Sáng sớm mà trời đã nóng hừng hực, Chung Ý Thu mơ thấy mình rớt vào trong bếp lò, lửa nóng thiêu đốt từng miếng mỡ trên người.
Cậu dùng sức duỗi cánh tay đá cái chân, làm thế nào cũng không tránh thoát, bếp lò trong mộng biến thành cái ôm ấm áp từ Tiêu Minh Dạ, dính sát ở sau người.
Hai cánh tay của Tiêu Minh Dạ như quả tạ nặng ngàn cân, Chung Ý Thu đẩy vài cái mà không được, mà trên người cả hai đã ra mồ hôi ròng ròng.
Tiêu Minh Dạ không biết là tỉnh hay là đang giả bộ ngủ nữa, Chung Ý Thu nửa ngủ nửa tỉnh có chút bực bội, không chỉ vì ôm nhau quá nóng, mà người này cao hơn 1m9, chỉ cần dùng thân thể là có thể ép người kia không xoay chuyển được, với lại phản ứng sinh lý vào buổi sáng của hắn vô cùng sống động đó.
Chung Ý Thu không kiên nhẫn, xoay tay vả một cái vào nó, chỉ nghe Tiêu Minh Dạ á một tiếng, rốt cuộc cũng chịu tỉnh.
“Em nhẫn tâm quá đi!” Tiêu Minh Dạ ôm chặt, cọ xát vào cổ cậu.
“Nóng muốn chết hà!” Toàn thân Chung Ý Thu đầy mồ hôi, cảm giác oi bức không thở nổi, ôm lấy đầu Tiêu Minh Dạ đẩy hắn ra ngoài.
Đầu Tiêu Minh Dạ cũng đầy mồ hôi, như là mới vừa tắm xong, hắn tùy tiện che người rồi đứng dậy đi mở cửa.
Thời tiết oi bức không bình thường, chú Nghĩa nói chắc sẽ mưa to.
Không hề có một miếng gió nào hết, Chung Ý Thu dạng hai chân nằm xoài ra giường không dám động đậy, cậu sợ nhất là trời nóng, nhúc nhích chút xíu thôi mà cả người đầy mồ hôi rồi.
Tiêu Minh Dạ làm xong cơm sáng, dọn bàn nhỏ đến trước mặt cậu, dọn cơm xong, đưa đôi đũa đến tận tay, như là hầu hạ lão thái gia vậy đó.
Chú Nghĩa nhịn hết nổi, bảo hắn đừng có làm trò nữa, Chung Ý Thu sắp trèo lên đầu luôn rồi kìa! Tiêu Minh Dạ không hé răng, nghĩ thầm cháu muốn để cậu ấy leo đó, mà người ta không chịu thôi!
Tiêu Minh Dạ hôm nay phải sang vườn trái cây làm việc, cơm nước xong là chuẩn bị lái xe đi, Chung Ý Thu thấy trên mặt hắn chảy đầy mồ hôi, đau lòng lại tự trách, hối hận tối hôm qua đề cập tới chuyện tiền bạc, đáng lẽ phải bảo hắn nghỉ ngơi hai ngày mới đúng.
“Bữa nay đừng đi nữa, trời nóng quá sao mà làm việc được?”
Tiêu Minh Dạ: “Không sao, đi xem thôi, em ở nhà chơi đừng ra cửa.”
Chung Ý Thu không đành lòng, khuyên nhủ, “Đừng đi, nghỉ một ngày ở nhà đi.”
Tiêu Minh Dạ nâng cánh tay xoa xoa mồ hôi trên mặt, cười nói, “Có mấy lời này của em là đủ để nghỉ ngơi rồi.”
Chờ hắn đi rồi Chung Ý Thu còn đang suy nghĩ, có ý gì vậy trời?
Chú Nghĩa lo lắng trời mưa sẽ làm lụt vườn rau, nhân lúc sáng thời tiết còn mát mẻ, đào một vài cái mương.
Chung Ý Thu ngại ngồi không, cũng cầm xẻng đi hỗ trợ.
Chú Nghĩa vội ngăn lại, nghiêm túc nói: “Trời ơi không được! Không dám để cháu đụng vào đâu, tìm chỗ nào mát mẻ nằm chơi đi, có muốn chú dọn giường ra vườn nho nằm không?”
