Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 86




Khách Sạn Hòa Bình.

Lục Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đen kịt. Trời bắt đầu mưa, mưa đến vừa nhanh vừa vội, nước mưa lạnh băng trút xuống mặt đất.

Sắc mặt Lục Hoài lạnh băng, hắn liếc Chu phó quan một cái: "Đưa Kiều Lục đến đây."

Kiều Lục nhân lúc hắn hôn mê, mới mang Diệp Sở đi. Mặc dù Diệp Sở không bị thương, nhưng hành vi của Kiều Lục đã chọc giận hắn.

Hắn rõ ràng đã cảnh cáo Kiều Lục, nhưng bây giờ xem ra, căn bản là Kiều Lục không nghe vào. Lúc trước Kiều Lục không làm gì, thì ra là đang đợi thời cơ.

Đáy mắt Lục Hoài hiện lên một tia sáng lạnh, nếu Kiều Lục đã dám làm thế, thì không có khả năng hắn sẽ buông tha Kiều Lục.

Mưa lớn hơn nữa, cửa sổ vẫn để một khe hở nhỏ, gió lạnh chen vào, cái lạnh len lỏi vào lòng Lục Hoài.

Lúc này trên mặt Lục Hoài không thể nhìn ra cảm xúc gì.

Giống như bình tĩnh trước giông tố.

Chu phó quan đáp vâng, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại, chuẩn bị đến Tiên Nhạc Cung.

Tiên Nhạc Cung.

Bóng đêm dần dày, mọi nơi đều yên tĩnh, nhưng Tiên Nhạc Cung lại đèn đuốc sáng trưng. Trong ban đêm yên tĩnh, càng có vẻ ầm ĩ.

Các khách mới vui cười, có người uống rượu, có người khiêu vũ, mùi rượu, mùi son phấn giao hòa lẫn nhau, không khí cực kỳ nồng nhiệt.

Bọn họ hồn nhiên không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ biết tận tình hưởng thụ đêm nay.

Một lát sau, mấy chiếc ô tô màu đen dừng trước cửa Tiên Nhạc Cung. Cửa xe mở ra, mấy nhóm người xuống dưới, bọn họ lập tức đi vào Tiên Nhạc Cung.

Những người này ai cũng mặc quân trang, thân hình thẳng tắp, mắt nhìn thẳng xuyên qua đám người, vừa thấy liền biết đã được huấn luyện nghiêm khắc.

Khách trong Tiên Nhạc Cung hai mặt nhìn nhau, bọn họ không biết những người này có địa vị gì, tiếng nói chuyện đều nhỏ đi.

Người dẫn đầu đúng là Chu phó quan, mặt hắn không có biểu cảm, đi qua hành lang dài, trải qua một đám phòng, cuối cùng, hắn dừng bước.

Chu phó quan đá văng cửa, lấy súng chỉ vào người bên trong, lạnh giọng: "Kiều Lục, cùng ta đến Khách Sạn Hòa Bình một chuyến."

Kiều Vân Sanh dựa lưng vào ghế, hắn cũng không nâng đầu, thong thả ung dung uống một ngụm trà, chậm rãi đặt chén trà xuống bàn.

Sau đó hắn mới ngẩng đầu, chầm chậm nói một câu: "Ngươi chỉ là một con chó của Lục Hoài, vì sao ta phải nghe ngươi?"

Mấy ngày trước, hắn nhân lúc Lục Hoài bị thương, sai người chặn đường Diệp Sở, bắt Diệp Sở đến nhà mình.

Lúc sau Diệp Sở trói hắn, hắn vốn có thể chế phục nàng, cũng có thể bắt nàng bằng tốc độ nhanh nhất.

Thả Diệp Sở rời đi, chỉ là hắn muốn nhìn xem Diệp Sở còn có bao nhiêu năng lực.

Nhưng hắn không ngờ trên đường có người giúp Diệp Sở, Diệp Sở mượn này chạy thoát đến Khách Sạn Hòa Bình, hắn chỉ có thể từ bỏ.

Kiều Vân Sanh nhếch khóe miệng, hắn thật xem nhẹ Diệp Sở.

