Tên cai ngục kia uống vài ly rượu, sau đó lập tức rời đi.
Hôm nay hắn ta tới đây để vận chuyển vật tư. Mặc dù có đi một chuyến tới quán rượu nhưng hắn ta cũng nên về sớm mới tốt.
Xe của ngục giam chậm rãi di chuyển, đi về hướng nhà tù Hán Dương ở cuối.
Trong quán rượu, nơi nơi đều ồn ào náo động, tiếng người ở khắp nơi. Ly rượu mà Diệp Sở đã gọi vẫn ở trên mặt bàn, một chút cũng chưa động.
Nàng đứng dậy, cầm theo mini camera quay về khách sạn.
Thời gian còn sớm, khách sạn đã lên đèn, nhiều người còn chưa nghỉ ngơi.
Tuy rằng đây là tòa hắc điếm, nhưng người bên trong đều đã bị ám vệ khống chế, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ nhìn thấy Diệp Sở, cũng chỉ còn thái độ cung kính.
Diệp Sở nhanh chóng quay về phòng của mình.
Diệp Sở tìm một chỗ an toàn, dấu kỹ mini camera vào đó.
Nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm, vừa rồi cai ngục không nói gì nhiều. Nhưng là chuyện nàng muốn biết, toàn bộ đều đã biết rõ ràng.
Nếu Diệp Sở đoán không sai, kế hoạch vượt ngục của họ sẽ diễn ra vào đêm mai hoặc muộn hơn.
Lục Hoài đã nói với nàng, hắn sẽ mang theo các chủ tiền nhiệm của Ám Các ra ngoài.
Diệp Sở biết hắn nhất định sẽ bình an quay về khách sạn. Bọn họ còn muốn quay về Thượng Hải, cùng đấu với Mạc Thanh Hàn.
Kiếp trước, bọn họ cũng đã từng trải qua bao nhiêu gian nan.
Tuy rằng mức độ nguy hiểm khác nhau, nhưng dù bao nhiêu lần cũng đều bị hóa giải.
* * *
Diệp Sở vẫn nhớ được chuyện kiếp trước.
Có một lần, bọn họ muốn đi từ Nam Kinh về Thượng Hải, xe cũng đã dừng lại dưới lầu phủ Đốc Quân.
Lúc đó Lục Hoài có việc, nói với Diệp Sở một tiếng, hai người chia ra về Thượng Hải.
Lúc ô tô đi trên đường, Diệp Sở bị lái xe đuổi về Thượng Hải trước.
Không nghĩ tới, lúc Diệp Sở sắp về đến Thượng Hải, gặp phải thủ hạ của Mạc Thanh Hàn. Đám người kia luôn đuổi theo, thẳng đến lúc giam nàng trong một tòa miếu.
Từ sau khi Diệp Sở cùng Lục Hoài kết hôn, Mạc Thanh Hàn vẫn luôn theo dõi nàng.
Mạc Thanh Hàn phái hai đội ngũ, một nhóm đi bao vây Diệp Sở, một nhóm đuổi giết Lục Hoài.
Đó là một tòa miếu nhỏ, tăng nhân bị người của Mạc Thanh Hàn giết hết. Khắp nơi đều tràn ngập sát ý cùng máu tươi.
Trước khi nổ súng, Mạc Thanh Hàn để cho thủ hạ chuyển lại một câu. Câu này, là nói riêng với Diệp Sở.
Nếu không phải ngươi chọn sai đường, làm sao có thể đi đến tình trạng này.
Miếu không lớn, ám vệ đã chết, hộ vệ bỏ mình. Diệp Sở cô độc một mình đứng đó, mục tiêu trở nên rõ ràng.
Mỗi một người đều cầm lấy súng nhắm vào nàng, họng súng tối đen như tương lai bỏ mạng vì bị giết hại. Gương mặt bọn họ không chút biểu cảm, lạnh lùng đến cùng cực, chuẩn bị bóp cò.
