Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 66: 66: Thế Giới Trẻ Con






Viên Thúy Thúy khóc to cả đường đi, nước mắt và nước mũi bị đông lạnh thành vụn băng.

Nửa người dưới của con bé chôn trong đống tuyết, khi đi đường thì phải dùng tay để dạt tuyết ra, Chung Ý Thu thấy hai tay con bé đông lạnh thành hai cục than đỏ.

Tuy vừa nãy không nghe rõ con bé nói gì, nhưng có thể đoán được đại khái, hơn nữa trong mắt Viên Thúy Thúy đầy vẻ kinh sợ, Chung Ý Thu không kịp suy xét mà đã kéo tay con bé chạy về hướng Viên gia trang.
Trời đã tối, mặt đường là một mảnh tuyết trắng xóa, nửa người dưới của Viên Thúy Thúy ướt đẫm làm cả người nó run rẩy như phát bệnh sốt rét.

Chung Ý Thu cởi nút áo lông vũ ra cõng con bé lên lưng, giúp con bé tránh gió tránh tuyết, nhưng làm như vậy thì gió lạnh tràn vào ngực, nháy mắt biến thành cả ngàn con dao mũi nhọn đâm vào tim.
Chung Ý Thu đã tới nhà Viên Thúy Thúy một lần, nhưng bây giờ cả thôn bị tuyết che giấu, sau khi cậu đi qua cây cầu gỗ để vào cửa thôn thì hoàn toàn bị mất phương hướng, Viên Thúy Thúy được ủ ấm bởi hơi nóng từ người cậu, từ phía sau ló đầu ra chỉ đường.
Khi nãy xuống dốc không khống chế được quán tính nên bị vấp ngã, Chung Ý Thu vì không để thân thể chúi ngã nên dùng sức quỳ trên mặt đất, lúc ấy vội vàng lên đường không cảm thấy đau, bây giờ tới trước cửa nhà Viên Thúy Thúy thả con bé xuống thì mới phát hiện ra đầu gối đã không còn khụyu được như xưa, khớp gối hơi động một xíu là đau đớn như bị tháo rời.
Nhưng trước mắt cũng không rảnh lo việc này, cửa chính được mở một nửa, kẹt cửa lộ ra một luồn sáng nho nhỏ không mang lại ấm áp gì, mà ngược lại còn truyền ra tiếng la mắng và kêu than đầy khủng bố.
Chung Ý Thu kéo Viên Thúy Thúy chạy tới, ngạch cửa quá cao làm khi cậu đẩy cửa, đầu gối nhấc lên thốn đau đến tận tim, nhưng nhìn thấy cảnh tượng kế tiếp thì làm cậu hoàn toàn quên mất cảm giác đau đớn trên thân thể, thậm chí là vượt qua nhận thức suốt hai mươi năm của cậu!
Đường dây điện bị tuyết chôn vùi vẫn chưa sửa, nên hôm nay toàn thôn bị cúp điện.

Căn nhà to lớn chỉ có ánh đèn dầu thắp sáng, bóng người hắt lên tường như một vở hí kịch giữa ánh đèn dầu và bóng tối đan xen.


Triệu Hồng Hoa mặc một cái quần mùa thu cũ rích, chân để trần, đầu tóc tán loạng bị ấn ngã trên mặt đất, trong miệng kêu a —— a —— điên cuồng.

Ông nội của Viên Thúy Thúy là Viên Vinh Khai ngồi ở trên người, nắm tay nắm chặt dùng sức đánh vào chân và nửa người dưới của ả! Triệu Hồng Hoa đau đớn lớn tiếng kêu la, dùng sức động đậy thân thể cơ mà không nhúc nhích nổi.

Tuy Viên Vinh Khai là một ông già gầy đét, nhưng vẫn có sức lực do làm việc nông quanh năm suốt tháng, hơn nữa, hai tay ả duỗi về phía trước dáng vẻ như là đầu hàng lại bị một bà già đầu tóc rối bù không kém ấn xuống đất, cái tay còn lại của bà già điên cuồng vả mặt Triệu Hồng Hoa, trong miệng tuôn ra một tràng mắng chửi độc địa!
Viên Thúy Thúy như con thú nhỏ bị chọc giận, không còn sợ gì nữa, gào —— một tiếng, vụt tới bổ nhào lên người Viên Vinh Khai, đấm ông tới tấp hòng mong ông thả Triệu Hồng Hoa ra.

