Ngữ khí Tô Minh Triết mang theo một tia châm chọc: "Tam thiếu thật là thần thông quản đại. Nói như vậy là ngươi đã biết, chuyện vừa xảy ra nửa giờ trước ở khách sạn Kim Môn."
Vừa rồi rõ ràng Diệp Sở cũng không nói gì, Lục Hoài vậy mà đã biết Tô Minh Triết muốn tìm hắn.
Chuyện hôm nay, vì sao Lục Hoài lại biết nhanh như vậy?
Lục Hoài không phủ nhận: "Thật sự là ta có phái người bảo vệ Diệp Sở."
Lục Hoài đưa cho Diệp Sở nhóm ám vệ kia hành tung cực kỳ bí ẩn, người khác sẽ không phát hiện sự tồn tại của họ.
Huống chi, lúc ấy Tô Minh Triết đang ở trong hiểm cảnh, lại thêm bảo vệ Diệp Sở, làm sao có thể phân thân mà suy nghĩ.
Tô Minh Triết nheo mắt: "Tam thiếu đã sớm đã biết Diệp Sở biết dùng súng, sao ngươi biết được?"
Việc hắn tức giận, Diệp Sở biết dùng súng, Lục Hoài vậy mà biết sớm hơn hắn.
Lục Hoài cười: "Bởi vì thương pháp của nàng là do ta dạy."
Tô Minh Triết nâng cao giọng: "Ngươi dạy thế nào chứ?"
Tuy hắn hiểu rõ tính tình của Lục Hoài, nhưng vẫn còn lòng cảnh giác. Ai biết được Lục Hoài có lén lút tiếp xúc thân mật với nàng hay không chứ?
Ngữ khí Lục Hoài đạm nhiên: "Bắn súng thôi, ngươi nghĩ ta dạy thế nào?"
Tô Minh Triết càng tức giận: "Ngươi.."
Lục Hoài chỉ có thể bổ sung thêm một câu: "Không có tiếp xúc, tuyệt đối chưa từng có."
Những lần tiếp xúc trước chỉ là có lẽ có. (Dã Miêu: Lươn lẹo)
Tô Minh Triết miễn cưỡng mà bình phục cảm xúc.
Lục Hoài trấn định cực kỳ: "Tô Minh Triết, biểu hiện hôm nay của nàng rất tốt."
Tô Minh Triết có chút tức giận: "Nàng chỉ là một nữ sinh, sao ngươi lại dạy nàng dùng súng?"
Từ trước đến nay, Tô Minh Triết luôn để tâm đến Diệp Sở, hắn cũng không muốn để Diệp Sở phải tiếp xúc với những chuyện nguy hiểm.
Giọng nói của Lục Hoài lạnh đi vài phần: "Hành động bảo vệ không biết khống chế cũng là một loại thương tổn."
Tô Minh Triết ngẩn ra một lúc, suy nghĩ của hắn bị Lục Hoài nói trúng, không trả lời.
Lục Hoài tiếp tục nói: "Tô Minh Triết, người có lòng tin mình sẽ bảo vệ được nàng suốt đời hay không?"
Tô Minh Triết trầm mặc. Trong lòng hắn đã hiểu rõ ý của Lục Hoài.
Lục Hoài: "Ta nói rồi, ta sẽ bảo hộ Diệp Sở."
Hắn nói từng câu từng chữ rõ ràng, thái độ cực kỳ nghiêm túc. Thanh tuyến trầm thấp, khiến người khác tin phục.
"Nếu Diệp Sở gặp phải nguy hiểm thật sự, ta hy vọng nàng có năng lực tự bảo vệ mình."
"Tựa như hôm nay như vậy."
"..."
Tâm tư của Lục Hoài, Tô Minh Triết nghe được rõ.
Nếu Diệp Sở chỉ được bao bọc kỹ lưỡng, lại không hề hay biết gì với nguy hiểm bên ngoài. Sau này rời khỏi nhà, nàng nhất định không thể bảo vệ bản thân.
Tô Minh Triết nhìn thoáng qua Diệp Sở, khuôn mặt nàng mỹ lệ, ngũ quan tinh xảo. So với trước đã trưởng thành không ít.
