Ngày Tiêu Minh Dạ chính thức từ chức cũng là lần đầu tiên dẫn Chung Ý Thu lên núi Ông Tiên Nhỏ.
Buổi chiều ngày xuân, ánh mặt trời lười nhác chiếu lên trên người, mới vừa đi đến bờ sông trên người liền ra một tầng mồ hôi mỏng, Chung Ý Thu cởi áo khoác thắt ở bên hông, bên trong cậu mặc một cái áo sơ mi màu trắng, nút thắt chỉnh chỉnh tề tề cài lên tận trên cùng, có vẻ ngoan ngoãn tuấn nhã.
Bên túi áo ngực trái còn thêu hình một bé mèo dễ thương, Chung Ý Thu cảm thấy quá ngây thơ nên ngày thường rất ít khi lộ ra, bây giờ chỉ có hai người bọn họ nên không còn cố kỵ nữa.
Cái áo này là do chị gái tháng trước gửi tới, cô đi công tác ở Thượng Hải mua cái áo này ở một cửa hiệu nước ngoài, không chỉ đắc mà còn rất khó mua.
Chung Bạch Lộ thích mua đồ thời trang mà chưa có bạn trai, chỉ có thể siêng năng mua quần áo cho em trai, còn gọi điện thoại bắt cậu mặc đồ vào rồi chụp ảnh gửi về cho cô.
Trong trấn chỉ có một cửa tiệm chụp ảnh, Chung Ý Thu ngại đi, đến bây giờ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà chị đặt ra nữa.
Tiêu Minh Dạ nhìn lướt qua người cậu, ánh mắt dừng lại ở hình thêu, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Mèo đó.”
Tiêu Minh Dạ: “Giống cún hơn.”
Chung Ý Thu cười ha ha, “Anh hai Tiêu trong truyền thuyết không phân biệt rõ mèo hay cún à?”
Tiêu Minh Dạ nhíu mày nói, “Đừng gọi anh hai.”
Chung Ý Thu: “Vì sao? Ai cũng gọi được mà không cho em gọi à.”
Tiêu Minh Dạ nhìn phía trước, sâu kín nói: “Em là người ta hửm?”
Chung Ý Thu ngây ra một lúc, ngượng ngùng nhấp miệng cười.
Cậu đi ở phía trước, Tiêu Minh Dạ lười nhác đi theo phía sau, nhàn nhã tản bộ, hắn tìm chủ đề nói: “Chị gái rất thương em.”
Chung Ý Thu nghe xong vừa định kiêu ngạo nói tất nhiên, rồi nghĩ đến người nhà của Tiêu Minh Dạ, hắn chỉ có Viên Ngọc Lan là em gái cùng mẹ khác cha, mà như không có tình cảm gì cả, Viên Ngọc Lan thậm chí còn không thích hắn nữa mà.
Chung Ý Thu nhẹ nhàng bâng quơ ừ một tiếng, nói sang chuyện khác, “Em có chuyện muốn bàn với anh, chị gái làm phóng viên ở Bắc Kinh thường xuyên ra cửa phỏng vấn, có quen biết một ít người…… Em tính nhờ chị hỏi thăm người bạn gái trước kia của chú Nghĩa, anh thấy sao?”
“Vì sao muốn hỏi thăm?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Chung Ý Thu có chút cô đơn, “Chú Nghĩa không kết hôn đã nhiều năm, lúc uống say là kêu tên người đó, dù gì cũng đã hơn ba mươi rồi, nhân sinh có bao nhiêu cái ba mươi năm? Chú vẫn luôn nhớ mãi không quên không bỏ xuống được, nếu thật sự còn có cơ hội, thì hà tất phải sống cô độc cả quãng đời còn lại chứ?”
Tiêu Minh Dạ không quá đồng tình, “Nhiều năm trôi qua rồi, chú Nghĩa độc thân không hẳn người đó cũng vậy, chắc bà đã sớm kết hôn sinh con, cần gì lại quấy rầy người ta.”
Chung Ý Thu nói: “Không đi tìm thì sao mà biết bà ấy đã kết hôn sinh con hay chưa, nếu bà thật sự có gia đình viên mãn thì mình không quấy rầy, cũng không nói cho chú Nghĩa biết.
