hắn chưa đi đã đòi học lái xe máy cả một buổi trưa, ai biết chưa tới nửa giờ đã thành thạo, trực tiếp chở Tiêu Minh Dạ chạy một vòng, mua hai cái chân dê trở về, ngày mai Tiêu Minh Dạ sẽ đi, nên muốn mời Lục Tử, Lý Hoành Phi và Viên Lão Hổ lại đây ăn cơm.
Hôm nay chú Nghĩa có thể đứng lên đi ra sân, thời gian dài như vậy lại lần nữa tự bước qua ngạch cửa, làm ông vui mừng như một đứa trẻ, thấy ai cũng phải khoe.

Mừng rỡ, tiễn đưa, xem náo nhiệt, thuần túy uống rượu…… Sáu người uống hết mười cân rượu trắng, cuối cùng chỉ còn Tiêu Minh Dạ còn tính là thanh tỉnh, đỡ Vương Văn Tuấn về phòng rồi lại đưa Lục Tử và Viên Lão Hổ vào phòng Chung Ý Thu.
Chén đũa chưa dọn dẹp xếp gọn ở phòng bếp, Tiêu Minh Dạ rửa mặt xong về phòng, hắn còn tưởng Chung Ý Thu đã say ngủ từ lâu, không ngờ thằng nhóc này chưa ngủ mà còn đang ngồi xếp bằng ở trên giường, nghiêm túc nhìn về phía túi vải.
“Sao còn không ngủ?” Tiêu Minh Dạ ngồi ở đối diện hỏi.
“Sắp xếp xong mới ngủ.”
Ánh mắt ngời sáng, nói chuyện còn tính là rõ ràng, nhưng động tác thì rõ là say, cậu cầm lấy một cái túi đưa tới trước mặt Tiêu Minh Dạ —— đây là thuốc! Xác định ánh mắt của Tiêu Minh Dạ dừng ở trên túi rồi mới bỏ vào trong bao, còn chỉ vị trí để hắn xác nhận -—— đặt ở nơi này!

Toàn bộ quá trình, mỗi một động tác đều như bị thả chậm kéo dài, mỗi thứ đồ vật đều phải nghiêm khắc chấp hành theo từng bước, thế cho nên sau khi kéo lên khóa kéo thì Chung Ý Thu có chút ngây ngốc…… Bởi vì thời gian quá dài nên cậu quên mất mình đã làm gì? Tiếp theo như thế nào?
Tiêu Minh Dạ thấy cậu nhíu mày rồi muốn kéo bao ra xác nhận lại một lần nữa nên kéo tay cậu nói, “Được rồi, tôi nhớ mà.”
“Thật không?” Chung Ý Thu không tin.
“Thật mà.”
“Vớ đặt ở đâu?” Chung Ý Thu hoài nghi khảo vấn.
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chung Ý Thu bắt đầu nổi bão, “Tôi đã nói……”
“Ngủ!” Tiêu Minh Dạ giựt lấy cái bao ném lên ghế rồi ôm chặt cậu ngã vào trên giường.
Hai người uống say nên đầu óc đều choáng váng, thân giường như biến thành thuyền lớn mang theo bọn họ vật vã dưới con sóng mãnh liệt.

Chung Ý Thu dù có uống say thì cũng tỉnh táo hơn người thường, giãy giụa một hai đỏi phải đi tắm, Tiêu Minh Dạ không có biện pháp không thể không ôm cậu ở trong ngực rồi nhấc chân ngăn chặn, thấp giọng quát lớn: “Đừng náo loạn!”
Chung Ý Thu dán ở trên người hắn, quýnh quáng không biết đặt tay ở đâu, cậu nghĩ ngày mai Tiêu Minh Dạ sẽ đi, khi gặp lại chắc là sẽ tới sang năm…… Cảm tình trong lòng cọ xát với thân thể hừng hực tạo thành dung nham nóng bỏng như muốn thoát ra ngoài! Hèn chi ai cũng nói là mượn rượu làm càn, Chung Ý Thu khắc chế một tia lý trí cuối cùng mới không xúc động buột miệng thốt ra, chỉ dám run rẩy đặt tay lên eo Tiêu Minh Dạ.
“Tiêu Minh Dạ, anh có vui không?” Chung Ý Thu nỉ non không biết là vô thức nói ra hay là thật sự đang hỏi.
Cậu gối đầu lên cánh tay của Tiêu Minh Dạ, cái cổ thon dài trắng sáng đối lập với cơ bắp rắn chắc đen đúa, Tiêu Minh Dạ không dám động, hình ảnh trước mắt như là đang trong mơ, mờ mờ ảo ảo, hư hư thật thật, mây mù mê mang, hắn không quá tin tưởng câu hỏi đó có phải là hiện thật hay không.
Chung Ý Thu tựa hồ cũng không cần hắn trả lời, tiếp tục nói: “Lục Tử nói anh rất vui khi quen biết tôi, đúng không?”
“Không phải.” Tiêu Minh Dạ rốt cuộc đã nghe rõ.

