Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 24




Mấy ngày nay, Đinh Nguyệt Toàn vẫn luôn không có tin tức. Diệp Sở muốn biết vết thương của nàng như thế nào, liền chủ động gọi điện qua.

Diệp Sở gọi cho Đinh Nguyệt Toàn, qua một hồi, điện thoại được nghe.

“Ngươi hảo.” Thanh âm mềm nhẹ của Đinh Nguyệt Toàn truyền đến từ đầu bên kia.

Diệp Sở nói: “Nguyệt Toàn, ta là Diệp Sở. Vết thương trên mặt ngươi thế nào rồi?”

Đinh Nguyệt Toàn không đoán được Diệp Sở sẽ chủ động gọi điện thoại cho nàng, tâm tình của nàng vô cùng kích động, nắm chặt điện thoại: “Diệp tiểu thư, vết thương của ta đã tốt rồi, cám ơn ngươi.”

Lúc trước Diệp Sở cứu nàng ở bến tàu, kéo nàng ra khỏi tuyệt cảnh, Đinh Nguyệt Toàn thực sự cảm kích Diệp Sở.

Không ngờ hiện tại Diệp Sở còn quan tâm nàng như vậy, trong mắt Đinh Nguyệt Toàn hiện lên nước mắt.

Diệp Sở yên lòng, hỏi: “Nguyệt Toàn, mấy ngày nay ngươi sống có được không?”

Đinh Nguyệt Toàn trả lời: “Diệp tiểu thư, gần đây ta đang tìm việc làm.”

“Ân…… Ta sẽ tìm một việc làm duy trì ấm no, sống tốt ở Thượng Hải.”

Đinh Nguyệt Toàn cũng không muốn để Diệp Sở lo lắng, hiện tại nàng chỉ muốn sống an an ổn ổn một đoạn thời gian, sau này nếu có cơ hội thì lại đi hát.

Diệp Sở biết Đinh Nguyệt Toàn sợ hãi, nàng thở dài một hơi, tiếp tục mở miệng: “Vậy ngươi tìm được việc gì?”

Đinh Nguyệt Toàn nói: “Là công việc văn phòng, bọn họ bảo ngày mai ta đi phỏng vấn ở đường White.”

“Thật trùng hợp, ngày mai trường học được nghỉ, ta muốn đi mua sách ở hiệu sách trên đường White.” Diệp Sở cười, “Như thế thì chúng ta đi cùng nhau đi.”

Diệp Sở không biết vết thương trên mặt Đinh Nguyệt Toàn đã khôi phục đến thế nào, nàng muốn tự đi xem một cái.

Đinh Nguyệt Toàn thật kinh hỉ, nàng và Diệp Sở hẹn tốt thời gian.

Ngày hôm sau là ngày phỏng vấn, Diệp Sở dậy sớm, ngồi tàu điện đi đường White. Đợi Diệp Sở xuống tàu điện, phát hiện Đinh Nguyệt Toàn đã đang đợi nàng.

Đinh Nguyệt Toàn phất phất tay: “Diệp tiểu thư.”

Diệp Sở cười với nàng, đi qua đấy.

Diệp Sở cẩn thận nhìn mặt Đinh Nguyệt Toàn, hiện tại mặt nàng trơn bóng non mềm, đã không còn thấy vết sưng đỏ do bị Kiều Vân Sanh hắt trà lên.

Đinh Nguyệt Toàn sờ sờ mặt: “May mà mặt ta khôi phục, nếu không ta cũng không dám ra cửa.”

Diệp Sở cười cười: “Đừng lo lắng, mặt ngươi khôi phục rất khá.”

Đi vào Bến Thượng Hải, Đinh Nguyệt Toàn vẫn luôn một mình vất vả làm việc, vì mộng tưởng ca hát, cho dù gặp phải nhiều gian nan, Đinh Nguyệt Toàn đều cắn răng vượt qua.

