Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 2




# Khanh giữ nguyên một số cách gọi và xưng hô nhé. Cứ bị nghiện kiểu này @@.

Diệp Sở nhớ rõ vụ tai nạn xe cộ kia, nhớ rõ sức nóng mãnh liệt hướng tới nàng. Mà một khắc trước khi chết, nàng chỉ nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Lục Hoài.

Sau buổi yến hội kia, Lục Hoài muốn nói với nàng cái gì? Nàng không bao giờ biết được.

Nàng tựa hồ mơ một giấc mơ rất dài.

Nàng nhắm mắt lại, không biết chính mình đang ở nơi nào. Thanh âm ồn ào lọt vào tai nàng, phảng phất có người đang nghị luận gì đó.

“Ngươi biết không? Nghe nói nữ nhi của Bộ trưởng Bộ ngoại giao đang theo đuổi Lục gia Tam thiếu đâu.”

“Lục Tam thiếu là người bận rộn, Tống Ngũ tiểu thư còn nơi nơi theo hắn. Tuy nói nữ truy nam cách tầng sa, nhưng nàng như vậy cũng thật quá đáng.”

“Nói nhỏ thôi, với cái tính hung hăng của Tống Thiến Như, nếu để nàng biết chúng ta nói về nàng, không biết sẽ phát điên thế nào.”

“Cái này ta không sợ, Bộ trưởng Bộ ngoại giao phái người từ Nam Kinh đem Tống Thiến Như mang về, bắt nàng ở nhà sám hối đâu.”

“Kiểu người như Lục Tam thiếu, đốt đèn lồng đều khó tìm. Đáng tiếc hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, hắn đối với Tống Thiến Như không có chút ý nghĩ nào.”

“……”

Diệp Sở cố sức mà mở mắt, lại thấy nàng ngồi ở một nhà quán cà phê, một tay chống đầu, cánh tay có chút mỏi.

Bố trí nơi này thật quen mắt, Diệp Sở nhớ rõ cửa hàng này đã đóng cửa trước khi nàng rời đi Thượng Hải.

Thật kỳ quái, nàng đang nằm mơ, hay nàng đã trọng sinh?

Khắp nơi là mùi hương cà phê, nữ tử bàn cách vách đang bát quái chuyện Lục Tam thiếu cùng Tống Ngũ tiểu thư, máy quay đĩa phát ca khúc lưu hành nhất đương thời...

Tất cả đều không phải ảo giác.

Vậy là nàng thật sự trọng sinh.

Đời trước, Diệp Sở chỉ miễn cưỡng thay đổi kết cục của bản thân trong truyện, phần lớn cốt truyện vẫn là phát triển như nguyên bản.

Nếu nàng về tới thời điểm Diệp gia chưa suy tàn, hiện tại mẫu thân của nàng có phải đang sống tốt ở Diệp Công Quán hay không?

Nghĩ đến đây, Diệp Sở lập tức đứng dậy chạy đến bàn phục vụ, tiếng giày da lộc cộc vang lên. Người phục vụ thấy nàng tới, cầm lấy một cái hộp đã được đóng gói, ngữ khí cực kỳ thân thiết:

“Diệp Nhị tiểu thư, bánh kem ngài đặt đã làm xong.”

Diệp Sở nôn nóng hỏi: “ Ta có thể mượn điện thoại một lúc không?”

“Có thể.”

Số điện thoại của Diệp Công Quán đối với Diệp Sở mà nói quen thuộc vạn phần. Đầu bên kia điện thoại vẫn luôn không có ai nghe, qua hồi lâu mới có người nhận:

“Uy, ngươi tốt.”

Đây đúng là thanh âm của mẫu thân.

Mũi Diệp Sở đau xót, hốc mắt nóng bừng, kiềm chế tiếng khóc nức nở: “Mẫu thân…”

“A Sở, làm sao vậy?” Nghe thấy tiếng nói của Diệp Sở, Tô Lan ở đầu kia cười, “Ta còn đang chờ, con đã nói buổi tối phải cho mẫu thân một bất ngờ đâu.”

Diệp Sở nhớ ra rồi, lúc mười sáu tuổi, nàng nghe đồng học nói bên này mới mở một quán cà phê. Nàng đặc biệt chạy tới đặt bánh kem, chính là muốn mang cho mẫu thân nếm thử.

