Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 75: 75: Một Trăm Năm






Cho tới bây giờ Tiêu Minh Dạ chưa từng nhún nhường hay xin lỗi người nào cả, dao đặt trên cổ mà hắn cũng không nói ra ba chữ tôi xin lỗi, hai câu này chẳng khác gì lấy mạng hắn.

Nhưng Chung Ý Thu không thuận theo cũng không buông tha, không ép hắn nói xin lỗi thì không muốn phối hợp, trừng mắt bày ra thái độ không bạo lực, không hợp tác.
Lăn qua lộn lại hai câu nói này ở trong miệng một hồi lâu, thì Tiêu Minh Dạ mới nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Không thể chỉ nói ngoài miệng được, phải nhớ ở trong lòng, lần sau tái phạm thì sẽ không dễ dàng buông tha như vậy đâu.” Thầy Tiểu Chung mới làm giáo viên có mấy tháng mà đã thành thục dạy dỗ con người ta.
“……” Tiêu Minh Dạ có cảm giác như mình quay về thời học sinh bị quản thúc, mấu chốt là giọng dạy dỗ tiêu chuẩn của thầy giáo, cho dù anh có rời trường bao lâu, thì khi nghe lại cũng sẽ phục tùng theo bản năng.
“Đi xuống, nặng muốn chết!” Chung Ý Thu lúc này mới nhận ra tư thế của hai người quá xấu hổ, quay mặt oán giận nói.
Tiêu Minh Dạ vẫn không nhúc nhích tính nhân cơ hội trả thù, chỉ thấy hai vành tai của Chung Ý Thu bắt đầu biến thành màu hồng đào, từ từ lan đến mặt, và cổ.

Hắn ngứa ngáy, vươn hai ngón tay xoa xoa vành tai dày thịt của cậu, Chung Ý Thu như đột nhiên bị châm kim run run một chút, đáy mắt gợn nước.
Tiêu Minh Dạ chịu không nổi nhất là dáng vẻ đáng thương này của cậu, nặng nề thở ra một hơi rồi xoay người đi xuống.
Mí mắt của Chung Ý Thu lại giật nhẹ, cậu dùng tay che một con mắt, nhẹ giọng hỏi, “Anh muốn bàn chuyện gì?”
Tiêu Minh Dạ kéo chăn cẩn thận đắp cho hai người, nói: “Nhận thầu núi sau, có thể chọn thanh toán tiền một lần hoặc là trả theo năm.”
Chung Ý Thu xoay người hỏi: “Chênh lệch bao nhiêu?”
“Không có con số cụ thể, trả theo năm thì khoảng mười ngàn một năm, còn trả một lần thuê 50 năm thì khoảng hơn ba mươi ngàn.”
Chung Ý Thu nhanh chóng suy tính, “Đương nhiên là trả một lần có lợi hơn.”
“Không chắc, ngọn núi sau này phát triển ra sao thì không ai biết, trả một lần thì có thể bị thiệt.”
Ba mươi ngàn đồng là một con số lớn, hiện tại gia đình có mười ngàn đồng đã xem là giàu có, toàn bộ huyện chắc không có nhiều nhà có khả năng, huống hồ lấy ra ba mươi ngàn đồng ngay lập tức, là một con số có nghĩ cũng không nghĩ nổi.

“Nếu sửa đường cao tốc…… thì sẽ không thiệt ha?” Tuy rằng ở trong phòng còn nằm dưới một cái chăn dày, khi nói chuyện Chung Ý Thu vẫn cẩn thận nhỏ giọng nói.
“Theo đạo lý thì đúng, nhưng chưa chắc là chính xác.”
Chung Ý Thu chăm chú nhìn đường cong sườn mặt sắc bén của hắn, đoán hắn đã có quyết định rồi, Tiêu Minh Dạ không phải là người do dự, nhưng hắn vẫn trịnh trọng trưng cầu ý kiến của mình.

