Màn đêm giao hòa, gió mùa đông lạnh căm cứ ập đến, thổi qua mặt, cứ như là lưỡi dao cắt qua.
Nhiệt độ đêm nay cực kỳ thấp, từ hơi thở đều phả ra khói trắng.
Chỉ là, A Việt lại giống như không nhận ra, cậu nhìn thấy nàng ta rời khỏi câu lạc bộ, đã nhanh chóng theo sau.
Vẻ mặt người kia rất cổ quái, không biết đang âm mưu chuyện gì.
A Việt đội lại mũ, cậu lại giả trang thành một người đưa tin.
Lần này, cậu quanh minh chính đại bước ra từ cửa trước.
Vì sinh tồn, từ nhỏ A Việt đã bắt đầu trộm cắp, động tác của cậu rất nhanh nhẹn, người bình thường sẽ không nhận ra.
Thượng Yên đã từng được huấn luyện chuyên môn, nếu có người đi theo sau nàng ta, nhất định sẽ bị nhận ra.
Bây giờ A Việt còn nhỏ, cậu còn chưa phải thần trộm khét tiếng nhất trong tương lai.
Chỉ có thể nói A Việt rất may mắn, bởi vì bây giờ trong lòng Thượng Yên đang rất rối loạn.
Nàng ta không rảng quan tâm đến A Việt đang theo sau.
Những đả kích đến liên tục, cùng với những suy đoán vẩn vơ, những thứ này làm nàng ta đánh mất bước chân.
* * *
Sau khi Mạc Thanh Hàn nhận thấy Lục Hoài có điều khả nghi, đã bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân.
Hắn ta cho rằng, là do hắn ta phái người bảo hộ cho Thượng Yên, mà những người đó đã để lộ hành tung, khiến cho Lục Hoài bắt đầu suy nghĩ.
Khi Mạc Thanh Hàn rời khỏi Thượng Hải, ngoại trừ một vài thủ vệ ở Thượng Công Quán, hắn ta đã bỏ đi những thủ vệ bên cạnh Thượng Yên.
Tất nhiên Thượng Yên đã nhận ra được điều này, nỗi bất an trong lòng nàng ta càng lớn.
A Việt đi theo Thượng Yên đến nhà riêng của nàng ta.
Thượng Yên bước vào, A Việt dò xét một địa hình xung quanh trước để tìm ra chỗ ít người phòng bị nhất, chỗ có thể trốn rồi mới bước vào trong.
A Việt cực kỳ cẩn thận, cậu mượn địa hình, tự bản thân trốn vào góc tối.
Ánh trăng vắng lặng chiếu xuống, trong sân nhỏ là sắc trắng buồn, càng thêm rợn người.
Tầm mắt A Việt nhìn vào trong sân, rồi nhanh chóng nhíu mày, trên mặt cậu lộ ra vẻ chán ghét.
Vừa rồi cậu đi một mạch theo nữ nhân kia, không ngờ rằng lại thấy được cảnh tượng như thế này.
Ngay giữa sân có dựng một cái giá, một nam nhân bị trói ở trên đó.
Quần áo trên người nam nhân kia đã rách nát đến không nhìn nổi, trên mặt là những vệt máu loang lổ.
Mắt hắn bị che bởi một miếng vải đen, tầm mắt bị che lại như vậy, hoàn toàn không thể nhìn thấy những chuyện diễn ra bên ngoài.
Mà nữ nhân kia đang đứng cách đó mấy mét, trên tay còn đang cầm một khẩu súng thưởng thức.
Một người đưa tấm vải bố trắng đến trước mặt nữ nhân kia, nàng ta cầm lấy, cẩn thận mà lau qua cây súng.
Vẻ mặt của nàng ta cực kỳ bình tĩnh, bên khóe môi còn vẽ ra một ý cười, ở đáy mắt cất chứa âm u.
Tâm trạng của nàng ta bây giờ không tệ, không giống lúc nàng ta ở trong bữa tiệc chút nào.
Gương mặt vốn u ám giờ đã hòa hoãn.