“Ân! Mẫu thân nhất định phải ở nhà chờ con đấy, A Sở sẽ về nhanh.” Thanh âm Diệp Sở giòn tan, mang theo sự kiều tiếu của thiếu nữ.

“Sắc trời đã không còn sớm, nhất định phải cẩn thận.” Tô Lan có chút lo lắng, “Cần mẫu thân cho tài xế đi đón con sao?”

“Không cần đâu, con hiện tại liền về nhà.”

Treo điện thoại sau, Diệp Sở hướng người phục vụ nói cám ơn, mang theo chiếc bánh kem kia, cầm lên túi nhỏ liền rời đi quán cà phê.

Thời điểm ra cửa, trời đã tối rồi. May mà Thượng Hải mở điện sớm, hai bên đường đều có đèn đường chiếu, mặt đất một mảnh sáng như tuyết.

Quán cà phê cách Diệp Công Quán không gần cũng không xa, Diệp Sở đi theo con đường gần, vào một cái hẻm nhỏ, nghĩ nhanh lên về nhà thấy mẫu thân.

Ngõ nhỏ đen như mực, đêm nay trùng hợp không có ánh trăng, con đường xem không rõ. Diệp Sở bước chân nhanh hơn, muốn chạy đến nơi có ánh sáng.

Mùi máu nhàn nhạt từ phía sau truyền đến, nàng cho rằng có người đang theo dõi nàng. Diệp Sở không biết người đến có thân phận gì, nàng hơi hơi dừng lại bước chân, người nọ thế nhưng cũng ngừng.

Người nọ tiếp theo có phải sẽ công kích nàng không?

Thời khắc bảo trì cảnh giác, là thói quen Diệp Sở dưỡng thành từ đời trước.

Dừng lại không được vài giây, người phía sau lại đi tiếp, đôi mắt Diệp Sở nhíu lại, trong nháy mắt liền nắm chặt nắm tay, khuỷu tay uốn lượn đánh về phía sau, không chút lưu tình.

Người phía sau nghiêng người né tránh, ánh mắt Diệp Sở lóe lóe, không có lập tức thu hồi nắm tay, mà là đem khuỷu tay vừa chuyển, ngược lại đánh hướng mặt người nọ.

Diệp Sở như cũ không có đắc thủ, người nọ càng tránh né, mùi máu tươi càng nồng đậm, rõ ràng bị trọng thương, tốc độ người nọ lại chưa giảm nửa điểm.

Người nọ chế trụ tay Diệp Sở, Diệp Sở mượn lực đánh trả, trong khi đánh nhau, Diệp Sở không có bởi vì người nọ bị thương, mà thả lỏng cảnh giác.

Thời điểm bọn họ dùng cùng một chiêu thức công kích đối phương, hai bên đều sửng sốt.

Trong nháy mắt Diệp Sở chần chờ, người nọ bắt lấy tay Diệp Sở, đao nhỏ đặt trên cổ Diệp Sở, lưỡi dao mỏng kề sát mạch máu.

Âm thanh lạnh lẽo hơn cả lưỡi đao vang lên bên tai.

“Đừng lên tiếng.”

Cứ việc người nọ cố tình đè thấp thanh tuyến, thay đổi âm thanh vốn có, Diệp Sở vẫn lập tức biết thân phận của hắn.

Hắn là Lục Hoài.

Đời trước, Diệp Sở cùng Lục Hoài tuy là vợ chồng giả, nhưng những chiêu thức đó đối với nàng mà nói rất quen thuộc.

Bởi vì mới vừa rồi thuật đấu vật mà Diệp Sở dùng để công kích hắn là do Lục Hoài dạy.

Lúc trước Diệp Sở cũng không ở chỗ này gặp Lục Hoài. Đại khái là bởi vì nàng trọng sinh, có một số việc phát sinh lệch lạc.

Lúc này, Diệp Sở nghe được tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa, rất lộn xộn, bọn họ tựa hồ đang tìm kiếm cái gì. Nàng tức khắc rõ ràng tình huống trước mắt.

Thân là con trai Đốc Quân, Lục Hoài thường xuyên rơi vào hiểm cảnh, bị người theo dõi càng việc phổ biến. Diệp Sở không cần hỏi nhiều, cũng biết đám người kia đang tìm hắn.

Tiếng bước chân lại gần, đèn pin chiếu sáng lại đây, xem hướng nơi này. Đầu kia có người hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì?”

