Anh Túc không nói gì, đầu bên là một mảng im lặng kéo dài.
Như có rất nhiều tâm sự chất chứa, nỗi khổ trong lòng nặng nề, khiến nàng ấy không thể nói ra.
Ngữ khí Giang Tuân lãnh đạm:
"Ta hiểu, ngươi không muốn để nàng biết."
"Yên tâm, nàng tuyệt đối sẽ không nhận ra."
Anh Túc ngập ngừng, mới mở miệng:
"Cảm ơn, Giang."
Giọng nói Giang Tuân ôn hòa:
"Ngày khác gặp."
Hắn cúp điện thoại, biết Anh Túc cũng không muốn nói.
Giang Tuân rời khỏi câu lạc bộ, về Hạ trạch.
Chuyện này đã được ám bố trí ở phụ cận Hạ trạch báo lại cho Diệp Sở.
Sau khi nàng biết chuyện, vãn không làm gì thêm.
Màn đêm buông xuống, Giang Tuân đi về phía bàn, để lại vài chữ.
Những nét chữ rõ ràng rơi trên trang giấy trắng, gác bút máy xuống.
Giang Tuân nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Hắn biết, khi tỉnh dậy vào sáng mai, thân thể này lại thuộc về Hạ Tuân.
Trừ khi có nhiệm vụ cần làm, Giang Tuân không biết cách ở chung với người khác.
Có một số việc, chỉ có thể giao cho Hạ Tuân xử lý.
* * *
Ngày hôm sau, khi Hạ Tuân tỉnh lại đã 10 giờ.
Hôm qua phải chạy vài vòng, cơ thể hắn cực kỳ mệt mỏi.
Hạ Tuân mặc áo sơmi, tùy lý lấy áo tây trang tối màu.
Lúc hắn đang thắt cà vạt, nhận ra trên bàn có một tờ giấy trắng.
Hạ Tuân hơi nheo mắt, cà vạt đã thắt xong, hắn đi qua, cầm tờ giấy lên xem.
Bên trên chỉ có mấy chữ.
Là chữ của hắn, nhưng Hạ Tuân biết tờ giấy này là do Giang Tuân để lại.
Phiền người, thay ta xin lỗi.
Phía dưới có để lại tên khách sạn, là nơi mà Diệp Sở vào ở hôm qua.
Hạ Tuân nhướng mày, hắn biết Giang Tuân được người khác nhờ cậy, muốn chăm sóc Diệp gia.
Không biết tên đó đã làm gì chọc cho Diệp Sở không vui.
Chẳng qua, Giang Tuân không xử lý nổi chuyện nhỏ này, Hạ Tuân cười một tiếng.
Cứ như vậy, Hạ Tuân vẫn thu tờ giấy vào.
Làm theo chuyện Giang Tuân giao cho, đi vào khách sạn kia.
Trước đó Hạ Tuân đã gọi điện cho Diệp Sở.
Biết thân phận của người tới, Diệp Sở đi xuống lầu.
Hạ Tuân mở cửa xe, nhàn tản mà dựa vào đó, liếc nhìn nàng đi tới.
Hạ Tuân mở miệng:
"Diệp Sở, mời ngươi đi tới nhà hàng Đức Trung."
Ngữ khí Diệp Sở lãnh đạm:
"Hạ giáo đổng, không phải ngươi cần phải xử lý chuyện làm ăn trong nhà sao?"
Lần trước khi còn trên xe lửa, Hạ Tuân đã giúp nàng, hai người đã đứng cùng chiến tuyến.
Nhưng vì chuyện hôm qua, Diệp Sở hiểu, Giang Tuân không muốn để nàng biết thân phận của người ủy thác.
Bây giờ nàng gọi Hạ Tuân là giáo đổng, vậy cũng đã xa cách vài phần.
Hạ Tuân cũng không trả lời, nói lảng đi:
"Bữa cơm này là Giang Tuân mời."
Tầm mắt hắn nhìn thẳng vào nàng:
"Ngươi đi, hay là không đi?"
Diệp Sở ngẩn ra một chút, đi về phía xe của Hạ Tuân, ngồi vào trong.
Hạ Tuân đóng cửa xe, khởi động ô tô.