Chung Ý Thu: “……”
Chú Nghĩa trêu cười ha ha.
Chung Ý Thu đỏ mặt, cúi đầu ở bên cạnh nghiêm túc học đào mương.
Chú Nghĩa cười xong lại trêu chọc, “Tiêu Minh Dạ đối xử với cháu thật là tốt! Nếu cháu không phải là con trai, thì chú nghĩ nó sắp cưới cháu về nhà rồi đó chứ!”
Chú xúc một xẻng đất đầy ném sang bên cạnh, Chung Ý Thu chưa kịp trốn, đất lạnh lẽo bắn tung tóe lên cổ chân, lạnh đến mức giật mình.
Trong lòng mang theo bất ổn, có phải chú Nghĩa đã nhìn ra gì hay không? Có phải cậu và Tiêu Minh Dạ đã làm càn quá không?
Chú Nghĩa không biết cậu suy nghĩ nhiều như vậy, còn tưởng cậu xấu hổ vì câu trêu vừa nãy, tiếp tục nói: “Thằng bé tốt với cháu, có nghĩa là nó rất thích cháu.
Trước khi cháu tới, nó chỉ chơi với Lục Tử thôi, còn lại thì không quan tâm.
Hồi nó còn nhỏ ai cũng khi dễ nó, khi trưởng thành thì không ai dám chọc nó nữa, cho nên nó chẳng thân với ai.
Hồi nó còn nhỏ chú đã nghĩ là sớm muộn gì nó cũng sẽ phải rời khỏi nơi này thôi.”
Một chữ “Thích” làm Chung Ý Thu hãi hùng khiếp vía, tuy biết chú Nghĩa không có ý gì, nhưng trái tim vẫn bị kích thích.
Chú Nghĩa ngừng tay, duỗi eo thoáng nghỉ ngơi, làm như vô tình hỏi, “Trong nhà có khỏe không? Lâu như vậy không trở về, chắc là mẹ buồn lắm hả?”
Chung Ý Thu: “Trong nhà vẫn khỏe, mẹ con buồn lắm ạ.”
Chú Nghĩa: “Cháu lớn lên ở thành phố từ nhỏ, nông thôn vất vả, mẹ cháu chắc đau lòng ha.”
“Con không thấy vất vả.”
Chú Nghĩa cười cười, tạm dừng một hồi lại thử thăm dò hỏi, “Mẹ có muốn cháu về nhà không?”
Chung Ý Thu thành thật trả lời, “Dạ, bà vẫn luôn tìm người hỗ trợ, muốn triệu hồi con về.”
Chú Nghĩa nghiêng đầu cọ cọ mồ hôi trên mặt lên vai, khẽ thở dài: “Trở về thành phố đúng là tốt hơn ở đây.”
Chung Ý Thu cũng do dự, tuy Tiêu Minh Dạ nhận thầu núi nhỏ, hứa cho cậu một nơi chỉ thuộc về hai người, nhưng quan hệ của hai người vốn đã không được xã hội đồng ý, người ở nông thôn càng phong kiến và bảo thủ, chỉ sợ sẽ không cho phép bọn họ tồn tại đâu.
Tuy nhiên, bất tri bất giác mà mỗi một đứa học sinh ở đây đã làm cậu không thể bàng quan, chúng chậm rãi trở thành trách nhiệm của cậu mất rồi.
Cậu không muốn thừa nhận, bởi vì cậu không phải là thánh nhân, càng không phải là anh hùng thay đổi thế giới, để bảo vệ tình yêu và người thương của mình thì cậu cần dùng hết sức lực rồi, nào còn bản lĩnh để quản lý vận mệnh của người khác nữa.
Chú Nghĩa do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn nhỏ giọng hỏi, “Cháu có muốn rời khỏi đây không?”
Chung Ý Thu nhìn chằm chằm dây thường xuân treo mình trên tường viện, ánh mắt lại không có tiêu cự, như là đang lầm bầm lầu bầu nói: “Chú ơi, con không muốn rời đi, nhưng cũng không dám ở lại, gánh nặng này nặng quá, con sợ mình gánh không nổi.”