Nhìn thấy Chu phó quan đến, Kiều Vân Sanh liền biết Lục Hoài đã không có việc gì, bây giờ muốn tìm hắn tính món nợ này.

Kiều Vân Sanh khẳng định Lục Hoài đã rất tức giận, nhưng trên tay hắn có chỗ dựa khiến Lục Hoài không thể giết hắn, hắn cần gì phải khách khí với Chu phó quan.

Chu phó quan cười lạnh, súng trong tay lập tức đổi phương hướng, một tiếng "Phanh" vang lên, chén trà gần tay Kiều Vân Sanh vỡ nát.

Chén trà vỡ, nước trà bên trong cũng tràn ra bàn.

Sau đó, Chu phó quan lại nhắm súng vào Kiều Vân Sanh, mặt không biểu cảm mà nói: "Kiều Lục, ngươi dám không nghe Tam thiếu nói?"

Kiều Vân Sanh thấy thế, ánh mắt tối vài phần, hắn chợt mỉm cười: "Tính tình thật lớn, kệ đi, ta cùng ngươi đi một chuyến."

Hắn biết sau khi Lục Hoài trở lại Khách Sạn Hòa Bình, nhất định sẽ đến tìm hắn, chẳng qua, hắn không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.

Nhưng Kiều Vân Sanh chắc chắn Lục Hoài sẽ không giết hắn, một chuyến hắn nhất định sẽ an toàn.

Người Tiên Nhạc Cung thấy Chu phó quan nổ súng, sắc mặt thay đổi, bọn họ cũng muốn rút súng, nhưng người Chu phó quan mang đến đã sớm chế phục bọn họ.

Kiều Vân Sanh đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.

Chu phó quan tháo súng trên người Kiều Vân Sanh xuống, hắn cầm súng chống Kiều Vân Sanh, lạnh giọng: "Đi."

Bên hông Kiều Vân Sanh truyền đến xúc cảm lạnh băng, hắn cười một chút, đi lên phía trước.

Đột nhiên nghe thấy tiếng súng, đám người trong Tiên Nhạc Cung đều sợ hãi, khách khứa ngừng vui cười, ca nữ ngừng hát, run bần bật trên đài.

Vừa rồi Tiên Nhạc Cung còn rất ầm ĩ, bây giờ lại cực kỳ an tĩnh.

Chu phó quan đè nặng Kiều Vân Sanh ra Tiên Nhạc Cung, ngồi vào xe.

Lúc này, mưa nhỏ hơn một chút, nước mưa lạnh căm rơi xuống, không khí ẩm ướt ập vào mặt.

Ô tô màu đen chạy vững vàng, xuyên qua từng đường phố yên tĩnh, cuối cùng, ô tô dừng lại trước cửa Khách Sạn Hòa Bình.

Kiều Vân Sanh xuống xe, gió lạnh thấu xương thổi qua mặt hắn, lạnh lẽo chậm rãi nổi lên.

Kiều Vân Sanh bị Chu phó quan dùng súng chống, đi vào Khách Sạn Hòa Bình, hướng đến tầng năm.

Bọn họ đi qua hành lang yên tĩnh, một đường không nói chuyện, trầm mặc mà đi. Tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên, để lại một chút tiếng vang trong ban đêm an tĩnh.

Đi đến phòng Lục Hoài, Chu phó quan đè nặng Kiều Vân Sanh đi vào, sau đó đóng cửa lại, ngăn trở không khí lạnh băng ở bên ngoài.

Những người khác trông coi ngoài cửa.

Chu phó quan nhìn về phía Lục Hoài, ngữ khí cực kỳ cung kính: "Tam thiếu, người đã đưa tới."

Lục Hoài hơi gật đầu, Chu phó quan đi đến bên cạnh Lục Hoài, vẫn cầm súng nhắm vào Kiều Vân Sanh.

Hắn tùy thời đợi lệnh của Tam thiếu.

Kiều Vân Sanh đứng ở giữa phòng, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Hoài.

Sắc mặt của Lục Hoài so với ngày thường hình như không được tốt. Xem ra mặc dù bây giờ Lục Hoài có thể ngồi ở đây, nhưng thương thế cũng không nhẹ.

