Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 133: 133: Ân Nhân





Trẻ con sẽ không khống chế cảm xúc, Trịnh Lệ Lệ nghẹn hồi lâu giờ mới được gặp giáo viên, những tủi thân và sợ hãi trong lòng lập tức bộc phát, khóc lớn hơn mười phút mới dần dần bình tĩnh lại.
Chung Ý Thu đưa miếng dưa hấu cho con bé, cười nói: “Chảy nước mắt nhiều, bổ sung nước thôi.”
Mấy đứa nhỏ cười ha ha, đến cả Trịnh Lệ Lệ cũng bật cười, vừa cười vừa nâng mu bàn tay lau nước mắt.
Lý Tiểu Lộc thích nói hay cười, biết thầy Tiểu Chung bữa nay mời ăn kem, vui vẻ quang quác quang quác cái miệng không ngừng, Viên Binh còn đang lo cho Trịnh Lệ Lệ, bực bội la, “Ồn muốn chết, bà đừng nói nữa!”
Lý Tiểu Lộc không thành thật như Trịnh Tiểu Hà, lập tức đứng lên cãi nhau với thằng bé, hai đứa nhỏ tôi một câu cậu một câu làm Chung Ý Thu đau đầu, giơ tay ấn Viên Binh ngồi vào ghế, giả vờ giáo huấn, “Con là đàn ông mà sao không hiểu bọn con gái tí nào vậy?”
Viên Binh nghe lời thầy Tiểu Chung nhất, ngậm miệng lại ngay, nhưng vẫn không phục, nhìn Lý Tiểu Lộc từng ngụm từng ngụm gặm dưa hấu.
Chung Ý Thu không thể ở trước mặt bọn trẻ mà hỏi thăm Trịnh Lệ Lệ, nên cho Viên Binh hai đồng bảo nó dẫn mấy đứa kia tới Cung Tiêu Xã mua kem, giữ một mình Trịnh Lệ Lệ lại.
“Ở nhà làm gì rồi?” Chung Ý Thu châm chước hồi lâu vẫn không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể hỏi một câu không đầu không đuôi.
Trịnh Lệ Lệ vẫn luôn là một đứa con gái kiêu ngạo, cho dù là từ diện mạo đến thành tích học tập, trước nay không hề kém hơn ai, tuổi còn nhỏ mà giơ tay nhấc chân đã có phong độ và khí chất riêng rồi.

Nghe Chung Ý Thu nói xong, con bé hơi hơi cúi đầu nói: “Ba mẹ con bận cắt lúa, con ở nhà nấu cơm.”
Trẻ nhỏ tuổi này đã giúp làm việc nhà, chiều cao không với tới bệ bếp, dẫm lên băng ghế cũng có thể nấu cơm.

Chung Ý Thu không ngờ được, Trịnh Lệ Lệ thoạt nhìn nuông chiều từ bé không giống trẻ con thôn quê, thế nhưng cũng biết làm cơm, mất mặt nhất chính là cậu không biết nấu cơm.
“Còn muốn đi học không?” Chung Ý Thu hỏi.
Trịnh Lệ Lệ giương mắt nhìn cậu, đôi lông mi cong vút còn mang theo nước mắt, như là mầm non mới nhú vào mùa xuân, nho nhỏ tròn tròn, chọc người trìu mến.

Nhắc tới điều này khóe miệng con bé lại trĩu xuống như là muốn khóc, nức nở nói: “Con muốn đi học, nhưng mẹ con không cho.”