Chung Ý Thu sợ ngây người, đầu óc trống rỗng đến tận hai phút, hoàn toàn không thể tin vào cảnh tượng ở trước mặt mình! Cha mẹ chồng cưỡi ở trên người con dâu…… Đây là tình huống như thế nào vậy? Cậu chưa bao giờ gặp qua trường hợp nào hoang đường như thế này cả, còn rợn người hơn cả trong truyện trinh thám luôn!
Viên Vinh Khai bị Viên Thúy Thúy đẩy ra, không kiên nhẫn vung tay xô con bé ngã xuống đất, đến lúc này Chung Ý Thu mới bừng tỉnh, cậu vội tiến lên kéo con bé ra xa.

Viên Vinh Khai thấy Chung Ý Thu tới, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là trừng mắt hung ác nhìn Viên Thúy Thúy, còn bà già thì hoàn toàn lâm vào trạng thái điên khùng mặc kệ người chung quanh, vẫn tát Triệu Hồng Hoa như cũ, trong miệng còn mắng “Đĩ mẹ, cái con lăng loàn……” Linh tinh dơ bẩn.
Chung Ý Thu tiến lên túm Viên Vinh Khai đứng dậy, khuyên nhủ: “Có chuyện gì thì đứng lên nói, không thể đánh người!”
Viên Vinh Khai chắc là cảm thấy có người ngoài ở đây mà đánh người thì không còn đẹp mặt, nên nâng một chân tính đi xuống, kết quả Triệu Hồng Hoa phát hiện ông buông lỏng thì lập tức xoay người bật dậy, nắm tóc bà già, ba người lăn thành một đoàn, tiện đà lại đánh nhau.
Chung Ý Thu: “!”

Cậu nhất thời chân tay luống cuống chỉ có thể hô to, “Dừng tay! Dừng lại! Đừng đánh nữa!”
Người đánh nhau nào còn lí trí, chỉ có người cản là bị mệt thôi, Chung Ý Thu vẫn xuống tay từ Viên Vinh Khai, kéo từ nách ông ra, rồi hét lớn, “Dừng lại! Mấy người mà còn đánh nữa thì tôi sẽ đi tìm trưởng thôn!”
Việc xấu trong nhà không thể cho người ngoài biết, Viên Vinh Khai xác thật không tính để người trong thôn biết, vì chuyện này mà đồn ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ông, không thể không dừng tay đứng thở mạnh, không có người giúp đỡ nên bà già lập tức rơi xuống thế hạ phong, Triệu Hồng Hoa nhìn nhỏ gầy nhu nhược thế kia mà sức lực rất lớn, lại còn linh hoạt, tranh thủ giơ tay cào vài đường lên mặt bà già.
Chung Ý Thu lại kéo ả ra la lớn: “Cô cũng dừng tay!”
Ba người cuối cùng cũng tách ra, Triệu Hồng Hoa không chê lạnh, ngồi hình chữ X dưới đất hung hăng mắng chửi bà già, khóe miệng ả bị đánh ra máu, trên mặt cũng bị bầm tím một mảnh, nhìn cứ như là lệ quỷ.

Nghe nội dung thì Chung Ý Thu đại khái biết là chuyện gì đã xảy ra.
Viên Bảo Xương bị trộm trâu, hôm nay trong thôn có người nói chắc là Viên Bảo Hà trốn ở gần đây, nhân cơ hội trở về trộm.

Hai vợ chồng già Viên Vinh Khai hết đường chối cãi, lại không cãi thắng người ta, càng nghĩ càng tức giận, chỉ có thể lấy Triệu Hồng Hoa ra để xì hơi.

Bọn họ vốn đã nhẫn nhịn mấy ngày nay, đã mất con trai lẫn cháu đích tôn, mà con dâu lại thông dâm với con nuôi…… Hai người bọn họ trốn ở trong nhà, sợ ra đường sẽ bị người ta mắng chửi.
Chung Ý Thu không còn lời nào để nói, cậu vốn đã không hiểu mấy chuyện gia đình như thế này rồi, huống hồ chuyện này cứ như câu “Ông nói gà bà nói vịt” vậy, cậu đồng tình với hai ông bà, cũng cảm thấy Triệu Hồng Hoa rất đáng thương, nhưng mà Viên Thúy Thúy thì sao? Trẻ con có làm gì sai đâu?
Cậu lấy qua một cái ghế nhỏ cho Viên Vinh Khai ngồi xuống, tâm bình khí hòa nói: “Chú ạ, cháu không hiểu chuyện trong nhà, nhưng Thúy Thúy còn nhỏ, vừa rồi con bé chạy ra ngoài lỡ như gặp chuyện không may thì sao ạ? Mâu thuẫn của người lớn không liên quan tới con trẻ, chú nói có phải không ạ?”

