Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 20-1




Cửa xe đột nhiên đóng lại trước mắt Diệp Gia Nhu, nàng sợ tới mức trở tay không kịp, lập tức lui về sau một bước.

Diệp Gia Nhu căm giận bất bình, nhưng nàng không dám nói gì trước mặt Lục Tam thiếu. Nếu chọc giận hắn, nàng biết rõ kết cục của nàng.

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Sở và Lục Tam thiếu ngồi ở bên trong, ai oán đi theo Chu phó quan ngồi vào chiếc xe đằng sau.

Bên này Diệp Sở rõ ràng, Lục Hoài mời nàng lên xe, chỉ vì thử nàng.

Trước khi lên xe Diệp Sở đã nghĩ cẩn thận, trong lần thử này của Lục Hoài, nàng làm thế nào mới có thể tự bảo toàn, làm nàng ở vào hoàn cảnh có lợi nhất.

Diệp Sở nói cho bản thân, nếu nàng không phải nữ học sinh cứu Lục Hòa trên đường White, không phải thiếu nữ đánh nhau với Lục Hoài tối hôm qua, hiện tại đối mặt với Lục Hoài, thái độ của nàng hẳn là?

Nàng không thể tỏ ra một tia chột dạ, cũng không thể né tránh, nàng chỉ ngẫu nhiên gặp được Lục Tam thiếu trên đường, lại được hắn mời lên xe, không hơn.

Nếu đổi thành người khác, khi xe họ bị chết máy lại được Lục Tam thiếu giúp đỡ, bọn họ nhất định sẽ kính sợ, cảm kích sự giúp đỡ của Lục Tam thiếu.

Trăm ngàn ý nghĩ quay quanh trong đầu Diệp Sở, nàng phải suy xét chu toàn các mặt, bởi vì chỉ cần có một tia vô ý, đều có thể khiến nàng rơi vào nguy hiểm.

Nghĩ kỹ nên ứng đối thế nào, sau khi Diệp Sở lên xe, hơi hơi mỉm cười, đánh vỡ yên lặng trong xe: "Cảm ơn Tam thiếu đưa ta về nhà."

"Hôm nay xe Diệp gia bị chết máy, may mà Tam thiếu ra tay tương trợ, Diệp Sở ở chỗ này cảm ơn Tam thiếu."

Lục Hoài cũng không nhìn Diệp Sở, hắn nhàn nhạt mà đáp một câu: "Không khách khí."

Ngay sau đó, ánh mắt Lục Hoài khẽ nhúc nhích, thanh âm trầm thấp: "Con đường này thật không dễ đi, Diệp Nhị tiểu thư, ngươi nói đi?"

Ngữ khí Lục Hoài bình tĩnh, thanh âm không hề dao động, truyền vào tai Diệp Sở, lại khiến chuông cảnh báo trong lòng nàng vang lên.

Như này là Lục Hoài gián tiếp thừa nhận, xe bị chết máy là do hắn, tối qua thử thân thủ của nàng, hôm nay lại mời nàng lên xe, hết thảy đều là bút tích của Lục Hoài.

Lục Hoài đem hết thảy mở ra, đặt trước mặt Diệp Sở, hắn muốn nhìn nàng trả lời như thế nào.

Con đường này đúng là không dễ đi, nếu nàng trả lời làm Lục Hoài không hài lòng, hoặc không làm Lục Hoài buông cảnh giác, Lục Hoài tuyệt đối không khách khí với nàng.

Diệp Sở lấy lại bình tĩnh, mở miệng: "Tuy đường không dễ đi, nhưng ta tin tưởng dù tình hướng khó thế nào cũng nằm trong khống chế của Tam thiếu."

"Mỗi người ở Thượng Hải đều kính nể thủ đoạn mạnh mẽ của Lục Tam thiếu."

Diệp Sở không trực tiếp trả lời vấn đề của Lục Hoài, nàng ra tay từ phương diện khác, giảm bớt sự cảnh giác của Lục Hoài.

Một mặt nàng biểu lộ nàng chỉ là vô danh tiểu tốt, lấy năng lực của Lục Hoài, không cần đặt nàng vào mắt, mặc dù có chỗ không ổn, Lục Hoài vẫn có thể khống chế toàn cục.

Một mặt khác, Diệp Sở nịnh hót Lục Hoài. Bởi vì Diệp Sở biết, từ khi nàng lên xe Lục Hoài, nàng đã ở vào nhược thế, thích hợp mà phóng thấp tư thái không có chỗ hỏng.