Ô tô màu đen chạy chầm chậm trên đường phố Bắc Bình, người qua đường tới tới lui lui lướt qua cửa xe.
Hạ Tuân không chút để ý mà hỏi:
"Diệp Sở, ngươi thích ăn cái gì?"
Diệp Sở lắc đầu:
"Không đặc biệt thích món gì cả."
Đây là lời thật lòng, Diệp Sở không quá chú trọng việc này.
Nhưng Hạ Tuân thì khác, là thiếu đông gia của cửa hàng thực phẩm miền Nam, ai cũng biết, hắn thích nhất là hưởng thụ.
Đáy mắt Hạ Tuân mang theo ý trêu đùa:
"Ngươi không đáp, có lẽ ta sẽ hỏi Lục Hoài một chút được không?"
Diệp Sở nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Hắn không biết."
Hạ Tuân nhìn thoáng qua Diệp Sở.
Hắn biêys, chỉ cần nhắc tới cái tên Lục Hoài, nàng sẽ càng mẫn cảm.
Hạ Tuân cười một tiếng, chuyển tay lái, xe rẽ vào một đường khác.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói nhiều, Hạ Tuân chăm chú nhìn phía trước, bọn họ nhanh chóng đến nhà hàng Đức Trung.
* * *
Diệp Sở và Hạ Tuân đi vào nhà hàng Đức Trung, hai người chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Nhân viên phục vụ đưa đến một bình trà, nước trà chảy vào ly, trong nháy mắt đã hiện lên khói trắng.
Khi hai người Diệp Sở đi vào, một nữ nhân cũng đến nhà hàng này.
Nàng ấy mặc một bộ sườn xám khổng tước màu lam, phác họa rõ nét cơ thể của nàng.
Bên ngoài mặc một chiếc áo khoác đen, theo bước đi của nàng, ẩn ẩn lộ ra vải dệt màu xanh.
Hành động của nàng rất nhẹ nhàng, im lặng lướt qua đại sảnh, đi tới lầu hai nhà hàng.
Nàng ấy không hề gây chú ý cho bất kỳ ai, bao gồm cả Diệp Sở và Hạ Tuân.
Như là một vị khách bình thường.
Nhà hàng Đức Trung xây theo khuôn tròn, nàng ấy đi qua một hành lang dài, đi tới tòa nhà phía đối diện.
Nữ nhân vào một phòng bao, ngồi xuống, sao đó mở một khe nhỏ ở cửa sổ.
Nhìn từ trên lầu xuống, vừa lúc có thể thấy hai người Diệp Sở.
Gương mặt nàng ấy hơi nghiêng bên cửa sổ, lộ ra chiếc cằm tinh xảo.
Người đó là do Anh Túc ngụy trang thành.
Diệp Sở và Hạ đều không nhận ra, nàng ấy đang nhìn bọn họ.
Tay Diệp Sở cầm ly trà, miệng nhỏ khẽ nhấp một ngụm trà.
Trà nóng lên miệng, vừa lúc xua đi một chút ý lạnh.
Anh Túc dựa vào bên cửa sổ, vẫn luôn đặt lên mắt nhìn Diệp Sở.
Khuôn mặt nàng ấy vốn lạnh lẽo, nhưng khi nàng ấy thấy Diệp Sở, lại không nhịn được mà cong khóe môi.
Trên gương mặt nàng trước sau vẫn treo ý cười, như là ánh nắng hiếm có ngày đông.
Lúc này, bên ngoài đại sảnh truyền đến tiếng ồn ào.
Diệp Sở và Hạ Tuân cùng buông ly trà xuống, nhìn ra ngoài cửa.
Đáy ly đụng nhẹ mặt bàn, tạo ra tiếng cạch rất nhẹ.
Một nhóm nam nhân đi vào nhà hàng với khuôn mặt nghiêm nghị, trên tay bọn họ cầm súng, vẻ mặt u ám.
Bọn họ đi vào nhà hàng với vẻ hung tợn, ánh mắt lướt qua cả nhà hàng như đang tìm kiếm ai đó.
Diệp Sở nhíu mày, liếc mắt nhìn Hạ Tuân một cái.
Hai người không nói gì, theo bản năng nâng cao cảnh giác.
Không khí trong nhà hàng ngày càng nặng nề, đè nặng lòng người.