Đối mặt cái chết, Diệp Sở cũng không sợ hãi. Dường như nàng đã dự đoán trước sẽ có ngày này.
Lúc trước đã trải qua chuyện đầy đau đớn như vậy, làm sao nàng còn có thể sợ hãi được nữa.
Diệp Sở nhắm hai mắt lại, vẻ mặt vô cùng trấn định, chờ đợi tiếng súng vang lên.
Nghĩ đến việc trước khi chết cũng không thể gặp lại Lục Hoài.
Diệp Sở đứng thẳng lưng, hơi mím môi. Rất nhanh sau đó, tiếng súng ầm vang liên tục truyền vào tai nàng.
Nhưng trên người nàng không hề cảm thấy chút đau đớn nào. Dường như những viên đạn đó không hề chạm tới nàng.
Diệp Sở chậm rãi mở mắt.
Thủ hạ của Mạc Thanh Hàn đều đã ngã xuống, bọn họ đều bị giết bằng một phát súng.
Nàng nhìn thấy họng súng sau lưng, trượng phu* của nàng đứng ở đó.
*Chồng.
Lục Hoài lạnh lùng, hắn cùng thủ hạ chạy tới, bọn họ cùng giải quyết đám người kia.
Lục Hoài từ Nam Kinh về Thượng Hải, hắn trốn thoát khỏi sự đuổi giết của Lục Hoài.
Sau khi hắn chạy tới, vẫn tận lực bảo vệ nàng.
* * *
Diệp Sở ngừng suy nghĩ, hồi ức cũng dần lùi về sau.
Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đông ở Hán Dương cực kỳ lạnh, nhiệt độ về đêm cũng xuống rất thấp.
Cũng không có gì.
Chỉ là rất nhớ hắn mà thôi.
Một nơi khác, nhà tù Hán Dương.
Không vì biết sao, Lục Hoài giống như cảm thấy được gì đó. Trong bóng đêm, hắn đột nhiên mở mắt.
Lục Hoài không hề ngủ, đầu não của hắn vẫn luôn tỉnh táo.
Bên ngoài cửa sổ kia là trời đêm lạnh giá.
Xung quanh hắn là không khí lạnh thấu xương. Lục Hoài lúc nào cũng nhớ kỹ, đây là nhà tù Hán Dương.
Hắn mang trong người một nhiệm vụ, mỗi giây mỗi phút đều không thể lơ là.
Mỗi đêm ở trong nhà tù Hán Dương, Lục Hoài đều ở nhớ kỹ một cái tên.
Diệp Sở.
Nàng vẫn còn ở trong tòa khách sạn kia, chờ hắn trở về.
Lục Hoài phải nhanh chóng rời khỏi ngục giam.
Hắn đã thuyết phục được Ngụy các chủ, cũng lấy được hồ sơ của Mạc Thanh Hàn. Mọi chuyện cũng đã coi như xong xuôi.
Lục Hoài có vài tên thủ hạ ẩn núp trong ngục giam.
Buổi chiều, Lục Hoài đã thông báo cho bạn họ, kế hoạch sẽ diễn ra vào tối mai.
Lục Hoài nhắm mắt lại, ngủ một lúc.
* * *
Bến Thượng Hải, sảnh ca múa Đại Đô Hội.
Đêm đó, Đại Đô Hội bắt được hai gã bắt cóc. Bọn chúng tập kích Dạ Lai Hương, thậm chí ý đồ mang đi nàng.
Chuyện này xảy ra ở nơi vắng vẻ, không người. Đại Đô Hội không muốn để lộ chuyện ra ngoài, nhanh chóng đè chuyện này xuống.
Vào ban đêm, hai kẻ bắt được đưa đến trước mặt Thẩm Cửu, Thẩm Cửu tự mình thẩm vấn bọn họ
Sau khi để Tần Kiêu đưa Đinh Nguyệt Toàn về nhà. Tào An nhanh chóng gọi người tới, đêm mấy kẻ bắt cóc đang hôn mê mang đi.