Chung Ý Thu nghĩ, trong kế hoạch cuộc đời của hắn, có phải cũng bao gồm cả mình hay không?
“Tôi tính trả liền một lúc, tránh phiền phức.” Tiêu Minh Dạ quả nhiên nói.
Chung Ý Thu trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Anh muốn nhận thầu 50 năm?”
“Ừ.”
Chung Ý Thu xoay người nằm thẳng, ngón tay hơi chút duỗi thẳng là có thể đụng tới tay Tiêu Minh Dạ, chỉ có thể cong ngón tay.

Cậu châm chước một hồi lâu, cố gắng không nói ra suy nghĩ trong đầu nhưng không kiềm được, “50 năm sau không biết tôi sẽ ở đâu……”
Tiêu Minh Dạ giật mình, mơ hồ nhận ra nguyên nhân, có chút không thể tin được, “50 năm sau không biết mọi người ở đâu.”
Chung Ý Thu nhắm mắt lại, lâm vào suy nghĩ miên man như muốn né tránh đề tài này.
“Nhưng mà,” giọng nói trầm thấp của Tiêu Minh Dạ vang lên ở bên tai, “Mặc kệ năm mươi năm hay là một trăm năm —— cậu ở đâu thì tôi sẽ ở đó.”
Chung Ý Thu: “……”
Chung Ý Thu phỉ nhổ bản thân, cậu không nghĩ mình là người hay sợ hãi, cho dù là khi còn nhỏ bị các cậu trai khác khi dễ, thì cậu chưa từng để mình bị thiệt, đánh không lại thì chạy, nhân lúc người ta ở một mình thì trả thù, rất nhiều thời điểm Chung Ý Thu thậm chí cảm thấy mình là người lỗ mãng biết nhìn thời thế.

Gần đây đột nhiên trở nên sợ tay sợ chân, đương lúc Tiêu Minh Dạ nói một ít đã làm cậu suy nghĩ bậy bạ không thôi, đến cả dũng khí truy vấn cũng không có.
Tục ngữ nói, lòng dạ đàn bà sâu như đáy biển, giờ cậu cũng cảm thấy lòng dạ Tiêu Minh Dạ giống như vậy, không đoán được suy nghĩ của hắn.

Cho dù là thế nào thì câu nói cuối cùng đó vẫn cho Chung Ý Thu ăn một viên thuốc an thần ngọt ngào.
Thời tiết sáng sớm lạnh lẽo hiu quạnh, gió bắc ô ô như có người đang thổi còi, nước dưới mái hiên bị đông cứng thành một hàng băng, mọi người đều rụt cổ uể oải không phấn chấn, chỉ có Chung Ý Thu đẩy ra mây mù thấy mặt trăng, vô cùng phấn khởi đi làm.
Kết quả tâm tình vui vẻ không kéo dài được bao lâu, có thể nói là vừa đến trường học đã bị một tin tức đánh tan.

Hiệu trưởng Trịnh mở họp tuyên bố, giáo viên Ngữ Văn lớp 6, Triệu Phú Khang nghỉ dạy.
Đã là cuối học kỳ rồi, theo đạo lý không nên đột nhiên nghỉ dạy ngay lúc này, nói thế nào cũng nên dạy cho xong, mọi người bàn tán sôi nổi, đoán có phải trong nhà hắn có chuyện gì hay không.
Chung Ý Thu không thân với người đó cho lắm, nhưng có ấn tượng không tồi, Triệu Phú Khang khoảng hơn 30 tuổi, ngày thường nói chuyện lễ phép, giọng điệu ôn hòa, trên mặt tự mang ba phần ý cười.