Một nhóm nam nhân đột nhiên đến, vậy khắp tiệm cơm.
Khách trong tiệm cơm bắt đầu xôn xao, tiếng người ồn ào, loạn cào cào lên.
"Tất cả đều im hết cho ta!"
Ở cửa có mười mấy người, một nam nhân bước lên trước, trầm giọng hét một câu.
Giọng nói vang ra, khắp nơi đều im lặng.
Khẩu súng đặt ngang lưng hắn ta, phát ra tiếng leng keng, rất chói.
Chỉ còn lại những tiếng hít thở trong bầu không khí yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không dám phát ra tiếng, sợ giây tiếp theo, họng súng đen như mực kia sẽ nhắm vào đầu họ.
Nam nhân kia lấy từ trong ngực ra một văn kiện, sau đó cao giọng.
"Ta có lệnh phải điều tra người trong nhà hàng này, vừa rồi đã nhận được một tin tức đáng tin cậy, nói rằng trong tiệm cơm này có phần tử phản động."
"Mọi người không cần lo lắng, bọn ta sẽ thả mọi người đi, nhưng.."
Dừng một chút, nam nhân tiếp tục nói.
"Mọi người muốn ra khỏi nhà hàng này, cần phải chấp nhận tầm sát, khi cần phải xét người."
Nam nhân vời nói xong, trong nhà hàng lại ầm ĩ.
Vẻ mặt của họ rất không tình nguyện, cũng không muốn phối hợp hành động.
Bọn họ đến đây để ăn cơm, không phải để cho người khác tra khảo.
Chỉ là, sự kháng nghị của khách cũng không kéo dài.
Nam nhân dậm mạnh chân một cái, đế giày nặng nề đánh lên sàn tạo ra âm thanh nặng nề.
Nhà hàng lại yên tĩnh, rơi vào trầm mặc.
Nam nhân nhíu mày:
"Bây giờ, các ngươi lần lượt ra khỏi nhà hàng."
Lúc đầu vẫn có người không chịu nhúc nhích, đợi cho mấy người cầm súng đi vào, mang theo ý cưỡng chế, mới bắt đầu đứng dậy.
Diệp Sở và Hạ Tuân ngồi ở vị trí trong góc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị tra xét.
Bọn họ quyết định yên tĩnh xem biến động này.
Từng vị khách một ra khỏi nhà hàng, nhưng lại không hề nhận ra có ai khả nghi.
Khi kiểm tra mới làm được một nửa, chạy lên lầu hai.
Họ đội nón vàng rộng, vành nón ép thấp, che khuất hầu hết khuôn mặt.
Tay của họ cũng cầm súng, bọn họ dựa tay vịn, giấu súng vào bên trong, nổ súng xuống dưới.
Động tác của họ rất nhanh, trôi chảy, không có một chút do dự nào.
Tiếng súng bỗng dưng vang lên, viên đạn cắt qua không khí lạnh lẽo, bay thẳng về phía cửa.
Nỗi sợ như ánh nắng buông xuống, lan ra khắp nơi.
Tiếng la hét hô hoán vang lên khắp nơi, đánh vỡ bầu không khí khiến người ta khó thở này.
Theo tiếng súng vang, một vị khách ngã xuống.
Là bọn phản động trong miệng của người vừa tới.
Bọn họ trốn trong nhà hàng.
Bây giờ hành tung đã bị lộ, bị bao vây ở đây, không thể chạy thoát.
Vì thế, bọn họ nhân cơ hội này giết một người, tạo ra sự hoảng loạn, nhân cơ hội chạy trốn.
Mục đích của họ đã đạt được.
Những người khách thấy có người chết trước mặt họ, trong nháy mắt đã hoảng loạn, phân ra tán loạn.
Bọn họ hớt hãi chạy về phía cửa, muốn thoát khỏi chỗ này.
Dưới lầu loạn thành đoàn, những nam nhân mang súng cũng bị tách ra.
Mấy người này là do chính phủ điều tới, họ sẽ không làm hại đến tính mạng của bình dân bá tánh, chỉ có thể chấp nhận bị hạn chế.
Bọn phản động vốn không có nhân tính, bọn chúng sẽ để ý người khác có thấy mặt không.
