Lục Hoài cho người theo dõi chặt chẽ thành viên của Hoa Thương hội, phòng ngừa có cuộc ám sát nào khác.
Quả nhiên, mấy ngày sau, Hằng Thông Sa Tràng, Hoàng tiên sinh bị ám sát ở quán rượu Nga Mi, người của hắn đã cứu Hoàng tiên sinh.
Toàn quân sát thủ bị diệt, người của Lục Hoài đã dọn dẹp hiện trường, để người khác nghĩ rằng, Hoàng tiên sinh bị ám sát, rơi xuống từ lầu hai.
Hoàng tiên sinh được đưa đến bệnh viện Giáo Hội gần nhất. Bên cạnh hắn còn có người của Lục Hoài trông coi.
Sau khi nhận được điện thoại, Lục Hoài lập tức chạy từ Đốc Quân phủ đến.
Hành động của Mạc Thanh Hàn quá mức cao ngạo, hắn ta muốn ra tay với Bến Thượng Hải, hoàn toàn không để ý tới quy củ của Bến Thượng Hải.
Đây là không để khách sạn Hòa Bình vào trong mắt sao?
Lục Hoài muốn cho Mạc Thanh Hàn biết, Bến Thượng Hải rốt cuộc là do ai quản, thuận tiện cho đám người đang rục rịch ngóc đầu một lời cảnh cáo.
Lục Hoài xuống xe, nhanh chóng bước vào bệnh viện Giáo Hội.
Áo khoác gió màu đen làm nổi bật lên khuôn mặt lạnh giá của hắn, khí chất càng thêm lạnh lẽo. Hắn lập tức bước nhanh về phía phòng phẫu thuật.
Một nơi khác, người bị thương đang được đẩy đến phòng phẫu thuật.
Xung quanh người bị thương là các nhân viên y tế, bệnh viện có nhiều người lui đến, Dung Mộc chậm rãi đi theo phía sau.
Tầm mắt Dung Mộc đặt lên người bị thương còn đang hôn mê bất tỉnh, đạn chưa lấy ra, hắn còn đang trong tình trạng nguy hiểm tính mạng.
Dung Mộc có hai cơ hội để động thủ, một là trước lúc giải phẫu, hai là sau khi giải phẫu.
Hoàng tiên sinh nhanh chóng bị đẩy đến trước phòng giải phẫu. Nhiều người nhiều miệng, chỉ có thể ra tay trước mặt nhiều người. Nếu là ra tay sau khi giải phẫu hoàn thành, ít nhân viên, việc ra tay cũng tiện hơn nhiều.
Tình huống trước mắt không thể không khiến cho Dung Mộc nghĩ nhiều, cần phải mau chóng đưa ra quyết định.
Hành lang bệnh viện vốn an tĩnh, lại vì bệnh nhân đứng trước cửa tử mà trở nên ầm ĩ đôi chút, tựa như một viên đá bỗng rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
Một lưỡi dao mỏng rơi vào tay của Dung Mộc, hắn ta dùng ngón tay kẹp lấy nó.
Sống hay chết, chỉ là một ý niệm của hắn ta.
Dung Mộc khoác áo bác sĩ dài, ánh mắt hắn ta lại lạnh thấu xương.
Bước về phía nạn nhân đang bị thương.
Lúc này, bước chân của Dung Mộc hơi dừng một chút.
Dung Mộc nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, đôi mắt hắn ta nhíu lại.
Lại là Lục Hoài.
Gương mặt Lục Hoài không cảm xúc, khí chất lại cực kỳ lạnh lẽo, giống như có chuyện gì chọc phải hắn.
Nếu Dung Mộc không nhìn lầm, Lục Hoài đang đi về phía phòng giải phẫu.
Sau khi đến Thượng Hải, lần đầu Dung Mộc gặp Lục Hoài tận mặt.
Chỉ trong vài giây, Dung Mộc đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn ta nắm chặt quyền, không thể lại ra tay với tên bị thương kia.
Tất cả đều là do Lục Hoài thiết kế ra, mục đích là để hắn ta hiện thân.