Giây tiếp theo, nàng ta chậm rãi giơ súng lên, nhắm vào nam nhân bị trói trên giá.
Nàng ta đưa súng sang trái rồi lại sang phải, lúc thì nhắm vào đầu, khi thì nhắm vào ngực.
Nàng ta giống như đang phân vân, không biết nên nổ súng bắn chỗ nào trên người nam nhân kia trước.
Tuy mắt của nam nhân kia bị che lại, nhưng hắn vẫn nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
Hắn không khống chế được cảm xúc của mình, cả người run rẩy kịch liệt.
Cứ cho là đã bị tra tấn trong khoảng thời gian dài như vậy, như khi đối mặt với nguy hiểm thì hắn vẫn không kìm được mà sợ hãi.
Nàng ta nhìn dáng vẻ thảm hại của nam nhân kia, lại không hề giao động.
Bên trên súng có gắn thiết bị giảm thanh, bất kể là nàng ta muốn nổ súng ở đâu, không một ai có thể nghe thấy.
A Việt đoán được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, cậu quay đầu lại, không muốn nhìn cảnh tượng tiếp theo.
Lúc này, Thượng Yên lại cảm thấy rất hưng phấn, mùi máu tươi nồng xộc vào trong mũi nàng ta.
Nếu người bình thường ngửi thấy mùi này, chắc hẳn sẽ không thoải mái.
Nhưng Thượng là loại người thích cảm giác thô bạo này, khi những người đó xin tha, giống như những con kiến tùy nàng đạp chết.
Thượng Yên ném hết cảm giác sầu muộn ném ra sau đầu, nàng ta không muốn tiếp tục che giấu bản tính của mình.
Bây giờ Bến Thượng Hải nhiều người nhiều mắt, nếu liên tục có nhiều người mất tích, nhất định sẽ có người sinh nghi.
Cho nên, nàng ta chỉ có thể tra tấn một người.
Bây giờ mất đi một người như hắn, chuyện này sẽ nhanh chóng rơi vào quên lãng.
Trước khi quay về Thượng Hải, bất kể nàng ta tra tấn bao nhiêu người, thậm chí tra tấn họ đến chết, cũng sẽ có Mạc Thanh Hàn giúp nàng ta che đậy.
Hiện tại Mạc Thanh Hàn đã cảnh cáo nàng ta, nói nàng ta không thể tiếp tục làm những chuyện như vậy, như vậy những chuyện tiếp theo chỉ có thể tự mình nàng ta xử lý.
Bởi vậy, Thượng Yên cũng không muốn nam nhân này chết đi dễ dàng vậy được, nàng ta còn muốn chơi đùa vui vẻ với hắn.
Thượng Yên nhắm súng vào đỉnh đầu của người nọ, nàng ta không hề do dự mà động cò súng.
Viên đạn bay cắt gió, cắt qua màn đêm lạnh lẽo, rất chính xác mà ghim đến đỉnh đầu nam nhân.
Trên súng có thiết bị giảm thanh, còn chưa vang lên đã phiêu tán trong không khí.
Viên đạn cọ qua đỉnh đầu người nọ, người nọ lại không có một vết tích nào.
Tuy người nọ không nghe thấy tiếng súng, nhưng những chuyện vừa diễn ra lúc nãy khiến hắn có thể đoán ra được.
Nam nhân giật giật miệng, môi đã nứt ra do một thời gian dài thiếu nước.
Hắn như đang muốn nói chuyện, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lúc này, hắn sớm đã từ bỏ giãy giụa.
Thượng Yên lại nổ súng về phía cánh tay của hắn, nàng ta cố ý nghiêng họng súng, viên đạn xuyên qua cánh tay của nam nhân, máu tươi chảy ra trong nháy mắt.
Thượng Yên tiếp tục nổ súng, một bên lại cho người kia hy vọng, một bên lại mang lại nỗi tuyệt vọng sợ hãi cái chết.
A Việt tuy đã quay đầu đi, nhưng tiếng cười của Thượng Yên vẫn luôn lọt vào tai cậu.