Rất nhanh thôi sẽ đến sinh nhật 17 tuổi của nàng, có lẽ đã đến lúc nàng nên có suy nghĩ của riêng nàng rồi.
Nếu họ vẫn luôn bảo vệ Diệp Sở như thế, nàng vấp ngã, làm sao có thể tự đứng lên được?
Thật ra đời trước, người Diệp gia cũng có thái độ này. Mà sau khi Diệp gia suy tàn, Diệp Sở mới thật sự trưởng thành.
Diệp Sở đứng bên cạnh, nhìn thấy Tô Minh Triết trầm mặc hồi lâu. Tuy không nghe thấy Lục Hoài nói gì ở đầu bên kia. Nhưng nàng biết rằng, hắn đã thuyết phục được biểu ca.
Cơ thể căng chặt của Diệp Sở cuối cùng cũng buông lỏng.
Tô Minh Triết: "Tam thiếu có thể nói rõ hơn được không?"
Bởi vì Diệp Sở đang ở đây, hắn không thể trực tiếp hỏi Lục Hoài.
Tô Minh Triết hiểu, Lục Hoài có thể vì Diệp Sở làm đến bước này, nhất định không đơn giản vì nàng đã cứu hắn một mạng.
Lúc này, Lục Hoài cũng không nói dối Tô Minh Triết.
Thanh tuyến Lục Hoài trầm ổn: "Ta có ý với Diệp Sở, nhưng trước mắt nàng không biết."
Khóe môi Tô Minh Triết cong lên: "Vậy là tốt nhất, nàng không cần biết nhiều như vậy."
Trước khi Tô Minh Triết chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với Lục Hoài, hắn sẽ không để cho Lục Hoài tận dụng một chút cơ hội nào.
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Mấy ngày này Bến Thượng Hải rất loạn, đã lâu rồi ta chưa gặp Diệp Sở."
Tô Minh Triết buông lỏng.
Diệp Sở nói không sai, Lục Hoài bận rộn, hắn không có tới tìm nàng.
Lục Hoài: "Sinh nhật 17 tuổi của Diệp Sở sắp tới rồi. Ta lại không thể gặp nàng, ngươi đến chỗ của ta lấy một phần lễ được không?"
Nhận ra Tô Minh Triết đã mất đi địch ý, Lục Hoài không đổi sắc mặt mà đưa ra một yêu cầu.
Có chuyện hắn không thể làm ở bên ngoài, lần sau cũng có thể nhớ đến Tô Minh Triết hỗ trợ.
Tô Minh Triết không cự tuyệt: "Có thể."
Lục Hoài: "Còn có, nếu người của Diệp gia phát hiện nàng biết dùng súng.."
Tô Minh Triết không nghĩ ngợi: "Ta sẽ nói là ta dạy nàng."
Tuy nói trong lòng của họ có khúc mắc, nhưng không khí giữa hai người họ cũng không còn khẩn trương như trước nữa, nhìn qua như hai bằng hữu nói chuyện phiếm.
Lục Hoài: "Hạ Tuân là bằng hữu của ngươi?"
Ngữ khí của hắn bất chợt nghiêm túc lên.
Tô Minh Triết ngẩn ra: "Chúng ta có quen biết ở Hoa Thương hội, có vài chuyện làm ăn qua lại."
Lục Hoài nghiêm túc: "Có người muốn động tay đến Hoa Thườn hội, ngày sau ngươi cẩn thận một chút."
Tô Minh Triết: "Cảm ơn Tam thiếu."
Nếu Tô Minh Triết đã tin tưởng hắn, Lục Hoài hành động của Lục Hoài cũng không còn kiềm chế như trước nữa.
Lục Hoài chậm rãi mở miệng: "Ta muốn nói vài câu với Diệp Sở."
Tô Minh Triết nhìn Diệp Sở. Điều kỳ quái là, bây giờ hắn cũng không kháng cự chuyện này như trước nữa.
Hắn dùng mắt ra hiệu, bảo nàng đi tới nhận điện thoại.