Tần Kiêu từ trước đến nay đều biết chừng mực. Không biết tại sao, lần này hắn ta xuống tay nặng như vậy.
Tào An mất một thời gian mới có thể cứu tỉnh hai tên này.
Lúc bọn họ vừa mở mắt, nhận ra mình đang quỳ gối trước mặt đầu lĩnh của Thanh Hội, Thẩm Cửu.
Thanh Hội và Hồng Môn luôn đối đầu, thủy hỏa bất dung.
Bọn họ đều là người của Hồng Môn. Lúc nhìn thấy Thẩm Cửu, trong lòng lập tức có chút run rẩy.
Thẩm Cửu vẫn dùng dáng vẻ lười biếng kia, hắn lười nhác dựa vào lưng ghế, nhìn hai người kia.
Thẩm Cửu rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Hai người kia không dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu.
Thẩm Cửu hơi nghiêng người lên trước, đôi mắt dài nheo lại, ý cười trên khóe môi cũng đã tắt.
"Các ngươi là người của Hồng Môn?"
Tuy rằng Thẩm Cửu nói ra một câu nghi vấn, nhưng lại dùng ngữ khí như đang trần thuật. Dường như hắn đã khẳng định thân phận của bọn họ.
Hai người kia hơ do dự một lát, sau đó thừa nhận.
Nơi này là địa bàn của Thanh Hội, không phải của Hồng Môn.
Nếu như bọn họ nói ra thân phận của mình, không chừng Thẩm Cửu sẽ nể mặt Hồng Môn, thả cho bọn họ một con ngựa.
Thẩm Cửu nhíu mày: "Có phải Kiều Lục phái các ngươi tớ bắt cóc Dạ Lai Hương đúng không?"
Một người trong số đó xe tình hình, tròng mắt chuyển vòng. Lời đến bên miệng của hắn trở thành lý do thoái thác.
Bọn họ không thể khai báo hết, cần phải giữ lại cho mình một phần đường lui.
"Chuyện này không giống Cửu gia tưởng tượng đâu. Là do Dạ Lai Hương hát dễ nghe, Tiên Nhạc cung chỉ muốn đưa Dạ Lai Hương đến hát một bài."
Thẩm Cửu ý vị thâm trường mà "a" một tiếng. Hắn nghiêng người ra phía sau, môi hơi cong lên.
"Phải không? Vậy vết thương trên mặt Dạ Lai Hương từ đâu xuất hiện, thì ra đây là đạo đãi khách của Hồng Môn sao?"
Ngữ khí của Thẩm Cửu đột nhiên trầm xuống, hai người quỳ trên đất cả kinh.
Bọn họ liên tục lắc đầu: "Dạ Lai Hương cho rằng ý đồ của bọn ta không tốt, nàng muốn phản kháng. Thế nên bọn ta mới ngộ thương nàng."
Thẩm Cửu cười lạnh một tiếng: "Tào An."
Tào An: "Dạ, Cửu gia."
"Những người này đả thương Dạ Lai Hương, có phải nên trả giá một chút hay không?"
Ý đồ của Thẩm Cửu cực kỳ rõ ràng, chính là muốn giáo huấn hai tên này.
Tào An lập tức lĩnh mệnh.
Phòng trong không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết heo. Chờ đến khi Thẩm Cửu tùy ý phất tay, âm thanh này mới dừng lại.
Thẩm Cửu không cho là đúng. Những người này gây ra chuyện, sớm nên biết hậu quả.
Thẩm Cửu không để ý gì mà lấy ly trà nhấp một ngụm, ngữ khí hững hờ.
"Kiều Lục giao cho các ngươi việc gì?"