Tiếng cười của Thượng Yên không lớn, nhưng lại có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Âm thanh đè xuống, như con rắn băng trơn trượt, cuốn lấy cổ cậu, lưỡi rắn cọ qua mặt cậu.
A Việt biết người này có chỗ bất thường, nhưng lại không nghĩ rằng nàng ta lại tàn nhẫn độc ác như vậy.
Chờ cho đến khi âm thanh bên ngoài dừng lại, A Việt mới nhìn vào trong viện.
Nam nhân kia đã bị dẫn đi, Thượng Yên chuẩn bị rời khỏi đây.
A Việt vẫn luôn nhìn chằm chằm Thượng Yên, cậu nhanh chóng tìm được thời cơ, đuổi theo.
Nét âm u trên mặt Thượng Yên đã rút hết, khóe miệng gợi lên, mang theo ý cười rất rõ ràng.
Thượng Yên nhanh chóng đến thư phòng, nàng ta ra lệnh cho đám người kia đi khỏi đó rồi mới đi vào.
Tòa nhà này tọa lạc ở nơi rất vắng, Thượng Yên cũng không đưa quá nhiều người đến đây.
Huống chi, người của Thượng Yên đều là của Mạc Thanh Hàn, nàng ta không thể tùy tâm sở dục* được.
*làm theo thứ mà cá nhân mình muốn làm.
Chỉ là vừa hay giúp cho A Việt, cậu tránh khỏi thủ vệ, dựa vào cửa sổ phòng sách.
A Việt vừa chú ý đến động tĩnh xung quanh, vừa nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng.
Bây giờ cậu không có cách nào để nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ có thể dựa vào việc nghe âm thanh mà đoán mò.
Thượng Yên khóa cửa thư phong lại mới đi đến bên bàn.
"Cạch" một tiếng, Thượng Yên mở đèn bàn lên.
Ánh đèn nhu hòa, rải ra khắp bàn.
Thượng Yên ngồi xuống một bên bàn, ghế dựa nhẹ nhàng trượt trên đất, phát ra tiếng cọ xát nhẹ.
Thượng Yên lấy chìa khóa, mở ngăn bàn bên trái.
Tiếng "lạch cạch" vang lên, ngăn kéo phía sau bị lôi ra, sau đó là âm thanh nặng nề.
Thượng Yên lấy hộp sắt từ trong ra, trên nắp không có ký hiệu đánh dấu nào.
Giây tiếp theo, nàng ta mở nắp ra.
Trong hộp có một xấp ảnh chụp, bức ảnh ở trên cùng, vậy mà lại là nam nhân bị tra tấn lúc nãy.
Trong ảnh là gương mặt còn mang ý cười của hắn, khác hoàn toàn với dáng vẻ đã chịu mọi khổ ải.
Thượng Yên nhoẻn miệng cười, nàng ta dùng tay lấy mấy tấm ảnh ra.
Một xấp ảnh nắm trong tay, nàng ta nhìn xong thì đặt ra phía sau cùng, đặt lên bàn.
Thượng Yên như đang thưởng thức, gương mặt của nàng ta rất thản nhiên, rất vừa ý với từng bức ảnh một.
Ngoại trừ nam nhân kia, những người trong ảnh đều đã chết hết rồi.
Thượng Yên có một đam mê đặc thù, trước khi tra tấn người khác, nàng ta sẽ chụp lại dáng vẻ của những người đó.
Cho đến khi bọn họ chết đi, nàng sẽ viết vào đằng sau bức ảnh, ngày tử vong cụ thể của họ.
Nàng thích nhìn thấy những người trước nay vẫn đang sống tốt đẹp, từng bước biến thành bộ dáng sau này.
Mấy tấm ảnh này những tác phẩm đắc ý nhất của Thượng Yên.
Sau khi Thượng Yên ngắm ảnh chụp sau, cảm thấy rất thỏa mãn mà đóng hộp lại.
Thượng Yên khóa kỹ ngăn kéo, kiểm tra thêm mấy lần, lúc bấy giờ mới rời khỏi thư phòng.
Đèn bị tắt, ánh sáng chiếu qua cửa sổ cũng theo đó mà mất đi.
