Phòng chú Nghĩa có một chiếc TV trắng đen có đài gấu trúc, trời chưa tối nên Lục Tử đã chuyển nó ra giữa sân.
Hôm nay Lục Tử giúp việc cả ngày, hắn nói tay mệt đến mức muốn rã rời, chú Nghĩa vì cảm ơn đã lấy hết đống thịt khô quý giá ra chiêu đãi.
Lục Tử quấn lấy muốn uống rượu, Chung Ý Thu đến đây ngày đầu tiên đã uống say, mất mặt quá nên giờ nói thế nào cũng không muốn đụng vào.
“Cậu không nể mặt tôi đúng không, tôi nghe nói cậu đã tiếp rượu chủ nhiệm Viên rồi, không chịu uống rượu với tôi là vì tôi không làm quan à?” Lục Tử hòa đồng, chỉ cần một ngày là đã thân với Chung Ý Thu, quấn lấy cậu lải nhải.
Nhưng hắn không cao bằng Chung Ý Thu, tay ngắn như thể bị thương vừa được Chung Ý Thu về vậy.
“Uống ít thôi, rượu bữa nay ít độ cồn lắm.
” Chú Nghĩa cũng khuyên.
Chung Ý Thu chỉ uống hai ngụm, kinh ngạc phát hiện đôi mắt Lục Tử đã lờ đờ, trước khi ăn cơm hắn ra sức mời rượu, vô cùng phóng khoáng, làm Chung Ý Thu sợ đêm nay mình chạy không thoát.
“Nó uống được nửa ly thôi,” chú Nghĩa nói nhỏ với Chung Ý Thu.
Lục Tử tuy đã ngà ngà, nhưng tai vẫn thính lắm, “Ai nửa ly, bữa nay con gặp thầy Chung vui quá, uống nhiều”, nói xong lại muốn duỗi tay ôm Chung Ý Thu.
Vương Văn Tuấn ngồi ở giữa hai người, bị hắn làm phiền, đứng lên thay vị trí với Chung Ý Thu.
“Gọi thầy Chung hoài mệt quá, ở nhà hay gọi cậu bằng gì?” Lục Tử đập tay lên bàn hỏi.
“Anh gọi tôi là Ý Thu đi,” Chung Ý Thu đáp.
“Ý Thu? Ý trong ý nghĩa giống với chú Nghĩa hử?” Lục Tử gõ chiếc đũa lên bàn, kinh ngạc cảm thán, “Vậy là hai người cùng một thế hệ rồi!”
Chung Ý Thu cười, cậu rất thích Lục Tử, nồng nhiệt lại hòa đồng, nên cậu kiên nhẫn giải thích, “Là Ý trong ý tứ, tôi sinh vào mùa thu, nên đặt là Ý Thu.
”
“Đồ thất học!” Vương Văn Tuấn đổi hướng ngồi đối diện với Lục Tử, cười đá chân hắn.
Lục Tử loảng xà loảng xoảng đá chân y ra, mãnh liệt bất mãn, “Ai là đồ thất học, tôi tốt nghiệp tiểu học rồi chứ bộ!”
Lại hỏi tiếp Chung Ý Thu: “Ý Thu Ý Thu không hay tí nào, mẹ cậu gọi cậu là gì?”
Chung Ý Thu do dự, tên nhũ danh quá ngây thơ, ở nhà cũng chỉ có mẹ gọi cậu, nên cậu không muốn cho người khác biết.
Nhưng Lục Tử đã gục xuống bàn, mặt gối lên trên tay, đôi mắt tròn xoay xoay nhìn cậu chằm chằm, cậu liền buột miệng thốt ra: “Mẹ gọi tôi là Thu Nhi.
”
“Thu Nhi, hay thật, sau này tôi sẽ gọi cậu là Thu Nhi, nghe giống tên con gái quá ha”, Lục Tử ngồi dậy, bỏ một miếng mồi vào miệng rồi nói, “Lớn lên cũng giống con gái nữa.
