Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 85




Diệp Sở đỏ mặt, nàng cũng biết đạo lý phi lễ chớ nhìn.

Một màn này xác thật có chút xấu hổ.

May mà Lục Hoài mới cởi áo khoác, áo sơmi cũng chỉ cởi mấy nút thôi.

Ánh mắt của Diệp Sở vốn dừng ở chỗ cúc áo bị cởi, nơi đó quấn lấy băng vải màu trắng, phía dưới chính là miệng vết thương.

Nhưng nàng không thể tiếp tục nhìn người Lục Hoài, nàng vội quay đầu, không nhìn hắn nữa.

Vừa nãy Diệp Sở nghe được tin tức về Lục Hoài, tâm trạng rối loạn. Bởi vì mấy ngày nay, nàng đều không nhìn thấy hắn, cho nên mới hơi nóng nảy.

Lúc đó, ở đại sảnh, có hai người đang nói chuyện. Diệp Sở biết bọn họ không có liên quan gì đến Khách sạn Hòa Bình.

Nhưng ngay cả bọn họ cũng biết Lục Hoài đã trở lại.

Nàng lại là người cuối cùng biết.

Diệp Sở đứng ở bên này cũng xấu hổ, chỉ có thể tìm biện pháp chuyển đề tài.

Nàng hỏi: "Vì sao Tam thiếu không về phòng thay thuốc?"

Nghe xong lời này, Lục Hoài bất đắc dĩ cười nhẹ, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích cho Diệp Sở.

"Ta đột nhiên trở về, bọn họ còn chưa kịp thu thập phòng."

Những lời này lại nhắc nhở Diệp Sở, phòng của Lục Hoài đã bị nàng chiếm dụng.

Nàng đã ở đó ở một thời gian, chỉ là, bây giờ chủ phòng đã trở lại.

Nghĩ đến đấy, Diệp Sở ngẩn ra, chỉ có thể nói: "Vậy ngươi thay thuốc trước đi, ta trông cửa giúp ngươi."

Rõ ràng trong lòng bọn họ đều biết sẽ không có ai lên tầng năm. Nhưng mà phải cho Diệp Sở một bậc thang để xuống.

Lục Hoài nhìn Diệp Sở, nàng xoay người sang chỗ khác, đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên, cửa hoàn toàn khép lại.

Hắn thu hồi tầm mắt.

Đột nhiên trở về, còn không phải là vì muốn gặp nàng sao?

Sáng nay, bác sĩ nói Lục Hoài đã không có nguy hiểm tính mạng. Hắn còn chưa khỏi hẳn, lại bởi vì một lí do đơn giản mà xuất viện.

Tuy Lục Hoài thuận lợi đến Khách sạn Hòa Bình, nhưng chỗ bị thương vẫn còn đau, mấy ngày nữa phải đi khám lại.

Hắn cúi đầu nhìn miệng vết thương, không hề nghĩ nhiều, bắt đầu thay thuốc.

Một lát sau, tiếng đập cửa vang lên, hình như bởi vì hành động đường đột vừa rồi, lúc này Diệp Sở cẩn thận hơn.

Lục Hoài đi qua, mở cửa. Kẻ lừa đảo đứng ở đó, đầy mặt quan tâm.

Lục Hoài biết Diệp Sở sẽ khẩn trương, cho nên vẻ mặt của hắn đạm nhiên, nhìn qua thân thể cũng không có vấn đề.

Lục Hoài: "Vào đi."

Diệp Sở đi theo Lục Hoài vào trong, nàng ngồi xuống sô pha, hỏi ra vấn đề vẫn luôn lo lắng: "Miệng vết thương của ngươi thế nào?"

Nàng đã nhìn thấy vết thương của hắn ở gần trái tim. Tuy nàng biết tình huống không tốt lắm, nhưng vẫn không thể nhịn được mà hỏi.

"Hiện tại đã không có trở ngại, nhưng mấy ngày nữa phải đi khám lại." Lục Hoài không nói dối, hắn chỉ che giấu một chút việc thôi.

"Vậy là tốt rồi." Diệp Sở đương nhiên nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của hắn, nhưng bây giờ nàng cũng không hỏi nhiều.

Về miệng vết thương, hỏi tới hỏi lui, cũng không có quá nhiều thứ để nói.

Nhưng Lục Hoài muốn biết rất nhiều việc, hắn phải hỏi Diệp Sở.