Chung Ý Thu cảm thấy bản thân quá thất bại, hỏi một câu không có ý nghĩa, nhận đáp án cũng không giúp được gì, chỉ có thể an ủi nói, “Chỉ cần con muốn đi học, thì thầy, thầy Lý và hiệu trưởng Trịnh, đều sẽ dùng hết sức lực đi khuyên ba mẹ con, chờ khai giảng thầy và thầy Lý sẽ tới nhà hỏi thăm.”
Đôi mắt đầy nước của Trịnh Lệ Lệ bỗng sáng rỡ, không thể tin được hỏi, “Thật hả thầy? Thầy sẽ đi cùng với thầy Lý ạ?”
Ngực Chung Ý Thu khó chịu, mà vẫn cười khẳng định, “Ừ, chúng ta nhất định sẽ đi.”
Trịnh Lệ Lệ vui vẻ cười rộ lên, một lát sau lại lo lắng nói: “Nếu ba mẹ con không đồng ý thì phải làm sao ạ? Đến cả hiệu trưởng Trịnh cũng bị mẹ con mắng……”
Chắc con bé không biết chuyện mẹ nó cởi quần đuổi người, nhưng hiệu trưởng Trịnh ngồi lì ở trong nhà lâu như vậy, chắc chắn con bé đã nghe thấy người lớn cãi nhau, nói tới cái này thì mặt Trịnh Lệ Lệ đỏ lên.
Chung Ý Thu khó khăn nuốt nước miếng chua xót trong lòng, cười nói: “Không sao, thầy và thầy Lý không sợ bị mắng, hơn nữa bọn thầy không đi cãi nhau, nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng.”
Dù sao cũng là một đứa trẻ, Trịnh Lệ Lệ cảm thấy cậu nói rất đúng, vui vẻ cười rộ lên.

Con bé đang vào thời điểm thay răng, rớt răng cửa còn chưa mọc cái mới, mà nó thì cực kì chú ý hình tượng, ngày thường lúc cười đều phải che miệng lại, hiện giờ nhếch miệng cười to, xem ra là thật sự vui vẻ.
Trịnh Lệ Lệ cầm lấy dưa hấu văn nhã cắn nhỏ, Chung Ý Thu sợ con bé ngại ngùng cắn không đứt, nên xoay người vào phòng.
Mấy ngày hôm trước chị gái có gửi tới một bộ sách dành cho học sinh tiểu học, còn chưa nhập vào đầu sách ở thư viện, Chung Ý Thu cầm hai cuốn cho Trịnh Lệ Lệ, bảo nó mang về xem.
Trịnh Lệ Lệ học giỏi môn Ngữ Văn, rất thích đọc sách, trên tay có dính nước dưa hấu nên con bé chùi sạch chúng ở trên quần áo rồi mới nhận lấy, yêu quý lật xem.
Sắp tới giờ cơm trưa nên Trịnh Lệ Lệ phải về nấu cơm, đã hẹn là mời con bé ăn kem, nên Chung Ý Thu dẫn nó tới Cung Tiêu Xã.
Trịnh Lệ Lệ đi theo sau Chung Ý Thu, dùng hết dũng khí hỏi: “Thầy Tiểu Chung ơi, mấy bạn trong lớp có biết con bị mẹ không cho đi học không?”
Từ nãy đến giờ Chung Ý Thu đã nhận ra con bé có chuyện muốn nói, mà vẫn luôn do dự, bây giờ hỏi tới làm cậu không hiểu con bé có ý gì.
Trịnh Lệ Lệ nói tiếp: “Bọn họ có phải chê cười con……”
Chung Ý Thu bừng hiểu, con bé có lòng tự trọng rất mạnh, chuyện thôi học oanh oanh liệt liệt náo loạn một thời gian dài như vậy, đối với con bé mà nói không chỉ có khổ sở, mà còn có khó chịu khi bị người cười nhạo nữa.
Chung Ý Thu ngồi xổm xuống đối diện với con bé, Trịnh Lệ Lệ né tránh ánh mắt không dám nhìn cậu, đầu ngón tay trở nên trắng bệch dùng sức moi gáy sách.
“Đừng nghĩ nhiều, không có ai chê cười con cả, con là một học sinh giỏi, mọi người rất hâm mộ con.”

