Lục Hoài và Giang tiên sinh có suy nghĩ giống nhau.
Phí tiên sinh không phù hợp yêu cầu của Ám Các, nhưng hắn ta đã chết ở tổng hội câu lạc bộ Pháp quốc. Mà cách hung thủ ra tay không khác gì người của Ám Các.
Đơn này rốt cuộc là ai nhận? Vẫn là người nào muốn giết Phí tiên sinh.
Sát thủ của Ám Các không được phép trả thù riêng. Cho nên, chỉ còn một khả năng duy nhất.
Trong Ám Các có quỷ.
Phí tiên sinh vừa chết, chẳng những chọc giận người Pháp, phòng tuần bộ không thể nào nhúng tay điều tra, thậm chí có thể khiến Lục Hoài giữ khoảng cách với Ám Các.
Người sắp đặt ra cục diện này, muốn một công đôi việc, tâm tư cũng độc ác đến cùng cực.
Giang tiên sinh: "Cảm ơn Tam thiếu đã tin tưởng."
Giọng Lục Hoài nhàn nhạt: "Nếu ta đã cùng Giang tiên sinh hợp tác, tất nhiên sẽ không dễ nghi ngờ ngươi."
Lục Hoài: "Người Pháp muốn phòng tuần bộ cho họ một lời giải thích. Hy vọng Giang tiên sinh có thể cho bọn họ một đáp án vừa lòng."
Giang tiên sinh: "Nhất định sẽ không phụ lòng tin của Tam thiếu."
* * *
Giang tiên sinh muốn lôi con quỷ nhỏ này ra ngoài.
Nhiệt độ ngoài trời vô cùng thấp, không khí khô lạnh tràn ngập trong Tô Giới.
Giang tiên sinh đi vào tiệm đồ cổ trên đường Smith, hắn nhàn nhạt quét một vòng, người trong tiệm rất ít, vắng tạnh.
Mạnh Ngũ thấy Giang tiên sinh tới, cung kính mà nói một tiếng: "Giang tiên sinh."
Mạnh Ngũ để những người khác trông coi cửa hàng đồ cổ, hắn cùng Giang tiên sinh vào mật thất.
Giang tiên sinh liếc Mạnh Ngũ: "Mạnh Ngũ, đêm qua, mọi người có những nhiệm vụ gì?"
Sau khi nói chuyện với Lục Hoài, Giang tiên sinh đã đi điều tra, người ám sát Phí tiên sinh, rất có khả năng có liên quan đến Mạnh Ngũ.
Hiện giờ, hắn muốn tới thử Mạnh Ngũ.
Sắc mặt Mạnh Ngũ bình tĩnh: "Giang tiên sinh, đêm qua Ám Các không có nhiệm vụ, tất cả những thành viên đều chờ nhiệm vụ mới."
Chuyện hắn ta và Mạnh Tứ liên lạc với nhau, không có người ngoài biết. Chuyện hắn ta giết Phí tiên sinh, cũng không có kẻ nào biết được.
Mạnh Ngũ tin, Giang tiên sinh sẽ không phát hiện.
Giang tiên sinh tiếp tục hỏi: "Phải không? Ta còn có một vấn đề."
Mạnh Ngũ: "Giang tiên sinh mời nói."
Ánh mắt Giang tiên sinh đen tối không rõ: "Mấy ngày này có người của cứ điểm khác đến Thượng Hải không?"
Những lời này, Giang tiên sinh đã thiết kế vài nước đi, nếu Mạnh Ngũ trả lời là không, Giang tiên sinh có thể xác định, hắn ta là sát thủ hôm đó.
Mạnh Ngũ chém đinh chặt sắt mà nói: "Không có."
Mạnh Ngũ ra vẻ trấn định, không để bản thân để lộ bất cứ điểm gì không đúng.
Hắn ta cho rằng mình đang che giấu giúp Mạnh Tứ, nhưng những lời này đã làm hắn ta bại lộ.
Trong lòng Giang tiên sinh cười lạnh một tiếng.
Giang tiên sinh: "Ta đã cùng Tam thiếu điều tra qua, hôm trước có một người ở cuw điểm Hàng huyện đến."