Bất quá, tuy Diệp Sở khen Lục Hoài, nhưng lời nói gãi đúng chỗ ngứa, nàng sẽ không để Lục Hoài xem nhẹ nàng.

Nghe vậy, Lục Hoài lúc này mới giương mắt nhìn phía Diệp Sở.

Thiếu nữ an tĩnh mà ngồi, tuổi không lớn. Miệng nàng nói lời nịnh hót, trên mặt lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, đáy mắt không hề có chút nào do dự.

Giống như những lời vừa rồi không phải do nàng nói vậy.

Lục Hoài hỏi câu vừa rồi, chính là muốn thử sâu cạn của Diệp Sở một lần.

Hắn nghĩ Diệp Sở sẽ biện giải, cũng nghĩ Diệp Sở sẽ nói dối, nhưng hắn không ngờ Diệp Sở sẽ tránh nặng tìm nhẹ, lại còn nịnh hót hắn.

Lục Hoài đã nghe chán những lời nịnh nọt, cũng ghét nhìn bộ dáng uốn gối khom lưng của những người đó, nhưng Diệp Sở đang trong hoàn cảnh xấu, lại có thể nhờ lời khen mà biểu đạt nàng sẽ không uy hiếp đến hắn.

Ân, cảm giác không tệ lắm.

Lục Hoài a một tiếng, ngữ khí nhạt nhẽo: "Mồm miệng Diệp Nhị tiểu thư thật là lanh lợi."

Mắt Diệp Sở hơi rũ, như là không nghe được ý nói của Lục Hoài: "Diệp Sở miệng vụng, không dám nhận khen ngợi của Tam thiếu."

Lục Hoài bất động thanh sắc mà nhìn Diệp Sở, đột nhiên đặt câu hỏi: "Diệp Nhị tiểu thư từng học thuật phòng thân sao?"

Đêm đó Diệp Sở xuất hiện trên đường White, có phải là để làm lộ hành tung của hắn không? Tối hôm qua lại xuất hiện ở Nghiêm gia, là cố tình vẫn là ngẫu nhiên?

Ánh mắt Lục Hoài ám trầm, thân thủ và hành vi của Diệp Sở hoàn toàn không giống thiếu nữ mười sáu tuổi. Diệp Sở đang ở đậu khấu niên hoa*, vốn là tuổi đọc sách, thân thủ lại tốt hơn cả thuộc hạ của hắn.

*đậu khấu niên hoa: tầm 13 tuổi.

@@ Khanh đã tra lại T.T

Tối hôm qua sau khi xác nhận người đánh nhau với hắn là Diệp Sở, Lục Hoài cho người đi điều tra Diệp Sở, các mặt đều không để sót.

Lục Hoài nhìn tư liệu về Diệp Sở, không phát hiện cái gì không thích hợp. Diệp gia Nhị tiểu thư, con gái phú thương Diệp Quân Chiêu, từ nhỏ đã được sủng ái, hiện tại học ở Trung học Tín Lễ, nhân duyên cực hảo.

Chỉ là phần tư liệu không hề sơ hở này lại khiến Lục Hoài càng nghi ngờ, thiên kim nhà giàu được nuông chiều lớn lên, sao lại có thân thủ tốt như vậy?

Bên tai vang lên thanh âm đạm mạc của Lục Hoài, Diệp Sở rùng mình. Mặc dù vừa rồi nàng nói tốt cho Lục Hoài kỳ hảo, Lục Hoài vẫn không buông cảnh giác.

Đánh nhau trên đường White, thử ở Nghiêm gia, mỗi một lần giao thủ với Lục Hoài, nàng đều để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Lục Hoài.

Khóe miệng Diệp Sở hiện lên ý cưòi bất đắc dĩ, tâm tư Lục Hoài thâm trầm, một khi nghi ngờ, không làm rõ thì tuyệt không bỏ qua.

Đối diện với ánh mặt Lục Hoài, ánh mắt Diệp Sở bình tĩnh: "Từ nhỏ thân thể ta đã không tốt, mẫu thân muốn ta khỏe mạnh hơn, để cho ta học vài chiêu thức với đường ca*."

*Đường ca: anh họ đằng nội.

Đại bá mẫu và đường ca - Diệp Dịch Tu rất sủng Diệp Sở, khi còn nhỏ Diệp Dịch Tu thường xuyên tìm Diệp Sở chơi, hiện tại hắn bận công tác, số lần chạy tới Diệp gia mới ít đi.

Diệp Sở tin tưởng, những việc này Lục Hoài đã điều tra rõ ràng, hắn khẳng định biết, nàng không nói dối.