Vừa bị giáo huấn xong, hai tên kia không dám không nhận tội. Không ngờ rằng Thẩm Cửu gia nhìn có vẻ dễ nói chuyện như vậy, kỳ thật không hề có chút thương tiếc nào.
Hai người giúp nhau dấu diếm, cuối cùng lại mở miệng: "Lục gia sai bọn ta đi hủy cổ họng của Dạ Lai Hương, khiến nàng cả đời này không thể ca hát được nữa."
Sau khi nghe xong, Thẩm Cửu im lặng một lúc lâu.
Một lát sau, Thẩm Cửu đột nhiên nói: "Tào An, trói họ lại, ném tới trước cửa Tiên Nhạc cung."
Thẩm Cửu cũng chuẩn bị đưa cho Kiều Lục đưa một phần đại lễ.
Tiên Nhạc cung.
Khách nhân ra ra vào vào ở cửa, cực kỳ náo nhiệt.
Lúc này, có một chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa Tiên Nhạc cung.
Cửa xe mở ra, vài tên nam nhân cao lớn bước xuống
Hai người kia bị bọn họ kéo xuống, hai người đã mất đi ý thức. Không biết sống chết, tay chân đều bị trói lại.
Thẩm Cửu bảo thủ hạ đánh thuốc mê vào hai kẻ kia. Tạm thời họ sẽ không tỉnh lại được.
Người của Thanh Hội ném người trước của Tiên Nhạc cung, sau đó cao giọng la vài câu: "Tiên Nhạc cung giết người."
Hành động của Thanh Hội có chút nặng, nhưng hai người kia vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Hai người bị trói ngã xuống, đầu nghẹo sang một bên, không nhúc nhích.
Cảnh đêm ngày càng sâu, cửa Tiên Nhạc cung thắp sáng đèn. Nơi này cũng là một nơi xa hoa trụy lạc ở Bến Thượng Hải.
Có vài người khách bước tới cửa của Tiên Nhạc cung, nhìn thấy một màn này, nhất thời hoảng sợ.
Bọn họ đều xoay người trở về, không muốn bước vào Tiên Nhạc cung.
Nhưng là, người của Thanh Hội chặn ở cửa. Bọn họ muốn cho những người này nhìn thấy rõ những chuyện này, truyền ra ngoài.
Tin tức Tiên Nhạc cung giết người rất nhanh đã truyền đi xa.
Lúc đầu Tiên Nhạc cung còn đắm chìm trong tiếng nói tiếng cười. Lúc này chỉ còn lại có khủng hoảng.
Kiều Vân Sanh nhận được tin tức, lửa giận bốc lên, đi tới cửa Tiên Nhạc cung.
Nhưng chờ tới khi Kiều Vân Sanh đi tới, người của Thanh Hội đã lên xe rời đi.
Kiều Vân Sanh đứng trong đại sảnh của Tiên Nhạc cung. Bởi vì thiếu khách nhân, Tiên Nhạc cung bây giờ có vẻ trống rỗng.
Kiều Vân Sanh tất nhiên biết đã xảy ra chuyện gì. Về phần ai làm việc này, Kiều Vân Sanh không điều tra cũng có thể đoán ra được.
Kiều Vân Sanh ngồi xuống sofa, ưu nhã mà khẽ đưa chân, đặt tay trên tay vịn, nhẹ nhàng gõ nhịp.
Kiều Vân Sanh nhìn qua cũng không có tức giận, ngược lại hắn ta cười cười: "Lại là Thẩm Cửu."
Chẳng qua lần này có thêm một người, Tần Kiêu.
Ý cười của Kiều Vân Sanh lạnh như kết băng.
Trong Tiên Nhạc cung truyền ra vài tiếng súng.
Không ai dám đến gần.
* * *
Ngày mới ở nhà tù Hán Dương sắp đến.
Giống với mấy ngày trước, cai ngục đến đưa điểm tâm, thần sắc Lục Hoài thản nhiên, nhìn không có gì khác thường.