Nghe vậy, Mạnh Ngũ có chút luống cuống.
Giang tiên sinh lại nói: "Hắn ta dùng tên giả là Kỷ Hàng để vào Thượng Hải."
Trên chuyến xe lửa từ Hàng huyện đến Nam Kinh, có một hành khách ngoài ý muốn mất mạng, hắn tên Kỷ Hàng.
Nhưng vào ngày hôm sau, Kỷ Hàng vậy mà lại có thể xuất hiện trên xe lửa đi từ Nam Kinh đến Thượng Hải.
Giang tiên sinh biết, nhất định là có người lấy thân phận của Kỷ Hàng, che giấu hành tung của chính mình.
Mà con quỷ nhỏ đến từ cứ điểm Hàng huyện của Ám Các, Giang tiên sinh muốn thăm dò phản ứng của Mạnh Ngũ.
Mạnh Ngũ trầm mặc, không nói gì.
Thông qua phản ứng của Mạnh Ngũ, Giang tiên sinh đã biết chân tướng.
Giang tiên sinh: "Người kia là Mạnh Tứ đúng không?"
Hắn dùng ngữ điệu trần thuật, cực kỳ bình tĩnh.
Ám Các có Ám Các quy củ, những người ở cứ điểm mà không có mệnh lệnh, không thể tự mình rời khỏi cứ điểm.
Mạnh Tứ làm lơ quy định này, che giấu thân phận, đi vào Thượng Hải, nhất định là có mưu đồ khác.
Giang tiên sinh lạnh lùng mà nhìn Mạnh Ngũ*: "Có người chết ở tổng hội câu lạc bộ Pháp quốc, nhân dân Pháp kiều đang rất hoảng sợ, khiến cho Tô Giới Pháp rung chuyển."
*khúc này nguyên tác ghi là Mạnh Tứ, không hợp lý nên mình đã sửa lại.
"Mạnh Ngũ, ngươi muốn làm nhiễu loạn Bến Thượng Hải sao?"
Trong mắt Mạnh Ngũ hiện lên một ý hối hận. Chuyện này là hắn ta sai, hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
Hắn ta lại càng không nên vì có giao tình với Mạnh Tứ, đã tự mình tiếp nhận đơn này, hắn ta làm như vậy sẽ liên lụy đến Ám Các.
Giang tiên sinh không nhìn Mạnh Ngũ: "Ta sẽ đem giao ngươi cho phòng tuần bộ, cho người Pháp một công đạo."
Phí tiên sinh là Mạnh Ngũ giết, đây là trừng phạt dành cho Mạnh Ngũ.
Còn về Mạnh Tứ, hắn sẽ dùng một cách khác để xử lý.
Đêm đó, Giang tiên sinh ngồi xe đi đến Hàng huyện.
Mạnh Tứ ở cứ điểm Hàng huyện, mà hắn sẽ tự mình đến lấy mạng của Mạnh Tứ.
Hàng huyện.
Trời mưa, mưa rất to, từng hạt mưa vô tình mà đáng lên nền đất.
(Edit khúc này khu nhà mình vừa mưa to vừa có sấm: D)
Trên con đường yên tĩnh, người qua lại rất ít. Có lẽ vì mưa càng lúc càng lớn, mọi người đều cố gắng đi nhanh.
Giang tiên sinh cầm một cây dù đen, chậm rãi đi trên đường.
Dù màu đen trong ban đêm vắng lặng, bóng dáng Giang tiên sinh như cũng dần chìm vào trong bóng tối.
Từng hạt mưa đều vội vã, nước mưa nặng nề rơi lộp bộp trên mặt dù, nhưng quần áo của hắn vẫn sạch sẽ khô ráo, không dính chút nước nào.
Hai bên đường có đèn, ánh sáng nhu hòa chiếu xuống, chiếu sáng cả con đường phía trước.
Đằng trước là một cửa hàng đồ cổ, là cứ điểm của Ám Các, Giang tiên sinh nhanh chóng bước vào.