Diệp Sở đi qua, nhận lấy điện thoại ngay trước mặt Tô Minh Triết. Ở đây còn có người, bọn họ không thể để lộ ra dấu vết.
Thanh âm của Diệp Sở nhu hòa, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng.
"Tam thiếu."
Lục Hoài cười một tiếng: "Ừm, Diệp Sở."
Diệp Sở nói rất nghiêm túc: "Cảm ơn Tâm thiếu đã hỗ trợ hôm nay."
"Không cần." Lục Hoài biết Diệp Sở đang nói cho Tô Minh Triết nghe. Chỉ là, bây giờ hắn còn có chuyện quan trọng hơn.
Lục Hoài hỏi: "Nhân tiện, mấy ngày nữa nàng có muốn uống canh nấu trong phòng bếp nhỏ của Diệp gia hay không?"
Đây là Lục Hoài mời, lần trước gặp mặt cũng chưa nói cái gì, vừa lúc để qua mấy ngày rồi nói.
Bên tai Diệp Sở nóng lên, tay nàng nắm chặt microphone, chần chờ một chút.
Diệp Sở mở miệng: "Được."
Diệp Sở không để lộ sắc mặt, nhưng ý cười bên miệng của nàng tăng lên.
Tô Minh Triết luôn nhìn chằm chằm, hắn nhận ra cảm xúc của Diệp Sở có thay đổi, cũng không nói gì thêm.
Cuộc điện thoại này rất ngắn, hai người vẫn chưa hẹn thời gian. Nếu Lục Hoài muốn tới hoặc kế hoạch phát sinh vấn đề, Bách Anh sẽ đến đưa tin cho Diệp Sở.
Sau khi gác điện thoại, hai người đi một chuyến đến bách hóa.
Trong trận đấu súng ở khách sạn Kim Môn, quần áo đều bị tổn hại khác nhau, không thể để người Diệp gia nhìn ra.
Tô Minh Triết đưa Diệp Sở đi mua bộ quần áo mới
Sau đó, Tô Minh Triết mới lái xe đi tới Diệp Công Quán.
Quần áo có thể đổi, nhưng vết thương trên mặt không dấu được.
Tô Lan vừa nhìn thấy Diệp Sở đã cảm thấy đau lòng. Bọn họ đi ra ngoài ăn một bữa cơm trưa thôi, sao lại thành như vậy?
Tô Minh Triết chỉ nói Diệp Sở không cẩn thận bị ngã, va chạm một chút nên khiến bên má bị thương.
Tô Lan nửa tin nửa ngờ, nhưng bà rất tin tưởng Tô Minh Triết, sẽ không hoài nghi hắn đang nói dối bà.
Chuyện đọ súng đã bị Lục Hoài áp xuống, giới báo chí ở Bến Thượng Hải không ai dám đưa tin.
Bọn họ lại quay lại những ngày thắng như trước, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh
* * *
Gần nhất, đã xảy ra khá nhiều chuyện.
Lục Hoài xâu chuỗi từng chuyện. Lại với nhau, hắn nhận thấy được có người muốn xuống tay với Hoa Thương hội.
Hắn chắc rằng, người vươn tay phía sau màn là người đang ẩn nấp ở Bến Thượng Hải, Mạc Thanh Hàn.
Lần trước đó, cuộc tụ hội ở Thượng Công Quán có người bị ám sát. Cho tới nay, phòng tuần bộ vẫn chưa tra ra hung thủ.
Không nghĩ tới, Mạc Thanh Hàn chỉ an phận vài ngày, lại bắt đầu động thủ.
Chuyện Hạ Tuân và Tô Minh Triết bị ám sát, có lẽ cũng là do Mạc Thanh Hàn giở trò quỷ.
Bối cảnh hai người này không tầm thường, Mạc Thanh Hàn lại không hề kiêng kỵ. Chứng tỏ đằng sau lưng hắn ta có một thế lực lớn hơn chống lưng.
Nếu hắn ta không để bối cảnh của Hạ Tuân cùng Tô Minh Triết vào mắt, khi chuyện ám sát này thất bại, hắn ta sẽ tìm một mục tiêu mới.