Thanh đao kia giống như chủ nhân lạnh lùng của nó, lạnh lẽo đặt giữa cổ Diệp Sở, thanh âm của Lục Hoài lạnh lẽo bức người.

“Ngươi biết nên làm như thế nào.”

Diệp Sở ngược lại cười cười, trong thanh âm lại không có nửa điểm sợ hãi: “Biết.”

Như thế nào giải quyết? Giả vờ là bạn bè? Huynh muội? Vẫn là...

Không được, bình thường bạn bè sẽ không xuất hiện ở chỗ này vào ban đêm, nếu là anh em, cũng không thể ngăn cản những người đó lại đây xem xét. Trừ phi, bọn họ có lý do không thể lại đây…

Giây tiếp theo, nàng cất cao tiếng nói: “Đăng đồ tử, muốn chiếm tiện nghi người khác!”

“Đồ lưu manh không biết xấu hổ! Hỗn đản!”

Bởi vì thanh đao trên cổ nàng, Diệp Sở nghiêm túc mà thống khoái mắng người trước mặt.

Tuy trong bóng đêm thấy không rõ mặt của nhau, âm thanh mắng chửi người của Diệp Sở lại rõ ràng lạ thường, từng câu từng chữ mà truyền vào trong tai Lục Hoài.

Lục Hoài ngẩn ra, nghiêng nghiêng đầu, cười.

Câu chuyện của Diệp Sở vừa chuyển, ngữ điệu lại mang theo một chút kiều tiếu.

“Không nghe thấy lời ba ta nói sao? Về sau đừng việc gì cũng chạy tới dưới lầu nhà ta, hoa đưa đã sớm ném hết.”

Thanh đao trên cổ Diệp Sở thả lỏng chút, nhưng vẫn cách cổ không xa, có lực uy hiếp không nhỏ.

Bên kia người cho rằng một đôi tiểu tình lữ đang cãi nhau, chỉ duỗi đầu sang nơi này, không có đi tới.

Thanh âm người tới hòa hoãn, lời nói mang theo vài phần trêu đùa, xa xa kêu: “Tiểu thư, ngươi cùng lưu manh đứng gần như vậy, yêu cầu chúng ta giúp ngươi sao?”

Mắt thấy bọn họ bước chân lại gần, Diệp Sở vội vã không ngừng dậm dậm chân.

“Nhìn cái gì mà nhìn, coi chừng bạn trai ta tấu ngươi.”

“Các ngươi là tình lữ?”

(Tình lữ: người yêu)

Người nọ có chút táp lưỡi, còn không có gặp qua yêu đương như vậy.

“Hiện tại đều là thời đại mới, còn không cho nhân gia tìm tình lữ? Quản nhiều như vậy, có phải hay không chúng ta phải đương trường thân mật cho ngươi xem xem!”

Diệp Sở bày ra bộ dáng không buông tha người, người tới vội vàng ra tiếng.

“Ngượng ngùng, các ngươi tiếp tục.”

Người tới vẫy vẫy tay. May mà nơi này bị bóng cây che khuất, thấy không rõ mặt của hai người.

Lục Hoài không nói chuyện, người nọ đèn pin tiếp tục xem xét, tựa hồ vẫn có chút không tin tưởng.

Diệp Sở dùng dư quang quét quét, cắn chặt răng, phảng phất hạ quyết định nào đó.

Chỉ thấy, thân thể Diệp Sở nghiêng về phía trước, đôi tay duỗi ra, bàn tay khép lại phía sau cổ Lục Hoài.

Lục Hoài cao hơn Diệp Sở rất nhiều, khiến cho Diệp Sở phải kiễng chân, nàng cách lỗ tai Lục Hoài chỉ có mấy phân.

“Đừng nhúc nhích, này chỉ là diễn kịch.”

Diệp Sở biết Lục Hoài không thích tiếp xúc thân thể với người khác, riêng hạ giọng ở bên tai hắn nói.

Đương lúc Diệp Sở làm bộ ôm lấy Lục Hoài, người hắn cứng đờ, nhưng là hắn cũng không có dư thừa động tác, nắm chặt tay, rũ ở bên người Diệp Sở.

Diệp Sở đề cao thanh âm chút, không nhẹ không nặng, người đầu kia lại nghe rõ ràng.

“Bỏ đi, miễn cho bị người ngoài nhìn chê cười, ta liền miễn cưỡng tha thứ ngươi.”