Bóng đèn trong tiệm tối mờ, trong tiệm vừa lúc không người, cực kỳ yên tĩnh.
Giang tiên sinh vào cửa hàng, thu dù lại. Chiếc ô màu đen tựa bên cạnh bàn, nước mưa từ từ chảy xuống..
Nhất cử nhất động của hắn đều cực kỳ nhẹ nhàng, ưu nhã đến cực điểm.
Giống như sự bình yên đến trước cơn bão.
Nghe thấy động tĩnh, Mạnh Tứ đưa mắt nhìn.
Sau khi thấy người tới, hắn ta lập tức căng thẳng.
Giang tiên sinh sao lại tới? Hay là hắn đã nhận ra mình?
Mạnh Tứ duy trì vẻ ngoài trấn định: "Giang tiên sinh."
Ngữ khí Giang tiên sinh ôn hòa, nghe như đang thuận miệng mà hỏi: "Mạnh Tứ, ngươi tới Ám Các đã bao lâu?"
Mạnh Tứ: "Đã năm năm."
Giang tiên sinh bình tĩnh nói một câu: "Ám Các đối với ngươi không tệ."
Năm năm, cũng đủ để Ám Các dạy cho Mạnh Tứ rất nhiều thứ. Trong năm năm, cũng đủ để Mạnh Tứ sinh ra dị tâm.
Mạnh Tứ trả lời cực kỳ cẩn thận: "Gặp được chủ tử như Giang tiên sinh, là vinh hạnh của ta."
Nghe lời đối thoại của họ rất bình thường, nhưng Mạnh Tứ vẫn đề cao cảnh giác. Giang tiên sinh đột nhiên tới đây, hắn ta có chút bất an.
Giang tiên sinh nhẹ "a" một tiếng.
Giọng điệu hắn văn nhã, nhưng đáy mắt lại mang theo lạnh lẽo.
"Mấy ngày trước đây, ngươi đi tìm Mạnh Ngũ. Sau đó, Phí tiên sinh đã chết ở Thượng Hải."
Giọng nói của Giang tiên sinh cực nhẹ, lại mang theo cảm giác áp lực giấu bên trong, khiến người khác khó mà thở nổi.
Tất nhiên Mạnh Tứ không thừa nhận: "Giang tiên sinh, ta không biết ngài đang nói gì."
Giang tiên sinh: "Mạnh Tứ, ngươi để Mạnh Ngũ động thủ, bản thân không ra mặt. Mặc dù đã xảy ra chuyện, ngươi cũng đứng ngoài cuộc."
"Ngươi vì để ta không nghi ngờ, ngồi xe từ Hàng huyện đến Nam Kinh, lại từ Nam Kinh đi vào Thượng Hải."
Mạnh Tứ tay rũ bên người, run nhè nhẹ.
Giang tiên sinh đã biết.
Vẻ mặt Giang tiên sinh hờ hững: "Ám Các bồi dưỡng ngươi, không phải để có một ngày ngươi dùng bản lĩnh đó để đối phó với Ám Các."
Tầm mắt Giang tiên sinh đảo qua Mạnh Tứ, lạnh thấu xương.
Hàn ý từng chút từng chút bao trọn cột sống của Mạnh Tứ, trong mắt hắn ta chứa đầy sợ hãi.
Giang tiên sinh gằn từng câu từng chữ: "Mạnh Tứ, ngươi biết, ta không thích sự phản bội."
Không khí giống như bị đông lại, khiến người ta không thể thở nổi.
Lúc này, Giang tiên sinh chợt hỏi một câu: "Mạnh Tứ, người sau lưng ngươi là ai?"
Người này thao túng Mạnh Tứ, càng rõ hơn là ý đồ làm nhiễu loạn Bến Thượng Hải, tâm tư thật ác độc.
Mạnh Tứ là người của Mạc Thanh Hàn. Hắn ta hiểu, nếu hắn để lộ thân phận của người đứng sau màn, hắn ta nhất định sống không bằng chết.
Mạnh Tứ lập tức lấy súng giắt bên hông, nhắm vào Giang tiên sinh.
Nếu hắn muốn rời khỏi đây, Giang tiên sinh nhất định phải chết.
