Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 92




Trong khoảng thời gian này, Diệp Sở thường xuyên xin nghỉ. Đi đến trường học cũng không được mấy ngày, Phó Điềm Điềm cũng không gặp nàng được mấy lần.

Tuy rằng Phó Điềm Điềm có hỏi Diệp Sở, nhưng Diệp Sở lại không thể nào nói được nguyên nhân thật sự, chỉ qua loa nói là trong nhà có ít việc.

Hôm nay, Phó Điềm Điềm có việc muốn rời đi trước, Diệp Sở sửa sang cặp sách thật tốt, bước thẳng về phía cổng trường.

"Diệp Sở." Nghiêm Mạn Mạn thanh âm vang lên.

Từ sau lần cùng Nghiêm Mạn Mạn đi xem điện ảnh, các nàng cũng dần trở nên thân thuộc.

Nhưng Nghiêm Mạn Mạn vẫn mạnh miệng, sẽ không biểu hiện quan tâm rằng mình Diệp Sở ra ngoài mặt.

Diệp Sở cười quay đầu, dừng bước, chờ Nghiêm Mạn Mạn đi đến.

Diệp Sở cười cười: "Nghiêm Mạn Mạn, ngươi có chuyện gì sao?"

Nghiêm Mạn Mạn mạnh miệng: "Đương nhiên, ta cũng không phải là cái loại không có việc gì lại tìm người khác."

Diệp Sở cười mà không đáp, nàng biết được tính tình của Nghiêm Mạn Mạn, hoặc là muốn cho nàng gì đó, hoặc là chính là muốn hỏi thăm nàng.

Nghiêm Mạn Mạn hoành hành ngang ngược thành quen, bỗng nhiên làm chuyện thường ngày mình không làm, liền có chút ít trở ngại tâm lý.

Nàng mở cặp sách của mình, đưa tay vào tìm chút, lấy ra một cái hộp.

Nghiêm Mạn Mạn: "Đây là trà mà phụ thân ta mang từ Bắc Bình về, cho ngươi."

Hộp bị Nghiêm Mạn Mạn mạnh mẽ nhét vào trong lồng ngực Diệp Sợ, nàng đóng cặp sách của mình.

"Ngươi đừng nghĩ nhiều, không phải ta cố ý chạy tới đưa cho ngươi, là phụ thân mang quá nhiều về nhà, muốn ta đưa cho đồng học."

Nghiêm Mạn Mạn cũng không muốn cho Diệp Sở biết, kỳ thật, chính nàng cố ý đứng chỗ này chờ, muốn nhân cơ hội này đem trà đưa cho Diệp Sở.

"Mấy ngày nay, ngươi luôn xin nghỉ, là bởi vì thân thể không thoải mái sao?"

Nghiêm Mạn Mạn lại nói: "Lòng hiếu kỳ của ta lớn, tùy tiện hỏi."

Diệp Sở cười khẽ một chút: "Thân thể ta rất tốt, ngươi yên tâm đi."

Nghiêm Mạn Mạn vừa định nói: "Ta không có.."

Những lời này còn chưa nói xong, Diệp Sở chợt thấy được một thân ảnh quen thuộc ngay phía cổng trường, nàng nao nao, dừng bước một chút.

Cổng trường có hai người đang đứng, một hiệu trưởng, còn có một người khác đứng ở bên cạnh.

Hắn mặc thẳng cao định tây trang, lại không có giống những người khác giống nhau, quy quy củ củ mà thắt cà vạt.

Cà vạt đã bị hắn kéo xuống, lấy ở trên tay, mấy nút áo sơ mi trên cùng cũng bị hắn tháo ra.

Cùng hôm đó đụng phải hắn đụng phải không khác biệt, luôn thuận theo tính cách của chính mình.

Nhưng là, Diệp Sở lập tức sinh ra phòng bị.

Hạ Tuân vì cái gì sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Hắn cùng hiệu trưởng nói chuyện với nhau, tựa hồ rất quen thuộc.

Diệp Sở bị Kiều Lục trói đi, đang trong lúc chạy trốn, Hạ Tuân đột nhiên xuất hiện, ngăn cản không cho nàng đi tiếp.