Chú Nghĩa cười, như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Với tuổi của cháu, sợ là chuyện tốt! Sợ, chứng tỏ cháu đã nghiêm túc tự hỏi, nếu gì cũng không sợ, thì một khi lên đường, hai trận mưa nhỏ đã chạy trối chết rồi.”
Tới giữa trưa là Tiêu Minh Dạ về rồi, kéo theo một cây quạt điện hiện đại.
Chung Ý Thu đau lòng không thôi, bây giờ mỗi lần tiêu tiền là như xẻo mất một miếng thịt của cậu vậy! Vừa đến mùa hè là cậu thích ăn kem, trước kia cho dù không ăn cơm, thì cũng muốn để dành tiền mua kem cây, uống nước ngọt có ga.
Năm nay vừa mới vào hè, mà mỗi ngày cậu đã mơ ước tới tủ đông ở Cung Tiêu Xã rồi, vì tiếc tiền mà vẫn luôn cố kìm nén.
Nhưng Tiêu Minh Dạ mua quạt điện là vì cậu, cậu chặn cảm xúc tiếc tiền, một chút cũng không biểu hiện ra ngoài, vui vẻ phấn chấn đi nghiên cứu cây quạt mới.
Thấy cậu thích, Tiêu Minh Dạ quả nhiên càng mừng rỡ, ôm chặt cậu ấn lên đùi mình, hai người sảng khoái hôn đã đời trong cơn gió mát.
Tiêu Minh Dạ hôn môi rất hung dữ, Chung Ý Thu bị hắn hút lưỡi đến tê rần, đôi môi không tự giác run nhè nhẹ.
Hít sâu vài lần mới lấy lại hơi thở, đứng lên đi tìm quần áo cho hắn thay, một buổi sáng bận rộn, quần áo của Tiêu Minh Dạ đã sớm mướt mồ hôi.
Thời tiết quỷ quái này giống như một cái nồi to ùng ục ùng ục nấu nước sôi vậy đó!
Lấy quần áo, từ trong ngăn tủ lăn ra một cái túi nhỏ, Chung Ý Thu cầm lấy mở ra, lẩm bẩm nói, “Đây là gì vậy?”
Một hộp giấy nhỏ, bìa ngoài toàn là tiếng Anh, Chung Ý Thu đại khái hiểu được một chút, từ đầu đến chân như vừa bị sét đánh, hô lớn: “Tiêu Minh Dạ!”
Tiêu Minh Dạ mới ra ngoài uống nước, nghe giọng cậu thay đổi, nên hoảng sợ vội chạy vào, vừa thấy đồ vật trong tay cậu, mặt thoáng xấu hổ, rồi lại cười cười thâm sâu.
“Đây là cái gì?” Chung Ý Thu lạnh lùng hỏi.
Tiêu Minh Dạ không đứng đắn nói: “Em biết Tiếng Anh mà!”
“Tất nhiên là em biết, ý em là…… Anh lấy nó từ đâu?”
Tiêu Minh Dạ thấy biểu tình trên mặt cậu, xác thật giống như không hiểu lắm, cúi đầu nhỏ giọng giải thích, “Anh Chu cho anh, nói phải dùng cái này.”
Chung Ý Thu không hiểu ra sao, ngây thơ nói: “Là nam nữ mới yêu cầu tránh thai, chúng ta…… Chúng ta đâu có bản lĩnh đó……”
Tiêu Minh Dạ nhéo yêu phần thịt má của cậu, cảm thấy bảo bối của mình đúng là đệ nhất đáng yêu, hắn cười tươi, nói: “Là em không có bản lĩnh này.”
Mặt Chung Ý Thu đỏ bừng, tức muốn hộc máu mắng hắn, “Nhảm nhí! Đương nhiên là em có, có anh mới không có!”
Tiêu Minh Dạ không trêu nữa, nghiêm túc nói: “Anh Chu nói cần dùng đến nó, với dầu bôi trơn nữa.”
Chung Ý Thu không nghĩ ra, hỏi: “Phiền toái vậy à?”
Tiêu Minh Dạ chỉ cần tới gần cậu là tay không chịu ngồi yên, không phải niết mặt, thì cũng muốn niết vành tai, hoặc là xoa khóe mắt, còn không nữa thì sẽ vuốt đầu tóc trơn mượt của cậu.