Ở Bến Thượng Hải có nhiều các phu nhân, tiểu thư nhà giàu, các nàng thấy quần áo và cách trang điểm của nàng luôn lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng Diệp Sở không giống nhau, nàng hoàn toàn không ghét bỏ nàng, khi nàng bị rơi xuống nước, còn khoác áo của của bản thân lên người nàng.

Đinh Nguyệt Toàn cầm lấy một cái túi, đưa cho Diệp Sở: “Diệp tiểu thư, đây là áo gió ngươi cho ta mượn ngày đó, ta trả lại cho ngươi.”

Dừng một chút, dường như Đinh Nguyệt Toàn nhớ tới cái gì, lại vội vàng nói thêm một câu: “Diệp tiểu thư, ngươi yên tâm, ta đã giặt sạch rồi.”

Nhìn ra sự do dự nơi đáy mắt Đinh Nguyệt Toàn, Diệp Sở hơi hơi mỉm cười: “Nguyệt Toàn, không có việc gì, ta không để ý.”

Diệp Sở tiếp tục nói: “Còn có, ngươi đừng gọi ta là Diệp tiểu thư, gọi ta là A Sở đi.”

Ngay sau đó, Diệp Sở làm bộ tức giận: “Nếu ngươi tiếp tục gọi ta là Diệp tiểu thư, ta sẽ không vui.”

Đinh Nguyệt Toàn cố nén nước mắt, Diệp tiểu thư sợ nàng không đồng ý, cho nên mới cố ý nói như vậy.

Nàng hít hít cái mũi nói một câu: “A Sở.”

"A Sở, ta nghĩ, mặc dù ta rất thích ca hát, việc này cũng phải buông tha trước."

Lúc này, thanh âm Đinh Nguyệt Toàn có chút run rẩy: “Thủ đoạn của Kiều Lục gia ta đã trải qua, cho dù là hội sở khác, không chắc là ta sẽ không lại gặp phải tình huống như vậy.”

“Hóa ra có mấy người thật sự không đặt sự sống chết của người khác vào trong mắt, có mấy người tùy tiện động động ngón tay, liền có thể khiến người rơi vào địa ngục.”

Đinh Nguyệt Toàn nghĩ, Bến Thượng Hải lớn như vậy, nhất định còn có rất nhiều người có quyền thế to lớn giống như Kiều Lục gia, bọn họ cực kỳ lạnh nhạt, bóp chết người giống như bóp chết một con con kiến vậy.

Có đôi khi, nay cả ngươi cũng không biết ngươi làm sai cái gì, trong khoảnh khắc liền sẽ gặp tai họa ngập đầu. Lần này là bị ném xuống nước, còn lần sau đâu?

Môi Đinh Nguyệt Toàn trở nên tái nhợt: “A Sở, ta thật rất sợ.”

Có đôi khi Đinh Nguyệt Toàn suy nghĩ, nếu nàng không thích ca hát, không có mộng tưởng trở thành ngôi sao ca nhạc, có phải tất cả sẽ không xảy ra hay không?

Nàng sẽ không đi đến Bến Thượng Hải, sẽ không gặp được Kiều Lục gia, sẽ không bị ném xuống nước, càng sẽ không bị người khác nhục nhã, rơi vào nam kham như vậy.

Nói đến cùng, tất cả đều do nàng gieo gió gặt bão.

Nhưng mà, muốn để nàng từ bỏ ca hát, từ bỏ mộng tưởng đã kiên trì từ bé, nói dễ hơn làm.

Diệp Sở nhìn thần sắc của Đinh Nguyệt Toàn, biết nàng lại nghĩ đến chuyện ngày đó.

Nhưng lần này, Đinh Nguyệt Toàn đã ăn giáo huấn, nàng sẽ chậm rãi trưởng thành, cũng tìm được phương hướng chính xác của nàng.

Diệp Sở cười: “Nếu có cơ hội ca hát, cũng không thể từ bỏ.”

Diệp Sở biết Đinh Nguyệt Toàn hát hay như thế nào, nàng không nghĩ Đinh Nguyệt Toàn bị mai một như vậy.