Tới chiều là Tiêu Minh Dạ trở lại, Chung Ý Thu ngủ trưa mới vừa dậy đang ngồi ở dưới giàn nho suy nghĩ vẩn vơ, nghe thấy tiếng xe máy mà không phản ứng gì hết, thấy hắn cầm theo một cái túi vào sân, mới kinh ngạc hỏi: “Không phải đi uống rượu sao, sao anh về sớm vậy?”
“Uống xong rồi.”
Hắn đặt cái túi xuống cạnh chân Chung Ý Thu, bên trong là quả đào, vừa to vừa hồng, hương thơm ngào ngạt.
Chung Ý Thu cầm lấy một cái xoa tròn, nói, “Ngọt không? Đào trong sân ký túc nhỏ xíu mà chẳng ngọt tí nào.”
Tiêu Minh Dạ: “Em lại trộm đào ăn ha, quả đào chưa chín đó, chú Nghĩa mà biết là nói cho xem.”
Chung Ý Thu không xấu hổ, nói lung tung, “Không nếm thì sao mà biết nó có chín hay không?”
Tiêu Minh Dạ mặc cái quần ôm chân, hắn không thích loại quần này nhưng là mấy ngày hôm trước Chung Ý Thu vừa mua cho hắn, không thích thì cũng phải mặc.
Cho nên đồ trong túi quần cộm lên làm Chung Ý Thu hỏi, “Trong túi có gì đấy?”
“Không có gì?” Tiêu Minh Dạ như là có chút ngại ngùng, xoay người đi nhanh vào phòng.
Chung Ý Thu nghi ngờ, “Anh chạy cái gì? Để đồ gì vậy hử?”
Tiêu Minh Dạ đi càng nhanh, đôi chân dài bước nhanh vài cái là bước qua bậc thang luôn.
Biểu hiện của hắn hoàn toàn kích thích lòng hiếu kỳ của Chung Ý Thu, cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất, bật dậy đuổi theo, bổ nhào lên lưng hắn, sử dụng hết tứ chi quấn lấy Tiêu Minh Dạ.
“Anh giấu gì đó? Mau giao ra đây!”
Tiêu Minh Dạ cõng con bạch tuột vào phòng, rồi trở tay đánh mông cậu, bất đắc dĩ nói, “Không có gì, anh Chu cho anh mà.”
Chung Ý Thu giương tay mò túi quần của hắn, bị Tiêu Minh Dạ bắt lấy, bả vai dùng sức quăng cậu lên giường, rồi đè trên người cắn môi cậu, mỉm cười nói, “Một thứ tặng cho anh, một thứ tặng cho em, nhưng tóm lại đều là tặng cho em.”
Chung Ý Thu: “…… Anh đang đọc thần chú gì vậy hả?!”
Đáy mắt của Tiêu Minh Dạ đang ấp ủ một cơn gió lốc, khí thế hùng hổ doạ người, làm Chung Ý Thu không tự giác run lên vài cái.
Chung Ý Thu giấu một chuyện vẫn chưa nói với Tiêu Minh Dạ.

Ngày mốt là sinh nhật của mẹ, hơn nữa là sinh nhật 50 tuổi, nên cậu muốn về thăm.
Buổi tối chú Nghĩa vào thôn ăn cơm, hai người bọn họ nấu hết phần hoành thánh còn thừa ngày hôm qua, Chung Ý Thu cắt thêm nửa quả dưa hấu, lấy ra rượu nếp yêu quý của chú Nghĩa, hai người ăn cơm, uống rượu dưới ánh trăng.
Tiêu Minh Dạ yêu nhất khoảnh khắc này, trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, đằng sau cánh cửa là một thế giới khác, Tiêu Minh Dạ hắn cũng là người bình thường có gia đình, cũng như có một bảo bối vô cùng quý giá đó.
Trong lòng vui vẻ làm hắn một hơi ăn hơn hai mươi cái hoành thánh, Chung Ý Thu ngăn hắn lại, “Nghỉ một chút lại ăn, uống chút rượu trước đi.”
Tiêu Minh Dạ chơi xấu không nhận lấy chén rượu trong tay cậu, để cậu đút mình hơn nửa ly rồi tựa lưng vào ghế ngồi híp mắt hưởng thụ.
Chung Ý Thu lại đút dưa hấu, giống như người vợ hiền đảm đang.