Mà động tác của Giang tiên sinh so Mạnh Tứ cành nhanh hơn, Mạnh Tứ vừa giơ súng, Giang tiên sinh đã nổ súng.
Trong không gian bỗng nhiên xuất hiện một tiếng súng nặng nề, đánh vỡ mọi yên tĩnh vốn có!
Phát súng của Giang tiên sinh bắn trúng tay của Mạnh Tứ.
Mạnh Tứ chỉ cảm thấy cơn đau xuyên tim truyền từ tay đến, tay buông lỏng ra, súng rơi trên đất.
Lúc này, giọng nói lạnh băng của Giang tiên sinh vang lên: "Thương pháp của ngươi là do Ám Các dạy."
Vậy hắn sẽ phế tay của Mạnh Tứ, khiến cho Mạnh Tứ sẽ không thể cầm súng nữa.
Mạnh Tứ thấy tình hình không ổn, chịu đựng cơn đau mà chạy về phía cửa. Thân thủ Giang tiên sinh cực kỳ tốt, nếu hắn ta đánh cùng Giang tiên sinh, định không có phần thắng.
Thật ra Mạnh Tứ hiểu, rát có khả năng hôm nay hắn ta không thể rời khỏi nơi này. Nhưng, Mạnh Tứ vẫn là muốn tranh thủ cơ hội cuối cùng.
Thấy hành động của Mạnh Tứ, Giang tiên sinh vẫn không làm gì.
Nếu Mạnh Tứ muốn chạy trốn, vậy hắn sẽ để Mạnh Tứ thở thêm một lúc. Dù sao, mạng của Mạnh Tứ đều phải để lại đây.
Giang tiên sinh đứng ở đó, thong thả ung dung cởi bao tay, động tác cực kỳ thanh nhã.
Bao tay màu đen, chất liệu rất tốt. Ánh sáng trắng như tuyết chiếu xuống càng tô thêm cho ngón tay của Giang tiên sinh thêm thon dài sạch sẽ.
Cũng đã không còn sớm, Giang tiên sinh giương nhìn đến cửa.
Vừa rồi Giang tiên sinh cố tình để Mạnh Tứ chạy đi, Mạnh Tứ đã nhanh chóng tiến đến ngoài cửa.
Cửa hờ khép, chỉ để lại một khe hở nhỏ, không khí lạnh lẽo tràn vào từ đó.
Mạnh Tứ đưa tay, vừa muốn mắt lấy tay nắm cửa, mở cửa lớn ra.
Một viên đạn xuyên qua không khí mà bay đến mang theo khí thế đầy sắc bén, đánh vào tay Mạnh Tứ.
Đôi mắt Mạnh Tứ căng thẳng, lùi về tay.
Phát súng này của Giang tiên sinh là cho Mạnh Tứ một lời cảnh cáo.
Chưa đợi Mạnh Tứ có hành động tiếp theo, tiếng súng nặng nề lại một lần nữa vang lên.
Viên đạn lạnh lẽo còn mang theo hàn ý, gào thét xuyên qua đỉnh đầu Mạnh Tứ.
Đau đớn bén nhọn nhanh chóng truyền đến, trong lòng Mạnh Tứ tràn đầy khiếp sợ.
Giờ phút này, sau lưng hắn ta vang lên giọng nói đầy lạnh lẽo của của Giang tiên sinh: "Mạnh Tứ, cuộc sống bây giờ là do Ám Các cho."
Sau khi Ám Các được Giang tiên sinh tiếp nhận, những quy định tàn khốc lúc trước cũng đã thay đổi.
Ám Các không để ý quá khứ của sát thủ, chỉ cần bọn họ trung thành. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, Ám Các sẽ cho bọn họ đãi ngộ rất tốt.
"Ngươi phản bội Ám Các, tất cả của ngươi ta sẽ lấy lại toàn bộ."
Bao gồm tánh mạng của ngươi.
Mặc dù Mạnh Tứ không quay đầu, đều có thể cảm thấy hơi lạnh thấu xương sau lưng.