Đời trước, Đinh Nguyệt Toàn sống thật thảm, đời này, Diệp Sở sẽ tận lực trợ giúp Đinh Nguyệt Toàn, tránh cho rơi vào kết cục như vậy.

Đinh Nguyệt Toàn dưới sự khuyên bảo của Diệp Sở lộ ra tươi cười,: “Ân! Cám ơn A Sở.”

Bản thân Đinh Nguyệt Toàn cũng không nhớ rõ, mấy ngày qua đã nói bao nhiêu lời cám ơn với Diệp Sở. Chỉ là, sự cảm kích của nàng không thể khải quát chỉ bằng mấy câu cám ơn.

A Sở nói rất đúng, nàng không thể từ bỏ hy vọng, không thể bởi vì một chút suy sụp liền từ bỏ mộng tưởng, hơn nữa, nàng không thể cô phụ lòng tốt của A Sở.

Đinh Nguyệt Toàn nhìn thời gian, nàng nói: “A Sở, thời gian phỏng vấn sắp tới rồi, ta đi vào trước.”

Diệp Sở cười nói: “Ân.”

Ánh mắt Diệp Sở nhìn Đinh Nguyệt Toàn tràn ngập cổ vũ, Đinh Nguyệt Toàn hít sâu một hơi, đi vào.

***

Lục Hoài ngồi trên xe, xe đang chậm rãi đi về phủ Đốc Quân.

Xe đi qua đường White, Lục Hoài nhớ tới đêm khuya đó, trong hẻm nhỏ u ám kia.

Còn có thiếu nữ tươi đẹp kia.

Tay của thiếu nữ nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, ống tay áo hơi trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Ánh trăng dừng trên đó, cũng bị cướp mất nổi bật.

Thanh âm kiều tiếu, bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển rời đi của thiếu nữ đều dừng trong lòng Lục Hoài.

Lúc này, Lục Hoài nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, mũi hắn rất cao, hơi mím môi mỏng, đường cong sườn mặt hoàn mỹ lưu sướng.

Đột nhiên, ánh mắt Lục Hoài ngừng ở nơi nào đó, ánh mắt hắn chuyên chú, thật lâu cũng không thu ánh mắt lại.

Cách đó không xa một thiếu nữ thướt tha thản nhiên đứng ở nơi đó, biểu tình của nàng nhạt nhẽo, cổ tinh tế tuyệt đẹp, lộ ra một đoạn mắt cá chân nõn nà.

Ánh nắng nhợt nhạt dừng trên người nàng, càng khiến da thịt thiếu nữ giống như ngưng chi, cả người giống như một khối lãnh ngọc.

Trước giờ cảm xúc của Lục Hoài đều được giấu rất sâu, lúc này, nếu có người tinh tế nhìn, sẽ phát hiện ánh mắt Lục Hoài sâu vài phần, dường như hơi thở lạnh lẽo quanh người cũng nhu hòa hơn một ít.

Lục Hoài trầm ngâm, lần trước Diệp Sở dễ dàng thoát khỏi sự theo dõi cua hắn, nàng có thân thủ hảo, lại am hiểu phản truy tung, rốt cuộc trên người Diệp Sở còn cất dấu cái gì?

Diệp Sở thực thông tuệ, nàng nhất định đã sớm đoán được là hắn phái người theo dõi nàng, đột nhiên hắn rất hiếu kì, người thiếu nữ luôn không lộ cảm xúc ra ngoài này, khi đã biết là hắn thì sẽ có phản ứng gì.

Ánh mắt Lục Hoài hơi lóe, nhàn nhạt mở miệng: “Quay xe lại chỗ vừa rồi.”

Vẻ mặt tài xế kinh ngạc, Lục Tam thiếu vốn muốn về phủ Đốc Quân trước, không biết vì sao đột nhiên lại thay đổi hành trình.

Hơn nữa quyết định của Lục Tam thiếu rất ít khi sẽ phát sinh biến hóa, việc giống hôm nay rất ít khi phát sinh. Tài xế không dám nghĩ nhiều, hắn nói một tiếng "Vâng".