Nhưng nếu bà cũng độc thân, bởi vì chúng ta không tìm kiếm không hiểu được mà bỏ lỡ, thì chẳng phải là tiếc nuối cả đời hay sao?”
Tiêu Minh Dạ cười khẽ, Chung Ý Thu luôn nghĩ mọi thứ là màu hồng, thậm chí cậu như là người mắc bệnh cưỡng chế, không thấy được điểm dừng thì sẽ tiếc nuối không thôi, dốc hết toàn bộ sức lực cho cả công việc lẫn tình yêu thì mới chịu.
Nếu Chung Ý Thu không gặp mình, mà gặp được một người khác, dù gặp đả kích không nguy hiểm đến tính mạng, thì cũng sẽ tróc một tầng da.
Chung Ý Thu không biết hắn đang nghĩ gì, truy vấn, “Anh cảm thấy được không? Khoan nói cho chú Nghĩa đã.”
Tiêu Minh Dạ vẫn không quá nguyện ý, chú Nghĩa đã yên phận qua vài thập niên, lật lại chuyện xưa sợ là rất khó thừa nhận, hắn không trực tiếp trả lời chỉ nói, “Nếu em lo lắng chú sẽ sống cô độc cả quãng đời còn lại, thì không cần thiết, về sau chúng ta sẽ lo cho chú.”
Chung Ý Thu kinh ngạc, Tiêu Minh Dạ đối xử với ai đều là nhàn nhạt, ngày thường cũng không biểu hiện ra sự thân cận với chú Nghĩa, có thể nói ra như vậy là có thể thấy được chú Nghĩa rất quan trọng với hắn.
Chung Ý Thu nhìn khắp nơi, từ trên đỉnh đến giữa sườn núi không có một bóng người, cậu duỗi cánh tay muốn nắm tay, Tiêu Minh Dạ tiến lên một bước nắm lấy, hai người sóng vai đi trên đường núi uốn lượn.
Im lặng bước đi cùng nhau, Chung Ý Thu không buông tay, “Có người dưỡng lão cùng với sống cùng người mình thương là hai việc khác nhau, ví dụ như nói khi em chết, Lục Tử khẳng định cũng có thể làm bạn chiếu cố anh, nhưng em với anh ta có giống nhau không?”
Chung Ý Thu đi ra một bước phát hiện tay bị túm chặt, quay đầu thì thấy Tiêu Minh Dạ dừng lại bước chân ánh mắt tàn khốc nhìn mình, quanh thân tản ra áp lực cường thế, Chung Ý Thu không khỏi lui về phía sau nửa bước, bị Tiêu Minh Dạ kéo về, ngón tay thô cứng gắt gao nắm lấy cằm cậu.
“Anh muốn làm gì?” Chung Ý Thu đau nói không nên lời, cằm bị nâng lên, làm cậu ngửa đầu rũ mắt chất vấn.
Giọng nói của Tiêu Minh Dạ như là dã thú uy hiếp phát ra từ yết hầu, gằn từng chữ một nói: “Về sau không được nói đến từ chết!”
Chung Ý Thu bỗng nổi cơn chướng, lắc đầu muốn hất tay hắn ra, kết quả không làm nên chuyện gì, tay của Tiêu Minh Dạ như là móng vuốt lão hổ gắt gao kiềm lấy.
Chung Ý Thu chịu không nổi sự bá đạo này, nâng cái tay còn lại vỗ vỗ bả vai của hắn.
Không biết là đau hay là bị tổn thương, vành mắt cậu đỏ bừng, làm Tiêu Minh Dạ đau lòng, buông tay ra muốn ôm lấy cậu, Chung Ý Thu đẩy hắn ra, “Anh bị điên rồi hả, đau muốn chết hà!”
Sắc mặt Tiêu Minh Dạ lại trầm xuống, “Anh đã nói là không được dùng từ chết mà!”
Chung Ý Thu bị chọc giận, ngoan cố giống một con trâu, “Thích thì nói đó! Chết chết chết chết!”
Tiêu Minh Dạ cũng nổi giận nhưng thấy dáng vẻ trẻ con của cậu thì lại buồn cười, cố nén lại mới không bật cười, xụ mặt nói: “Có thể nói chết, nhưng không thể nói mình chết.”