A Việt xác nhận Thượng Yên thật sự đã đi rồi, mới vào thư phòng.
Tuy cửa thư phòng đã khóa, nhưng thứ này cũng không ngăn nổi A Việt.
A Việt lấy một cây dây thép ra, tùy ý bẻ qua lại vài cái, sau đó đút vào lỗ khóa.
Tay cậu nhẹ nhàng di chuyển, khóa liền mở ra.
A Việt đẩy cửa đi vào, sau đó đưa tay đóng cửa lại.
Trong phòng rất yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua bóng đêm, từ cửa sổ mà vào.
Ánh trăng bây giờ trắng đến ảm đạm, cho dù có ánh sáng, thì cũng không thể nào nhìn rõ được.
Động tĩnh của Thượng Yên, A Việt nghe thấy rất rõ, cậu đứng ở cửa, cũng không tiếp tục đi, mà là cố gắng nhớ lại những âm thanh đã nghe.
A Việt nghe thấy tiếng mở khóa, cậu bước lên một bước, đầu ngón tay chạm đến góc bàn.
Bàn tay cậu chạm đến một cái đèn bàn.
A Việt tiếp tục nhớ lại, khi đó cũng có âm thanh như tiếng ghế cọ lên mặt sàn.
Cậu đi qua bên cạnh bàn, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
A Việt đưa tay kéo hai ngăn kéo hai bên, chỉ có một ngăn là bị khóa lại.
A Việt mở ngăn kéo đó ra, nhìn thấy bên trong có một hộp sắt đặt đó.
Cậy nhanh chóng nhìn xem bên trong có thứ gì, vậy mà chỉ có một xấp ảnh chụp.
A Việt đưa ảnh chụp đó ra gần cửa sổ, cậu mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy người trong ảnh.
Trong đó có một nam nhân cậu vừa nhìn thấy.
A Việt mang theo ảnh chụp bên người, đặt lại hộp sắt, một lần nữa khóa ngăn kéo lại.
Đặt tất cả mọi thứ quay về vị trí ban đầu.
Tựa như chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Sau khi A Việt lấy được thứ mình muốn, cậu rời khỏi tòa nhà.
Ngày hôm sau, A Việt đã đến cửa của Diệp Công Quán từ rất sớm.
Lần này A Việt không giống như những lần trước, vẫn luôn canh ở bên ngoài Diệp Công Quán, chờ Diệp Sở bước ra.
Tối hôm qua cậu đã suy nghĩ cả một đêm, sau đó lại tự cảm thấy có gì đó không đúng.
Nữ nhân kia tính tình quái dị như vậy, ai có thể biết được khi nào nàng ta sẽ ra tay với Diệp Sở chứ?
Cậu muốn nói chuyện này cho Diệp Sở càng sớm càng tốt, để cho nàng sớm có lòng phòng bị.
A Việt bước lên vài bước, tới gần cửa lớn của Diệp Công Quán.
Quả nhiên A Việt bị ngăn lại.
Bảo vệ hỏi: "Ngươi muốn tìm ai? Đến đây làm gì?"
Bảo vệ sẽ không để cho người lạ vào Diệp Công Quán, tra hỏi những người khả nghi là chức trách của hắn.
A Việt trả lời: "Ta tìm Diệp nhị tiểu thư, ngươi có thể vào thông báo giúp ta được không?"
Bảo vệ nhíu mày, hắn không hề cảm thấy Diệp nhị tiểu thư sẽ biết người này.
Bảo vệ từ chối, tuy người kia còn nhỏ tuổi, nhưng hắn cũng không thể tùy ý để người kia đi vào.
A Việt cực kỳ thất vọng, nhưng cậu vẫn đứng thuyết phục bảo vệ, hai người cứ thế mà giằng co.
Vừa hay Bạch Anh mới đi từ bên ngoài trở về, cảnh này lọt vào mắt nàng.
Nàng vừa đi vào, vừa chú ý đến cuộc đối thoại giữa hai người họ.
Khi nghe thấy tên Diệp Sở, Bạch Anh rất để tâm đến chuyện này.