Bọn chúng chỉ muốn, giết sạch toàn bộ người có mặt ở hiện trường.
Một người cũng không giữ lại.
Sau khi đưa ra quyết định, chúng bắt đầu nổ súng vào từng người một.
Lúc này, Anh Túc ngồi ở lầu hai cũng thấy cảnh này.
Anh Túc cực kỳ tức giận, nụ cười hiếm có của nàng ấy tắt ngóm, ánh mắt sắt lạnh.
Trái tim luôn luôn bình tĩnh của nàng ấy bây giờ đang đập loạn hết cả lên.
Anh Túc vẫn nhìn chằm chằm Diệp Sở như trước, động tác trên tay lại không dừng lại.
Nàng ấy thuần thục vén trường bào lên, ngón tay chạm đến cây súng ngắn bên đùi.
Nàng ấy vẫn luôn giấu súng ở bên tà sườn xám xẻ tới bên đùi.
Nàng ấy tháo súng, nhanh chóng lên đạn, đưa lên trước mặt mình.
Mở nửa cánh cửa sổ, họng súng lạnh băng nhắm vào một nam nhân ở lầu hai.
Người kia muốn nổ súng giết Diệp Sở.
Thời khắc này, ánh mắt Anh Túc cực kỳ lạnh, bình tĩnh đến đỉnh điểm.
Khi giết người, nàng ấy luôn vứt bỏ những chuyện không liên quan.
Trong lúc này, nàng ấy chỉ còn lại một mục đích duy nhất.
Là giết chết mục tiêu.
Giây tiếp theo, nàng ấy không hề do dự mà nổ súng.
Cùng lúc đó, Diệp Sở cũng chú ý đến nam nhân trên kia.
Sát ý của người nọ rất đậm, đã đặt súng ngắm vào nàng.
Đôi mắt Diệp Sở trở nên căng thẳng, nhanh chóng rút súng.
Diệp Sở bình tĩnh đến lạ, hơi thở không loạn, trong mắt không hề có chút gợn sóng.
Như người bị ở trong tầm ngắm không phải là nàng.
Động tác cầm súng của nàng rất chuẩn, không chút sợ hãi.
Hạ Tuân bỗng nghiêng đầu, nhìn lên lầu.
Hắn bước về phía Diệp Sở một bước, đến bên cạnh nàng.
Hắn cũng đã nhận ra tình huống của Diệp Sở, nhanh chóng lột bỏ dáng vẻ lười biếng.
Hắn cầm súng trong tay, nâng súng lên.
Trong nháy mắt đó, ba khẩu súng nhắm vài nam nhân kia.
Là người có ý muốn bắn Diệp Sở.
Giây tiếp theo, ba người cùng lúc nổ súng.
Ba tiếng súng vang lên rất rõ ràng, lại như hợp lại làm một, rất khó nhận ra.
Viên đạn cắt qua không khí, mang theo sát khí.
Người nọ chỉ nghe thấy tiếng gió xẹt qua, trong nháy mắt đạn ghim vào thịt, đau đến thấu xương.
Lực tay của người nọ buông lỏng, súng rơi trên đất, rơi mạnh trên đất.
Hắn ta ngã ra sau, hai mắt mở to, không còn nhịp thở.
Diệp Sở biết Hạ Tuân cùng nổ súng với nàng, nhưng người nổ súng còn lại là ai?
Lúc này, hai người Diệp Sở cũng không rảnh để lo đến chuyện đó.
Những trợ thủ của nam nhân kia nhận ra đồng bọn đã chết, quay sang nổ súng về phía Diệp Sở và Hạ Tuân.
Bọn chúng tập trung hỏa lực, bắt đầu đối phó với Diệp Sở.
Diệp Sở cơ bản không thể suy nghĩ gì thêm, chỉ có thể nhanh chóng ứng phó với chuyện trước mắt.
Vài phút tiếp đó, Diệp Sở vẫn cảm giác được rõ ràng người kia vẫn giúp nàng.
Lúc sau, nhóm người do chính phủ phái tới cũng đã chậm rãi khống chế được tình hình.
Những phần tử phản động đã bị khống chế hoặc là bị bắn chết tại chỗ.
Anh Túc bảo đảm Diệp Sở không còn nguy hiểm gì nữa, chuẩn bị rời đi.