Giọng nói bình tĩnh phân rõ phải trái làm Viên Vinh Khai hổ thẹn, gia tộc của bọn họ đã ở Viên gia trang vài thập niên tới nay đều xem như nhà cao cửa rộng, ông cũng là một người có sĩ diện, chuyện hôm nay vốn do nóng giận tức thời không khống chế được, bây giờ ngẫm lại đúng là mất mặt thật, lại còn để cho giáo viên của bọn trẻ con trong nhà biết, ông hít thở đều trở lại rồi tính xin lỗi thầy giáo trước.
Còn chưa mở miệng thì bà nội của Viên Thúy Thúy ở bên cạnh đã xoa eo nóng nảy, “Thằng này là thằng nào? Mày biết chuyện gì không mà khuyên răng hả?! Đổi lại là vợ mày thì mày có đánh chết con đ* này không?!”
“Bà nói ai là con đ* hả mụ già? Miệng sạch sẽ giùm một cái!” Triệu Hồng Hoa lập tức cãi lại.
Đàn bà đanh đá chửi nhau làm Chung Ý Thu chóng mặt nhức đầu, đứng ở giữa vẫy vẫy tay khuyên, “Dừng lại hết đi! Mấy người tự giải quyết chuyện của mấy người, nhưng trẻ con còn ở đây đấy! Một bên là mẹ, một bên là bà nội, bảo con bé nghĩ như thế nào?”
Áo bông trên người bà già đã rách bươm, một tay bà cầm vạt áo, một tay chỉ Viên Thúy Thúy trong góc phòng, hung ác mắng: “Lo cho nó làm gì! Ai mà biết nó là con hoang của thằng nào? Có mẹ là con điếm thì nó sẽ trưởng thành làm con đ*……”
Chung Ý Thu cảm thấy như là bị một tia chớp bổ trực tiếp từ đỉnh đầu xuống tới lòng bàn chân, thiêu nóng cả người cậu.

Cậu chưa bao giờ nghe qua lời nói nào thô tục đến vậy cả, mà đây lại là mắng một đứa nhỏ mới tám tuổi thôi, càng đáng sợ hơn nữa người mắng lại là bà nội của nó.
Bà già còn đang thao thao bất tuyệt, dáng người bà thấp bé có chút cục mịch, ánh đèn lờ mờ làm Chung Ý Thu không thấy rõ dáng vẻ của bà ra sao, chỉ cảm thấy thân ảnh gầy khô đang giương nanh múa vuốt của bà hoàn toàn là hình ảnh mụ phù thủy được miêu tả trong truyện cổ tích.
Chung Ý Thu vốn đang đứng ở giữa hai người, đột nhiên xoay người đi tới trước mặt bà già hai bước, nền tảng giáo dục đã kiềm lại một chút lí trí cuối cùng để cậu không chỉ thẳng vào mũi bà già, cậu hét lớn một tiếng, “Bà câm miệng ngay!”
Bốn từ này hét lớn đến mức làm Viên Thúy Thúy sợ hãi ngồi bệch xuống đất, bà già đối diện run run lùi lại hai bước chân, Viên Vinh Khai cũng không tự chủ được đứng lên.
Chung Ý Thu vô cùng bình tĩnh, đuôi mắt bén nhọn tỏa ra hàn quang, “Con bé chỉ mới tám tuổi thôi đấy, bà có tư cách gì mà ở đây mắng nó hả? Nói ra được mấy câu dơ bẩn như thế thì chẳng khác gì suy nghĩ của bà còn sâu độc hơn gấp trăm ngàn lần, bà có đáng làm bà nội không? Làm mẹ, chuyện con mình độc chết cháu nội, bà không có trách nhiệm sao? Làm đàn bà, bà có thiện lương hiền huệ không? Có lẽ bà từng có, nhưng bởi vì câu nói vừa nãy của mình mà bà đã xóa mất mấy đức tính đó hết rồi!”
Trong lòng cậu vẫn còn một câu, “Giờ bà cũng sắp xuống lỗ rồi đó!” Nhưng đối mặt với người già cậu không nói nên lời, chỉ có thể nuốt xuống.
Bà già có vẻ nghe lọt được điều cậu nói, mà cũng có lẽ là bị khí thế đó dọa sợ, không dám tranh cãi nữa.