Lục Hoài đã biết có người muốn xuống tay với Hoa Thương hội, hắn muốn dụ người đứng đằng sau màn bước ra.
Lục Hoài đi ở đầu hành lang bên kia, Dung Mộc ở đầu hành lang bên này.
Nếu Dung Mộc muốn xoay người, hành động của hắn sẽ khiến cho Lục Hoài chú ý.
Không có cách nào khác, Dung Mộc chỉ có thể bước về phía Lục Hoài. Trong tay hắn dấu một lưỡi dao, hơi cúi đầu, làm như đang nhìn đường.
Lục Hoài đi về phía Dung Mộc, Dung Mộc đi về phía Lục Hoài.
Dung Mộc không động thân mình, hắn không nhìn Lục Hoài, chỉ im lặng đi phía trước đi.
Tầm mắt Lục Hoài đặt trên người Dung Mộc một giây.
Ánh mắt của hai người cũng không chạm nhau.
Hai tâm tư khác nhau, thoáng gặp nhau.
Không có bất cứ khó khăn gì, Dung Mộc thuận lợi đi đến cửa hành lang.
Đợi đến khi Lục Hoài đến trước phòng giải phẫu, đã không nhìn thấy bóng dáng Dung Mộc.
Lục Hoài mới vừa đến đây, lòng nghi ngờ đã có, hoàn toàn ghi nhớ thân hình của hắn ta.
Lục Hoài cười lạnh một tiếng, tên bác sĩ cũng đã quá mức bình tĩnh.
Hắn ta thanh dật ấm áp, giống như mọi việc xung quanh không hề liên quan gì đến hắn
Hắn ta khiến Lục Hoài nghĩ đến một người, đại phu Dung Mộc của Đức Nhân đường.
Cho dù vừa rồi không nhìn thấy chân dung, Lục Hoài sẽ không cho người theo dõi hắn ta, để xác nhận xem có phải là Dung Mộc không.
Hiện tại không thể rút dây động rừng.
Mạc Thanh Hàn chắc chắn sẽ nhận ra Lục Hoài theo dõi. Nói không chừng hắn sẽ thay đổi thân phận khác, hoặc là chọn việc ẩn náu trong bóng tối.
Chuyện Lục Hoài phải làm, là để cho Mạc Thanh Hàn cho rằng hắn không biết thân phận của hắn ta.
Như vậy mới có thể khiến lòng phòng bị của Mạc Thanh Hàn buông xuống.
Hôm sau, rình báo đăng lên một tin trang nhất.
Sau khi chủ tịch tiền nhiệm của Hoa Thương hội bỏ mình, bên trong Hoa Thương hội tranh đấu quyết liệt, các thành viên phải chịu các cuộc ám sát khác nhau.
Dưới sự trợ giúp của thiếu soái Lục Hoài, ông chủ Hằng Thông Sa Tràng đã được cứu..
Tin tức này truyền khắp toàn bộ Bến Thượng Hải. Mỗi người ở Bến Thượng Hải đều biết, Lục Tam thiếu sẽ không để cho người khác động đến Hoa Thương hội.
Biểu tượng hòa bình ở Bến Thượng Hải khôi phục. Nhưng người không an phận cũng sẽ an tĩnh một thời gian.
Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có người dám nghĩ gì khác. Sau khi chủ tịch Hoa Thương hội nhậm chức, xử lý cục diện rối rắm lúc trước, hết thảy một lần nữa về quỹ đạo.
* * *
Hôm nay, Diệp Sở đang xem trình báo, vừa vặn nhìn thấy vụ việc lùm xùm của Hoa Thương hội.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Bạch Anh cầm một chén canh đi đến, trên mặt cười cười.
Nhìn thấy Bạch Anh đến, Diệp Sở lập tức đặt trang báo trên tay xuống, giương mắt nhìn.
Mấy ngày trước, Lục Hoài rõ ràng có hỏi Diệp Sở, có muốn gặp mặt hay không. Hai người đã hẹn sẽ gặp mặt, nhưng nàng nhưng vẫn không nhận được tin tức gì.