Kiều Vân Sanh a một tiếng trong lòng, vết thương còn chưa khỏi hẳn, đã muốn xử trí hắn, xem ra thật sự để ý Diệp Sở.

Chẳng qua, hắn có chỗ dựa, không sợ Lục Hoài giết hắn.

Ngữ khí của Kiều Vân Sanh cực kỳ ôn hòa: "Tam thiếu, Thạch Ngũ gia nhờ ta vấn an ngài thay hắn."

Thạch Ngũ gia là một lão đại khác của Hồng Môn, địa vị của hắn và Kiều Vân Sanh tương đương, lời nói ở Hồng Môn rất có trọng lượng.

Bây giờ Thạch Ngũ gia đang làm việc ở bên ngoài, đã lâu không trở về.

Thạch Ngũ gia và Kiều Vân Sanh kiềm chế lẫn nhau, tuy nhìn nhau không thuận mắt, nhưng đều làm việc cho Hồng Môn, hai người thiếu một người cũng không được.

Hiện giờ, Thạch Ngũ gia trở thành tấm mộc của Kiều Vân Sanh.

Nếu có một người chết, Hồng Môn sẽ lập tức rối loạn. Kiều Vân Sanh tin tưởng, đây không phải điều Lục Hoài muốn nhìn thấy.

Cho nên, Kiều Vân Sanh có tự tin, Lục Hoài sẽ không giết hắn.

Lời này của Kiều Vân Sanh là muốn nhắc nhở Lục Hoài, mặc dù hắn bắt Diệp Sở, Lục Hoài cũng không thể giết hắn.

Lục Hoài giống như không hề nghe thấy Kiều Vân Sanh nói, hắn biết Kiều Vân Sanh đánh chủ ý gì.

Nhưng Kiều Vân Sanh chỉ đoán đúng một nửa.

Trước mắt hắn sẽ không giết Kiều Vân Sanh, nhưng chắc chắn sẽ khiến Kiều Vân Sanh ăn đủ đau khổ.

Ánh mắt Lục Hoài hơi trầm xuống, thanh âm rất lạnh: "Kiều Vân Sanh, ngươi thật to gan."

Nhiệt độ trong phòng nháy mắt thấp đi không ít, không khí dường như đông lại, còn lạnh hơn cả cơn gió ngoài cửa sổ.

Kiều Vân Sanh nhướng mi, mở miệng: "Tam thiếu, ta chỉ mời Diệp Sở ăn cơm chiều thôi. Vốn dĩ định cơm nước xong liền đưa Diệp Sở về nhà."

Ý của Kiều Vân Sanh là, Lục Hoài duỗi tay quá dài, hắn lại không làm gì Diệp Sở, Lục Hoài cần gì phải nắm hắn không bỏ.

Lục Hoài không tin Kiều Vân Sanh, giọng nói của hắn lạnh lẽo bức người: "A, mời nàng ăn cơm?"

"Lúc trước ta đã nói với ngươi, nếu ngươi động đến nàng, ta sẽ tuyệt đối không tha cho ngươi, ngươi coi lời nói của ta thành gió thổi bên tai sao?"

Lửa giận trong Lục Hoài bốc lên, đáy mắt hắn không có chút độ ấm.

Kiều Lục bỏ qua lời nói của hắn, động đến Diệp Sở, khiến hắn vô cùng tức giận.

Ngày đó hắn bị thương nặng mà hôn mê, Diệp Sở không liên lạc được với hắn, nhất định rất hoảng loạn. Lúc sau, Kiều Vân Sanh còn nhân cơ hội bắt Diệp Sở.

Hai việc này xảy ra liên tiếp, Diệp Sở nhất định bị kinh hách không ít.

Nghĩ đến đây, hơi thở quanh thân Lục Hoài càng lạnh hơn.

Kiều Vân Sanh cường điệu một chút: "Tam thiếu, Diệp Sở cũng không chịu tổn thương gì."

Một nữ học sinh đào thoát như vậy, vốn đã khiến Kiều Vân Sanh mất mặt. Càng đừng nói, Diệp Sở còn không bị chút thương tổn.