Khi đó, Diệp Sở trong lòng nôn nóng, chưa từng nghĩ lại. Nhưng hiện tại nhớ tới, vẫn là cảm thấy có chút kỳ quái.

Hạ Tuân vì cái gì sẽ vô duyên vô cớ xuất hiện ở đó? Thân thủ của hắn cũng cực kì tốt, thay nàng ngăn cản đám người Cố Bình.

Tuy nói biểu ca đã nói cho biết nàng thân phận của Hạ Tuân, nhưng là Diệp Sở vẫn sẽ chú ý hắn, nhìn xem trên người Hạ Tuân có điểm khả nghi nào hay không.

Trước khi thanh âm kia biến mất, nó nhắc nhở Diệp Sở một sự kiện, Diệp Sở vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Chính là Mạc Thanh Hàn sẽ xuất hiện tại Thượng Hải, hắn sẽ ngụy trang chính mình, che dấu hành tung.

Bất luận gương mặt lạ lẫm nào cũng có thể là Mạc Thanh Thành, Diệp Sở không có khả năng không đối Hạ Tuân sinh ra hoài nghi.

Nghiêm Mạn Mạn theo Diệp Sở tầm mắt xem qua đi, nàng cũng thấy được hai người ở cổng trường.

"Ngươi chắc là không biết thân phận nam nhân đứng cạnh hiệu trưởng đi?"

"Hắn là giáo đổng của trường chúng ta, Hạ Tuân."

Nghiêm Mạn Mạn tin tức linh thông, rõ ràng này đó cũng không kỳ quái.

Diệp Sở nghi hoặc: "Giáo đổng? Ta nhớ lúc trước chưa từng gặp hắn."

Nghiêm Mạn Mạn nói: "Giáo đổng trước kia là mẫu thân hắn, nhưng sau khi hắn du học trở về, liền tiếp nhận vị trí của mẫu thân."

Vì sao lại khéo như vậy? Diệp Sở nhíu nhíu mày.

Đại khái là bởi vì Diệp Sở cùng Nghiêm Mạn Mạn vẫn luôn nhìn Hạ Tuân, trong lòng hắn sớm đã có cảm giác, quay đầu, nhìn lại bên này.

Hắn tự nhiên nhận ra Diệp Sở, ngày đó buổi tối, hắn gặp được Diệp Sở, nàng đang bị thủ hạ Kiều Lục đuổi theo.

Cũng không thể biết được một nữ sinh bình thường như Diệp Sở, như thế nào sẽ chọc phải người như Kiều Lục?

Kiều Lục tàn nhẫn độc ác, làm việc không lưu tình.

Diệp Sở bị Kiều Lục theo dõi, lại vẫn có thể chạy thoát, đúng thật là có chút ngoài dự kiến.

Hạ Tuân có lòng hiếu kỳ lớn, làm việc tùy tâm, đương nhiên muốn biết nguyên nhân Diệp Sở bị Kiều Lục đuổi giết.

Còn có, Diệp Sở sao có thể trốn thoát được khỏi thủ hạ của Kiều Lục?

Hạ Tuân hướng tới Diệp Sở cười cười, tươi cười sáng lạn, tùy tính thật sự.

Diệp Sở nghiêng đầu, không để ý đến hắn, mà lại lôi kéo Nghiêm Mạn Mạn rời đi.

Vừa rồi lúc Diệp Sở nhìn về phía Hạ Tuân, Nghiêm Mạn Mạn cũng nhìn qua đi, đồng dạng thấy được Hạ Tuân tươi cười.

Nghiêm Mạn Mạn tò mò hỏi: "Ngươi có phải hay không cùng giáo đổng mới nhận thức? Hắn mới vừa rồi còn cười với ngươi."

Diệp Sở tự nhiên sẽ không nói ra bản thân gặp qua Hạ Tuân, thân phận người này có điểm nghi vấn, cổ quái thật sự.

Huống hồ, Diệp Sở cũng không nghĩ làm Nghiêm Mạn Mạn liên lụy đến chuyện như vậy, vì thế, nàng lắc lắc đầu.