Xe phủ Đốc Quân lập tức quay đầu, vững vàng mà chạy trên đường phố rộng lớn.

Sau khi Diệp Sở tạm biệt Đinh Nguyệt Toàn, nàng quyết định trong khoảng thời gian này, trước đi dạo ở bên ngoài, chờ thời gian sắp tới lại trở về.

Diệp Sở đi ở trên đường, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên người nàng, khiến tâm tình của nàng càng thêm thoải mái.

Xác thật Diệp Sở muốn tới hiệu sách, mẫu thân Tô Lan bảo nàng đi mua mấy quyển sách, nhưng ở hiệu sách gần trường lại không tìm được.

Trên đường White cũng có hiệu sách, thể loại khá đầy đủ. Diệp Sở cảm thấy có khả năng có thể mua được quyển sách kia.

Tô Lan cực kì thích đọc sách, mỗi khi xem một quyển sách, còn sẽ tỉ mỉ ghi chú lại. Diệp Sở thích đọc sách như thế là di truyền từ Tô Lan, này thường, nàng đều sẽ đi hiệu sách.

Nhưng Diệp Gia Nhu lại khác, trên đời này nàng ghét nhất hai người và việc chính là nàng* và đọc sách.

*Diệp Sở

Ngày thường Diệp Gia Nhu nhìn đến sách liền đau đầu, nếu không phải vì đắp nặn hìn tượng ưu nhã, hấp dẫn sự chú ý của nam nhân, Diệp Gia Nhu tuyệt đối không bước vào hiệu sách nửa bước.

Trong óc Diệp Gia Nhu chứa hoặc là câu dẫn nam nhân, hoặc là làm bộ tiểu bạch hoa, hãm hại Diệp Sở. Những việc khác đều là râu ria trong mắt Diệp Gia Nhu.

Dùng cách nói của Dùng Diệp Gia Nhu chính là, đọc sách có cái gì dùng tốt, ta dựa mỹ mạo chinh phục nam nhân là đủ rồi.

Nhớ tới bộ dạng làm ra vẻ của Diệp Gia Nhu, Diệp Sở liền ác hàn, nàng hất đầu, cực lực vứt tiểu bạch hoa này ra sau đầu, tránh cho hỏng tâm trạng tốt của nàng.

Diệp Sở đi vào hiệu sách, trong lòng nhớ lại những quyển sách Tô Lan muốn, nàng nhìn mọi nơi, đi qua từng cái kệ sách một.

Diệp Sở thực nhanh liền tìm được hai quyển sách trong đó, còn quyển sách cuối cùng vẫn không tìm được. Quyển sách cuối cùng này là quyển Tô Lan thích nhất, Tô Lan vẫn luôn nhắc rất muốn xem.

Diệp Sở híp mắt, tiếp tục tìm. Rốt cuộc, nàng tìm thấy quyển này trên một kệ sách.

Vị trí đặt sách tương đối cao, Diệp Sở cần phải kiễng chân mới có thể đến. Vì thế, Diệp Sở nhón chân, duỗi tay qua đi.

Đột nhiên, Diệp Sở cảm giác ánh sáng trước mắt bị che đậy vài phần, bóng ma ở trên sách cũng nhiều hơn nhiều, hình như bên tai có tiếng bước chân rất nhỏ.

Một bóng người cao lớn đĩnh bạt xuất hiện, đồng thời, một đôi tay thon dài, trắng nõn cầm lấy quyển sách này.

Này đôi tay khớp xương rõ ràng, xương cốt cân xứng, lớn hơn của Diệp Sở rất nhiều.

Vóc người này rất cao, lấy quyển sách này dễ như trở bàn tay.

Vừa rồi Diệp Sở đã chạm đến gáy sách, hiện tại lại đụng vào ngón tay thon dài kia, đầu ngón tay truyền đến hơi thở ấm áp.

Diệp Sở thu tay lại, đang muốn quay đầu nói lời cám ơn, lúc này, bên tai nàng đột nhiên vang lên thanh âm đạm mạc của nam nhân.

“Thật trùng hợp, Diệp Nhị tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”