Lục Hoài nhìn thoáng qua Diệp Sở, ngữ khí chợt nghiêm túc: "Nàng kể cụ thể việc hôm đó với ta đi."

Diệp Sở ngẩn người, nàng không cần suy nghĩ mà nói: "Được thôi."

Diệp Sở hơi suy tư, bắt đầu nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho Lục Hoài nghe.

"Sau khi phát hiện thuộc hạ của ngươi không thấy, ta đã phát hiện không thích hợp. Ta vốn định tìm cơ hội chạy trốn, nhưng Kiều Lục mang theo rất nhiều thuộc hạ, cho chặn hết đường ra."

"Kiều Lục nói muốn mời ta ăn bữa tối, hắn lại kể chuyện xưa cho ta."

"......"

Diệp Sở kể lại chuyện của Kiều Lục cho Lục Hoài, nàng hơi dừng lại, nói: "Kiều Lục sở dĩ bắt ta bởi vì đôi mắt của ta."

Lục Hoài hỏi: "Đôi mắt của nàng giống mối tình đầu của hắn?"

Diệp Sở gật đầu.

Lục Hoài cười lạnh: "Nàng là nàng, sao có thể thành thế thân của người khác."

Với hắn, Diệp Sở vốn là đặc biệt. Kỳ quái chính là, tính tình của nàng và hắn giống nhau, ở trên người nàng, Lục Hoài luôn có thể nhìn thấy bóng dáng bản thân.

Lục Hoài hỏi: "Nàng chế phục hắn thế nào?"

Diệp Sở: "Một người lại mạnh thế nào cũng sẽ có nhược điểm. Thừa dịp hắn nhìn mắt ta, ta đá vào mắt cá chân của hắn."

"Nàng làm rất tốt." Lục Hoài khen Diệp Sở, "Đánh úp bất ngờ. Thực lực giữa hai người chênh lệch, không thể đánh chính diện."

"Trước đó, ta trộm lấy được một con dao trên bàn ăn." Diệp Sở mỉm cười giảo hoạt, "Lúc đấy liền có tác dụng."

Lục Hoài trầm mặc nhìn nàng, chợt mỉm cười, quả thật là kẻ lừa đảo thông minh.

Sau đó, Diệp Sở nói đến việc nàng trói Kiều Lục, sau khi thoát khỏi tòa nhà, lại gặp một người biết võ, Cố Bình liền không đuổi kịp.

Nghe xong cả sự việc, lực chú ý của Lục Hoài lại đặt ở chỗ khác.

Lục Hoài nheo mắt: "Người nọ là ai?"

Diệp Sở lắc đầu: "Không biết, võ nghệ của hắn rất tốt, lại nói dối là chỉ từng học ở câu lạc bộ kiếm Tây Dương."

Trong giọng nói của Lục Hoài chứa vài phần dạy dỗ: "Không được tin lời người lạ."

Diệp Sở giương mắt: "Ân?"

Thái độ của Lục Hoài rất nghiêm túc: "Nàng tin ta là được."

Diệp Sở ngẩn ra: "Ta đương nhiên tin ngươi."

Lục Hoài vô cùng vừa lòng đáp án này, hắn cúi đầu nhìn Diệp Sở. Mặt nàng vẫn trắng nõn, chỉ là khí sắc biến kém, phảng phất đã nhiều ngày không ngủ ngon.

Chỉ cần nàng không bị thương, thì tất cả đều xong. Còn lại, hắn sẽ giải quyết.

Lục Hoài nghĩ đến việc khác, hỏi: "Người của Diệp gia nói thế nào?"

Diệp Sở không cần suy nghĩ: "Người trong nhà không hề hoài nghi."

Lục Hoài lại hỏi: "Trường học có việc không?"

Diệp Sở trả lời đúng sự thật: "Nhà ta đã xin nghỉ học."

Hắn cũng không biết vì sao phải hỏi rõ tất cả về Diệp Sở.

Lục Hoài nghĩ rất chu đáo: "Nàng kiểu gì cũng sẽ phải khôi phục sinh hoạt bình thường, mấy ngày nữa, ta sẽ đưa nàng về Diệp Công Quán."

Diệp Sở gật đầu nói: "Được."

Lục Hoài tiếp tục nói: "Ta sẽ tăng số người bảo vệ ngươi, bên Kiều Lục giao cho ta."