Vừa rồi, Anh Túc cũng đã nhìn thấy việc Diệp Sở cầm súng bắn người kia.
Tuy đã biết chuyện Diệp Sở biết bắn súng, nhưng đó là chuyện nàng ấy nghe từ miệng của Giang tiên sinh, còn lần này là do nàng ấy tận mắt nhìn được.
Anh Túc biết Diệp Sở rất cảnh giác, dù vừa rồi nàng ấy không giúp đỡ, Diệp Sở vẫn có thể biến nguy thành an.
Anh Túc cất súng, tầm mắt nàng ấy hạ xuống, lại đặt lên người Diệp Sở.
Anh Túc cười khẽ một tiếng, tiếng cười nhanh chóng tan ra trong không khí lạnh lẽo.
Giây tiếp theo, nàng ấy xoay người rời đi, đi ra bằng một cánh cửa sổ khác.
Bên ngoài cửa sổ vừa hay là một con hẻm.
Anh Túc mở cửa sổ, không hề quay đầu lại, không hề do dự nhảy xuống.
Hiện trường đã nằm trong khống chế, Diệp Sở cất súng.
Lúc này, ánh mắt nàng đặt vào một phòng ở lầu hai.
Cửa sổ phòng kia hơi mở ra, không nhìn rõ tình hình bên trên
Lồng ngực Diệp Sở căng lên, nàng nhanh chóng chạy lên lầu hai, chạy qua một đường dài thật dài, mới đến tòa nhà đối diện.
Nàng đi đến gian phòng kia, nhanh chóng mở cửa ra.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, nhưng tiếng vang lại nói lên sự trống vắng.
Một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, lướt qua toàn bộ căn phòng.
Trong phòng bây giờ không có một ai, chỉ còn lại sự im lặng và không khí lạnh lẽo.
Cửa sổ phòng đang mở, Diệp Sở nhanh chóng đi lại phía cửa sổ và nhìn xuống.
Những tiếng bước chân nhỏ vụn đến gần, mùi khói lửa làm xáo động sự yên tĩnh ở đây.
Mấy cấp dưới đi tới, hình như vừa rồi nghe thấy tiếng súng, bước chân họ có chút hỗn độn.
Ngoài cửa sổ có một hẻm nhỏ, cách lầu không quá cao.
Nếu ban nãy trong phòng có người, nhất định đã chạy thoát bằng đường này.
Diệp Sở lòng bàn tay phủ lên bên cửa sổ, suy nghĩ phân loạn.
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng động, Diệp Sở đột nhiên quay đầu lại.
Hạ Tuân đi theo Diệp Sở vào phòng này.
Hắn tùy ý dựa người vào cửa, không bước vào phòng.
Nàng biết Hạ Tuân cũng phát hiện có người muốn giết nàng, vậy liệu hắn có nhìn thấy người núp trong tối không?
Tuy Diệp Sở tỏ vẻ trấn định, nhưng giọng nói của nàng vẫn còn chút bất an.
Diệp Sở hỏi:
"Vừa rồi ngươi có chú ý lên trên này hay không?"
Nghe vậy, Hạ Tuần nhanh chóng trả lời.
"Không có ai cả, có lẽ ngươi nhìn lầm rồi."
Giọng nói của Hạ Tuân lại như xa xôi lên, vang vào phòng.
Trong lòng Diệp Sở lúc này rất loạn, nàng không để ý tới việc, Hạ Tuân cố tình thay đổi giọng nói.
Lúc này, hắn đã thu lại dáng vẻ lười biếng, đứng thẳng lên.
Ánh mắt hắn lặng yên, như đã biến thành người khác.
Lúc này hắn đã là Giang Tuân, nhưng Diệp Sở vẫn chưa nhận ra.
Đáy mắt Giang Tuân tối xuống, che giấu bí mật này.
* * *
Vì có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, bữa cơm trưa này thất bại.
Sau khi khống chế phần tử phản động, người của chính phủ trấn an người trong nhà hàng Đức Trung.
Thuận tiện gửi lời cảm ơn đến Diệp Sở và Hạ Tuân đã đưa tay giúp đỡ.