Bạch Anh vào phòng Diệp Sở, noia lại chuyện này cho nàng nghe.
Khi Diệp Sở nghe thấy miêu tả về đứa bé kia, nàng giật mình.
Trong lòng nàng đột nhiên có một suy nghĩ, người nọ có phải là A Việt không?
Diệp Sở không biết vì sao A Việt sẽ tìm đến cửa, nhưng nàng cần phải gặp mặt cậu.
Diệp Sở chân đi đến cửa Diệp Công Quán.
Còn chưa đến nơi Diệp Sở đã nghe thấy vài câu nói.
Diệp Sở đi nhanh hơn, thấy hình dáng của A Việt.
Ánh mắt A Việt ánh mắt đảo qua, thấy Diệp Sở đứng ở bên cạnh, đôi mắt của cậu sáng lên.
Diệp Sở đến trước mặt cậu, cười với cậu.
Diệp Sở nói: "Ngươi là người hôm đó ngất xỉu trước cửa rạp hát?"
Nhìn từ góc độ của A Việt, Diệp Sở sẽ không biết tên của hắn.
A Việt liên tục gật đầu, không ngờ Diệp Sở vẫn nhớ cậu.
Diệp Sở lại hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Trên mặt A Việt lộ ra nét do dự, cậu không muốn đưa chứng cứ trong tay ra ngay chỗ này.
Diệp Sở đoán được suy nghĩ của A Việt, nàng đưa ra kiến nghị: "Chúng ta đến quán trà gần đây uống trà được không?"
Quán trà cách Diệp Công Quán không xa, chỉ cần đi một đoạn đường là đến.
Đương nhiên là A Việt đáp ứng.
Sau khi vào phòng riêng trong quán trà, A Việt mới nhẹ nhàng thở ra.
"Tối hôm qua, ta đến câu lạc bộ Đại Thượng Hải."
A Việt quyết định nói cho Diệp Sở tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện cậu theo dõi nàng.
Diệp Sở sửng sốt, nàng không hiểu vì sao A Việt phải làm như vậy.
A Việt nói tiếp: "Ta biết ngươi hôm ấy cứu ta là ngươi, muốn đến để báo ân, nên tối hôm qua ta mới đi theo ngươi."
Diệp Sở có chút tò mò: "Sao ngươi có thể tìm được ta?"
Gương mặt A Việt không khỏi nóng lên, cậu lấy lắc tay từ trong túi ra, đặt trước mặt Diệp Sở.
A Việt nói: "Thực xin lỗi, khi đó ta hôm mê, là ta đã trộm lấy nó."
Diệp Sở biết thì ra cậu là cậu trộm nó, nhưng khi đó lại không để ý.
Thì ra là cậu đến để báo ân.
A Việt đứng ngồi không yên, cậu không ngờ là Diệp Sở không hề trách cậu.
Diệp Sở lắc đầu: "Không có việc gì, người đã khỏe lại chưa?"
A Việt gật đầu, đưa hết cho Diệp Sở mấy tấm ảnh tối qua cậu trộm được.
Diệp Sở ngẩn ra, nhận ảnh chụp.
Nàng lật xem từng tấm một, những người trong ảnh đều là những gương mặt xa lạ mà nàng không biết.
A Việt lập tức giải thích: "Tối qua ở câu lạc bộ, có một người có vẻ rất có địch ý với ngươi."
Diệp Sở chợt nghĩ đến người kia
Giọng nói của A Việt tiếp tục vang lên: "Ta theo dõi nàng ta đến một tòa nhà, đó là nơi nàng ta dùng để tra tấn người khác, mấy bức ảnh này đều là chụp những người bị tra tấn đến chết."
Quả nhiên là Thượng Yên, Diệp Sở nghĩ thầm.
Nàng biết A Việt nhất định là thấy được Thượng Yên trong khi nàng ta đang tra tấn người khác.
Thượng Yên có tính cảnh giác cao, theo lý mà nói, nhất định là sẽ phát hiện ra A Việt đang theo dõi nàng ta, vậy mà lần này nàng ta lại không nhận ra.