Một lát sau, giờ hóng mát tới.
Nhà tù mở cửa, mấy tên tội phạm bên trong ra ngoài.
Bọn họ lại tới khoảng sân lúc trước.
Tội phạm trong nhà tù đều chia bè kết phái, họ đều tự đứng ở cùng một chỗ. Lục Hoài tất nhiên là đứng cùng với Minh gia.
Lục Hoài lơ đãng quét mắt qua nơi này. Tầm mắt của hắn dừng trên một đám người.
Hôm qua, ở trong phòng hồ sơ, Lục Hoài đã xem qua một phần hồ sơ.
Trong đó có một nhóm người bị bỏ tù cùng thời điểm với Mạc Thanh Hàn.
Lục Hoài chỉ vội vàng xem qua mấy chỗ, nhưng tên của họ hắn đã nhớ kĩ.
Hắn yên lặng quan sát. Trong góc kia, có mấy khuôn mặt giống với ảnh chụp trong hồ sơ.
Đám người kia nhìn thì không khác mấy tên tội phạm khác chút nào, nhưng thật ra họ cực kỳ cẩn thận. Bọn họ vẫn luôn chú ý tới động tĩnh xung quanh.
Có một người, bị họ vây ở trong, dường như hắn ta rất quan trọng.
Lục Hoài biết.
Người kia đương nhiên là Mạc Thanh Hàn.
Người của Minh gia hỏi: "Ma mới, ngươi nhìn cái gì đó?"
Giọng nói của Lục Hoài thản nhiên: "Mấy người kia nhìn qua bản lĩnh không nhỏ."
Người của Minh gia cười nhạo một tiếng: "Mạc Thanh Hàn? Lúc ta vừa tới, hắn ta đã là lão đại nơi này."
Lục Hoài không nói.
"Có một đoạn thời gian, tính tình của hắn thay đổi lớn, cái gì cũng không cãi. Minh gia của chúng ta mới lên."
Lục Hoài nheo mắt.
"Chỉ là, làm sao hắn ta có thể so với Minh gia chứ, ngươi đừng động tâm tư gì thì hơn."
Giọng nói Lục Hoài có chút lạnh: "Tất nhiên."
Lục Hoài lợi dụng Minh gia lấy hồ sơ, hắn ta còn có thể có một chút tác dụng. Lúc vượt ngục có khả năng cần đến sự trợ giúp của hắn ta.
Lục Hoài nhìn Mạc Thanh Hàn một cái.
Quả thực như người kia vừa nói. Hắn ta rất ít khi xuất hiện, rất an tĩnh, cũng không mở miệng.
Có lẽ là sợ mình nhiều lời, để lộ ra một chút dấu vết.
Lục Hoài biết rõ lý do Mạc Thanh Hàn trong ngục thay đổi tính tình.
Bởi vì Mạc Thanh Hàn thật sự đã sớm rời khỏi nhà tù Hán Dương, mà người ở đây chỉ là một thế thân.
Nếu là Lục Hoài không đoán sai, Mạc Thanh Hàn vừa mới vào nhà tù Hán Dương không bao lâu đã thu phục được một đám thủ hạ rồi cùng nhau bỏ trốn khỏi nhà tù.
Những người đó nghe theo lệnh của hắn ta, vì hắn ta mà làm việc.
Mà có người giúp Mạc Thanh Hàn vượt ngục, hắn ta đi địa khu Hoa Đông. Thậm chí hiện tại lại đến bến Thượng Hải..
Dù sao, Mạc Thanh Hàn giả ở lại trong ngục giam. Bất kể xảy ra chuyện gì, hắn ta đều có chứng cứ vắng mặt.
Đây cũng có thể nói lên một chuyện, Mạc Thanh Hàn quen biết một người am hiểu cải trang. Hiện tại hắn đang dùng một khuôn mặt khác để ẩn núp ở Bến Thượng Hải.