Rõ ràng chỉ qua vài phút, nhưng là Mạnh Tứ lại cảm thấy thời gian lại trôi qua chậm như vậy.
Trái tim Mạnh Tứ như tro tàn, Giang tiên sinh có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của hắn ta, hắn ta có cố vùng vẫy cũng vô ích..
Mạnh Tứ xoay người, nhìn Giang tiên sinh.
Khóe miệng Giang tiên sinh mang theo một tia cười lạnh: "Ta hỏi lại một lần nữa, người sau lưng ngươi là ai? Ngươi đang vì ai làm việc?"
Họng súng đen như mục ngắn vào Mạnh Tứ, chỉ cần Mạnh Tứ hơi động một chút, Giang tiên sinh lập tức sẽ nổ súng.
Thân mình Mạnh Tứ run rẩy, hắn ta sớm nên hiểu rõ, từ giây phút hắn ta lựa chọn phản bội Ám Các, mạng của hắn ta đều phải để lên tay Giang tiên sinh.
Không khí trong lòng áp lực thêm vài phần, không khí ứ đọng thêm.
Ngoài cửa sổ mưa to lại tiếp tục đổ xuống, trên bầu trời có những tia sét trắng như tuyết rạch qua.
Biểu cảm của Giang tiên sinh còn lạnh hơn cả sự lãnh lẽo vào đông, đáy mắt của hắn không có chút nhiệt ý.
Mạnh Tứ không hề mở miệng, trong phòng rơi vào một mảnh lặng im.
Giang tiên sinh hiểu, tính tình Mạnh Tứ ẩn nhẫn, hắn ra không mở miệng, nhất định đã hạ quyết tâm.
Giang tiên sinh chợt cười.
Giây tiếp theo, hắn bóp cò súng.
Viên đạn bắn vào giữa mày của Mạnh Tứ, không hề lưu tình.
Giờ khắc này, Giang tiên sinh lại biến thành Giang Tuân từ khu luyện tập.
Lãnh khốc, tuyệt tình.
Mạnh Tứ đã chết.
Cửa hàng đồ cổ ở Hàng huyện đồ cổ cửa hàng sẽ do người khác quản lý.
Giang tiên sinh thu súng, ý lạnh nơi đáy mắt tan ra.
Hắn cầm cây dù đen, không nhanh không chậm mà ra khỏi tiệm.
Cửa đóng lại, ngăn cản hết mùi máu tươi.
Mưa vẫn rơi xuống, Giang tiên sinh bung dù đi vào trong đêm tối.
Sau khi về đến Thượng Hải, hắn lại quay lại thân phận ban đầu.
* * *
Lúc đầu, vở 《Nghi Quân》 sẽ diễn ra sau Tết. Nhưng vũ đoàn nước Nga sẽ đến Thượng Hải, vở kịch nói 《Nghi Quân》 sẽ phải diễn ra trước dự tính.
Vé đã bắt đầu bán, khiến bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn là, vé vào cửa vậy mà bán sạch trong vỏn vẹn mấy ngày.
Từ khi 《Nghi Quân》 xuất bản tới nay, đã bán chạy cả một thời gian dài.
Rất nhiều người đã xem qua tiểu thuyết 《Nghi Quân》, khắp cả người đều có fan sách của bộ này.
Bất kể là Bắc Bình hay Nam Kinh, các đoàn kịch địa phương đều đang chuẩn bị vở kịch này, bọn họ muốn đưa 《Nghi Quân》lên sân khấu.
Kịch nói 《Nghi Quân》 sắp được trình diễn ở Quốc Thái Tuồng Viện, đây là vở kịch nói cải biên đầu tiên của 《Nghi Quân》, tất nhiên rất được mong chờ.
Hơn nữa, tất cả diễn viên đều là học sinh của Trung Học Tín Lễ, đều là những người trẻ diễn vở kịch này, mọi người đều cảm thấy mới mẻ độc đáo.
Hôm nay, là buổi diễn tập cuối cùng của Trung Học Tín Lễ.
Có vài người muốn đuổi kịp tiến độ, thậm chí còn không có thời gian ăn cơm.