Diệp Sở lo lắng cho an toàn của A Việt: "Ta biết người nọ là ai, nàng cực kỳ nguy hiểm, ngươi lần sau đừng mạo hiểm như vậy."
Ở trong mắt Diệp Sở, A Việt chỉ là một hài tử, không cần phải làm những việc này.
Tuy A Việt sẽ trở thành một thần trộm thân thủ cực kỳ tốt, nhưng bây giờ căn bản là cậu vẫn chưa thể nào ứng phó được với những chuyện nguy hiểm này.
Không bị phát hiện là may mắn, lần sau, cậu nhất định sẽ không lại gặp may như vậy nữa.
Diệp Sở lại bổ sung một câu: "Ngươi nghe rõ chưa?"
A Việt ngẩn ra vài giây, sau đó cười lên: "Được."
Cậu không hề giận, đáy mắt toàn là ý cười, chưa từng có một ai quan tâm cậu như vậy.
* * *
A Việt đi rồi, Diệp Sở lại suy nghĩ thêm một chút, việc quan trọng như vậy, cần phải nói với Lục Hoài.
Sau khi quay về Diệp Công Quán, Diệp Sở gọi một cuộc điện thoại đến Đốc Quân phủ.
Không bao lâu sau, Lục Hoài đã nhận điện thoại.
Diệp Sở: "Ta là Diệp Sở."
Diệp Sở kể lại chuyện mình đã cứu A Việt cho Lục Hoài nghe.
Sau này A Việt sẽ trwor thành một thần trộm khét tiếng, nhưng hiện tại chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi.
Đời trước, A Việt bị Mạc Thanh Hàn hại chết, cho nên kiếp này, Diệp Sở muốn cố sức cứu cậu từ tay Mạc Thanh Hàn.
Diệp Sở nhíu mày: "A Việt theo dõi Thượng Yên, không ngờ rằng cậu ấy có thể tìm ra được chứng cứ."
Hành tung của A Việt bí ẩn, bất kể là chỗ nào, cậu cũng có thể ra vào như chốn không người.
Lục Hoài hỏi: "Nàng muốn làm gì tiếp theo?"
Diệp Sở không suy nghĩ: "Đây là lúc giải quyết Thượng Yên."
Sau khi Mạc Thanh Hàn đi Hán Dương, cũng không quản Thượng Yên.
Thượng Yên kiếp trước là người đã thay hắn ta làm ra bao nhiêu là chuyện xấu.
Nàng ta tàn nhẫn thô bạo, họ không thể lưu nàng ta lại.
Chuyện này nàng và Lục Hoài không mưu mà hợp*, Thượng Yên như vậy càn rỡ, đơn giản là nương Thượng gia thế lực.
Chỉ cần làm Thượng gia người thấy rõ nàng, cũng đã thành công hơn phân nửa.
*không hẹn mà có chung suy nghĩ, ý tưởng.
Nhưng Diệp Sở biết Thượng gia cực kỳ sủng Thượng Yên.
Nếu là bọn họ biết Thượng Yên lấy chuyện ngược đãi người khác làm niềm vui, cố gắng đè việc này xuống thì sao?
Lục Hoài lại không bận tâm, thật ra gắn có một tin tức khác.
"Phó thủ tướng chính phủ Thượng là họ hàng xa của Thượng gia, con trai của ông, Thượng Tư gần đây muốn đến Thượng Hải."
Có lẽ Thượng gia sẽ bảo vệ Thượng Yên, nhưng Thượng Tư sẽ không bao giờ để ý chuyện này.
Thượng gia dựa vào quyền thế của phó thủ tướng chính phủ, chỉ có thể nghe theo lời Thượng Tư.
Lục Hoài: "Trong mấy ngày đó, ta sẽ đi gặp Thượng Tư."
Diệp Sở gật đầu: "Được."
Nàng thuận miệng nhắc tới: "Ngươi cứ bận tiếp đi, đừng để bản thân mệt mỏi."
Mặc dù bọn họ gọi là để nói chính sự, nhưng trước khi ngắt điện thoại, Lục Hoài vẫn là để lại một câu.