Kiều Vân Sanh đang nhắc nhở Lục Hoài, hắn không cần phải trừng trị hắn ta.

Lục Hoài giống như không nghe thấy, ngữ khí đạm mạc: "Tay nào của ngươi chạm vào nàng?"

Giọng nói lạnh băng vang lên, không khí trong phòng dường như đình trệ.

Kiều Vân Sanh mở miệng: "Nếu ta nói ta không chạm vào nàng đâu?"

Đáy mắt Kiều Vân Sanh âm trầm, hắn nói là thật, khi hắn sắp chạm vào mắt Diệp Sở, Diệp Sở đã cười với hắn.

Đôi mắt ấy cực kỳ quen thuộc, một khắc đó, Kiều Vân Sanh nhớ đến lúc trước, liền thất thần, sau đó liền bị Diệp Sở công kích.

A, phản ứng của Diệp Sở thật đúng là nhanh.

Giây tiếp theo, Lục Hoài cầm lấy súng, ngón trỏ khẽ nhúc nhích, bóp cò.

"Phanh" một tiếng súng vang như sấm rền mùa hè. Viên đạn lạnh băng mang theo lửa giận của Lục Hoài, đánh vào đùi Kiều Vân Sanh.

Kiều Vân Sanh kêu rên một tiếng, hắn không ngờ Lục Hoài sẽ nổ súng.

Đau đớn kịch liệt kích thích thần kinh của Kiều Vân Sanh. Hắn hít sâu một hơi, cắn răng không phát ra tiếng.

Máu tươi lập tức thấm ra, nhiễm đỏ quần áo hắn, mảng màu đỏ tươi còn chậm rãi mở rộng.

Kiều Vân Sanh ngẩng đầu, trong mắt lộ ra ý lạnh: "Tam thiếu, nếu ngươi giết ta, Hồng Môn chắc chắn sẽ loạn."

Kiều Vân Sanh lại nhắc nhở Lục Hoài không thể giết hắn.

Lục Hoài không đáp lại Kiều Vân Sanh, hắn cười lạnh, thanh tuyến lạnh băng: "Ngươi còn muốn chạm vào mắt nàng."

Từng từ đều lộ ra lạnh lẽo, giống như sương tuyết.

Diệp Sở nói với hắn, Kiều Lục định chạm vào mắt nàng. Một khắc đó, trên mặt Lục Hoài bao phủ một tầng băng sương, hơi thở lạnh băng.

Cảm giác áp bách nặng nề ập về phía Kiều Vân Sanh, cả phòng tản ra sát khí mãnh liệt.

Trong chớp mắt, khí thế của Lục Hoài càng thêm lạnh thấu xương, nhiệt độ trong phòng dường như hạ thấp.

Trong lòng Kiều Vân Sanh phát lạnh, một dòng khí hàn khí từ chân bò lên.

Diệp Sở chưa bị thương, Lục Hoài liền nổ súng vào hắn. Bây giờ hắn không biết nếu hắn chạm vào mắt Diệp Sở, hắn ta sẽ làm ra chuyện gì.

Rõ ràng hắn đã nhắc nhở Lục Hoài, Hồng Môn không thể không có hắn, nhưng Lục Hoài vẫn nổ súng.

Giây tiếp theo, Lục Hoài lại giơ súng lên, họng súng đen như mực nhắm vào Kiều Vân Sanh.

Khẩu súng phiếm ánh sáng lạnh băng, chỉ vào mắt Kiều Vân Sanh.

Con ngươi của Lục Hoài rất tốt, giọng nói lạnh thấu xương: "Ngươi dám chạm vào mắt nàng."

Cảm giác áp bách che trời lấp đất vọt về phía Kiều Vân Sanh, ánh sáng đen tối không rõ, khiến không khí càng thêm áp lực.

Lạnh lẽo chậm rãi lan tràn trong lòng Kiều Vân Sanh, một tầng một tầng bao lấy trái tim Kiều Vân Sanh, hắn chỉ cảm thấy rét lạnh thấu xương.

Trên mặt Kiều Vân Sanh vẫn bảo trì trấn định, nhưng đáy mắt hắn đã có một chút sợ hãi.

Hắn biết lần này Lục Hoài sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.