”
Chung Ý Thu: “……”
Lúc Tiêu Minh Dạ trở về, chỉ còn một mình Chung Ý Thu ngồi ở trong sân hết sức tập trung xem TV.
Hắn nhìn thoáng qua, vậy mà trên TV đang chiếu phim hoạt hình, một con mèo giương nanh múa vuốt đuổi theo một con chuột.
Tiêu Minh Dạ đút tay vào túi quần đi ngang qua, thân thể cường tráng che lấp cả màn hình.
Chung Ý Thu đang xem say sưa, khi Tiêu Minh Dạ tiến vào cậu đã thấy, nhưng luyến tiếc chào hỏi, giờ đây người này còn chắn trước TV nữa.
Không biết hắn đang nổi cơn điên gì, Chung Ý Thu cũng không để ý tới hắn, duỗi cổ nghiên người sang bên cạnh để xem TV.
Không đạt được mong muốn hiệu quả, Tiêu Minh Dạ lại đi tới trước nửa bước, cong lưng dí sát vào mặt Chung Ý Thu thấp giọng gọi hai tiếng —— Thu Nhi.
Giọng nói của hắn vốn đã trầm, nói hai chữ này lại nỉ non nửa hơi nửa gió, một nửa còn đang lưu luyến ở trong họng, một nửa còn lại đã rong chơi trong màng nhĩ của người ta rồi.
Chung Ý Thu cảm thấy trán của hắn sắp cụng vào mặt mình, hai chữ Thu Nhi như là con rắn mềm mại, uốn lượn chui vào trong lỗ tai mình, quỷ dị đến mức làm cậu nổi da gà toàn thân.
Cậu bị dọa giật mình, vì quá bất ngờ nên Tiêu Minh Dạ còn chưa kịp đứng thẳng dậy.
Thế là hai cái trán cụng vào nhau.
Chung Ý Thu cảm giác như là vừa đánh vào một tảng đá cứng ngắc, đầu rất đau, lảo đảo một hồi mới đứng vững, tức muốn hộc máu, đang muốn há mồm chất vấn anh nổi điên cái gì.
Trong chớp nhoáng, năng lực tư duy logic của dân khoa học tự nhiên Chung Ý Thu mới tỉnh táo lại, thời khắc mấu chốt bắt được một cọng dây thừng cứu mạng, xoay một vòng rồi quay về tại chỗ.
——- anh ta gọi mình là “Thu Nhi”, khẳng định là ở trên đường gặp được Lục Tử, Lục Tử đã bép xép rồi, còn Tiêu Minh Dạ bị cụng trán lại không có bị gì, đôi tay đút túi bàng quang như chưa từng có gì xảy ra, còn nghiêng đầu cười cười nhìn mình, tuyệt đối là có chủ ý xấu gì đây!
—— có phải Lục Tử đã nói chuyện anh ngốc gì không ta? Nếu không thì đã không có biểu tình này rồi? Cái đồ Lục Tử miệng rộng, đã hứa là không nói lại rồi mà!
Tiêu Minh Dạ bình tĩnh đứng đó, tóc ba phân càng lộ ra đường nét gương mặt lạnh lùng, vai rộng chân dài, sống lưng thẳng thớm, cho dù có nhàn hạ đứng đó thì vẫn lộ ra khí chất quân nhân.
Chung Ý Thu chột dạ, nhìn từ dưới lên trên, rồi đi về trước hai bước.
Tiêu Minh Dạ cười lạnh, nhìn xem cậu muốn làm gì.
Cậu đã sai khi đã tin tưởng Lục Tử, còn bảo “Đừng nói với ai”, chuyện này chỉ có hai người biết, Lục Tử không nói thì còn ai biết nữa!
Tiêu Minh Dạ thay đổi tư thế, chờ tên nhóc này giải thích.