Diệp Sở: "Cảm ơn Tam thiếu."

Ngày ấy ở yến hội, Lục Hoài đã xác định Diệp Sở chính người hảo tâm nặc danh, từ đấy, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Lục Hoài vốn định sau khi giải quyết cứ điểm bí mật kia sẽ đi tìm nàng, ai ngờ tối đó sẽ xảy ra ngoài ý muốn.

Giữa bọn họ còn có rất nhiều việc chưa giải thích rõ ràng.

Hiện tại bọn họ ngồi ở chỗ này, Lục Hoài mới có cơ hội nói chuyện với nàng.

Lục Hoài chợt gọi: "Diệp Sở."

Diệp Sở giương mắt nhìn Lục Hoài, tầm mắt của hai người tiếp xúc, trong phòng cực kì yên tĩnh. Nàng thấy hắn nhẹ nhàng dùng tay gõ mặt bàn, liền nhìn xuống chỗ đó.

Diệp Sở thấy trên bàn đặt giấy trắng cùng một chiếc bút máy Parker, nàng nao nao.

Lục Hoài hỏi: "Có thể giúp ta viết một bức thư không?"

Diệp Sở sửng sốt, nàng đã hiểu dụng ý của Lục Hoài.

Nàng chỉ nghe thấy Lục Hoài nói: "Ta bị thương, giơ tay tương đối lao lực."

Diệp Sở lập tức đồng ý: "Ân."

Nàng cầm lấy bút máy, hơi cúi người, ngòi bút dừng trên một tờ giấy trắng: "Viết cái gì?"

Lục Hoài chậm rãi thì thầm: "Nguyện lấy viết quân thơ, ích làm người sở khâm. Lụa trắng mang há nhiều vật, đủ rõ lòng người cùng sở thích."

Động tác của Diệp Sở dừng lại, bút máy khựng lại, để lại vài chấm đen trên giấy trắng. Bởi vì vài câu bên trong vừa lúc có ba chữ.

Người hảo tâm.

Diệp Sở mỉm cười: "Đây là thơ của Tư Mã Quang."

Lục Hoài mặt không đổi sắc: "Quốc văn học không tệ."

Trong lòng hai người đều biết, chỉ là không vạch trần thôi.

Lục Hoài đã sớm xác nhận thân phận của Diệp Sở, hiện tại chỉ tìm thời cơ để nhìn chữ viết của nàng.

Tầm mắt của Lục Hoài dừng trên tờ giấy, lần này, Diệp Sở sử dụng kiểu chữ viết tin cho hắn lúc trước.

Kiểu chữ mà đầu bút lông và xu thế đều có thể giống y như hắn, thật sự thuộc về nàng.

Lục Hoài chậm rãi nói: "Diệp Sở, ta có chuyện muốn hỏi nàng."

Diệp Sở nhìn thẳng vào mắt hắn, cười: "Thật trùng hợp, ta cũng có việc muốn nói cho ngươi."

Lục Hoài: "Sau khi nàng về Diệp Công Quán, ta còn có một chút việc phải làm."

"Chờ ta xong việc, liền đến tìm nàng."

"Được."

"......"

Lục Hoài và Diệp Sở đang nói chuyện, cửa đột nhiên bị gõ vang. Bởi vì cửa phòng đóng lại, chìa khóa lại ở trong tay Lục Hoài, người bên ngoài đương nhiên không vào được.

Lúc này, giọng nói của Lục Thế Hiền vang lên.

"Tiểu tử thối ngươi, mau ra mở cửa, ngươi không trở về phủ Đốc Quân mà chạy đến nơi này để làm gì?"

Lục Thế Hiền lớn tiếng nói, cũng chỉ có ông mới có thể quang minh chính đại mắng Lục Hoài là tiểu tử thối như vậy.

Lục Hoài xoa ấn đường, sau đó đứng lên.

Hắn vừa đi đến cửa, vừa giải thích với Diệp Sở: "Người gõ cửa bên ngoài là gia gia của ta, Lục Thế Hiền."

Lục Hoài biết bọn họ đã gặp mặt, nhưng bây giờ hắn phải giả vờ không biết.

Diệp Sở gật đầu, nhưng không nói tiếp, nàng đương nhiên biết Lục Thế Hiền là gia gia của Lục Hoài. Nàng cũng sẽ không nói cho Lục Hoài biết giao tình giữa nàng và Lục Thế Hiền.