Chung Ý Thu vất vả tiếp nhận thông tin này, lại nghe hắn ném thêm một câu.
“Anh Phương kê đơn thuốc mỡ cho em, anh ấy dựa theo phương thuốc cổ truyền, giúp em bảo dưỡng……”
Chung Ý Thu: “…… Sao anh Phương biết?!”
“Người ta thông minh nhìn là biết mối quan hệ của bọn mình.”
Chung Ý Thu sợ hãi, run rẩy hỏi, “Ý em là, sao anh ấy biết em cần bảo dưỡng, mà không phải là anh?”
Tiêu Minh Dạ: “……”
“Có phải anh nói gì không?! Bằng không sao anh ấy biết?!”
Tiêu Minh Dạ than nhỏ, “Do ánh mắt diều hâu của anh ấy thôi.”
Chung Ý Thu hung hăng đấm hắn một cái.
Tiêu Minh Dạ xác thật không biết mấy chuyện này, đều do Chu Luật Thư tinh tế giới thiệu thì hắn mới biết.
Thậm chí hắn còn nghĩ là không cần đi sâu hơn nữa, cho dù cả đời không có tình dục thì hắn cũng có thể tiếp thu, tuy sẽ có tiếc nuối, nhưng chỉ cần ở cùng Chung Ý Thu, thì cái gì cũng được.
Hắn không muốn để Chung Ý Thu chịu một chút thương tổn nào, huống hồ là giữa đàn ông với đàn ông, nếu không bảo vệ tốt, thì sẽ sinh ra nhiều bệnh nguy hiểm, càng đừng nói về già, sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới sức khỏe.
May mắn Phương Khoản Đông là thầy trung y, hiểu rõ việc này có bao nhiêu quan trọng.
Tiêu Minh Dạ ăn cơm trưa xong liền vội vàng ra ngoài, Chung Ý Thu dọn quạt điện đến phòng của chú Nghĩa để hai người ngủ trưa.
Buổi chiều cần cất đi phần lương thực đang phơi ngoài sân, bằng không mưa xuống sẽ làm chúng hỏng mất.
Tuy mặt trời không ló dạng, thời tiết lại oi bức cực kỳ, giữa không trung chuồn chuồn nghìn nghịt bay thành đàn, đánh vào người ngứa đau như bị bắn bởi hòn đá nhỏ.
Chung Ý Thu vén tay áo, mồ hôi trên mặt chảy vào trong mắt sinh đau, cậu hận mình không thể giống như hai mẹ con nhà Vượng Vượng, có thể vươn đầu lưỡi hít thở.
Viên Binh để trần thân trên, mặc một cái quần đùi nhỏ, chân trần chạy tới tìm cậu chơi.
Chung Ý Thu nhìn thấy nó thì thiếu chút nữa không nhận ra, thằng nhóc này không chỉ có mặt đen, mà cả người cũng đen, không mặc quần áo đứng ở trước mặt, cứ như là một khối than đen hình người vậy đó!
Chú Nghĩa cầm mũ rơm vừa quạt gió vừa hỏi nó, “Dọn lúa hết chưa, sắp mưa rồi.”
“Kéo về rồi, sáng nay cô con tới kéo phụ.”
Chú Nghĩa gật đầu, nói: “Chú mi có máy kéo, làm nhanh.”
Viên Binh nhỏ giọng nói, “Chú không tới, có mỗi cô thôi.”
Chú Nghĩa không nói, Chung Ý Thu có thể đoán được, trong nhà Viên Binh chỉ có hai ông cháu, cô nó đau lòng, thường hay về giúp, có khi giúp đỡ mua đồ trong nhà gì đó, chắc là chú nó có chút ý kiến.
Viên Binh đến tuổi này đã có thể xem hiểu sắc mặt của người lớn rồi, với lại nó mất cha mẹ từ nhỏ, nên càng mẫn cảm.
Nói tới chuyện này, nó cúi đầu, biểu tình có chút mất mát.
Chung Ý Thu dùng bả vai nhẹ khều nó, cười nói: “Chúng ta đi ăn kem cây đi, nóng quá!”
Viên Binh lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng rỡ.