Giọng nói Lục Hoài nhàn nhạt, trong lời nói có sự quan tâm
Hắn nói: "Yên tâm, ta sẽ dành thời gian ra gặp nàng."
Diệp Sở ngẩn ra.
Lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa, còn có giọng nói của Tô Lan.
Diệp Sở chỉ có thể nói với điện thoại một câu: "Mẫu thân của ta đang đến."
Lục Hoài cười một tiếng: "Thay ta hỏi thăm bá mẫu."
Ngữ khí Lục Hoài rất bình thường, cũng không hề muốn che dấu Tô Lan.
Làm mẫu thân của Diệp Sở, chuyện hắn thích con gái của bà, bà nhất định phải biết.
Sau khi gác điện thoại, Tô Lan đi đến.
Tô Lan thuận miệng hỏi: "Đang nói chuyện điện thoại với ai đó?"
Diệp Sở chần chờ vài giây, nói sự thật với bà: "Tam thiếu."
Trên mặt Tô Lan lộ ra ý cười, bà đã sớm nghĩ đến, cũng không quản tình cảm cá nhân của Diệp Sở.
Còn chuyện Diệp Sở và Lục Hoài kết gaio thế nào..
Tô Lan không thấy có gì không ổn cả, như tốt nhất là không nên quá mức phô trương.
Diệp Sở là một nữ hài tử, Tô Lan không muốn nàng bị cuốn vào mấy lời đồn vớ vẩn, bà chỉ hy vọng Lục Hoài có thể bảo vệ Diệp Sở thật tốt.
Tô Lan cầm báo đưa cho Diệp Sở xem.
Tren đó có một bảng tin nói về chuyện tối qua ở câu lạc bộ Đại Thượng Hải.
Diệp Sở ngẩn người, chuyện này mà cũng đăng báo được sao?
Nàng cố gắng nhớ thật kỹ, kiếp trước khi kết hôn, mấy tin tức cũng che trời lấp đất.
Lúc ấy, bên người Lục Tam thiếu trống không không có nữ tử nào, tạp chí báo xã ở Bến Thượng Hải đều theo dõi xem họ phát triển như thế nào.
Diệp Sở cúi đầu nhìn tờ báo, muốn đọc xem bên trên đã viết cái gì.
Tiêu đề cực kỳ bắt mắt, thực hư chuyện Lục Tam thiếu đang theo đuổi Diệp nhị tiểu thư.
Nàng lại đọc kỹ phần bên dưới, bút pháp viết bài rất khoa trương.
Tối hôm qua ở câu lạc bộ Đại Thượng Hải, Lục Tam thiếu khiêu vũ cùng với Diệp nhị tiểu thư, sau khi tàn tiệc đã cùng về nhà.
Hai người có cử chỉ thân mật, Tô gia và Diệp gia cũng đã biết chuyện này.
Theo cảm xúc của người kể, hai người tiến triển thần tốc, chuyện tốt đến gần vân vân.
Gương mặt của Diệp Sở không đổi mà đóng tờ báo lại.
Ngay cả nàng cũng không biết, chuyện tốt giữa hai người đang đến gần.
Nhưng nàng đã quên mất một chuyện, mỗi cử chỉ của họ đều bị báo chí tạp chí ở Thượng Hải nhìn chằm chằm.
Xem ra, bất kể là khiêm tốn thế nào cũng không được.
* * *
Tác giả có lời muốn nói: Đã tìm hiểu qua tạp chí thời Dân Quốc, mới viết ra cái bảng tin này, lúc ấy trên tạp chí toàn là bát quái, bút pháp cũng rất khoa trương.
Có lần đăng tin về minh tinh sống chung, đăng ở trên tạp chí 《 Linh Lung 》*, mọi người có thể tìm hiểu.
Tạp chí 《Linh Lung》 là một tạp chí dành cho phái nữ.
Ra đời vào ngày 18 tháng 3 năm 1931 tại Thượng Hải, tổng cộng phát hành 298 kỳ.
Nội dung khá phong phú và có nhiều ảnh chụp và bài viết, chủ yếu do sinh viên đang đi học hoặc đã tốt nghiệp.