Mà mục tiêu chắc chắn là thành viên của Hoa Thương hội.
Mạc Thanh Hàn muốn động tới Hoa Thương hội sao?
Chuyện này, Lục Hoài sẽ không để cho hắn ta thành công.
Lục Hoài lập tức đưa lệnh xuống, để thủ hạ nhìn chằm chằm những thành viên Hoa Thương hội, bảo vệ họ khỏi nguy hiểm.
Nếu phát hiện ra kẻ khả nghi, cố gắng dùng toàn bộ sức lực trước khi họ cắn thuốc độc tự vẫn, bắt gọn bọn họ.
* * *
Hôm nay, ánh nắng nhạt nhòa, sắc trời nhanh chóng tối xuống, giống như có chỗ nào đó không bình thường.
Hằng Thông Sa Tràng, Hoàng tiên sinh* có hẹn, địa điểm định ở quán rượu Nga Mi.
*chỗ này bản raw ghi chữ hằng (恒: Héng) và hoàng (黄: Húang).
Hắn là một thành viên của Hoa Thương hội.
Việc làm ăn của Hoàng tiên sinh rất lớn, tất nhiên sẽ có qua lại với rất nhiều nhân sĩ thương giới.
Mấy ngày trước, Hoàng tiên sinh nhận được lời mời, có người muốn cùng hắn hợp tác một chuyện làm ăn.
Lợi nhuận kỳ này rất khả quan, Hoàng tiên sinh là người làm ăn, tất nhiên sẽ nắm chắc cơ hội có được, sẽ không bỏ qua.
Vì tỏ ra thành ý, Hoàng tiên sinh đã tới quán rượu Nga Mi trước hẹn.
Người có hẹn với hắn bây giờ vẫn chưa tới, Hoàng tiên sinh ngồi một mình trong phòng, gọi một bình trà, chờ người kia tới.
Quán rượu Nga Mi giáp với một con đường, trên đường người tới xe đi, vô cùng huyên náo, hơi thở khói lửa rất nồng.
Hoàng tiên sinh nhăn chặt mày, đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Những âm thanh kia bị chặn đứng ngoài cửa sổ, trong phòng cực yên tĩnh.
Bên ngoài hành lang an tĩnh lạ thường.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền tiếng bước chân rất có quy luật, giày da nện lên mặt đất, phát ra từng tiếng nặng nề.
Tiếng bước chân lọt vào trong tai Hoàng tiên sinh, hắn biết người có hẹn với hắn đã tới.
Không biết tại sao, tiếng bước chân càng đến gần, trong lòng Hoàng tiên sinh càng trở nên hoảng loạn, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Hoàng tiên sinh cầm lấy nước trà trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Hoàng tiên sinh sửa sang lại quần áo của mình một chút, lên tiếng.
Cửa phòng bị đẩy ra, một nam nhân mặc tây trang màu đen bước vào.
Hoàng tiên sinh lập tức lộ ra một nụ cười, đứng dậy, muốn chào hỏi người kia.
Nhưng là phản ứng của người nọ rất kỳ quái, khuôn mặt của hắn trước sau đều lạnh nhạt.
Hoàng tiên sinh tươi cười trên mặt hơi cứng lại, nhưng hắn lại khôi phục dáng vẻ lại như thường rất nhanh.
Người nọ xoay người đóng cửa lại, nhẹ nhàng khéo khóa trên cửa.
Theo tiếng vang của khóa cửa, không khí gần ngập tràn hơi thở của chết chóc
Hắn là một sát thủ, lấy chuyện làm ăn làm một cái cớ, mục đích là ám sát Hoàng tiên sinh.
Sát thủ lấy từ trong người ra một khẩu súng, trực tiếp nhắm vào Hoàng tiên sinh, sắc mặt trấn định.
Trong nháy mắt Hoàng tiên sinh trở nên luống cuống, hai chân nhũn ra, không nhúc nhích đứng tại chỗ.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa đột nhiên phát ra những tiếng động rất lớn, cửa phòng bị người khác đá văng ra.
Có người xông vào phòng!