Diệp Sở biết được cơ hội này rất quan trọng với mọi người và Nghiêm Mạn Mạn, nàng tất nhiên sẽ đồng hành cùng họ.
Vì để tạo nên hiệu quả sân khấu, toàn bộ diễn viên đều mặc diễn phục, trên mặt cũng được trang điểm kỹ lưỡng.
Rạp hát đã kéo màn, chỉ có đèn trên sân khấu là sáng, dưới đài đều là một mảng tối.
Tất cả các đồng học đều đang căng thẳng, nhập tâm vào từng lời kịch.
Lúc này, Hạ Tuân đi vào Quốc Thái Tuồng Viện.
Hạ Tuân giống như có chuyện gì đó phải làm, đặc biệt đến rạp hát.
Hạ Tuân nhìn giám đốc nhà hát đứng cách đoa không xa, ông nhìn các bạn học diễn trên sân khấu với vẻ đầy thích thú.
Hạ Tuân bước qua đó.
Giám đốc rạp hát có chút ngạc nhiên: "Hạ đại công tử, đã lâu không gặp."
Tuy Quốc Thái Tuồng Viện là của Hạ gia, nhưng Hạ Tuân rất ít khi tới.
Chí khi trong rạp hát có chuyện, giám đốc nhà hát mới gặp Hạ Tuân.
Gần đau rạp hát rất an bình, ông không hiểu sao Hạ đại công tử lại đột nhiên tới.
Hạ Tuân tùy ý nói một câu: "Hôm nay ta tới đây, muốn lấy một vé kịch từ giám đốc."
Vé trong miệng Hạ Tuân, tất nhiên là vé kịch nói 《Nghi Quân》.
Giám đốc rạp hát thuận. Miệng hỏi: "Hạ đại công tử có chỗ cần hay là Hạ thái thái muốn muốn xem 《Nghi Quân》?"
Hạ thái thái thích xem diễn, Hạ đại công tử cũng là người hiếu thuận, nhất định là tới để lấy vé cho Hạ thái thái.
Hạ Tuân dừng một chút, nói: "Mẫu thân muốn. Nữ nhân ở Bến Thượng Hải đều thích xem 《Nghi Quân》."
Thật ra mẫu thân hắn mấy ngày trước đã rời Thượng Hải, lần này là hắn muốn lấy vé vào cửa, chỉ là hắn muốn xem mà thôi.
Nhưng hắn không ngại lấy mẫu thân ra chấn đâu.
(Con cái hiếu thảo thật)
Giám đốc gật đầu, biểu tình cung kính: "Tốt, ngài ở chỗ này chờ một chút."
Tuy đã công bố với bên ngoài là vé đã bán hết, nhưng mỗi rạp hát sẽ để lại. Một ít phiếu dư.
Hạ Tuân ừ một tiếng, chờ giám đốc rời đi, hắn chuyên thân mình, dựa vào tường, tùy ý cực kỳ.
Diệp Sở vừa vặn tiến vào cửa, trong nhà nàng có chút việc, nên tới hơi trễ.
Hạ Tuân đứng ở nơi không có bóng đèn, phần tối che hết nửa người hắn.
Lực chú ý của Diệp Sở đặt hết lên sân khấu, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà cũng không nhận ra Hạ Tuân đang đứng tựa bên góc tường.
Chỉ là, Hạ Tuân đã nhìn thấy Diệp Sở.
Hạ Tuân chậm rãi nghiêng đầu, chờ Diệp Sở tới gần, đứng dậy, chặn đường Diệp Sở.
Bước chân Diệp Sở cứng lại, không tiếp tục đi.
Hạ Tuân rất hứng thú mà nhướng mày: "Diệp Sở."
Diệp Sở nhanh chóng nhìn thoáng qua bàn tay bị băng lại của Hạ Tuân.
Diệp Sở hỏi: "Hạ giáo đổng, tay ngươi bị thương sao?"
Hạ Tuân không nhanh không chậm mà nói: "Lần trước vô tình bị thương ở khách sạn Kim Môn."
Kỳ thật là do Giang tiên sinh bị mai phục ở ở Tân Châu*, đây cũng là do súng tạo thành.