Hôm nay Diệp Sở mới thấy Bạch Anh đến, vậy có nghĩa là nàng ấy tới thông báo cho nàng.
Bạch Anh đặt chén canh lên bàn, cung kính gọi một tiếng: "Nhị tiểu thư."
Diệp Sở ừ một tiếng, làm bộ vô tình hỏi: "Tam thiếu bảo ngươi đến đây?"
Bạch Anh gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Sở không chút để ý hỏi: "Hắn nói gì?"
Bạch Anh: "Tam thiếu bảo ta nói với ngươi một tiếng, mấy ngày nay hắn có việc ở Nam Kinh, không thể gặp ngươi."
Diệp Sở ngẩn ra, ánh mắt hơi tối xuống, giống như có chút mất mát.
Bạch Anh cười cười: "Nếu nhị tiểu thư muốn gặp Tam thiếu, hắn sẽ cố gắng trở về sớm."
Diệp Sở bị nói trúng tâm tư, bên tai nàng nóng lên
Nàng cũng không muốn để Bạch Anh nhận ra điều gì, nhanh chóng ổn định cảm xúc của mình, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh.
Diệp Sở mạnh miệng: "Nếu Tam thiếu bận, cứ để hắn hết bận đã."
"Không cần quản ta, ta cũng không cần gặp hắn gấp."
Giọng nói nàng bình tĩnh, nghe qua hoàn toàn không chút để ý nào.
Diệp Sở không biết, vành tai nàng vẫn còn ứng hồng, dưới trợ lực của làn da trắng nõn, đặc biệt rõ ràng.
Bạch Anh không vạch trần nàng: "Được, nhị tiểu thư."
Sợ bị người khác phát hiện, Bạch Anh nhanh chóng rời khỏi phòng Diệp Sở.
Trên bàn đặt một chén sứ màu trắng, vừa lúc ánh mặt trời ngoài cửa sổ lọt vào, trên vành chén có một tầng ánh sáng nhạt.
Diệp Sở nhìn chén canh, lại không hề có ý muốn uống.
Hôm nay lại không chờ được.
Nàng nhíu mày.
Tại sao lại cảm thấy có chút bực bội kia chứ.
Bạch Anh lấy lý do muốn mua đồ, rời khỏi Diệp Công Quán.
Nàng làm việc cẩn thận, vẫn luôn để ý đến hoàn cảnh xung quanh, ngồi xe kéo tới đường Brown.
Xác nhận đằng sau lưng không có ai theo dõi, Bạch Anh tiến vào một quán nhỏ.
Quán nhỏ này là một điểm tình báo của Lục Hoài.
Bạch Anh đi đến một căn phòng, bên trong có đặt một điện thoại màu đen, nàng bát một dãy số đến Đốc Quân phủ Nam Kinh.
Bên kia có người nhận, nghe lời Bạch Anh giao cho, đi gọi Lục Hoài đến.
Chỉ chốc lát sau, Lục Hoài tới.
Lục Hoài: "Chuyện gì?"
Bạch Anh nghiêm túc bẩm báo: "Ta đã truyền lời cho nhị tiểu thư rồi.."
Bây giờ Bạch Anh là Diệp Sở người, cho nên nàng ở trước mặt Lục Hoài cũng gọi Diệp Sở là nhị tiểu thư. Bạch Anh chỉ nói cho Lục Hoài một chút chuyện về Diệp Sở.
Lục Hoài hỏi: "Nàng thế nào?"
Bạch Anh lại nói: "Nhị tiểu thư biết ngài không thể tới, nàng rất thất vọng."
"Nàng bảo cứ để ngài bận chuyện của ngài, không cần quản nàng."
Lục Hoài chợt cười.
Kẻ lừa đảo khẩu thị tâm phi*.
*khẩu thị tâm phi: Nói một đằng nghĩ một nẻo.