Kiều Vân Sanh thừa nhận, giờ khắc này, hắn thật sự sợ.

Lục Hoài chậm chạp không nổ súng, hắn muốn để Kiều Vân Sanh chờ.

Chờ đợi là sự dày vò thống khổ nhất, Kiều Vân Sanh không biết hắn sẽ làm gì, bây giờ nhất định là rất sợ.

Lục Hoài muốn khiến Kiều Vân Sanh nhớ kỹ giờ khắc này vĩnh viễn, tính mạng của hắn ta vĩnh viễn nằm trong tay hắn.

Mỗi một giây đối với Kiều Vân Sanh đều trở nên dài lâu. Kiều Vân Sanh không biết Lục Hoài định nổ súng vào mắt hắn hay là trực tiếp giết hắn.

Hắn không đoán được tâm tư của Lục Hoài, lạnh lẽo trong lòng giống như thủy triều vọt lên.

Lục Hoài mặt không biểu cảm mà nổ súng, lần này, hắn nổ súng vào lỗ tai Kiều Vân Sanh.

Lỗ tai cực kỳ yếu ớt, dù vết thương rất nhỏ, đau đớn cũng hơn gấp mấy lần.

Tiếng súng lại vang lên, Kiều Vân Sanh theo bản năng nhắm mắt.

Trong nháy mắt, Kiều Vân Sanh có thể cảm thấy viên đạn lạnh băng cọ qua tai hắn, bên tai chợt lạnh, ngay sau đó là đau đớn nóng rực.

Vết thương trên đùi, cộng thêm bên tai trầy da, từng đợt đau đớn bén nhọn quét đến, không hề dừng lại.

Đau đớn dường như muốn chui vào ngực Kiều Vân Sanh, ngay sau đó lại lan tràn khắp người.

Kiều Vân Sanh chỉ cảm thấy rất đau, nhưng hắn cắn răng không kêu ra tiếng, trên trán đã sớm phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Môi Kiều Vân Sanh tái nhợt, cả người run nhè nhẹ.

Hắn cảm thấy dường như hắn đã đi qua địa ngục một chuyến, hao hết tinh lực.

Trên đùi, bên tai truyền đến đau đớn kịch liệt khiến Kiều Vân Sanh đứng không vứng, chân phải hắn khuỵu xuống, quỳ gối trên đất.

Sàn nhà truyền đến xúc cảm lạnh băng, thời khắc nhắc nhở hắn, tình cảnh không xong bây giờ.

Đáy mắt Kiều Vân Sanh âm trầm, từ khi hắn trở thành đầu lĩnh của Hồng Môn, hắn chưa từng chật vậy như hôm nay.

Người khác chỉ biết xin hắn tha cho, mà hắn chưa bao giờ cúi đầu với người khác.

Lúc này, Lục Hoài đứng lên, đi đến chỗ Kiều Vân Sanh. Hắn bước đi không nhanh không chậm, từng bước đi hướng Kiều Vân Sanh.

Mùi máu tươi nhàn nhạt nhắc nhở những gì vừa xảy ra.

Càng đến gần Kiều Vân Sanh, mùi máu tươi càng nồng, nhưng thần sắc Lục Hoài vẫn không đổi, hắn dí súng vào trán Kiều Vân Sanh.

Khẩu súng súng này lạnh y như chủ nó.

Lục Hoài từ trên cao nhìn xuống Kiều Vân Sanh, đáy mắt lạnh băng.

Giọng nói của hắn rất lạnh, rất thờ ơ: "Kiều Vân Sanh, ngươi có thể sống hay không, chỉ cần một câu nói của ta. Nếu còn có lần sau, ta trực tiếp phế ngươi."

"Kiều Vân Sanh, ta muốn ngươi sống thì ngươi sống, ta muốn ngươi chết thì ngươi chết." Giọng nói của Lục Hoài giống như gió đông, lạnh thấu xương.

Hơi thở của Lục Hoài cực kỳ sắc bén, nhấn mạnh từng chữ: "Từ hôm nay, mạng của ngươi là của ta."

Kiều Vân Sanh rùng mình, ý của Lục Hoài là, thân phận đầu lĩnh Hồng Môn của hắn ở trong mắt Lục Hoài căn bản không đáng giá.