“Cái kia, cái kia cái gì……” Chung Ý Thu rốt cuộc cũng cọ tới trước mặt, “Tôi chờ anh lâu lắm đó, chú Nghĩa nói trong phòng anh có quyển giáo án Toán học lớp 2, nên tôi muốn nhìn một chút……”
Chung Ý Thu ra vẻ nghiêm túc.
Tiêu Minh Dạ nheo mắt nhìn cậu chằm chằm.
“Hai người đang làm gì đó, bái thiên địa à?” Vương Văn Tuấn và chú Nghĩa cùng nhau tiến vào, hẳn là đã thấy từ xa.
Đôi chân y thon gầy, quần áo đặt ở trên vai, tay chống nạnh, cay độc nói: “Anh hai Tiêu đúng là anh hai Tiêu, thì ra chỉ nhìn trúng người thành phố!”
Chung Ý Thu nghe ngữ ý cười cợt của ý, mặt nghẹn đỏ bừng, cũng muốn học khí thế mắng người như lúc ban sáng Tiêu Minh Dạ mắng Viên Nhị Ngói, vừa có khí thế lại hả giận.
Nhưng cậu không mắng được lời thô tục nào, môi mấp máy vài cái, không nói nên lời.
“Cút đi!” Tiêu Minh Dạ nói một câu, xoay người vào nhà.
Chung Ý Thu hít sâu, may mắn là hắn đã mắng, bằng không mình sẽ nghẹn chết mất.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Chung Ý Thu mới nhớ tới mình quên đi mượn sách, tuy hôm nay đã nhận được giáo án mới, nhưng giáo án cũ có ghi chép của giáo viên từng trải, dễ học hơn.
Cậu đẩy cửa ra ngoài, nhìn phòng bên cạnh đã tắt đèn, cậu nghĩ hẳn là Tiêu Minh Dạ đã ngủ rồi, do dự một hồi, mới đi qua đó nhẹ nhàng gõ cửa.
Gõ vài cái không thấy đáp lại, Chung Ý Thu thầm nghĩ chẳng lẽ tên này giận mình chuyện hồi nãy à?
“Nó ra suối tắm rồi, cháu chờ một lát,” chú Nghĩa đi ra từ cửa nhỏ phía sau.
Phía trước trường học là cánh đồng của Trịnh gia trang, bên cạnh Trịnh gia trang có một con suối nhỏ, nước mát sạch sẽ, mùa hè bọn họ đều ra đó tắm rửa.
Vừa rồi cơm nước xong, chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn đều kêu cậu ra đó tắm, cậu không đi, một là bởi vì không biết bơi không dám đi, hai là bởi vì phim hoạt hình quá đẹp……
Đành phải trộm tắm ở vườn rau, sợ trên đường có người tiến vào, như là đánh giặc, mắt nhìn chằm chằm tám hướng, tai dựng thẳng nghe ngóng.
Chung Ý Thu sợ mình bỏ lỡ, chờ một hồi phải đi gõ cửa, nên đành phải dọn một cái ghế đẩu ra ngồi chờ trước cửa.
Tiêu Minh Dạ còn chưa vào sân, đã nghe một tràng tiếng bạch bạch bạch từ bên trong, từ ngoài cửa tiến vào, thì thấy Chung Ý Thu xua tay đuổi muỗi vô cùng khí thế.
Trăng tròn phủ kín toàn bộ sân, như là ánh trăng soi sáng mặt hồ tĩnh lặng.
Tiêu Minh Dạ lần đầu tiên thấy cậu mặc quần đùi, ánh trăng rọi xuống hai cẳng chân thon gầy, Tiêu Minh Dạ lỗi thời nhận ra kỳ thật Chung Ý Thu rất cao.
“Anh về rồi à, mau giúp tôi tìm sách đi, muỗi sắp cắn tôi chết rồi này,” Chung Ý Thu đứng lên dậm chân.