Tiêu Minh Dạ nghĩ khoảnh khắc đẹp nhất trên đời là vào lúc này đây, trong lòng và hốc mắt nóng hổi, nhịn không được hôn môi và gương mặt trắng nõn như đậu hũ của Chung Ý Thu.
“Sao không thấy em đen tí nào vậy?” Tiêu Minh Dạ khó hiểu hỏi.
Chung Ý Thu: “…… Đừng nói bừa.”
Tiêu Minh Dạ bật cười, dưới ánh trăng đặc biệt quyến rũ.
Chung Ý Thu có chút ngại ngùng, Tiêu Minh Dạ đẹp trai quá làm cậu kiềm lòng không đậu, nỗ lực nghiêm mặt nói, “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Không cần bàn gì hết, trong nhà có chuyện gì thì đều do em định đoạt.”
Chung Ý Thu cảm thấy như mình vừa uống nước ngọt có ga vậy đó, vừa ngọt ngào vừa lâng lâng, hạnh phúc mơ mơ hồ hồ không biên giới.
“Anh học nói ngọt từ ai vậy?” Chung Ý Thu đẩy hắn, “Nói chuyện đứng đắn, ngày mốt là sinh nhật của mẹ em nên em muốn về thăm.”
Tiêu Minh Dạ: “Ừ, anh đi cùng em.”
Chung Ý Thu kinh ngạc không thôi, một chút cũng không nghĩ tới hắn sẽ đi với mình, dù sao quan hệ của bọn họ không thể công khai, đối mặt với người nhà hẳn là lảng tránh theo bản năng mới đúng.
Tiêu Minh Dạ nhẹ nhàng xoa viền môi của cậu, khẽ cười nói, “Như thế nào? Anh không được gặp mẹ vợ à?”
Chung Ý Thu: “……”
“Ai là mẹ vợ?”
“Là mẹ của vợ?”
“Ai là vợ?”

“Thu Nhi……”
……
“Tiêu Minh Dạ, có phải anh ăn hoành thánh nhiều đến mức say rồi không?”
Tiêu Minh Dạ một khi đã biết chuyện thì hoàn toàn không cần Chung Ý Thu nhọc lòng, hắn đi tìm Chu Luật Thư để mượn xe trước, thuận tiện kéo theo nửa thùng trái cây về, rồi đi vào thôn mua một túi gạo và mì tốt nhất trong thôn, gà vịt ngỗng mỗi loại mua hai con, một trăm quả trứng gà ta cùng một trăm quả trứng vịt, thêm hai cái chân dê……
Chung Ý Thu nhìn một xe đầy đồ vật thì trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được hỏi, “Anh muốn nhân cơ hội ra thành phố bán đồ à?”
“Không bán, cho nhà em.”
Chung Ý Thu quả thực muốn điên rồi, vội la lên, “Không được! Em nói rồi mà, em không thể về nhà, ba em mà thấy sẽ giận đó, mình chỉ được gọi mẹ ra ăn bữa cơm thôi, kéo nhiều đồ như vậy thì bỏ ở đâu?”
Tiêu Minh Dạ thấy cậu nóng nảy, giải thích nói, “Không sao, xe chạy đến cửa nhà, anh bê chúng lên là được.”
Thần sắc kiên định của hắn làm Chung Ý Thu hết cách, “Những thứ khác còn được, đội ngũ ù ù cạc cạc này thì không được, trong nhà không nuôi được đâu.”
Tiêu Minh Dạ sửng sốt một hồi lâu mới hiểu ra đội ngũ ù ù cạc cạc mà cậu nói là gì, cười to, hiếm lạ kéo cậu vào trong lòng ngực hôn lấy hôn để.
“Không sao, sáng mai anh dậy sớm làm thịt chúng, không mang thịt sống đi.”
Chung Ý Thu kiên trì không được, “Trong nhà tủ lạnh nhỏ lắm, mẹ em sợ phí điện nên không mở chúng thường xuyên, đưa đi cũng không giữ được lâu.”
Cuối cùng vẫn là bảo vệ được mấy tính mạng đáng thương này, Tiêu Minh Dạ cảm thấy mang đồ không đủ, lại đi mua thêm hai thùng dầu mè.
Chung Ý Thu gần một năm không về nhà, có chút hồi hộp, buổi tối lăn qua lộn lại ngủ không được.
Tiêu Minh Dạ ôm lấy cậu từ phía sau, tiếng tim đập mạnh mẽ truyền tới Chung Ý Thu, an toàn và kiên định.
“Đừng sợ, có anh ở đây mà.”
Chung Ý Thu xoay người ôm chặt lấy cái eo dẻo dai của hắn, nhỏ giọng nói: “Tiêu Minh Dạ, cảm ơn anh.”
Tiêu Minh Dạ hôn môi và trán cậu, nói: “Đừng nói cảm ơn, của em chính là của anh, là của bọn mình.”
Mũi Chung Ý Thu chua xót, “Kỳ thật không cần chuẩn bị mấy thứ này đâu, cho mẹ em một trăm đồng tiền là được.”
“Tiền là tình nghĩa, không phải tâm ý, mẹ em là ân nhân lớn nhất của anh, cảm ơn bà đã sinh ra Thu Nhi cho anh.”