Quan trọng nhất là, Diệp Dịch Tu luôn luôn giao hảo với ngưòi trong võ quán, Phó Điềm Điềm là thanh mai trúc mã của hắn, người nhà Phó Điềm Điềm đều xuất thân từ võ quán, dạy Diệp Sở vài chiêu cũng không lạ.

Diệp Sở cho rằng, này đã là câu trả lời tốt nhất.

Nghe được Diệp Sở nói, Lục Hoài nhướng mày, ánh mắt dừng một chút trên người Diệp Sở.

Những lời này của Diệp Sở nghe như bình thường, kỳ thật nàng đã giải thích nguyên nhân nàng biết võ.

Xem từ tư liệu, Diệp Sở đều nói thật, nhưng Lục Hoài lại cảm thấy Diệp Sở che giấu gì đó, nàng tuyệt đối không chỉ là một tiểu thư nhà giàu bình thường.

Lục Hoài nhìn chằm chằm đôi mắt Diệp Sở, ánh mắt thâm thúy, ngữ khí nhạt nhẽo như cũ, lại ẩn ẩn mang theo vài phần sắc bén: "Không biết Diệp Nhị tiểu thư có thể đỡ mấy chiêu của ta?"

Lục Hoài từng bước ép sát, Diệp Sở lại không hề sợ hãi, ngược lại cười cười, nâng mắt nhìn Lục Hoài, ánh mắt càng thêm lộng lẫy.

Trên mặt Diệp Sở trấn định, thanh âm trầm tĩnh như nước: "Tam thiếu chê cười, Diệp Sở chỉ hiểu da lông, chút tài mọn sao có thể so với Tam thiếu?"

"Huống chi có vài người mặc dù thân thủ tốt, lại không có tâm kế và sự cẩn thận như Tam thiếu, những người này căn bản không đáng sợ."

Thanh âm thiếu nữ thanh thanh lãnh lãnh, chỉ nói hai câu, liền phủi sạch quan hệ với nàng.

Lời này nịnh nọt Lục Hoài, đồng thời cũng nhắc Lục Hoài, mặc dù thân thủ của nàng không tệ, nhưng tâm tư không xấu, tuyệt đối không trở ngại việc của Lục Hoài.

Nghe vô cùng chân thành.

"Chút tài mọn?" Lục Hoài lặp lại lời nói của Diệp Sở, đáy mắt nổi lên ý cười rất nhẹ.

Nếu thân thủ của nàng không tốt, sao có thể chạy thoát khỏi hắn liên tiếp hai lần?

Thật thú vị.

Lần đầu tiên Lục Hoài tinh tế mà đánh giá thiếu nữ trước mặt.

Da thịt trắng nõn, ngũ quan minh diễm động lòng người, đặc biệt là cặp mắt rực rỡ lấp lánh kia, đáy mắt phảng phất chứa đầy tinh quang.

Cho dù bị hắn từng bước truy vấn, thần sắc Diệp Sở vẫn thong dong hào phóng, không hiện quẫn bách.

Giỏi cho một Diệp Nhị tiểu thông tuệ lanh lợi, cử chỉ bằng phẳng.

Lục Hoài thấp thấp mà cười một tiếng, sắc mặt lạnh lùng rốt cuộc thư hoãn chút, hắn thu hồi ánh mắt trên người Diệp Sở, lúc sau không hề ra tiếng.

Diệp Sở nhận thấy tầm mắt Lục Hoài không còn đặt trên người nàng, thần kinh căng chặt rốt cuộc thả lỏng, thở nhẹ một hơi.

Bên trong xe lặng im, một lát sau, tới Diệp Công Quán rồi.

Diệp Sở lại một lần nữa nói cảm ơn, Lục Hoài không nóng không lạnh mà ừ một tiếng. Trên mặt hắn không nhìn thấy cảm xúc nào, nhưng sau khi nàng xuống xe, hắn lại liếc qua.

Hắn im lặng nhìn, nàng chợt quay đầu, vẫy vẫy tay với xe.

"Tam thiếu, gặp lại."

Lục Hoài ngẩn ra, khóe miệng hiện lên ý cười, nói với tài xế: "Đi thôi."

Diệp Sở nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc dừng trước cửa Diệp Công Quán, đó là của đại bá phụ. Kỳ quái, phụ thân đi công tác, mẫu thân cũng không ở nhà, có ai tìm nàng sao?

Chẳng lẽ là...

Có hầu gái nói cho Diệp Sở: "Nhị tiểu thư, lão phu nhân tới."