Tiêu Minh Dạ phát hiện không biết từ khi nào người trước mặt đã thay đổi thái độ với mình rồi, mấy ngày hôm trước còn vâng ạ, cảm ơn, khách khách khí khí, còn bây giờ là càng ngày càng không lễ phép.
Tìm sách xong rồi, Chung Ý Thu xoay người về phòng ngay.
“Không có gì muốn nói với tôi à?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Chung Ý Thu quay đầu nhìn hắn, Tiêu Minh Dạ tắm xong để ngực trần, lộ ra cánh tay và bả vai đầy cơ bắp, làn da sẫm màu càng lạnh lẽo dưới ánh trăng, giống như một võ sĩ dũng mãnh thiện chiến.
“Thật sự tôi không có ý đó mà, tôi chỉ thắc mắc là tại sao anh không đứng thứ hai mà được gọi là anh hai thôi hà?” Chung Ý Thu thành khẩn nói, thấy Tiêu Minh Dạ không phản ứng, cậu gãi gãi cánh tay, “Đến tận giờ tôi vẫn chưa hiểu á, anh giải thích cho tôi được không?”
“Quay về học bài đi,” Tiêu Minh Dạ trầm mặc một hồi rồi mới nói.
Trở lại phòng, Chung Ý Thu còn có chút hoảng hốt, có phải hồi nãy anh ta thở dài không nhỉ?
Hai ngày kế tiếp, Chung Ý Thu không làm gì hết, chỉ vùi đầu vào học giáo án lớp 2, còn tìm chú Nghĩa nhờ chú chỉ dạy, làm thế nào để soạn giáo án, làm thế nào để giảng bài, mấy ngày liền ôm chân Phật rất chuyên tâm.
Chú Nghĩa dạy mỹ thuật, điều dạy được cũng rất có hạn, cậu mang sách đi tìm Vương Văn Tuấn, Vương Văn Tuấn lại nói mình dạy Ngữ Văn, không biết dạy Toán học thế nào hết.
Chung Ý Thu chỉ còn cách tự cân nhắc, ở chỗ chú Nghĩa gặm hết vài quyển sách sư phạm chuyên nghiệp, rồi quyết định tới đâu hay tới đó vậy.
Khai giảng vào ngày 1 tháng 9, Chung Ý Thu dậy rất sớm.
Xung phong nhận việc muốn giúp Tiêu Minh Dạ nhóm lửa, Tiêu Minh Dạ cũng không ngăn cản cậu.
Cậu rất hưng phấn, kết quả chưa tới 5 phút đã bị khói đánh bay.
Vì lần đầu tiên gặp học sinh không thể biến thành Quan Công, nên chỉ còn cách đi rửa mặt gội đầu lại mà thôi.
Trường học ở vùng nông thôn, ngày khai giảng đầu tiên chỉ đơn giản báo danh, đổi phòng học, nhận biết giáo viên chủ nhiệm, thời gian còn lại làm vệ sinh lớp học, vườn trường.
Chung Ý Thu mới 7 giờ đã có mặt ở văn phòng giáo viên, các giáo viên khác lục tục tiến vào, có người chào hỏi cũng có người làm lơ, cũng có người dùng ánh mắt tò mò nhìn cậu.
Bọn học sinh đã sôi động ở bên ngoài, sân trường nho nhỏ đã có vài tốp ba tốp năm chạy loạn khắp nơi.
Một khối chỉ có một lớp, cũng không có chuyện phân ban, mỗi lớp là một phòng học cố định, cho nên lên lớp nào thì bọn nhỏ sẽ tự động đi đến phòng học đó, không cần giáo viên hướng dẫn.
Ngoài cửa văn phòng là chuông vào lớp, chú Nghĩa đi ra ngoài kéo dây đánh chuông, chưa tới năm phút, từng bầy dê con không đồng đều ào ào chạy vào lớp học của mình.