Diệp Sở phủ nhận nói: "Ta hôm nay mới biết được hắn là giáo đổng mới tới, sao có thể nhận thức hắn?"

Nghe được Diệp Sở trả lời, Nghiêm Mạn Mạn lẩm bẩm: "Ta hẳn là sẽ không nhìn lầm."

Nghe được Nghiêm Mạn Mạn lẩm bẩm tự nói, Diệp Sở dời đi đề tài: "Hôm nay ngươi tặng ta ít đồ, vậy ta liền mời ngươi đến cửa hàng đồ ngọt phong cách Âu Tây ngay góc phố kia đi."

Diệp Sở tìm cái lấy cớ.

Tuy rằng buổi tối nàng muốn đi khách sạn Hòa Bình tìm Lục Hoài. Nhưng là bọn họ ước định thời gian là 8 giờ, hiện tại bất quá cũng mới 4 giờ.

Quả nhiên, Nghiêm Mạn Mạn nghe được Diệp Sở nói, lập tức liền quên mất chuyện vừa rồi.

Nghiêm Mạn Mạn làm bộ trầm tư một chút: "Hôm nay người nhà ta về có chút muộn, vậy ta liền bồi ngươi thật tốt."

Diệp Sở cười, không lên tiếng, gật gật đầu.

Nhìn đến Diệp Sở gật đầu, Nghiêm Mạn Mạn trong lòng mừng thầm.

Diệp Sở có chút bình tĩnh không hợp tuổi, nàng sẽ bao dung người, cũng sẽ không nhìn đến đồ của người khác.

Càng cùng Diệp Sở lui tới, càng cảm thấy nàng đáng giá kết giao.

* * *

Hai người đi ra Tín Lễ Trung Học, đi dọc theo phố, hai bên đường đều là các cửa hàng lớn nhỏ. Tiếng người ầm ĩ, hơi thở nhộn nhịp nồng hậu.

Vừa mới tan học, dọc theo đường đi, Diệp Sở cùng Nghiêm Mạn Mạn gặp phải không ít đồng học. Các nàng cũng đến chào hỏi.

Cửa hàng bánh ngọt kiểu Âu Tây cách trường học không xa, qua phố, hướng qua bên phải một chút, liền đến.

Thời điểm Diệp Sở các nàng đi vào, trong tiệm đã có không ít người, học sinh Trung Học Tín Lễ tới rất đông.

Lão bản cửa hàng bánh ngọt kiểu Âu Tây rất nhiệt tình, bình dị gần gũi, gặp người ba phần cười.

Lồng kính trước quầy cũng chưng không ít loại bánh ngọt kiểu Âu Tây, đủ loại kiểu dáng, tinh tế nhỏ xinh, vừa vặn có thể chiếm lấy niềm vui những nữ học sinh.

Cửa hàng khai trương ngay phụ cận trường học, lại đón ý nói hùa khẩu vị học sinh, sinh ý tự nhiên rất tốt.

Hai người các nàng khó lắm mới tìm được vị trí trống, trong tiệm không có nhiều bàn, không ít người mua bánh ngọt kiểu Âu Tây sau liền rời đi.

Người ngồi bên cạnh là học sinh, ngồi nói chuyện cũng là những chuyện trong trường.

"Hôm nay có bài kiểm tra quốc văn, ngươi làm có được không?"

"Không có, rất nhanh sẽ đến kì thi, nhưng ta còn có nhiều nội dung chưa hiểu a."

Nghe được mấy chữ kì thi này, tâm tư mọi người trầm xuống, đều không ngoại lệ.

Học kỳ rất nhanh sẽ kết thúc, kì thi sắp đã đến, Diệp Sở cùng Nghiêm Mạn Mạn sớm có chuẩn bị, đương nhiên không khẩn trương.

Nghiêm Mạn Mạn ngược lại nhắc tới một sự kiện khác: "Cách đây không xa lắm có một tiệm quần áo, dù sao ngươi không vội mà về nhà, liền đi cùng ta đi."

Diệp Sở tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Đang lúc Diệp Sở cùng Nghiêm Mạn Mạn đi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt kiểu Âu Tây, ở phía đối diện đường cái, có cái nữ tử ngừng lại.