Viên Vinh Khai thì càng hổ thẹn, miệng thì không ngừng xin lỗi mà tay vẫn đẩy cậu ra ngoài, bảo đảm sẽ không đánh nhau, sẽ dạy dỗ con bé cho tốt.
Cậu bước chân ra khỏi cửa cùng lúc ý thức quay đầu lại nhìn về phía Viên Thúy Thúy, con bé đang ngồi trên sàn đất giá lạnh, đôi mắt đầy hoang mang, lo sợ, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Ý Thu sợ cậu đi thật.
Nhưng Chung Ý Thu vẫn bỏ đi, cảm giác bất đắc dĩ này làm cậu xém chút nữa hụt bước chân, rớt nước mắt.


Cậu có thể mang Viên Thúy Thúy đi sao? Có lẽ có thể, nhưng cùng lắm chỉ được đêm nay thôi, còn sau này thì sao? Hơn nữa con bé có nhà, có người thân, mình chỉ là thầy giáo dạy Toán của nó mà thôi…… Mặc dù vừa nãy có chỉnh đốn bọn họ một trận nhưng rồi có được gì không? Về sau con gái nhà này sẽ mang trên lưng bóng ma của sự vũ nhục, còn bao nhiêu năm nữa nó mới trưởng thành? Mỗi một phút, mỗi một giây có lẽ đều là dày vò, con bé sẽ làm sao để đối diện với thế giới này đây? Rồi có khi nào sẽ biến thành mẹ, với bà nội nó vào một ngày nào đó không?
Chung Ý Thu mơ màng hồ đồ ra khỏi thôn, một trận gió núi như dao cắt lên người làm cậu nhận ra mình chưa cài khóa áo lông vũ, vội chỉnh sửa quần áo ngay.

Trời tối thui không nhìn thấy đường, xoay mấy vòng cuối cùng mới thấy cây cầu gỗ, đồng thời thấy từ đầu bên kia Tiêu Minh Dạ đang chạy tới.
Tiêu Minh Dạ có chút gấp gáp, lại gần thì thấy dáng vẻ thất thần của cậu, thế là hoảng hốt ngay, bàn tay không khống chế được sức lực, siết chặt cánh tay cậu hỏi: “Sao vậy?”
“Tiêu Minh Dạ……” Chung Ý Thu thấy hắn thì đột nhiên tủi thân, hít hít cái mũi nói: “Khó khăn quá……”
Nói một câu không đầu không đuôi mà sao Tiêu Minh Dạ hiểu được, hắn đặt tay lên bả vai cậu, lo lắng hỏi, “Rốt cuộc là sao?”
Chung Ý Thu không muốn hắn lo lắng, đơn giản kể lại chuyện vừa rồi.

Tiêu Minh Dạ cuối cùng cũng thở ra, không cho ý kiến mà chỉ nghiêng người hỏi cậu, “Muốn cõng không?”
“…… Muốn.” Chung Ý Thu nhảy lên cái lưng rộng lớn của hắn, như là cuối cùng cũng tìm được tổ ấm thân thương của mình sau một đêm đầy giông bão.
Hai người không nói chuyện, đến giữa sườn núi nhìn đồng hồ thì Ý Thu mới nhớ tới Tiêu Minh Dạ đã chạy ở bên ngoài cả một ngày, chắc là mệt mỏi lắm rồi, nên giãy giụa hai cái, “Cho tôi xuống đi.”
“Sao vậy?”
“Muốn tự đi.”
Tiêu Minh Dạ thả cậu xuống, để cậu dùng sức chạy lên sườn núi, Chung Ý Thu chạy một chuyến đã sắp mất hết sức lực, Tiêu Minh Dạ ở phía sau nhìn do dự vài phút rồi tiến lên sờ lấy tay cậu, chặt chẽ nắm lấy dẫn cậu tiến về phía trước.