Vóc dáng không tính là cao, nhưng ngũ quan đoan chính, duyên phụ nữ đặc biệt tốt, giáo viên nữ trong văn phòng thường hay nói giỡn với hắn.
Hiệu trưởng Trịnh nghiêm túc nói: “Mặc kệ thầy ấy có chuyện gì, thì thi cuối khóa cũng không thể ngừng, hai môn của thầy ấy chia ra cho hai người, Vương Văn Tuấn dạy thay môn Ngữ Văn, Lão Cao dạy thay môn Đạo Đức.”
“Tôi đã có hai lớp, thêm một lớp nữa thì sợ là không quản nổi.” Vị trí cạnh cửa là chỗ ngồi quen thuộc của Lão, mỗi lần mở họp hắn đều dựa ven tường để hút thuốc.
Hiệu trưởng Trịnh hôm nay không có tâm tình nghe hắn lải nhải, trực tiếp vỗ vỗ cái bàn tổng kết ra lệnh: “Sắp xếp vậy đi, mọi người đi dạy nào.”
Trời lạnh nên giờ nghỉ trưa Lý Hoành Phi không về nhà mà ở lại dùng cơm với bọn họ.

Sáng nay, Tiêu Minh Dạ cùng lên núi với Viên Lão Hổ, mấy cán bộ nhân cơ hội đo lường lại đường chung quanh núi một lần nữa.

Giữa trưa hắn không trở về nên Chung Ý Thu nấu mì, Vương Văn Tuấn thật sự không ăn nổi mì luộc nhạt nhẽo nên hạ quý thể xào một đĩa khoai tây.

“Tôi thấy, chuyện này đúng là có lợi cho chúng ta, vốn là có sáu giáo viên dạy Văn, cộng với Lưu Thanh Hồng thì chúng ta có ba người, dư lại ba người, hiện tại vô duyên vô cớ thiếu mất một người.” Vương Văn Tuấn hút mì sợi nói.
Chung Ý Thu lúc này mới nhớ tới hoạt động đọc sách cần giáo viên Ngữ văn phối hợp, y nói rất đúng, cậu thuận miệng hỏi: “Hai người còn lại anh thuyết phục được không?”
“Vô nghĩa! Đừng nói hai người, bốn người cũng không có vấn đề gì!”
Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt, đồng thời bĩu môi.
“Sao? Hai người không tin à?”
Lý Hoành Phi vội nói: “Tin! Tin! Thầy Triệu nửa tháng trước đã nói với tôi rồi —— hai anh đoán vì sao anh ta nghỉ dạy?”
“Vì sao?”
Lý Hoành Phi do dự, dáng vẻ không tín nhiệm nhìn chằm chằm Vương Văn Tuấn.
“…… Cậu có ý gì?” Vương Văn Tuấn chịu không nổi sự nhục nhã này, tức giận hô, “Cậu có muốn nói thì tôi cũng không thèm nghe!”
“Không phải…… Tôi không có ý này,” Lý Hoành Phi vội giải thích, nhỏ giọng nói: “Anh ta tìm tôi để truyền giáo…… Bảo tôi tin đạo với anh ta vì tận thế sắp tới rồi…… Chỉ có chủ mới cứu vớt được, nhưng mà chủ chỉ cứu tín đồ của mình, những người khác sẽ bị hủy diệt cùng với địa cầu, cho nên làm thầy giáo, đi học, làm việc đều là chuyện không có ý nghĩa……”
Chung Ý Thu hung hăng nuốt một ngụm mì sợi bị sặc thiếu chút nữa phun ra ngoài, vội vàng dùng tay che miệng lại, Vương Văn Tuấn phía đối diện lại không có tính nhẫn nại, phụt —— một ngụm mì sợi phun vào đĩa khoai tây xào duy nhất ở giữa bàn.
Chung Ý Thu: “……”
Lý Hoành Phi: “……”
Chú Nghĩa: “……”
Vương Văn Tuấn chột dạ nói: “Sao? Tôi xào, tôi có quyền hủy diệt nó!”
Chung Ý Thu lấy lại tinh thần, nghi hoặc nói: “Lần trước nghe bọn họ nói tin chính là thần, sao giờ lại thành chủ?”
“Chủ không phải là thần sao?”
Chú Nghĩa buông chén, ánh mắt lo lắng, “Mặc kệ là gì, cái này càng ngày càng tà, Triệu Phú Khang từng học cấp ba, lời nói ngu xuẩn thế mà nó cũng tin.”
Lý Hoành Phi: “Nhà bọn họ là cứ điểm, thường xuyên tổ chức mở họp ở nhà, hơn nữa thôn Tiểu Triệu chỉ có bốn, năm nhà không tin, còn lại hơn bốn mươi hộ đều tin.”
“Cán bộ mặc kệ sao?” Chung Ý Thu không thể tin được.
“Trưởng thôn cũng tin.”
.…….