Diệp Sở khóe môi một câu, nháy mắt hiểu rõ tình huống trước mắt.

Nhất định là nãi nãi nhất nghe được việc trong yến hộ, muốn gây phiền toái cho Diệp Gia Nhu.

Ân, có cần thêm củi quạt gió không nhỉ?

***

Mấy ngày Diệp Gia Nhu tham gia yến hội, nương* của nàng - Tưởng Bích Trân vẫn luôn không bình tĩnh được.

*Nương: mẹ

Tưởng Bích Trân nghe nói, yến hội lần này có không ít nhà có tiền tham gia. Mặc kệ là phú tiểu thư, vẫn là quý công tử, nơi đó cũng không phải là nơi người bình thường có thể đi vào.

Trước khi tham gia mấy hôm, Tưởng Bích Trân liền dạy cho Diệp Gia Nhu không ít bản lĩnh câu dẫn, nam nhân sao, nàng hiểu không ít.

Tuy con gái nàng không phải quốc sắc thiên hương, nhưng nàng rõ ràng, nam nhân không chỉ coi trọng túi da của nữ nhân, còn thích hưởng thụ cảm giác được nữ nhân sùng bái.

Tưởng Bích Trân không phải tự khen con gái nàng, mà sự thật là diện mạo điềm đạm, đáng yêu của Diệp Gia Nhu chính là vũ khí sắc bén để câu dẫn nam nhân.

Nhớ năm đó, nàng câu dẫn phụ thân Diệp Gia Nhu chính bằng cách này, nàng tin tưởng con gái nàng nhất định sẽ tốt hơn nàng.

Một mặt Tưởng Bích Trân nghĩ Diệp Gia Nhu sẽ được thiếu gia nhà giàu nào coi trọng, từ đây cuộc sống nhanh chóng thăng cấp, một mặt lại nghĩ, liệu Diệp Gia Nhu có dùng đến những gì nàng dạy hay không.

Đang lúc nàng phiền đến xoay loanh quanh ở trong phòng, hầu gái gõ cửa.

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, bừng tỉnh Tưởng Bích Trân, nàng đầu tiên nghe, xác định chỉ là thanh âm của hầu gái, mới mở miệng mắng một câu.

"Không biết gõ cửa sao? Không biết chủ nhân của ngươi đang suy nghĩ sao? Nếu có lần sau, ngươi liền đẹp."

Hầu gái đã quen với thái độ của Tưởng Bích Trân, trước nay nàng đều biết tính của Tưởng di nương, nàng thường xuyên bị mắng vô cớ.

Nhưng nàng không thể không thông báo, chỉ có thể căng da đầu, vâng vâng dạ dạ nói: "Tưởng di nương, lão phu nhân tìm ngươi."

Hầu gái truyền lời xong, đang chuẩn bị bị mắng, nhưng nàng không chờ đến bị Tưởng di nương trách cứ, ngược lại cửa phòng trước mắt đột nhiên bị kéo ra.

"Ngươi nói cái gì? Lão phu nhân muốn gặp ta!"

Tưởng di nương vô cùng kích động, nhưng giây tiếp theo lại xụ mặt.

"Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm, đúng là mệnh làm người hầu trời sinh mà."

Tưởng di nương mắng hầu gái một hồi, mới cảm thấy mỹ mãn mà trở về trong phòng trang điểm.

Nàng mở hộp trang sức ra, chọn đi chọn lại, sau lại thở dài một hơi.

Thật là cái gì cũng không có. Tưởng Bích Trân từng thấy hộp trang sức của mẫu thân Diệp Sở - Tô Lan, chính mình không thể so với nàng sao a.

Tô Lan chính là ỷ vào nhà mẹ đẻ mới có thể như thế sao.

Không bao lâu, tâm tình Tưởng Bích Trân lại tốt lên, nàng suy đoán lần này lão phu nhân kêu nàng qua đó, nhất định có liên quan tới con gái Diệp Gia Nhu của nàng.

Xem ra con gái không làm nàng thất vọng, có vẻ là được thiếu gia nhà giàu nào đó coi trọng.

Nàng chính là mẫu thân của Diệp Gia Nhu, tại thời khắc quan trọng này, sao có thể không xuất hiện đâu?

Mà Tô Lan lại không ở nhà, trong nhà không có người làm chủ, còn không phải để nàng ra mặt.

Nếu Tưởng Bích Trân biết nàng đi phòng khách chịu mắng, không biết nàng có thể nôn nóng đi ra, đem mặt đưa lên chịu đánh như vậy không?