Lục Thế Hiền gõ cửa rất vang, Lục Hoài bước nhanh hơn, đi đến cửa, mở ra.

Lục Hoài vô cùng đạm nhiên nói một câu: "Người đã đến rồi."

Lúc trước Lục Hoài đi làm chút việc, trở về lại bị thương nghiêm trọng, sinh mệnh bị đe dọa, hắn hôn mê ở Bệnh Viện Tây Nhân rất lâu.

Lục Thế Hiền lo cho thân thể Lục Hoài, thường xuyên đi bệnh viện thăm hắn.

Không ngờ hắn vừa ra viện, liền lập tức chạy đến Khách Sạn Hòa Bình, không yêu quý thân thể của mình như vậy, cũng quá kỳ cục.

Lục Thế Hiền vừa định dạy dỗ Lục Hoài, nhưng ông nhìn lướt qua, nhìn thấy Diệp Sở ở phía sau Lục Hoài, nháy mắt dừng tiếng.

Nuốt lại lời sắp nói ra, ông vốn định nổi giận, giờ phút này lại thu liễm thần sắc, nhìn qua thật cổ quái.

Vừa nhìn thấy Diệp Sở, Lục Thế Hiền liền nhận ra nàng.

Đây không phải là tiểu nha đầu khiến người khác yêu thích sao?

Ban đầu ông còn muốn giới thiệu Diệp Sở cho Lục Hoài, không ngờ bị Lục Hoài từ chối.

Hiện tại khen ngược, thì ra Lục Hoài đã trước ông một bước, sớm quen biết tiểu cô nương người ta.

Thật là tâm cơ thâm trầm, Lục Hoài thế nhưng không lộ chút tiếng gió nào cho ông.

Nếu không phải ông đến đúng lúc thì đến bây giờ ông vẫn còn bị tiểu tử thối Lục Hoài này giấu giếm.

Xem ra tiểu tử này cũng không phải không thông suốt, bây giờ không cần ông giật dây từ giữa, hắn đã có thể nói chuyện với tiểu cô nương rồi.

Bởi vậy, không lâu sau, ông có thể nhìn thấy hai người này tiến thêm một bước.

Tâm tư của Lục Thế Hiền chuyển biến liên tục, trên mặt lại tươi cười.

Lục Thế Hiền mở miệng trước, ông cười tủm tỉm, nói với Diệp Sở: "Tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp mặt."

Diệp Sở đón đi lên, cười gật đầu: "Gia gia."

Lúc trước phái người bảo vệ Diệp Sở, thuộc hạ đã báo việc Diệp Sở và Lục Thế Hiền quen biết cho Lục Hoài.

Bây giờ nhìn thấy hai người như vậy, Lục Hoài cũng không kinh ngạc.

Lục Thế Hiền vòng qua Lục Hoài, đi đến trước mặt Diệp Sở, cười hỏi Diệp Sở.

"Con đến Khách Sạn Hòa Bình có phải là có chuyện gì hay không?"

Diệp Sở nhìn thoáng qua Lục Hoài: "Con gặp một ít phiền toái, nên đến tìm Tam thiếu hỗ trợ."

"Phiền toái?" Lục Thế Hiền kỳ quái, "Một tiểu cô nương như con sẽ chọc phải phiền toái gì mà phải cần Lục Hoài hỗ trợ?"

Lục Thế Hiền vừa nói xong, không chờ Diệp Sở nói chuyện, Lục Hoài đã mở miệng giải thích thay Diệp Sở.

Khi ở riêng, Lục Hoài đều gọi nàng là Diệp Sở.

Nhưng Lục Thế Hiền đang ở chỗ này, Lục Hoài lập tức sửa miệng, gọi nàng là Diệp Nhị tiểu thư. Hắn không hy vọng Lục Thế Hiền phát hiện gì đó.

"Kỳ thật chuyện này do con mà ra, bởi vì con và Diệp Nhị tiểu thư quen nhau, nên kẻ thù của con mới theo dõi nàng. Tìm nàng trả thù."

"Diệp Nhị tiểu thư bị người đuổi giết, mới đến Khách Sạn Hòa Bình tìm kiếm trợ giúp."

"Vì bảo đảm an toàn của Diệp Nhị tiểu thư, ta bảo nàng tạm thời ở lại Khách Sạn Hòa Bình, nơi này đề phòng nghiêm ngặt, nàng sẽ không bị thương tổn."