Chú Nghĩa sầm mặt, “Nó tới tìm cháu, khẳng định cũng sẽ tìm giáo viên khác.”
“Sao ổng không tới tìm tôi?” Vương Văn Tuấn khinh miệt cười to, “Tôi có thể thổi phồng vũ trụ sắp nổ mạnh luôn!”
Chung Ý Thu cười không nổi, “Chẳng lẽ không có cách gì để quản bọn họ sao?”
“Bọn họ không làm chuyện gì xấu, sao mà quản được? Ai mà quản được chuyện truyền giáo chứ!”
Tới giờ dạy học buổi chiều thì Chung Ý Thu mới nhìn thấy Tiêu Minh Dạ, hắn chỉ mặc một cái áo lông màu đen, kéo theo một xe gạch vào vườn trường, tới chỗ tường gạch cần được tu bổ.
Bên ngoài gió lớn nên giờ ra chơi bọn học sinh đều ở phòng học, bên ngoài không có người.

Hôm nay không kịp sửa, hắn xếp gạch chỉnh tề ở bên cạnh tường.

Chung Ý Thu đến gần thấy tay hắn bị gió thổi đến đen hồng thô ráp, trên mặt gạch cũ dính đầy bùn đất, còn phải rửa sạch từng viên, áo lông cũ loang lổ vết nước.
Không có người dệt áo lông cho hắn, trên trấn bán áo lông đều là chất lượng kém, Tiêu Minh Dạ khá đơn giản, quần áo cũ cho đến khi hết mặc được thì hắn mới mua cái mới.
Chung Ý Thu đau lòng, tận lực dùng giọng điệu bình thường hỏi, “Lạnh không?”
“Nóng.” Tiêu Minh Dạ cười nói.
Chiếc áo bông khoác ngoài tùy tiện vắt trên ngọn cây, lá cây đóng băng trĩu nặng, Chung Ý Thu nhảy lên bắt lấy quần áo rồi vỗ vỗ chuẩn bị mang về văn phòng.
“Tiết sau tôi không có lớp, để tôi giúp anh.”
Tiêu Minh Dạ dọn gạch xong rồi, chà xát bùn đất trên tay kéo xe chuẩn bị đi, “Không cần, về văn phòng đi, bên ngoài lạnh lẽo.”
Mới không gặp mặt có một buổi sáng và giữa trưa thôi mà Chung Ý Thu đã luyến tiếc, tìm lời nói: “Chuyện thế nào rồi?”
Tiêu Minh Dạ đổi hướng xe trước, cánh tay đưa tới trước mặt nâng cằm cậu, Chung Ý Thu hiểu rõ mà không nói ra, kẹp áo bông ở trong cánh tay mình, dùng tay vỗ vỗ vài cái lên áo hắn.
Làm xong rồi Tiêu Minh Dạ cũng không lấy ra, ngón tay gõ nhẹ lên cánh mũi của Chung Ý Thu, cười khẽ như là đang chọc động vật nhỏ, “Hẹn rồi, tháng sau ký hợp đồng.”
“Thật á!” Chung Ý Thu hưng phấn, đôi mắt sáng bừng, lập tức che lại cái mũi của mình, nhanh chóng nhìn trái nhìn phải một vòng phát hiện không có người, mới thẹn thùng trừng mắt với Tiêu Minh Dạ.