Chung Ý Thu: “……”
“Không phải vui vẻ, mà là một loại tư vị khác.”
“Là cái gì?”
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, hơi rượu phả ra chui loạn vào bên tai Chung Ý Thu.
“Nói đi! Là cái gì?” Chung Ý Thu xấu tính nhẹ nhàng cào hai đường vào eo hắn.
Tiêu Minh Dạ không sợ ngứa mà bị cái cào nhẹ của cậu làm cho thân thể run rẩy, bắt lấy tay cậu không cho phá nữa.
Chung Ý Thu cảm giác được cái trán ngưa ngứa, là Tiêu Minh Dạ nhẹ nhàng ma sát cái cằm thô cứng, bên tai vang lên giọng nói nghẹn ngào, “Chờ tôi về sẽ nói cho cậu nghe.”
Câu nói như lời hứa hẹn thô ráp, Chung Ý Thu nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại thì trong phòng trống rỗng, bên cạnh đã lạnh lẽo từ lúc nào.

Đầu óc Chung Ý Thu trắng xoá một mảnh chìm trong hư vô, mở to mắt đếm từng tấm ván gỗ trên trần nhà tới tận hai lần, rồi lại sờ soạng cái gối đầu, quả nhiên sờ thấy một sấp giấy một trăm đồng còn có một món đồ vật góc cạnh, lấy ra nhìn thì ra là một con dao nhỏ bóng loáng! Vỏ ngoài làm bằng da trâu, ánh dao chiếu ra bóng trắng, trên chuôi dao còn khắc hoa văn như là chuỷ thủ trong truyện võ hiệp, Chung Ý Thu thích thú cầm ở trong tay lăn qua lộn lại, muốn dùng ngón tay sờ lưỡi dao lại sợ hãi nó sẽ cắt tay mình, bò dậy lấy một quyển sách bài tập cũ ở trên bàn nhẹ nhàng vẹt qua —— quả nhiên sắc bén! Cậu không dám tùy tiện chạm vào mà cẩn thận cắm vào vỏ đao ôm ở ngực, Tiêu Minh Dạ không yên tâm sao? Sao không cầm nó theo?
Chung Ý Thu cảm thấy ông trời đúng là đối nghịch với mình, Tiêu Minh Dạ mới đi ngày đầu tiên mà đã xảy ra chuyện làm cậu thật sự sợ hãi!
Buổi sáng mới vừa cơm nước xong, vùng nông thôn yên tĩnh bị một trận tiếng pháo làm cho bừng tỉnh, chưa qua năm mà có tiếng pháo thì không có chuyện gì tốt, có thể là có người vừa qua đời.


Tiếng vang tới từ Viên gia trang, chú Nghĩa lo lắng không ngồi yên được, ông là người của Viên gia trang, toàn thôn mặc kệ xa gần đa số đều có quan hệ thân thuộc.
Tới trường học, Chung Ý Thu nghe mấy giáo viên thảo luận nói là ông nội của giáo viên chủ nhiệm lớp bốn Viên Bảo Lâm vừa qua đời, hơn 80 tuổi mà mất là an tường.

Cậu về ký túc nói cho chú Nghĩa nghe để ông an tâm, chú Nghĩa nhẹ nhàng thở ra, người già qua đời ở tuổi này xem như là hỉ tang, hơn nữa ông lão có bốn người con gái và bốn người con trai, hơn nữa cháu trai với cháu gái có hơn mười mấy người, tang sự khẳng định sẽ làm lớn.
Chung Ý Thu không biết làm lớn là lớn tới mức nào, chú Nghĩa nói là để tang bảy ngày ở nhà, mỗi ngày hát tuồng, làm pháp sự, hoá vàng mã…… Tìm thầy phong thủy chọn chỗ an táng xong rồi náo nhiệt thêm bảy ngày, qua đầu thất mới tính là xong…… Chung Ý Thu nghĩ làm pháp sự cả nửa tháng lận á! Cậu sợ nhất là mấy ông thần ông quỷ này đó! Nửa tháng này mình sống sao đây trời!
Cậu không dám nói với chú Nghĩa, lo lắng đề phòng trở về trường học.