Là người từ Thiên Tân trở về Thượng Hải để mở một y quán Dung Mộc?
Hay vãn là kẻ khác?
Chờ sau khi Lục Hoài trở về, rất nhanh hắn sẽ biết chân tướng.
Lúc này, có người kêu Lục Hoài một tiếng: "Ma mới, Minh gia gọi ngươi tới."
Gương mặt Lục Hoài không biểu cảm, bước chân thong dong. Hắn đi tới trước mặt Minh gia.
Minh gia tỏ vẻ không để ý mà hỏi: "Hôm qua ngươi tìm tên quái dị kia làm gì?"
Tên quái dị trong miệng hắn là Ngụy các chủ.
Ngụy các chủ làm sát thủ, tất nhiên là muốn che giấu tung tích. Trong nhà tù Hán Dương có giặc cỏ cùng với đào ngục*, không phải nhân sĩ giang hồ thật sự.
*đào ngục: Tội phạm bỏ trốn.
Ngoại trừ thành viên của Ám Các, hiếm có người biết được tên thật của hắn.
Tên có một chữ Tranh.
Lục Hoài là nhìn thấy trong hồ sơ vào ngày hôm qua. Nhưng với một người cẩn thận như Ngụy các chủ, cái tên Ngụy Tranh là thật hay giả, cũng phải để sau này điều tra thêm.
Lục Hoài hơi đờ ra, sắc mặt có chút do dự, cũng không trả lời ngay.
"Minh gia hỏi ngươi, tại sao ngươi không trả lời?" Người đứng bên cạnh nhăn mày lại, nâng cao giọng.
Ánh mắt của Lục Hoài thản nhiên liếc qua hắn ta một cái, nhìn thẳng vào hắn ta.
Người nọ như bị cấm ngôn ngay lập tức. Không biết vì sao, rõ ràng biểu cảm của Lục Hoài chỉ là lạnh nhạt một chút, hắn ta lại cảm thấy như có một áp lực đè lên người.
Người nọ lại nghĩ tới thân thủ lúc trước của Lục Hoài, hắn ta lui về sau một bước, không dám trêu chọc đến Lục Hoài.
Minh gia đứng ở đó, nhìn Lục Hoài, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn ta hình như đã có một chút lòng nghi ngờ với Lục Hoài.
Ngữ khí Lục Hoài kiên định: "Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không thể đẻ người khác biết."
Minh gia giật khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu: "Ta muốn một lời giải thích hợp lý."
Minh gia liếc mắt một cái, mấy người khác lập tức lùi ra sau.
Lục Hoài bước lên, nói bên tai của Minh gia một câu.
Cả nhà ta bị hắn giết, ta muốn giết hắn.
Lục Hoài lùi về, nhìn Minh gia, quan sát vẻ mặt của hắn ta.
Minh gia gặp qua rất nhiều việc, hắn ta cũng không thấy ngạc nhiên.
Minh gia nâng mày: "Đây là lý do ngươi vào nhà tù Hán Dương?"
Minh gia làm một động tác đưa tay qua cổ. Ý hỏi Lục Hoài có phải muốn giết Ngụy các chủ hay không.
Lục Hoài gật đầu: "Xem như vậy đi."
Lục Hoài đi vào đây, quả thật là muốn tới gần Ngụy Tranh. Nhưng chỉ là muốn dẫn hắn ra ngoài mà thôi.
Minh gia suy tư vài giây, tầm mắt của hắn ta chuyển về phía Ngụy Tranh cách đó không xa.
Hắn ta chợt mở miệng: "Cai ngục vẫn luôn nhìn chằm chằm động tĩnh chỗ này. Ngươi có thể động đến hắn ta, nhưng không thể giết hắn ta."
Lục Hoài biết rõ quy định của nhà tù Hán Dương.
Những tội phạm này đều là người hung ác cùng cực, cai ngục ở trên cũng không trách tội lên đầu. Lúc bọn họ đang giám thị, không cho phép có tù phạm tử vong.