Chung Ý Thu lúc này mới hiểu ý của hắn, vừa rồi so sánh có thể là chọc tới nỗi đau của hắn, cơn giận lập tức tan thành mây khói biến thành đau lòng, giơ lên ba ngón tay thề, “Em sai rồi, sau này sẽ không nói từ đó nữa.”
Tiêu Minh Dạ hài lòng, hơi hơi ngẩng cổ kiêu căng gật gật đầu, nhấc chân đi tới phía trước.
“Vậy em nhờ chị em hỏi chuyện của chú Nghĩa được không?” Chung Ý Thu đuổi theo, nhảy nhảy lên lưng hắn hỏi.
Tiêu Minh Dạ không hề hụt chân mà vững vàng tiếp được, ôm mông cậu, nói, “Thử xem sao, em nói rất đúng.”
Núi Ông Tiên Nhỏ tuy rằng không cao hơn mặt nước biển bao nhiêu nhưng mấy ngọn núi liên tiếp nhau làm đường núi vô cùng hiểm trở, trên núi phần nhiều là lùm cây không đáng giá tiền, mặt trước là rừng cây cao, mặt sau là đồng cỏ, chồi non mới vừa đâm chồi vào mùa xuân vàng vàng xanh xanh đáng yêu.
Tiêu Minh Dạ nhảy lên khối đá bên vách núi, lại giơ tay kéo Chung Ý Thu lên, chỉ vào nơi xa nói: “Xây nhà ở chân núi bên kia, đồng cỏ bên này để lại cho em nuôi ngựa.”
“Thật hả?” Chung Ý Thu hưng phấn muốn nhảy lên, thiếu chút nữa quên mất mình đang đứng ở trên vách núi, bị Tiêu Minh Dạ ôm vào trong ngực, mới dám hỏi, “Nuôi ngựa thật hả?”
“Chỗ của em, em muốn làm gì thì làm.” Tiêu Minh Dạ cưng chìu hôn cậu.
Chung Ý Thu nhìn vùng quê trời xanh mây trắng, tấm thảm màu xanh lục trải dài trước mắt, tưởng tượng thấy ở trên đó có một đàn ngựa, làm cậu kích động không mức nào miêu tả nổi.
Tiêu Minh Dạ lại nghiêng người chỉ hướng thung lũng, “Chỗ đó làm cổng vào, sau này ai muốn vào thì phải đi qua đó.”
Chung Ý Thu nhìn theo ngón tay hắn chỉ, ở giữa tuy nhìn trống trải, nhưng Chung Ý Thu tự động tưởng tượng dựng thêm một cánh cổng để vào trong, gật gật đầu nói, “Ừ, cho Lục Tử tới làm bảo vệ.”
Tiêu Minh Dạ phụ họa, “Được.”
Chung Ý Thu cúi đầu đi xuống, hòn đá nhỏ rớt theo từng bước chân, Tiêu Minh Dạ kéo cậu ra xa, nói, “Nơi này làm thêm trạm gác.”
“Ừ, kêu Vương Văn Tuấn tới canh gác, hắn tương đối am hiểu.”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Hai người ở trên núi mặc sức tưởng tượng cả một ngày, từ nhà mới đến giường ngủ phải làm bao lớn đều thương lượng xong, chờ xuống núi về đến ký túc rồi phải đối mặt với hiện thực: Tiền đâu!
Chung Ý Thu từ bỏ mua kính viễn vọng, bọn họ đã thiếu hơn mười ngàn đồng tiền, không thể tăng thêm số nợ, chờ sau này có tiền rồi mua cũng không muộn.
Sáng sớm ngày hôm sau Tiêu Minh Dạ đi tìm ông chủ Vương, tuy rằng đã nói tối sẽ về, nhưng Chung Ý Thu ngồi ở văn phòng nhìn vị trí trống rỗng ở phía đối diện vẫn cảm thấy hụt hẫng không thôi.
Giáo viên càng ngày càng ít, trước kia người nhiều ai cũng thấy chật chội, bây giờ một người có thể ngồi hai vị trí, làm mọi người càng thêm oán hận —— dạy thêm nhiều lớp mà tiền lương lại không tăng một xu!
Chú Nghĩa và hiệu trưởng Trịnh càng lo lắng, lúc bọn họ nói chuyện Chung Ý Thu có nghe được, giáo viên ở nông thôn không những dạy học mà còn làm việc nhà nông, đa số đều có mười mấy mẫu đất để trồng trọt.