Nàng rõ ràng là đang xem đến Diệp Sở, mới ngừng bước chân.

Người này tên là Cẩm Tú.

Cẩm Tú là một cao cấp thư ngụ*, khoảng thời gian trước là người mà Kiều Lục gia sủng ái nhất.

Thư ngụ: Hiểu nôm na là nghệ kỹ nha.

Nàng nghe được một ít tin tức, cho nên mới gửi Tín Lễ Trung Học.

Cẩm Tú ăn mặc một thân vừa người sườn xám, phác họa rõ từng đường cong của nàng, đi đường lắc lư, phong tư yểu điệu.

Diệp Sở các nàng đi phía trước đi tới, Cẩm Tú ngay sau đó theo qua đi.

Tới tiệm quần áo, Diệp Sở các nàng chân trước mới vừa đi vào, Cẩm Tú sau lưng liền vào cửa hàng.

Diệp Sở chỉ là bồi Nghiêm Mạn Mạn tới, khoảng thời gian trước nàng vừa mua quần áo mới, chờ thêm vài ngày lại mua cũng không muộn.

Nghiêm Mạn Mạn thử quần áo, nhờ Diệp Sở giúp đỡ chọn lựa.

Cẩm Tú nguyên bản ở lại xem quần áo, chờ đến Nghiêm Mạn Mạn vào phòng thử đồ, nàng nhích lại gần.

Diệp Sở cảm giác được bóng người che khuất, nàng giương mắt nhìn lại, một nữ tử mặc sườn xám chu sa đứng cách nàng một khoảng nhỏ.

Cẩm Tú nhìn đến bộ dáng của Diệp Sở, liền tùy ý cầm lấy một kiện quần áo, mở miệng hỏi Diệp Sở.

"Một người mua quần áo chính là không tốt, đều phân không rõ đâu kiện quần áo đẹp, đâu kiện không tốt. Có thể hỏi ngươi một chút, kiện này cùng ta xứng đôi sao?"

Cẩm Tú cầm lấy quần áo áp lên trên người, cười nhìn Diệp Sở.

Nghe nữ tử kia nói xong, Diệp Sở không khỏi trầm tư.

Tuy nói nữ tử này tới mua quần áo, nhưng trên tay nàng ta trống trơn, cái gì cũng chưa lấy.

Sườn xám trên người nàng ta thực thích hợp với người, vừa thấy liền biết là tỉ mỉ đo cắt.

Nàng trang điểm rất dụng tâm, trên người mỗi một chi tiết đều thực tinh xảo. Xem bộ dáng, liền biết chỉ mặc quần áo cắt may riêng.

Mà trên tay nàng là quần áo rõ ràng cùng nàng không hợp, hiển nhiên là tùy ý lấy.

Nếu nàng là người tỉ mỉ biết trưng diện, sao lại có thể nhìn trúng một kiện quần áo không thích hợp?

Chờ đến khi nàng ta giương mắt nhìn Diệp Sở, Diệp Sở nhanh chóng hiểu ra.

Diệp Sở làm tốt công tác che dấu cảm xúc, nàng nhìn nữ tử kia cười.

Diệp Sở: "Ta cảm thấy cũng không tệ lắm, ngươi có thể thử một lần."

Cẩm Tú xem cũng không xem, thả trở về: "Bây giờ bạn của ngươi đang thử đồ, ta sẽ đợi thêm một lát rồi thử sau."

Cẩm Tú nghĩ cùng Diệp Sở nói chuyện phiếm, lại tìm khác đề tài.

Nàng ta hỏi: "Gần đây là Tín Lễ Trung Học, ngươi là học sinh sao?"

Diệp Sở gật gật đầu.

Cẩm Tú lại hỏi: "Ngươi lớn lên đẹp như vậy, có phải hay không có rất nhiều người thích ngươi?"

Diệp Sở ngẩn ra.

Một nữ tử xa lạ, vì cái gì muốn hỏi vấn đề này?