Tân Châu: 津州: Nếu đọc giả nào là cao nhân hãy chỉ mình nhé, mình tìm được một nguồn tiếng Nhật mà dịch không được.
Quan trọng là, Hạ Tuân không biết người kia đã làm gì, chỉ biết chính hắn một giấc ngủ dậy, trên cổ tay đã bị thương.
Bây giờ bị Diệp Sở hỏi, Hạ Tuân cũng không muốn nói cho nàng.
Hắn cố ý nhắc tới cái này, là vì nhắc Diệp Sở, hắn biết bí mật là nàng biết dùng súng.
Diệp Sở tất nhiên không tin: "Ta nhớ không lầm thì lần đó Hạ giáo đổng không bị thương."
Diệp Sở nhớ rất rõ, lúc ấy Hạ Tuân lông tóc không tổn hao gì.
Hạ Tuân không để bụng: "Diệp Sở, xem ra ta có vài chuyện phải nhắc nhở ngươi. Lúc ấy động tác rút súng của ngươi rất thuần thục."
Diệp Sở dùng dư quang nhìn khắp nơi, không có bất kỳ ai chú ý đến nơi này.
Nàng cũng không trả lời.
Khóe miệng Hạ Tuân hàm chứa cười, rõ ràng là đang xem trò hay: "Diệp Sở, ngươi học dùng súng ở đâu? Đã giải thích với Tô Minh Triết chưa?"
Dĩ nhiên Hạ Tuân có thể nhìn ra Tô Minh Triết rất lo lắng cho vị muội muội Diệp Sở này, nếu nhìn thấy Diệp Sở nổ súng, khẳng định sẽ dò hỏi tới cùng.
Diệp Sở không trả lời ngay: "Chuyện này liên quan đến ngươi sao?"
Diệp Sở không muốn đáp, Hạ Tuân cũng không hỏi.
Rất nhanh đã có người tới đánh gãy cục diện này.
Giám đốc rạp hát đã đi tới: "Hạ giáo đổng, ngươi vé xem kịch đây."
Trong nháy mắt giám đốc rạp hát đi tới, Hạ Tuân lập tức quay về dáng vẻ ban đầu.
Hạ Tuân nói với Diệp Sở: "Diệp đồng học, các ngươi luyện tập rất tốt, tiếp tục cố gắng."
Diệp Sở cười cười: "Cảm ơn Hạ giáo đổng đã khen ngợi."
Hạ Tuân gật đầu: "Ta phải đi. Diệp đồng học, gặp lại sau."
Diệp Sở cáo biệt: "Hạ giáo đổng, gặp lại sau."
Nhìn qua, chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường.
* * *
Còn chưa xem xong lần luyện tập này, Diệp Sở đã rời khỏi Quốc Thái Tuồng Viện, hôm nay nàng muốn cùng mẫu thân đến dự yến hội ở Dương Công Quán.
Vào buổi tối yến hội sinh nhật của Diệp Sở, Tô Lan đã đích thân đồng ý với lời mời của Dương thái thái.
Cho nên, yến hội lần này, Tô Lan nhất định phải đi.
Cục trưởng cục tài chính Dương Trung đang dưỡng bệnh ở Thượng Hải, mấy hôm. Nay thân thể rất tốt. Vì để chúc mừng, Dương Công Quán tổ chức một yến tiệc.
Yến hội lần này mời rất nhiều nhân vật tiếng tăm và quyền lực, giống như những yến hội khác ở Bến Thượng Hải vậy.
Đối với Diệp Sở, đêm nay chỉ là đi cùng Tô Lan một chuyến, sau đó nhanh chóng về nhà.
Diệp Sở vẫn luôn đi theo bên cạnh Tô Lan, an tĩnh lại ngoan ngoãn, cùng bà đi nói chuyện với những thái thái.
Mặc dù Lục Hoài đã bước chân vào yến hội, Diệp Sở cũng chỉ ở xa liếc mắt một cái, cũng không nhìn nhiều.
Nhưng ai lại ngờ đến, trong bầu không khí yên bình này lại có người mang tâm tư không an phận.