Sát thủ tuy nghe được động tĩnh, nhưng vẫn là nắm chặt súng, lập tức bóp cò.
Người vừa tới đá bay khẩu súng đi, muốn ngăn cản hành vi của hắn ta.
Tiếng súng vang lên!
Viên đạn bắn lên trời, khảm vào mặt tường bên cạnh.
Súng của tên sát thủ có ống giảm thanh. Tiếng súng nổ hoàn toàn bị dấu đi.
Hành động của tên sát thủ dừng một giây, nhanh chóng cầm súng chĩa thẳng vào Hoàng tiên sinh.
Người vừa tới đâm thẳng vào tên sát thủ, cướp súng của tên sát thủ.
Người vừa tới nhìn Hoàng tiên sinh, hô lớn một tiếng: "Đi mau!"
Sát thủ bị người vây khốn, bọn họ nhanh chóng đánh tới, mỗi chiêu đều tàn nhẫn, không chừa chỗ thoát.
Nghe thấy câu kia, Hoàng tiên sinh lập tức bước nhanh ra cửa sổ.
Bây giờ họ đang ở lầu hai, nếu là từ đây nhảy xuống, nếu may mắn, còn có thể giữ được một cái mạng.
Lúc Hoàng tiên sinh mở ra cửa sổ, mấy viên đạn bắn về phía hắn.
Không nghĩ đến rằng người muốn giết hắn lại chuẩn bị cả hai phía, bên ngoài cũng có sát thủ đang chờ hắn.
Hai phe đang đấu nhau, một bên muốn giết hắn, một bên muốn bảo vệ hắn.
Một viên đạn bắn vào bụng của Hoàng tiên sinh, nhưng vẫn chưa bắn vào nơi nguy hiểm.
Hoàng tiên sinh cắn răng một cái, từ lầu hai nhảy xuống.
Phía dưới hắn có một vật đỡ, cho hắn thời gian giảm xóc.
Khi Hoàng tiên sinh vừa nhảy xuống mặt đất, hắn trực tiếp bất tỉnh.
Không bao lâu, bệnh viện phái xe cứu thương đến, đưa Hoàng tiên sinh bệnh viện gần nhất.
* * *
Bệnh viện Giáo Hội.
Xung quanh luôn truyền đến mùi thuốc khử trùng, cực kỳ gay mũi.
Vách tường, trần nhà, thậm chí nền đất cũng là màu trắng, màu trắng che đậy hết thảy làm người ta cảm thấy vô lực.
Nơi đăng ký có một hàng thật dài, bác sĩ và hộ sĩ đều mặc áo blouse trắng, đi ngang qua những người bệnh.
Người bệnh tới tới lui lui, bác sĩ vội vàng bước đi.
Lúc các hộ sĩ đang nói chuyện, các nàng lúc thì nói chuyện của người bệnh tối hôm qua, một hồi lại nói đến mấy chuyện vặt trong công việc.
Trong những người này, có một gương mặt quen thuộc.
Dung Mộc mặt một trường bào màu trắng, động tác thanh dật, trước sau như một.
Vẻ mặt hắn ta đạm nhiên, khí chất thanh nhã, căn bản không hề giống một người bệnh.
Hôm nay Dung Mộc tới đây, là tới điều tra một phen. Hắn đã hoàn thành chuyện của mình, chuẩn bị rời đi.
Dung Mộc đi qua hành lang, bước chân không nhanh không chậm, tựa như không có chuyện gì có thể khiến hắn bận lòng.
Khi hắn bước đến cuối hành lang, hắn ta nghe được tiếng động ở nơi ngã rẽ.
Vai hộ sĩ tranh thủ chút thời gian trong lúc bận rộn, tùy ý bàn tán chuyện hôm nay.
"Xe cứu thương của chúng ta lại phái đi rồi."
"Lại đã xảy ra chuyện gì? Chỗ nào có người bị thương sao?"
"Hình như một vụ tai nạn đã xảy ra trên đường Marseille."
"..."
Dung Mộc không dừng bước chân, nhưng khi hắn nghe thấy mấy chữ đường Marseille, bước đi lại trở nên thong thả hơn.