Nếu hắn lại động tay với Diệp Sở, tiếp theo hắn tuyệt đối không có khả năng tồn tại.

Hôm nay nếu không chấp nhận, chỉ sợ không thể đi ra căn phòng này.

Kiều Vân Sanh nhắm mắt, chỉ có thể nói: "Ta đã biết, Tam thiếu."

Kiều Vân Sanh rời đi, Lục Hoài ngồi tại chỗ, đè ấn đường.

Hắn sẽ không để Kiều Vân Sanh lại tổn thương Diệp Sở nửa phần, hắn sẽ bảo vệ Diệp Sở chu toàn.

Khách Sạn Hòa Bình rất lớn, mặc dù có tiếng súng, thanh âm kia cũng trở nên xa xôi.

Bến Thượng Hải vốn là nơi ngư long hỗn tạp*, mặc kệ là du côn lưu manh gây sự, hay là quan lớn xử trí hạ nhân, mọi người đều đã thành thói quen.

(Ngư long hỗn tạp: đủ loại người.)

Ngoài cửa sổ, một chiếc ô tô rời đi, tiếng vang rất nhỏ thật nhanh liền tiêu tán.

Việc xảy ra đêm nay, đều bị dấu trong bóng đêm, không có người chú ý.

......

Sau khi Diệp Sở trở về Diệp Công Quán, vẫn luôn đợi tin tức của Lục Hoài.

Nàng lại đến trường, mọi người đều cho rằng nàng lại bị bệnh nặng, nên chỉ quan tâm hỏi han, chứ không có ai hoài nghi.

Hôm nay, Diệp Sở được nghỉ học, về đến nhà, ăn cơm chiều, liền học bù kiến thức trong khi nghỉ.

Đêm càng đen, khắp nơi im ắng, không khí có chút lạnh, Diệp Sở lật sách bài tập, nghiêm túc viết vào vở.

Đêm nay, giọng nói đã lâu không xuất hiện, lại vang lên.

"A Sở."

Diệp Sở nao nao, đã nhiều ngày nàng không nghe thấy giọng nói này, nàng lấy lại bình tĩnh.

Giọng nói nói cho nàng: "Trước khi nói với ngươi, ta có chút lời muốn nói."

Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều việc, Diệp Sở vẫn luôn bận rộn, thành ra quên mất chuyện này.

Lúc trước, nàng đã hoài nghi nguồn gốc giọng nói này, lại nghĩ trăm lần cũng không ra. Đây là một cơ hội rất tốt.

Diệp Sở hỏi: "Ngươi là ai?"

Âm thanh kia: "Ngươi còn nhớ đời trước, ngươi và Đốc Quân Lục Hoài từng đi qua miếu Nam Kinh không?"

Nghe đến đấy, Diệp Sở sửng sốt một lúc. Nhưng rất nhanh nàng liền nhớ đến đoạn ký ức đó.

Đời trước, bọn họ hay đi cùng nhau trong thời gian dài.

Khi đó, Lục Hoài đã là Đốc Quân, bọn họ cùng đi qua một ngôi miếu ở Nam Kinh. Đồng hồ của Diệp Sở bị hỏng, hắn còn cho nàng mượn chiếc đồng hồ quả quýt của mẫu thân hắn.

Diệp Sở gật đầu: "Nhớ rõ."

Thanh âm tiếp tục nói: "Lúc ấy, ngươi xin một điều ước ở trong miếu, muốn báo thù thay người Diệp gia."

Diệp Sở không trả lời, đúng là nàng đã thắp một nén nhang ở tòa miếu kia, cũng xin một điều ước. Thanh âm nói rất đúng, nhưng nó biết điều đó từ đâu?

Thanh âm: "Đốc Quân Lục Hoài cũng có một điều ước, tuy điều ước của hắn có liên quan đến ngươi, nhưng đây là bí mật của hắn, ta không thể nói cho ngươi."

Diệp Sở mở miệng dò hỏi: "Ngươi biết nhiều việc như vậy, tại sao lại giúp chúng ta?"