Lý Hoành Phi ngồi ở vị trí dựa cửa, sau khi tiếng chuông vang lên hắn đi tới kêu Chung Ý Thu đi cùng mình vào lớp học.
Chung Ý Thu đi theo hắn ra ngoài, đi qua hành lang lớp 3 và lớp 4 tới chỗ rẽ, tim cậu bắt đầu nhảy thình thịch dữ dội.
Cậu đã chuẩn bị nhiều ngày như vậy, lại ở văn phòng hít sâu không biết bao nhiêu lần mới bình tĩnh trở lại, giờ đây đã bị cuốn trôi đi đâu mất.
“Hồi hộp hả? Có cần chờ một chút không?” Lý Hoành Phi dừng chân ở ngoài hành lang hỏi cậu.
Trong phòng học ồn ào như cái chợ, làm tim cậu đập nhanh hơn.
Chung Ý Thu cảm kích nhìn hắn, thiếu điều ôm người ta vào lòng luôn, vừa nãy cậu tính gọi Lý Hoành Phi vài lần rồi đó.
Có thể dừng lại được không? Để cho tôi bình tĩnh một chút, nhưng lại ngượng ngùng, sợ chậm trễ thời gian.
“Không sao đâu, anh cứ xem mình là học sinh, chuẩn bị vào lớp thôi,” Lý Hoành Phi cười khoe hai lúm đồng tiền nói.
Chung Ý Thu hít sâu vào một hơi, như là lên pháp trường, ra sức bình tĩnh, “Đi thôi!”
Lý Hoành Phi đi ở phía trước, Chung Ý Thu đứng ở bên ngoài, chờ hắn giới thiệu mình lại đi vào.
Hắn nghe thấy Lý Hoành Phi vỗ vỗ tay, phòng học an tĩnh lại.
“Chào các em, chúc mừng các em lên lớp 2,” Lý Hoành Phi cất giọng, “Thầy là giáo viên chủ nhiệm lớp 2 của các em, Lý Hoành Phi.
”
Chung Ý Thu có thể thấy một nửa bục giảng, Lý Hoành Phi xoay người viết tên của mình lên bảng đen, còn thận trọng đánh dấu ghép vần.
“Sau đây thầy sẽ giới thiệu với các em giáo viên dạy Toán của lớp”, Lý Hoành Phi xoay người vỗ vỗ bụi phấn trên tay, nói tiếp, “Hẳn là kì nghỉ hè mấy em đã nghe nói trường chúng ta có một thầy giáo sinh viên mới tới……”
Chung Ý Thu: “…… Sao lại ngừng ở đây vậy? Giới thiệu nhanh đi!”
Lý Hoành Phi cố ý im lặng vài giây để mấy đứa nhỏ tiếp thu, rồi nói: “Các em rất may mắn, thầy giáo sinh viên được phân tới lớp dạy Toán cho chúng ta!”
Phía dưới giống như bật lửa “Phậc” một cái bùng lên, tiếng thảo luận ríu rít, vui vẻ ồn ào, đập bàn đập ghế, loạn thành một đống.
Lý Hoành Phi vỗ vỗ tay, “Thôi nào, im lặng nào! Chúng ta vỗ tay chào mừng thầy giáo mới đi!”
Bạch bạch bạch bạch, trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay đầy nhiệt liệt.
Chung Ý Thu xoa xoa mồ hôi trên mặt, hít vào ột hơi, ưỡn ngực đi vào phòng học.
Đứng ở ben cạnh Lý Hoành Phi, cậu tận lực cong khóe miệng duy trì nụ cười, ngẩng đầu nhìn phía dưới chuẩn bị chào hỏi.
50 mấy đôi mắt thuần khiết, vừa mới lạ vừa kích động nhìn cậu chằm chằm.
Chung Ý Thu mới vừa mở ra miệng, lập tức nói không ra tiếng.