Hôm nay, hans ta phái thủ hạ đi giải quyết một người của Hoa Thương hội, địa điểm là trên đường Marseille.
Nếu là người nọ tử vong tại chỗ, bệnh viện sẽ không phái xe cứu thương.
Mà giao toàn quyền cho phòng tuần bộ Tô Giới Pháp.
Chẳng lẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra sao?
Dung Mộc hơi híp mắt, sau đó là thu hồi vẻ mặt, không để lộ ra dù chỉ nửa phần.
Hắn chậm rãi nghiêng đầu, làm bộ lơ đãng nghe, sắc mặt như thường, nhất cử nhất động, cực kỳ bình tĩnh.
Những hộ sĩ đó vẫn còn nói chuyện này, trong đó một người nói.
"Nghe nói hình như người kia có quan hệ với Hoa Thương hội."
Động tác của Dung Mộc cứng lại, không chút để ý mà đi qua. Những hộ sĩ sau khi tán gẫu xong cũng giải tán.
Các nàng nhanh chóng quay về dáng vẻ lúc đầu, bước đi ra ngoài.
Dung Mộc bước vào một chỗ tối.
Hắn ta biết, bệnh nhân vừa rồi nhất định là Hoàng tiên sinh.
Nếu không ám sát thành công, vậy thì hắn ta cũng không ngại tự mình ra tay.
Mấy ngày trước ám sát Hạ Tuân và Tô Minh Triết không thành công. Nếu Hoàng tiên sinh còn sống, tất nhiên sẽ dẫn đến lòng nghi ngờ của người khác.
Cần phải diệt khẩu Hoàng tiên sinh.
Dung Mộc không lộ dấu vết mà đánh giá tình hình xung quanh.
Hắn chú ý một phòng trong đó, chỉ có bác sĩ mới có thể đi vào, nơi đó chuyên dùng để chứa quần áo.
Chờ đến khi bốn phía yên tĩnh, đường đi không có một bóng người, Dung Mộc đến gần phòng đó.
Hắn mở khóa phòng rồi bước vào.
Trong phòng có vài cái giá, trên giá đặt những áo trắng xép chỉnh tề.
Phòng này chuyên môn cung cấp cho nhân viên y tế.
Dung Mộc tìm một chiếc áo blouse trắng, hans ta cởi bỏ trường bào trên người, để qua một bên, mặc áo blouse trắng vào.
Sau khi thay quần áo, vẻ mặt Dung Mộc ôn nhu bình thản, nhìn qua rất giống một bác sĩ chăm sóc bệnh nhân.
Không dễ bị nhận ra, một lát nữa hắn ta sẽ đi lấy mạng một người.
Dung Mộc tùy tay cầm lấy trường bào bên cạnh, đứng ở trước cửa phòng.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, bảo đảm bên ngoài không có người, mới từ trong phòng đi ra.
Hắn tùy ý đi tới một phòng bệnh trước, ném trường bào xuống gầm giường bệnh, sau đó rời đi nhanh chóng.
Trường bào trên người Dùng Mộc, ở Bến Thượng Hải đâu đâu cũng có, không khiến người khác sinh nghi.
Một chiếc xe cứu thương đỗ trước cửa bệnh viện, hộ sĩ đẩy một người vào.
Người nọ chính là người nhảy cửa sổ thoát ra ngoài, Hoàng tiên sinh.
Hắn đang trong trạng thái hôn mê, môi trắng bệch, ý thức không thanh tỉnh.
Viên đạn ở trong bụng Hoàng tiên sinh, miệng vết thương đã nhiễm trùng, cần phải nhanh chóng giải phẫu.
Dung Mộc đeo khẩu trang, làm bộ không chú ý mà đi ngang qua bênh nhân.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt, nội tâm không có một chỗ gợn sóng.
Cùng lúc đó, một chiếc ô tô màu đen đổ trước của bệnh viện.
Cửa xe mở ra, một nam nhân đi xuống tới.
Khuôn mặt hắn lạnh nhạt, mày nhíu lại.
Chính là Lục Hoài.