Thanh âm không giải thích nhiều: "Hai người có thiện tâm, mong muốn đạt thành ước nguyện lại rất mãnh liệt."

"Trời cao mới cho các ngươi một cơ hội trọng sinh, cho các ngươi cơ hội lựa chọn nhân sinh một lần nữa."

Diệp Sở ngẩn người, trọng sinh nghe qua thật vớ vẩn, nhưng đích thực là đã xảy ra. Thì ra, là lúc trước gieo nhân, mới được quả như vậy.

Nếu sau vụ tai nạn xe cộ kia, nàng trọng sinh, vậy Lục Hoài thì sao?

Diệp Sở hỏi: "Lục Hoài cũng trọng sinh sao?"

Thanh âm không trả lời vấn đề của nàng: "Nếu hai người đã quyết định hợp tác, ta cũng không cần phải tồn tại."

"Cuộc đời này còn có rất nhiều biến cố, con đường sau này sẽ càng gian nan, cần hai người nắm tay nhau mới có thể vượt qua."

"......"

Cuối cùng, thanh âm chỉ dặn một câu, bảo Diệp Sở phải cẩn thận Mạc Thanh Hàn.

Hành tung của Mạc Thanh Hàn quỷ dị, nhưng đời này, hắn sẽ dịch dung đi vào Thượng Hải trước. Diệp Sở và Lục Hoài nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, làm việc cẩn thận.

Mạc Thanh Hàn dùng thân phận giả, mới đầu không nhất định là bọn họ sẽ nhận ra.

Tuy thế sự vạn biến, không biết nguy hiểm sẽ đến khi nào. Nhưng quan trọng nhất là, Lục Hoài và Diệp Sở phải không cách lòng.

Diệp Sở đương nhiên biết điều này, nàng rất tin tưởng Lục Hoài. Cho dù đời này có xảy ra việc gì, nàng cũng sẽ tin tưởng hắn.

Tối nay, Diệp Sở suy nghĩ rất nhiều, lăn qua lộn lại, không thể đi vào giấc ngủ.

Lục Hoài có việc bận, hắn đã nói, chờ hắn xong việc sẽ đến tìm nàng.

Nhưng Diệp Sở đã chờ không kịp.

Sáng hôm sau, Diệp Sở liền gọi điện thoại cho Lục Hoài.

Lục Hoài nhận điện thoại: "Ai đó?"

Lời nói của Diệp Sở cực kỳ rõ ràng: "Là ta."

Lục Hoài: "Diệp Sở, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ngữ khí của Diệp Sở kiên định: "Ta muốn gặp ngươi."

Lục Hoài chợt cười: "Vừa hay, ta cũng muốn gặp nàng."

Hắn đã xử lý xong mọi việc, là lúc gặp mặt Diệp Sở.

Diệp Sở hỏi: "Thời gian và địa điểm ai quyết định?"

Lục Hoài: "Tùy nàng."

Vài giây sau, Lục Hoài và Diệp Sở đồng thanh.

"Năm ngày sau, quán trà Hằng Hưng."

Hai người đều sửng sốt, sau đó lại cười.

Diệp Sở gác điện thoại, nghe thấy tiếng mưa rơi rất nhỏ. Nàng quay đầu nhìn, Thượng Hải lại bắt đầu mưa, tí tách tí tách, gió lạnh thổi qua cửa sổ.

Đời trước, trên đường lái xe ở Nam Kinh, trời cũng mưa như vậy.

Lục Hoài và Diệp Sở muốn đến Phủ Đốc Quân ở Nam Kinh.

Bọn họ đi qua một ngọn núi, nơi đó miếu thờ san sát, hương khói lượn lờ, vô cùng thanh tịnh.

Hai người chỉ đi ngang qua tòa miếu, dừng xe để nghỉ ngơi. Diệp Sở xuống xe, Lục Hoài cũng đi theo.

Trong miếu có tăng lữ đang niệm kinh, tiếng Phạn qua tai, trong lòng cũng an tĩnh.

Diệp Sở vốn hay gặp ác mộng, ngày thường tinh thần luôn ở trạng thái căng chặt, khi đó, phiền nhiễu trong lòng nàng lại biến mất.