Thời thế bây giờ rất loạn, hai người biết dùng súng, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Diệp Sở không muốn để lộ ra việc này, cũng nhận được sự thấu hiểu của người đó.
May mà nàng đã dịch dung, không ai biết rằng, Diệp nhị tiểu thư tới ăn trưa ở nhà hàng Đức Trung rồi tham gia cuộc đọ súng.
Đợi khi Hạ Tuân đưa Diệp Sở trở về, trời đã tối.
Khi đang hoàng hôn thì trời đổ mưa, bây giờ mưa ngày càng lớn.
Diệp Sở nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm ở Bắc Bình, cách một lớp mưa bụi mờ ảo, lại có một khung cảnh khác với Bến Thượng Hải.
Nhưng trong lòng Diệp Sở lại cứ không yên, vẫn luôn nghĩ về chuyện xảy ra khi đó.
Mặc dù xe đã dừng lại, nhưng nàng dường như không nhận ra.
Hạ Tuân thấy thế, chợt mở miệng gọi một tiếng:
"Diệp Sở."
Lúc này Diệp Sở mới hồi thần.
Hạ Tuân liếc ra ngoài cửa sổ:
"Có người tới tìm ngươi."
Mưa rơi ngoài xe, Diệp Sở mở cửa xe.
Tiếng mưa rơi rất lớn, trên mặt đất có một lớp nước mỏng.
Đêm đen như mực, nàng đưa mắt nhìn qua.
Người nọ đứng trong đêm nhìn nàng.
Hắn cầm một cây dù đen, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Ánh mắt hắn rất sâu, một chú không rời.
Như là đã đợi thật lâu.
Trái tim Diệp Sở lắng xuống, hoàn toàn yên lại.
Nàng xuống xe, chạy về phía hắn.
Mưa vẫn mưa không ngớt, Diệp Sở chạy thẳng về phía Lục Hoài.
Tay Lục Hoài duỗi ra, ôm bả vai mảnh khảnh của Diệp Sở, nhẹ nhàng di chuyển thân thể của nàng.
Chẳng mấy chốc đã kéo nàng vào trong tán dù.
Còn kéo cả nàng vào ngực mình.
Mấy ngày không gặp, Lục Hoài chỉ cảm thấy người trong lồng ngực có chút gầy đi, quần áo của nàng bị mưa xối ướt.
Diệp Sở tùy ý Lục Hoài để ôm.
Mưa đêm rơi, tất cả cảm xúc bất an đều tan biến.
Nàng vùi đầu vào trong, có chút mê muội.
Lục Hoài cầm ô, một tay ôm lấy cơ thể nàng.
Hắn không kìm nổi mà khẽ hôn xuống mái tóc nàng.
Trong màn mưa yên tĩnh, bờ môi của hắn dán lên mái tóc nàng.
Nụ hôn rơi xuống.
Cùng lúc đó, hương vị thuốc súng cũng xộc lên.
Động tác của Lục Hoài cứng lại.
Mưa càng lúc càng lớn, rời từ bầu trời xuống, nước mưa gõ lên tán dù.
Đôi mắt Lục Hoài nhíu chặt lại.
Hắn đã nhận ra nguy hiểm, nàng hình như đã gặp chuyện gì đó.
Hơi ẩm của mưa, trên nàng có một hương thơm thanh mát không rõ, lẫn vào là mùi khói thuốc súng..
Trộn lẫn vào nhau.
Sự dịu dàng ngắn ngủi và nguy hiểm như cùng tồn tại.
Trong cơn mưa như trút nước, ánh mắt Lục Hoài càng sâu, hắn ôm chặt lấy Diệp Sở.
Dưới cái ôm của hắn, thân thể của nàng càng thêm mảnh khảnh gầy yếu.
Lục Hoài từ Nam Kinh tới đây, vừa xuống khỏi xe lửa đã đến tìm Diệp Sở.
Hắn vượt qua ngàn dặm xa xôi, phong trần mệt mỏi, đến để nhìn nàng.
Lại không ngờ rằng, nàng lại gặp chuyện nguy hiểm ở Bắc Bình.
Trong đêm tối, Lục Hoài ôm lấy Diệp Sở.
Hắn mở miệng, giọng nói ấm áp ghé bên tai nàng.
Giọng nói hắn trầm thấp, như đang giận.
"Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?".