* * *
Trong phòng cực kỳ an tĩnh, điện thoại màu đen đột nhiên vang lên, cắt ngang qua không gian an tĩnh
Giang tiên sinh chậm rãi bước tới, cầm lấy microphone, đặt ở bên tai.
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói: "Giang, đã lâu không gặp."
Âm thanh quen thuộc đi vào tai của Giang tiên sinh, hắn biết người kia là ai.
Người này bạn tốt nhiều năm của Giang tiên sinh, Giang tiên sinh cũng nhận lời ủy thác của người này mới đến Thượng Hải, chăm sóc Diệp gia.
Giang tiên sinh: "Bây giờ ngươi muốn làm gì?"
Giang tiên sinh biết người này sẽ không chủ động tới tìm hắn, lần này gọi điện thoại tới, nhất định là muốn hỏi tình hình ở Diệp gia.
Người nọ: "Ta ở Nam Xương, Diệp gia sao rồi?"
Giang tiên sinh: "Bọn họ sống rất tốt."
Người nọ trầm mặc vài giây, cũng không nói gì.
Bên kia điện thoại là một mảnh an tĩnh, giống như có thể nghe thấy tiếng thở chậm chạp của người nọ.
Giang tiên sinh hiểu tâm tư của người nọ với Diệp gia, nghe thấy lời mình nói, người nọ có lẽ đã yên tâm.
Giang tiên sinh: "Diệp Sở nàng đã trưởng thành, rất thông minh, còn biết dùng súng."
Mấy ngày trước đây, Giang tiên sinh cũng có mặt ở khách sạn Kim Môn. Khi đó, thân phận của hắn là Hạ Tuân.
Giang tiên sinh tận mắt nhìn thấy Diệp Sở cầm súng, ánh mắt lạnh băng. Ở thời khắc khẩn cấp như vậy, nàng cũng không hoảng loạn.
Diệp Sở như vậy, Giang tiên sinh mới thấy lần đầu.
Đầu bên kia điện thoại, người nọ chợt cười một tiếng.
Tựa hồ người nọ cũng không đoán được Diệp Sở biết dùng súng.
"Diệp Sở có thể bảo hộ chính mình, ta sẽ luôn nhìn nàng." Giang tiên sinh nói: "Đúng rồi, Tam thiếu cũng sẽ che chở cho nàng."
Lúc trước, Lục Hoài hoài nghi hắn tới gần Diệp Sở là dị tâm, liền cảnh cáo hắn một lần.
Sau này, Giang tiên sinh cùng Lục Hoài nhiều lần giao thủ, hắn có thể nhìn ra được, Lục Hoài cực kỳ quan tâm Diệp Sở.
Giọng nói của người nọ hơi dừng chút: "Lục gia Tam thiếu? Con trai Lục Tông Đình?"
Giang tiên sinh: "Đúng vậy."
Người nọ có chút không yên tâm: "Ngươi chú ý nhiều một chút, xem hắn có tâm tư gì."
Giọng nói bên đầu kia điện thoại mang theo lo lắng khó thấy.
Giang tiên sinh biết Diệp gia rất quan trọng với người nọ, hắn mở miệng: "Ta biết rồi."
Gác điện thoại, Giang tiên sinh không khỏi trầm tư.
Gần đây hắn phát hiện Diệp Sở đi tới Hàn Tháp Tự vài lần.
Tuy nói Hàn Tháp Tự là ngôi chùa nổi danh ở Thượng Hải, nơi đó hương khói tràn đầy, rất nhiều danh viện thiên kim đều đi đến đó dâng hương cầu phúc.
Nhưng khi đặt chuyện này lên người Diệp Sở, Giang tiên sinh sẽ cân nhắc một chút.
Hắn vẫn cảm thấy Diệp Sở sẽ không vô duyên vô cớ đến đó.
Vì thế, Giang tiên sinh nhanh chóng tìm người đi điều tra một phen.
Người Ám Các nói cho Giang tiên sinh, phương trượng Hàn Tháp Tự có vài phần cổ quái.