Không hiểu sao, Diệp Sở vô thức cầm một nén hương.

Nàng biết nguyện vọng của nàng không thể thực hiện, nhưng dưới tình cảnh ấy, khó tránh khỏi đồng cảm như bản thân mình cũng bị, mà ước ra điều ước kia.

Lục Hoài ở bên cạnh hỏi: "Ước nguyện?"

Diệp Sở giương mắt nhìn qua, gật đầu: "Tin hay không tin, không quan trọng, quan trọng là tâm cảnh của người."

Nghe đến đó, Lục Hoài ngẩn người một lúc, nhìn nàng như đang nghĩ gì đó.

Từ trước đến nay, ánh mắt của hắn sẽ không khiến nàng cảm thấy áp bách. Bị hắn nhìn lâu rồi, nàng quay đầu, cầm một nén hương.

Diệp Sở đưa cho Lục Hoài một cây: "Nếu ngươi có mong muốn, cũng có thể thử một lần."

Lục Hoài nói dấu giếm thâm ý: "Ân, thử một lần mới biết được kết quả."

Lục Hoài nhận hương, vái một cái.

Hắn nhắm mắt, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Sở chỉ nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ của Lục Hoài, thân hình hắn vẫn cao lớn lạnh lùng, nhưng ở bên cạnh nàng, khí chất quanh người lại trở nên ôn hòa.

Đến khi Lục Hoài quay đầu nhìn nàng, Diệp Sở mới phát hiện nàng đã nhìn hắn rất lâu.

Nàng vội cúi đầu, nhìn thấy đồng hồ không chạy nữa: "Đồng hồ ngừng chạy rồi."

Lục Hoài nhìn thoáng qua, đồng hồ của Diệp Sở đã ngừng chạy. Kim giây kẹt trên mặt đồng hồ, quơ quơ, lại không thể chạy tiếp.

Giống như quan hệ của bọn họ, rõ ràng là một chiếc đồng hồ quả quýt được chế tác hoàn mỹ, có được thời gian vô tận.

Nhưng không ai muốn bước thêm một bước.

Lục Hoài: "Đồng hồ của nàng hỏng rồi, tạm dùng đồng hồ của ta được không?"

Diệp Sở nhìn về phía Lục Hoài, nàng biết chiếc đồng hồ quả quýt kia là mẫu thân hắn đưa, hắn rất quý trọng nó. Kỳ quái chính là, nàng không từ chối.

"Được."

"......"

Hai người đi ra cửa miếu, ô tô màu đen chậm rãi khởi động, rời khỏi tòa miếu.

Cuộc sống của Lục Hoài và Diệp Sở đều đã trải qua biến cố, nhưng những biến cố đó khiến bọn họ đi cùng một con đường.

Bởi vì cuộc sống thoải mái, dưới tâm cảnh cực kỳ gian nan, con người không hiểu sao lại có cảm giác có tội.

Mà loại cảm giác có tội này, trở ngại bọn họ tiến thêm một bước.

Dọc theo đường đi, bọn họ từng nắm tay, từng trải qua trắc trở, từng hưởng thụ bình an vui vẻ, cùng vượt qua sống chết......

Lại chưa từng đối diện trực tiếp với tình cảm của mình.

Ai cũng không ngờ, ngày đó, sẽ xảy ra tai nạn xe cộ trên đường Scott. Trời mưa quá lớn, hai người đều thất thần.

Bởi vì ngoài ý muốn, Lục Hoài và Diệp Sở cùng chết, trước khi chết, một khắc cuối trước khi ý thức biến mất, chỉ mong có thể nhìn vào mắt nhau.

Lại mở mắt ra, tất cả biến cố còn chưa xảy ra. Diệp gia chưa suy tàn, Lục Đốc Quân vẫn chưa bị ám sát, cuộc sống của bọn họ đều không bị quấy rầy.

Quỹ đạo vận mệnh của hai người rốt cuộc thay đổi, có được cơ hội lựa chọn lần nữa.

Bọn họ nhận thức đối phương sớm hơn, cũng không có ràng buộc và cố kỵ đời trước.

Đời này, chỉ mong cả đời viên mãn, không có gì phải tiếc nuối......