Thời điểm Cẩm Tú còn muốn nói thêm, Nghiêm Mạn Mạn đi ra, nàng thay quần áo mới, đi đến Diệp Sở trước mặt.

Nghiêm Mạn Mạn không biểu tình, nàng đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người.

Diệp Sở hiểu được Cẩm Tú có gì đó không đúng, nàng xoay người sang chỗ khác, cùng Nghiêm Mạn Mạn nói chuyện.

Đợi cho Diệp Sở rời đi, Cẩm Tú cũng không tìm được cơ hội cùng nàng nói thêm cái gì.

Diệp Sở vừa đi, Cẩm Tú quả nhiên buông quần áo, một kiện cũng không mua, đi theo ra cửa.

Lúc này, Diệp Sở đã đi xa.

Diệp Sở căn bản sẽ không nghĩ đến, người mới vừa cùng nàng nói chuyện, sau đó không lâu sẽ cùng Diệp Gia Nhu nhấc lên quan hệ.

Cũng là bước quan trọng trong kế hoạch tiễn chân Diệp Gia Nhu.

* * *

Diệp Sở bước lên xe điện, một đường đi về phía trước, quay về Diệp Công Quán.

Bởi vì đêm nay có việc, Diệp Sở cũng không có đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng, nàng vội vàng giải quyết bữa tối.

* * *

Lúc đến nơi đã là 7 giờ rưỡi.

Diệp Sở tự biết địa phương kia là nơi ngư long hỗn tạp, cũng không biết rõ khi nào có thể trở về nhà, nàng không muốn cho người nhà lo lắng.

Vì thế, Diệp Sở sớm trở về phòng, lấy cớ mệt mỏi nên muốn ngủ sớm. Đợi lúc trong nhà trở nên yên tĩnh, nàng hướng về phía cửa sau mà đi.

Diệp Sở ra cửa sau, đi qua khỏi giao lộ, một chiếc xe ở nơi đó chờ đợi, là Lục Hoài phái đến.

Nàng rất nhanh đã đến khách sạn Hòa Bình.

Đã là giữa đông, Thượng Hải dường như không còn chút độ ấm, gió vừa thổi đến, hàn ý thấm vào tận xương.

Giữa đêm đông lạnh giá, tòa kiến trúc sừng sững đánh vào thị giác của Diệp Sở, giống như thầm lặng bảo hộ cho Bến Thượng Hải.

Đang là buổi tối, cửa khách sạn Hòa Bình thập phần vắng vẻ.

Lúc trước, Diệp Sở đã từng ở trong khách sạn Hòa Bình, bảo vệ tất nhiên biết nàng.

Cho nên, nàng có thể nhanh chóng qua cửa, không hao tốn quá nhiều thời gian.

Đèn hai bên hành lang chiếu sáng, chiếu lên từng bậc thang, Diệp Sở hướng đến cầu thang một đường lên tầng năm.

Trùng hợp thay, vệ sĩ tầng năm đến lúc thay ca, là người hôm trước bị Diệp Sở đánh ngất.

Tuy rằng người này cũng không biết nàng làm, nhưng Diệp Sở có chút chột dạ, nàng vội vàng bước nhanh hơn, vào phòng của Lục Hoài.

Bởi vì Lục Hoài đang đợi nàng, cho nên cửa phòng cũng không có khóa, chỉ là khép hờ. Diệp Sở lấy tay đẩy, đi vào.

Nghe đước tiếng cửa mở, Lục Hoài giương mắt nhìn lên. Thấy Diệp Sở mặc một bộ xiêm y nhẹ nhàng, khóe miệng hắn hiện lên nét cười.

Diệp Sở liếc mắt một cái, liền thấy trên bàn hắn có hai kiện áo dài. Nàng nhanh chóng hạ đôi mắt.

Một áo lớn màu đen, kế đó là một cái màu xám nhỏ hơn, hai bộ chất vải đều rất bình thường, ở Bến Thượng Hải nơi nơi tùy ý đều có thể mua.

Lục Hoài giải thích: "Địa phương kia hoàn cảnh phức tạp, tốt nhất vẫn nên cải trang."