Nhưng bọn họ không thể tra ra bối cảnh của phương trượng, chỉ biết hắn đến Hàn Tháp Tự mấy năm trước. Bắt đầu làm tiểu sa di*, bước từng bước đi lên.
*sa di (沙弥) theo mình tra ra thì giống với chú tiểu trong chùa bên mình.
Còn chuyện khác thì không biết.
Nhìn từ bên ngoài, bối cảnh của phương trượng cực kỳ sạch sẽ, giống như một trang giấy trắng.
Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận lại, dường như có người cố tình xóa bỏ bối cảnh của phương trượng.
Bối cảnh phương trượng càng đơn giản, càng làm người ta nghi ngờ.
Giang tiên sinh không khỏi hoài nghi, người muốn che giấu thân phận của phương trượng rốt cuộc là ai? Vì sao người nọ phải làm như vậy?
Hắn là một thành viên của Ám Các, tạm thời không cần làm nhiệm vụ, đi điều tra Hàn Tháp Tự.
Sau đó, hắn biết được một chuyện.
Giang tiên sinh quyết định đem chuyện này nói cho Diệp Sở.
Trên trời vừa hạ xuống một cơn mưa, trên mặt đất có chút ẩm ướt. Không khí rất trong lành, trong không gian tràn ngập hương vị của cây cỏ.
Giang tiên sinh chậm rãi đi trên đường, hắn mặc một bộ tây trang tối màu, chất vải rất tốt, nhìn rất phẳng phiu, không hề có một nếp nhăn.
Trong hẻm nhỏ này cũng không có người nào, không gian im ắng, mọi âm thanh dường như cũng rủ nhau kéo khỏi đây.
Giang tiên sinh đi xuyên qua hẻm nhỏ an tĩnh, đi trên con đường lớn.
Trên đường phố rộng lớn cũng trở nên nhộn nhịp hơn, ầm ĩ hơn một chút.
Phía trước chính Quốc Thái Tuồng Viện, Giang tiên sinh biết mấy hôm nay Diệp Sở sẽ thường xuyên đến đây.
Không lâu nữa vở kịch nói của Trung Học Tín Lễ sẽ kéo màn, đồng học của Diệp Sở cũng tham gia, gần đây vẫn luôn luyện tập.
Lúc Diệp Sở có thời gian rảnh, sẽ đến xem các nàng luyện tập.
Giang tiên sinh đi vào rạp hát, bây giờ rạp hát không hoạt động, ở cửa không có nhiều người, rất quạnh quẽ.
Hắn nhanh chóng đi vào.
Bên trong rạp hát hoàn toàn im ắng, vừa đi vừa nhìn xung quanh, giống như một không gian vô hạn.
Học sinh của Trung Học Tín Lễ đứng trên sân khấu, bọn họ nói ra những lời thoại. Rạp hát này rất lớn, từng thanh âm dường như cũng trở nên xa xôi hơn.
Ánh sáng hơi mờ, Giang tiên sinh tùy ý liếc mắt vài lần, ánh mắt đặt ở một nơi nào đó.
Giang tiên sinh bước chậm lại.
Ở thính phòng có một người ngồi đó.
Thân hình của nàng mảnh mai, mái tóc dài đen nhánh tản trên vai, khí chất thanh lãnh.
Giang tiên sinh biết, nàng là Diệp Sở.
Khóe miệng Diệp Sở tựa hồ mang theo một ý cười, cả người mang theo vẻ an tĩnh.
Nhưng Giang tiên sinh hiểu, Diệp Sở có rất nhiều bí mật.
Con người thật sự của nàng khác với hiện tại.
Bất kể là khi chạy thoát khỏi tay của Kiều Lục, hay là khi rút súng bắn người vào mấy hôm trước.
Diệp Sở lúc đó, bình tĩnh, thong dong, đáy mắt không hề có sự sợ hãi.
Giang tiên sinh chợt cười.
Hắn có chút chờ mong, Diệp Sở còn bao nhiêu thứ chưa để lộ ra ánh sáng.
Tầm mắt Giang tiên sinh lướt qua Diệp Sở, nàng nhìn sân khấu, ánh mắt chuyên chú, nhìn rất nghiêm túc.