Bây giờ là thời gian hóng mát, sân vuông này bị cai ngục nhìn chằm chằm đến sít sao, không tìm nổi một cơ hội xuống tay.
Nhưng nếu tới một nơi cai ngục không thể thấy, vậy chuyện này sẽ khác.
Minh gia hỏi: "Ngươi có cách gì sao?"
Biểu cảm của Minh gia rất chân thành, giống như rất quan tâm tới thủ hạ.
Chẳng qua, Lục Hoài chờ chỉ là một câu này thôi, Minh gia đã vào bẫy của hắn.
Lục Hoài thản nhiên nói: "Chỉ cần tránh khỏi sự giám thị, ta có thể xuống tay."
Minh gia không phủ nhận.
Lục Hoài nói ra mục đích của hắn: "Ta muốn bị giam vào phòng thẩm vấn."
Nhà tù Hán Dương không có mấy chuyện thẩm vấn này.
Cho nên, phòng thẩm vấn ở đây thật ra chỉ là một căn phòng tối đen. Để nhốt tù phạm làm sai quy định.
Đường hầm thông ra bên ngoài cũng ở trong đó.
Minh gia nhướng mày, giống như cảm thấy có chút ý vị.
Lục Hoài: "Ta muốn nhờ Minh gia giúp ta thêm một lần."
Minh gia trầm mặc một lúc lâu.
Minh gia sẽ giúp Lục Hoài. Bởi vì hắn ta rất thích cảm giác được xem người khác chém giết nhau.
Minh gia vốn không thích tên họ Ngụy kia. Nếu Lục Hoài có thể giết hắn ta, chuyện này không thể tốt hơn rồi.
Còn có một nguyên nhân khác.
Tên Lục Hoài này, ngoài mặt thì y lệnh mà làm. Nhưng là Minh gia lại cảm thấy, Lục Hoài rất khó nắm bắt, khiến người khác nhìn không thấu.
Thân thủ của Lục Hoài lại vô cùng tốt, nếu một ngày hắn làm phản.. Minh gia không biết hắn sẽ đối xử với mình như thế nào.
Nếu Lục Hoài đối đầu với Ngụy Tranh, nếu kết quả là lưỡng bại câu thương. Minh gia cũng sẽ rất vui.
"Ta rất coi trọng ngươi." Minh gia ngoài miệng nói nói ra lời dễ nghe, "Chuyện này, ta nhất định sẽ giúp."
Lục Hoài kéo khóe môi: "Đa tạ Minh gia."
Minh gia lườm Ngụy Tranh cách đó không xa, hắn ta nhắc nhở Lục Hoài: "Thời gian hóng mát sắp hết rồi."
Lục Hoài gật đầu, bước về phía Ngụy Tranh.
Minh gia đứng ở phía sau xem diễn, khóe miệng hắn ta hiện lên ý cười.
Hắn ta rất mong chờ dáng vẻ hai người tàn sát của hai người họ.
Một nơi khác, Lục Hoài đứng trước mặt Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh vẫn vân đạm phong khinh* như trước. Hắn biết người này mang theo thiện ý mà đến, trong mắt ít đi sự phòng bị.
*vân đạm phong khinh: Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Lục Hoài nói: "Ngụy Tranh."
Ngụy các chủ sợ run vài giây, nghe lại cái tên này, như có cảm giác đã trải qua mấy đời.
"Ta đã an bày xong."
Vào ngày vượt ngục, Lục Hoài đã thông báo cho Ngụy Tranh tin này.
"Đêm nay vượt ngục, hai người chúng ta phải cùng nhau đi vào phòng thẩm vấn."
Không lâu sau, Lục Hoài lập tức vào chủ đề chính
"Cho nên.."
"Bây giờ chúng ta nên đánh nhau một trận."
Vừa dứt lời, Lục Hoài đã ra tay.