Giờ nghỉ trưa thì thấy hai chiếc xe công nông chở vàng mã, nhà giấy cùng với hình người trở về từ trên trấn, Chung Ý Thu không dám nhìn, rồi lại kìm lòng không đậu trộm nhìn lén, mặt người giấy làm cậu nhớ tới một giấc mơ khi còn chưa quen biết Tiêu Minh Dạ, hắn đã mua một cái mùng màu đỏ tươi cho cậu, dẫn tới cậu nằm mơ gặp ác mộng, mơ thấy mình kết hôn với một cô dâu bằng giấy mặt đỏ tươi……
—— không biết Tiêu Minh Dạ đi đến đâu rồi ha? Chung Ý Thu ủ rũ cụp đuôi trở về.
Lâm Ngọc Phương bận rộn ở trong phòng bếp, Chung Ý Thu băn khoăn giúp cô nhóm lửa, tự đáy lòng cậu bội phục cô gái này, thời tiết lạnh buốt mà dám dạp xe từ trên trấn về tới nông thôn, buổi tối lại trở về, không chỉ tự tìm vất vả mà còn yêu cầu dũng khí rất lớn.
“Ảnh đi hồi nào vậy?” Lâm Ngọc Phương chờ nồi nóng nên hỏi.
Chung Ý Thu có chút áy náy, “Buổi sáng.”
“Anh không đưa ảnh đi hả?”
Cô nghiêng đầu nghịch ngợm mỉm cười, Chung Ý Thu không khỏi hồi hộp đoán không ra cô có ý gì, làm bộ bình tĩnh nói: “Không có, ảnh đi từ sớm, lúc đó tôi còn chưa tỉnh.”
Trong nồi đầy cải trắng, hơi nóng bốc lên mơ hồ che khuất gương mặt của cô, chờ xào đồ ăn xong, dọn lên bàn thì Lâm Ngọc Phương mới nói: “Ảnh chưa từng nói gì với tôi.”
Chung Ý Thu nghe ra giọng nói cô đơn của cô, không đành lòng.
“Tiêu Minh Dạ a ——” cô dựa vào phía sau thớt như là cảm thán kéo dài âm điệu, nói xong lại chậm rãi rũ mắt nhìn trên mặt đất, “Lại từ chối tôi thêm một lần nữa rồi.”
Cách bệ bếp nên Chung Ý Thu không thấy rõ biểu tình trên mặt cô, những lời này làm cậu chua xót lẫn kinh ngạc, Lâm Ngọc Phương thổ lộ hồi nào? Hai người này ở dưới mí mắt mình mà gặp nhau lúc nào? Vậy mà Tiêu Minh Dạ không để lộ gì hết!

Lâm Ngọc Phương nhún nhún vai, nhấp miệng cố ý thở dài, sảng khoái lại bất đắc dĩ nói: “Không sao, còn có lần sau.”
Chung Ý Thu: “……”
Cậu như là bị dọa, vẻ mặt ngờ nghệch, Lâm Ngọc Phương thấy thú vị nên trêu cậu nói: “Đàn ông như Tiêu Minh Dạ dù có ăn khổ cũng đáng mà ha! Anh nói có phải hay không?”
Câu này mang theo ý vị bi tráng đối với Chung Ý Thu như là kích thích vào đông trời đông giá rét bị nước lạnh tạt vào!
Cả buổi chiều trong đầu cậu lặp đi lặp lại, quanh quẩn gương mặt tươi cười thỏa thuê đắc ý của Lâm Ngọc Phương, cậu hổ thẹn lẫn sợ hãi, xấu hổ là vì một người đàn ông như mình mà không dũng cảm bằng một cô gái, sợ hãi là vì mình không tài tình bằng Lâm Ngọc Phương……
Ngày mới chưa tối từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc tang sự, tấu sáo và tiếng trống thê lương cùng với tiếng khóc tang khoa trương, làm da đầu Chung Ý Thu tê dại, đứng ngồi không yên.
Lý Hoành Phi trong khoảng thời gian này vội đến chân không chạm đất, mang hai lớp mà lớp nào cũng phải ra đề thi, hắn chưa từng dạy qua lớp ba nên không nắm rõ phương hướng ra đề, lo đến sứt đầu mẻ trán.

Tan tầm thấy Chung Ý Thu còn chưa đi, hắn thò lại gần nhỏ giọng nói: “Nghe nói cô Lưu hôm nay xuất viện, đã trở lại.”
Vốn tưởng rằng Chung Ý Thu nghe xong sẽ kích động, ít nhất sẽ truy vấn tình huống, mà cậu chỉ ngẩng đầu ngây ra một lúc không nói gì.
Lý Hoành Phi tiếp tục nói: “Mấy cô giáo bàn nhau mai tới thăm.”
“Lúc này tốt nhất là đừng đi.” Chung Ý Thu nhíu mày than nhẹ.
“Hiệu trưởng Trịnh cũng nói như vậy, không cho các cô đi.”
Chung Ý Thu nhẹ nhàng thở ra lại hỏi, “Trưa nay hai người tới nhà Lý Vân Hoàn sao rồi?”
“Còn gì để nói nữa!” Lý Hoành Phi nhớ tới liền nổi giận, “Sống chết gì cũng không cho đi học, tôi thấy Lý Vân Hoàn cũng không chịu đi, hiệu trưởng Trịnh nãy cũng nói mình làm hết sức rồi.”
“Đứa trẻ tám tuổi không đi học thì làm gì được chứ? Chữ còn chưa nhận biết hết nữa mà……”
“Ôi! Ra khỏi cổng trường là hết quản nổi rồi.” Lý Hoành Phi nhìn ra đường chân trời ngoài kia.