Giang tiên sinh nghĩ, nếu bây giờ đi đến nói chuyện với nàng, có lẽ là sẽ quấy rầy nàng.
Không bằng chờ ở ngoài trước, đến khi Diệp Sở bước ra lại nói chuyện này với nàng.
Nghĩ đến đây, Giang tiên sinh thu hồi tầm mắt, hắn xoay người đi ra ngoài.
Buocs chân nhẹ nhàng chậm chạp như một cơn gió nhẹ, nhàn nhạt mà lướt qua, không hề quấy nhiễu một ai.
Người trong rạp hát không phát hiện, vừa rồi đã có người tới đây.
Một lát sau, buổi luyện tập của Nghiêm Mạn Mạn cùng Phó Điềm Điềm kết thúc, Diệp Sở cười đứng lên, đi về phía các nàng.
Sau khi nói vài câu với các nàng, Diệp Sở nói tạm biệt với họ. Sau đó rời khỏi rạp hát.
Sắc trời cũng sắp tới, ánh mặt trời cũng đậm màu hơn vài phần.
Diệp Sở bước đi, chuẩn bị về nhà.
Giang tiên sinh vẫn đứng chờ ở bên ngoài rạp hát, vừa thấy Diệp Sở đi ra, hắn cười cười, nhấc chân theo đi lên.
Tính cảnh giác của Diệp Sở luôn rất cao, nàng nhận ra có người đi sau, mày hơi nhíu lại.
Giang tiên sinh cũng không có ý che dấu hành tung, hắn muốn Diệp Sở nhận ra mình.
Lúc này, một thanh âm ôn hòa vang lên phía sau Diệp Sở.
"Diệp Sở."
Diệp Sở nhận ra giọng nói của người này, nàng dừng bước xoay người nhìn qua.
Là Giang tiên sinh.
Có lẽ hắn lo lắng nàng không nhận ra, Giang tiên sinh vẫn dịch dung như lần trước.
Diệp Sở cực kỳ cảnh giác: "Giang tiên sinh, có chuyện gì sao?"
Không biết hắn muốn tìm nàng có chuyện gì.
Ngữ khí Giang tiên sinh lịch sự văn nhã: "Có chuyện muốn nói với ngươi, không cần khẩn trương như vậy."
Giang tiên sinh biết Diệp Sở vẫn luôn phòng bị với hắn. Nếu hắn nói thẳng chuyện liên quan đến Hàn Tháp Tự, có vẻ như Diệp Sở sẽ không tin lời hắn.
Diệp Sở cũng không trả lời.
Lần đầu gặp mặt, Giang tiên sinh cũng đã nói câu như vậy. Sau đó, hắn đặt dao lên cổ của nàng, để nàng đi nói chuyện phiếm với hắn.
A, thật là khiến người khác nhớ mãi không quên.
Diệp Sở nhàn nhạt nói một câu: "Ta cùng Giang tiên sinh không có gì để nói."
Diệp Sở xoay người, nhanh chóng đi về phía trước.
Diệp Sở lãnh đạm như vậy, động tác của Giang tiên sinh cứng lại, nhưng hắn nhanh chóng đi theo.
Trên đường có tốp năm tốp ba người đi kẻ lại, bọn họ bước vội vàng.
Giang tiên sinh chậm rãi bước lên, đi song song với Diệp Sở.
Giang tiên sinh hơi nghiêng đầu, nhìn Diệp Sở một cái, thanh âm mang theo ý xin lỗi.
"Lần đầu gặp mặt, ta quá mức lỗ mãng. Hy vọng ngươi có thể buông cảnh giác."
Từ trước đến nay hắn đều không hiểu cách chung đụng cùng với nữ sinh. Lần đầu gặp mặt Diệp Sở, đã dùng cách thức không thỏa đáng.
Diệp Sở nhìn về phía trước: "Giang tiên sinh muốn làm gì?"
Giang tiên sinh mở miệng: "Mấy ngày gần đây vì sao ngươi đi đến Hàn Tháp Tự?"