Một nhân viên tạp vụ bưng dĩa trên tay, bên trên đặt những món điểm tâm kiểu Pháp. Trên mặt hắn ta mang theo cười, ứng xử với khách rát có lễ.
Nhưng tầm mắt hắn ta luôn lơ đãng liếc về một phía.
Diệp thái thái và Diệp nhị tiểu thư.
Hắn ta muộn thân phận là nhân viên tạp vụ đến Dương Công Quán đột nhập yến hội lần này là muốn ám sát Tô Lan.
Hắn có hai mục đích.
Một là khiến cho Diệp nhị tiểu thư ở trước mặt mọi người để lộ nàng biết dùng súng, hai là muốn xem cái nhìn của Lục Tam thiếu đối với Diệp nhị tiểu thư.
Hai việc này, dù là cái nào cũng là thứ mà chủ tử muốn.
Còn tánh mạng của Tô Lan, căn bản không cần suy xét.
Hắn ta chỉ là một con cờ tùy thời có thể chết mà thôi.
Người nhà của hắn ta đã bị khống chế, hắn ta không chết bọn họ sẽ phải chết.
Nhân viên tạp vụ vẫn luôn quan sát hai người, hắn ta đang tìm một cơ hội thích hợp để ra tay.
Bước chân của Diệp Sở cùng Tô Lan không nhanh, hai người đi đến bên chiếc bàn dài phủ khăn trắng, bên trên đặt những mới ăn kiểu Tây.
Tuy Diệp Sở đi cùng Tô Lan, nhưng nàng lại không mất cảnh giác, chú ý động tĩnh chung quanh.
Nhân viên tạp vụ đã đặt đĩa trên tay xuống, hắn chậm rãi đi về phía đối diện Diệp Sở. Cách nàng không xa, chỉ cần vừa nhấc mắt là có thể thấy hắn.
Bọn họ cách nhau một cái bàn dài, hắn có thể bảo đảm tầm bắn hoàn chỉnh, không có chướng ngại vật quấy nhiễu.
Nhân viên tạp vụ trầm mặc nhìn Diệp Sở, nàng đã nhận ra tầm mắt của hắn ta, vừa lúc nàng giương mắt nhìn.
Hắn duỗi tay cầm lấy súng, cố tình ở Diệp Sở trước mặt giơ súng lên.
Hắn ta muốn cho Diệp Sở thấy động tác của mình, để thử xem phản ứng của nàng.
Vẫn chưa có ai chú ý đến động tĩnh bên này.
Đôi mắt Diệp Sở nhíu lại.
Nàng thấy rõ ràng, hóng súng tối đen đang chĩa về phía Tô Lan.
Nam nhân kia rất nhanh đã động cò súng, tiếng súng chợt vang lên.
Tiếng súng xuất hiện làm khắp nơi vang lên tiếng kêu sợ hãi!
Động tác của Diệp Sở cực nhanh, nàng đột nhiên đẩy Tô Lan sang bên cạnh, viên đanh nhanh chóng cọ qua người của Tô Lan, bắn. Vào vách tường đằng sau.
Diệp Sở lập tức duỗi tay sờ bên hông, nàng nắm chặt khẩu Browning 1910.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tô Lan, Diệp Sở dùng súng chuẩn xác mà nhắm về phía nam nhân kia, ánh mắt nàng kiên định mà động cò súng.
Lúc này, hai tiếng súng đồng thời vang lên!
Viên đạn lạnh băng xuyên qua không khí mà bay tới, thẳng tắp bắn về phía nam nhân đang cầm súng.
Hai viên viên đạn đồng thời bắn vào trái tim của nam nhân kia!
Trong chớp mắt, người kia đã ngã xuống đất, bỏ mạng.
Một phát súng là Diệp Sở bắn.
Nàng ngẩn người, quay đầu nhìn về phía tiếng súng còn lại nổ ra.
Ở đó có một người
Gương mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm. Trong tay hắn cầm một khẩu súng, lửa giận dâng lên
Người nổ súng còn lại.
Chính là Lục Hoài.