Lục Hoài ôm hết mọi việc lên người.

Nghe Lục Hoài nói thế, Lục Thế Hiền nhíu mày.

"Tiểu nha đầu sẽ chọc phải những việc này, đều là vì con, hiện tại việc này đã qua, ta mới không nói gì, nhưng an toàn của A Sở sau này, liền giao cho con phụ trách."

"Tuyệt đối không thể để A Sở lại rơi vào hiểm cảnh, con đã biết chưa?"

Lục Thế Hiền nói những lời này, trong lòng còn nghĩ, tốt nhất là để Diệp Sở đến Phủ Đốc Quân nhiều một chút. Cứ như vậy, tất cả mọi việc đều được giải quyết.

"Vâng, con sẽ." Lục Hoài bảo đảm với Lục Thế Hiền.

Diệp Sở biết những lí do trước của Lục Hoài chỉ để yểm hộ cho việc nàng bị bắt cóc.

Diệp Sở mở miệng: "Gia gia, Tam thiếu là người tốt, nếu không có Tam thiếu hỗ trợ, con cũng không thể an toàn đứng ở chỗ này."

Phân phó Lục Hoài xong, Lục Thế Hiền lại cười nhìn về phía Diệp Sở: "Lục Hoài là tôn tử của ta, lần trước ta từng nói với con, con còn nhớ không?"

Diệp Sở gật đầu, Lục Thế Hiền lại nói về Diệp Sở với Lục Hoài.

"Lần trước ta đã nói với con là có một tiểu cô nương không tệ, con không có quên đi?" Lục Thế Hiền lại hỏi Lục Hoài.

Lục Hoài tự nhiên nhớ rõ, lời nói của Lục Thế Hiền vốn là muốn giới thiệu Diệp Sở cho hắn.

Trong lời nói của Lục Thế Hiền mang theo trêu chọc, biểu tình của Lục Hoài cũng không thay đổi, hắn gật đầu.

Nhìn Lục Hoài làm bộ làm tịch, Lục Thế Hiền không thể nhịn được muốn trêu đùa Lục Hoài.

Lục Hoài vốn dĩ không cần đến Khách Sạn Hòa Bình, trực tiếp đi Phủ Đốc Quân là được, nhưng hắn lại không hề về nhà mà trực tiếp đến Khách Sạn Hòa Bình.

Nếu ông còn không nhìn ra chút tâm tư này của Lục Hoài, thì ông sống lâu như vậy cũng uổng phí.

Lục Hoài xuất viện vội vàng, không nói với ai một câu. Lục Thế Hiền không tìm được hắn.

Một người bị thương nặng, mới xuất viện liền chạy ra bên ngoài, Lục Thế Hiền đương nhiên sốt ruột. Hắn đành phải đến Khách Sạn Hòa Bình tìm người, không ngờ Lục Hoài quả nhiên ở đây.

Lục Thế Hiền cố ý hỏi trước mặt Diệp Sở: "Ta thấy vết thương của con cũng chưa lành hẳn, vậy mà mới ra viện liền chạy đến nơi này, có việc gì quan trọng hay sao?"

"Có phải việc quá khẩn cấp, khiến con chưa cả về Phủ Đốc Quân, đã trực tiếp đến đây hay không?"

Diệp Sở đứng ở một bên nhìn Lục Thế Hiền, Lục Hoài biết ông có chủ ý gì..

Lục Hoài mặt không đổi sắc: "Diệp Nhị tiểu thư bị người đuổi giết, là do ta, ta đương nhiên có nghĩa vụ đến thăm nàng."

Lục Thế Hiền thầm bĩu môi, Lục Hoài diễn không tệ, lại chết sống không thừa nhận hắn bởi vì lo lắng cho Diệp Sở, mới đến Khách Sạn Hòa Bình.

Lục Thế Hiền và Lục Hoài nhất định là có chuyện muốn nói, Diệp Sở không có phương tiện quấy rầy bọn họ.

"Các vị cứ nói chuyện, ta đi trước." Diệp Sở nói một tiếng, liền đi ra phòng.

Sau khi Diệp Sở khép cửa phòng, Lục Thế Hiền không thể nhịn được nữa.

Lục Thế Hiền hỏi: "Hai đứa quen biết khi nào? Cư nhiên vẫn luôn lừa ta."