Ánh mắt Diệp Sở hơi rụt lại, nàng biết bản lĩnh của Giang tiên sinh, hắn muốn biết chuyện này cũng không khó.
Bất quá, Diệp Sở không thích người khác tìm hiểu tin tức của nàng. Huống hồ, bất kể là nàng làm gì, đều không liên quan đến Giang tiên sinh.
Ngữ khí Diệp Sở lãnh đạm: "Đây là ta.."
Giang tiên sinh cười: "Riêng tư."
Mỗi lần hắn hỏi đến những chuyện như vậy, Diệp Sở đều sẽ dùng những cách thức giống nhau mà trả lời.
Giang tiên sinh hiểu, tính cảnh giác của Diệp Sở rất cao, hắn không thân không quen với Diệp Sở. Diệp Sở nói như vậy, cũng không hiếm lạ.
Lúc này, Diệp Sở mới nhìn Giang tiên sinh một cái: "Nếu Giang tiên sinh đã hiểu, cần gì phải hỏi nhiều?"
Giang tiên sinh lại nói: "Để ta đoán xem, ngươi có hứng thú với Hàn Tháp Tự, muốn biết bí mật của phương trượng."
Trong lòng Diệp Sở căng thẳng.
Chỉ dựa vào việc nàng đến Hàn Tháp Tự vài lần, Giang tiên sinh đã đoán ra mục đích của nàng. Xem ra tâm tư của Giang tiên sinh rất kín đáo.
Nhưng gương mặt Diệp Sở không đổi sắc, người khác không nhìn ra cảm xúc của nàng.
Lúc này, bên tai nàng lại vang lên giọng nói ôn hòa của Giang tiên sinh: "Ta đã nói muốn giúp ngươi là lời nghiêm túc."
Giang tiên sinh có ý là, Diệp Sở không cần quá đề phòng hắn.
Diệp Sở trầm tư, Lục Hoài đã nói qua Giang tiên sinh không có ác ý. Trước mắt Lục Hoài và Ám Các đã có quan hệ hợp tác. Hơn nữa chuyện của Thượng Yên cũng là do Giang tiên sinh điều tra ra.
Giang tiên sinh có thể tin tưởng.
Giang tiên sinh: "Ta tra ra được chuyện của phương trượng, ngươi muốn đi xem cùng ta không?"
Sau khi nói xong, Giang tiên sinh đi về phía trước.
Hắn biết, Diệp Sở là người thông minh. Diệp Sở nhiều lần đi Hàn Tháp Tự, nhất định là muốn đưa chuyện của phương trượng hiểu rõ ràng.
Nếu hắn có thể giúp nàng, lại không có ác ý, Diệp Sở không cần phải bỏ cơ hội này.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, Diệp Sở vẫn biết.
Xe của Giang tiên sinh dừng ở ven đường, hắn ngồi trong xe, chờ Diệp Sở đi tới.
Một lát sau, ngoài xe vang lên tiếng bước chân.
Giang tiên sinh cười.
Sau đó, cửa xe mở ra, Diệp Sở hơi cúi người, ngồi ở ghế sau.
Diệp Sở liếc Giang tiên sinh một cái: "Giang tiên sinh, xuất phát thôi."
Dừng một chút, Diệp Sở lại mở miệng: "Vừa rồi ta đã gọi điện thoại cho Tam thiếu."
"Nếu ta có chuyện gì, ngươi không thể phủ sạch quan hệ đâu."
Ý cười bên môi Giang tiên sinh càng lớn.
Hai người họ đúng là không có chuyện gì gạt đối phương.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường Tết Nguyên Đán
Lục Hoài: Ngươi không vui vẻ?
Diệp Sở: Không có, ngươi nhìn từ đâu ra vậy?
Lục Hoài: Yên tâm, ta sẽ bồi thường cho ngươi thật tốt.
Diệp Sở: Không.. Không cần.
Lục Hoài: Hôn môi, ôm, vẫn là.. để tự ngươi chọn.