Diệp Sở hiểu được, nàng đi qua, cầm lấy cái áo màu xám. Cái này nhìn khá nhỏ, tự nhiên là cho nàng.

Lục Hoài đứng lên: "Ngươi ở chỗ thay đi."

Hắn nói xong sau, lập tức đi ra khỏi phòng.

Hôm nay nàng mặc thường phục, Diệp Sở nghĩ muốn làm xong việc nhanh chút rồi quay về Diệp Công Quán, cho nên chỉ khoác thêm ở bên ngoài.

Áo được may hơn rộng hơn một chút, Diệp Sở thay xong, vóc người vừa vặn, vạt áo dài đến mắt cá chân.

Diệp Sở mở cửa, nhìn đến Lục Hoài đứng ở cửa chờ nàng.

Lục Hoài lúc trước mặc tây trang, hiện tại thay áo dài màu đen tuyền, lại tạo một cảm giác khác.

Dù chỉ là một kiện áo hình thức tầm thường, cũng không thể che lấp đi khí chất thanh lãnh.

Bọn họ đội nón vành rộng, vành nón ép thấp xuống, che khuất nửa khuôn mặt.

Hai người liếc nhau, nhìn đối phương che dấu kín mít, đều là cười.

Lục Hoài cười hỏi: "Không biết vị này tiểu tiên sinh xưng hô như thế nào?"

Diệp Sở nâng nâng cằm: "Kẻ hèn họ Diệp."

Bọn họ ăn ý mười phần, Lục Hoài xoay người rời phòng, Diệp Sở đi theo.

* * *

Từ cửa sau của khách Sạn Hòa Bình có hai thân ảnh một trước một sau rời đi. Sau một lúc, qua hai giao lộ, một chiếc ô tô màu đen đã chờ sẵn ở đó.

Đây cũng không phải loại xe gì đặc biệt, nó được sử dụng trong những lúc cần che dấu thân phận.

Ô tô chậm rãi chạy đi, hòa vào bóng đêm thâm trầm. Đường phố Bến Thượng Hải chầm chậm thanh lãnh.

Lục Hoài một bên lái xe, một bên hỏi: "Diệp Sở, ngươi cảm thấy chỗ nào truyền bá thông tin nhanh nhất?"

Diệp Sở nghĩ nghĩ, trả lời nói: "Ở nơi có tam giáo cửu lưu*."

*tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.

Lục Hoài nhìn nàng một cái, khen ngợi nói: "Đúng vậy."

Diệp Sở lại hỏi lại một câu: "Lục Hoài, ngươi muốn mang ta đi nơi nào?"

Lục Hoài cười: "Một nơi có thể thu thập nhiều tin tức."

Bọn họ vẫn chưa nói được bao nhiêu, liền dừng xe ngay tại một giao lộ. Hai người xuống xe, đi dọc theo con phố, một lát lại rẽ vào một ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ có chút hẹp, nhưng bốn phía trống trãi, nhìn qua là có thể chạy trốn tương đối tốt. Tại giao điểm của hai ngõ, có một quán rượu xây ngay đó.

Diệp Sở quấn mái tóc dài cho vào mũ. Lục Hoài cũng kéo vành mũ xuống thấp, khiến người khác không thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Bọn họ đối diện nhau, trong lòng hiểu đối phương. Lục Hoài đẩy cửa vào, mùi rượu nồng nặc xông vào chóp mũi.

Trong quán rượu cực kỳ hỗn tạp, cùng với ánh đèn mơ hồ và mùi rượu nồng. Ngồi ở nơi đó, có nam nhân bờ vai nhỏ gầy, cũng có những nam tử cao to vạm vỡ.

Tục ngữ nói, nơi tam giáo cửu lưu, ngư long hỗn tạp.

Chỗ này ở Bến Thượng Hải có rất nhiều bí mật, trong miệng mỗi người đều có không ít thứ.

Nhưng giờ đêm tới, vô câu vô thúc, dù trong lòng có một số chuyện dù biết không thể nói, uống xong rượu, tự nhiên có lời gì đều nói ra bằng hết.

Diệp Sở cẩn thận thật sự, ánh mắt đặt ở phía trước, không hề có ý định liếc nhìn xung quanh.