"Mệt ta còn lo lắng chuyện nhân sinh đại sự của con, con khen ngược, che dấu tích thủy bất lậu*."

(Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không lọt.)

Diệp Sở vừa đi, Lục Thế Hiền liền không cần cố kỵ cái gì, liên tục dò hỏi Lục Hoài, tưởng nghe được nội dung cụ thể từ miệng hắn.

Diệp Sở là nữ hài tử, da mặt rất mỏng. Nhưng Lục Hoài thì khác, Lục Thế Hiền rất muốn biết Lục Hoài có cảm giác gì với Diệp Sở.

"Nhiều năm như vậy con đều không để ý một nữ nhân nào, con nói một chút xem, có phải cảm thấy tiểu nha đầu rất không tệ không?"

Lục Hoài không để ý ông, chỉ đi đến bên cạnh bàn, hỏi Lục Thế Hiền: "Ngài muốn uống trà gì?"

Lục Thế Hiền thuận miệng đáp, vẫn tiếp tục truy vấn: "Con đừng nghĩ tránh thoát, các con nhận thức đã bao lâu, A Sở đối với con thế nào?"

Lục Thế Hiền lầm bầm lầu bầu: "Theo ta thấy, với cái tính lạnh như băng của con, muốn khiến tiểu cô nương người ta coi trọng con, thật sự có chút khó khăn."

Tay Lục Hoài khựng lại một chút, hắn đẩy ấm trà hướng phía Lục Thế Hiền: "Con bị thương, ngài tự pha trà đi."

Lục Thế Hiền ngẩn người, được nha, tiểu tử này quang minh chính đại trả thù.

Rõ ràng là bị ông chọc trúng tâm tư, nên mới bực mình, vừa nãy thái độ với tiểu nha đầu cũng không phải như vậy.

Đến cuối cùng, Lục Thế Hiền cũng không thể nghe được đáp án vừa lòng từ Lục Hoài. Ông sớm nên biết, với tính của Lục Hoài, sao có thể nói cho ông.

Khi Lục Thế Hiền sắp rời khỏi, Diệp Sở cũng đi xuống tầng, cùng với Lục Hoài đưa Lục Thế Hiền đến cửa Khách Sạn.

Diệp Sở và Lục Hoài đứng ở hai bên sườn Lục Thế Hiền, Lục Thế Hiền càng nhìn bọn họ, càng cảm thấy xứng đôi.

Còn chưa đi đến cửa, Diệp Sở đã gọi Lục Hoài.

"Trên người Tam thiếu còn có vết thương, nếu hứng gió lạnh, sẽ không tốt cho cơ thể." Diệp Sở lo lắng Lục Hoài, mở miệng nhắc nhở một câu.

Như vậy vừa lúc đúng tâm ý của Lục Thế Hiền, hắn vừa vặn muốn nói riêng mấy câu với Diệp Sở, nếu Lục Hoài ở bên cạnh, liền quá vướng bận.

Lục Thế Hiền cũng tiếp lời: "Con đừng đi ra, có A Sở đưa ta."

Lục Hoài nhìn thoáng qua Lục Thế Hiền, sau đó gật đầu với Diệp Sở, hắn dừng bước, không đi tiếp nữa.

Diệp Sở đưa Lục Thế Hiền đến bên xe, Lục Thế Hiền không ngồi vào xe ngay, mà đứng nói chuyện phiếm với Diệp Sở..

Ông cười hỏi: "Lúc trước ta từng nhắc với con, tôn tử của ta không tệ, con cảm thấy hắn thế nào?"

Diệp Sở mỉm cười: "Tam thiếu là người tốt, làm việc không nghiêng không lệch, làm người công chính công đạo, con rất kính nể Tam thiếu."

Ông không muốn nghe đáp án như vậy, Lục Thế Hiền nói thầm trong lòng.

Lục Thế Hiền hỏi tiếp: "Ta nói không phải phương diện này, nếu con cảm thấy Lục Hoài tốt, vậy con ở chung với hắn nhiều một chút, là có thể phát hiện càng nhiều ưu điểm của hắn."

Diệp Sở giật mình, không nói gì. Nàng không biết nên trả lời như thế nào, cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc.

Lục Thế Hiền điểm đến liền thôi, ông biết da mặt Diệp Sở mỏng, sẽ thẹn thùng.

Dù sao tương lai còn dài, ông có thể chậm rãi chờ.