Hiện tại một giáo viên dạy hai lớp còn tính là nhẹ nhàng, hai tháng nữa sẽ tới mùa thu hoạch lúa mì, căn bản sẽ không lo hết việc, đến lúc đó các giáo viên oán giận không chịu nổi nữa, chắc chắn sẽ có người bỏ đi.
Tuy rằng ngày mùa sẽ được nghỉ, ví dụ thu hoạch lúa mì sẽ cần đập lúa, không chỉ có các giáo viên làm việc, mà còn có cả nhóm học sinh nữa, những đứa lớn cỡ Viên Binh, không những xuống ruộng phụ giúp, mà còn phải nấu cơm đem ra cho người lớn.
Trong nội quy của trường có nói, chỉ cần không có lớp thì có thể về nhà làm việc, năm nay bị dạy thêm nhiều lớp, làm các giáo viên không còn thời gian rảnh rỗi nữa.
Năm nay bắt đầu thi hành trồng cây thuốc lá, Chung Ý Thu lần đầu tiên nhìn thấy loại cây này, từ lúc ươm giống đến khi trồng trọt cậu đều nhìn chằm chằm, tưởng tượng mấy miếng mầm nho nhỏ này làm thế nào để biến thành một điếu thuốc lá.
Bởi vì là năm đầu tiên, nên thôn dân không tin tưởng cho lắm, theo lời của chú Nghĩa thì là, mọi người no đủ chưa được mấy năm, đối với bọn họ mà nói thì trồng cây lương thực mới là an toàn nhất.
Tiêu Minh Dạ lại rất xem trọng lá cây thuốc lá, chờ thu hoạch lúa mì xong thì sẽ trồng thuốc lá.
Tuy nhiên sấy lá thuốc cần phải có bếp lò lớn, bên trên phái người chuyên nghiệp xuống dưới hướng dẫn, phía vườn rau không còn chỗ, chỉ có thể đẩy ngã vách tường để đặt lò sấy lá thuốc ở đó, còn thiết bị nhóm lửa thì đặt ở trong sân.
Buổi chiều tan học Chung Ý Thu không muốn về nhà ngay, Tiêu Minh Dạ vẫn chưa về, nên cậu có về cũng không có gì làm.
Lý Hoành Phi gần đây bị ép đi xem mắt, đều là người thân giới thiệu nên muốn đẩy cũng đẩy không được, làm hắn cứ trốn ở trường học không nghĩ trở về.
Hai người giải quyết công việc xong hết rồi, bốn con mắt nhìn nhau vài phút liền, Lý Hoành Phi thở dài một tiếng đứng lên, “Về thôi, bằng không cha em lại muốn mắng em.”
Chung Ý Thu cười nói: “Cậu về trước đi, lát nữa tôi sẽ khóa cửa.”
Chung Ý Thu chưa xem xong một trang sách mà hắn đã trở lại, giọng điệu hưng phấn ngạc nhiên, “Bên ngoài có người tìm anh kìa, lái xe hơi nhỏ nữa đó!”
“Tìm tôi á?” Chung Ý Thu không tin tưởng.
“Đúng! Nói tiếng phổ thông, anh mau đi đi!” Lý Hoành Phi thúc giục.
Chẳng lẽ là Chu Luật Thư và Phương Khoản Đông à? Bọn họ đổi xe hơi nhỏ rồi sao? Có phải Tiêu Minh Dạ đã trở lại rồi hay không? Chung Ý Thu hoài nghi, nhanh chân bước ra cửa.
Cổng trường có một chiếc xe hơi nhỏ màu trắng, lúc này đã bị người mua đồ ở Cung Tiêu Xã và một số học sinh về muộn vây quanh, nông thôn rất ít khi thấy chiếc ô tô đẹp đẽ thế này lắm, nếu không phải bên trong có người, thì chắc bọn họ đã sờ soạng khắp xe rồi.
Chung Ý Thu ra cổng trường, cửa sổ xe trượt xuống lộ ra một đôi mắt đào hoa, khóe miệng cong cong mang theo sự kiêu ngạo rồi lại ngoài ý muốn hài hòa, hắn cười hô, “Thu Nhi!”
“Trần Viễn!” Chung Ý Thu mừng rỡ kêu lên.