Lục Hoài gọi một chai rượu Tây Dương, cầm hai cái chén rượu. Hắn mang theo Diệp Sở đến một góc khuất nhỏ ngồi xuống.

Ở bàn bên cạnh có một đám người đang nói chuyện, một nam nhân mặc áo rộng uống ngụm rượu lớn: "Hồng Môn Liều Lục gia không biết bị ai đánh làm chân bị thương."

Diệp Sở liếc sang Lục Hoài.

Lục Hoài cầm lấy bình rượu, đổ vào chén, sắc mặt như thường, dường như mọi chuyện không liên quan đến mình.

Nam nhân phía sau kéo khóe miệng: "Chân của hắn hiện tại không tốt, bình thường không đến Đại Đô Hội."

Hai người dường như thấy Hồng Môn bị báo ứng, vui sướng khi người gặp họa, cười đến cực kì vui vẻ.

"Ta ở đây uống rượu nhiều ngày, chưa từng gặp chủ nơi đây."

"Đây có phải đại sự gì đâu, cứ đến trước chưởng quầy hỏi là được."

Lục Hoài trầm mặc không nói.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ lại nói đến chuyện quan trọng: "Nghe nói sao? Luận võ ở chợ đen bắt đầu báo danh rồi."

Việc luận võ ở chợ đen do Ngũ gia Hồng Môn chủ trì, thi đấu ba năm tổ chức một lần, người thắng được một khoản kết xù, nhìn qua là thi đấu, kỳ thật là vì Hồng Môn tuyển nhân mã.

Lục Hoài cùng Diệp Sở đối diện, hắn gật gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục nghe.

Diệp Sở đời trước cũng chưa từng đến quán rượu này, cũng chưa từng nghe qua chuyện luận võ chợ đen, tinh thần lập tức căng thẳng, tập trung nghe.

Lục Hoài uống một ngụm rượu, rượu từ từ chảy xuống cổ, hầu kết di chuyển.

Vì làm bộ dáng, hắn tự nhiên ở Diệp Sở trước mặt cũng thả một chén rượu.

Trong đêm ánh sáng lại không lớn, rượu trong chén cũng mơ hồ không rõ.

Diệp Sở một bên nhìn ly rượu, một bên làm bộ lơ đãng nghe chuyện.

Thấy nàng cực kỳ nghiêm túc, lại có chút cảnh giác, Lục Hoài nâng khóe miệng, tiếp tục rót rượu vào ly.

Ở khu Hoa Đông, nơi nơi đều có tai mắt của Lục Hoài. Mỗi một thông tin tình báo đều sẽ được truyền đến một cứ điểm.

Nơi này ngoài mặt là một quán rượu, thật ra là một trạm thông tin.

Lúc trước, Lục Hoài đã cử người đi điều tra Mạc Thanh Hàn. Vì phòng ngừa để lộ tin tức, việc này liền đã giao cho một người đánh tin cậy nhất.

Nhưng ở khu vực Hoa Đông, mỗi một địa phương, đều không thể tìm ra tung tích của Mạc Thanh Thành. Việc này nói lên được, hắn ta vẫn luôn thay đổi thân phận.

Quả thực rất khó đối phó.

Lục Hoài giương mắt nhìn Diệp Sở, nàng không chút để, trong tay cầm chén rượu, nhìn qua có vẻ đã say đến không biết gì.

Kẻ lừa đảo này thật giỏi ngụy trang.

Hắn chợt cười.

Mang Diệp Sở đi vào nơi này, Lục Hoài chính là có ý muốn huấn luyện nàng.

Hắn tin tưởng, nàng nhất định sẽ học được rất nhanh.

Hắn muốn nàng trưởng thành nhanh chóng.

Sau đó, cùng hắn sóng vai.

* * *

Tác giả có lời muốn nói: Phía trước xuất hiện nhân vật mới, đều có thể là do ngụy trang Mạc Thanh Hàn.

Đời trước không có cái này tổ chức tình báo.

Kẻ lừa đảo lớn muốn bắt đầu huấn luyện kẻ lừa đảo nhỏ.