Nơi nơi yên tĩnh đến sợ, gió thổi qua cửa sổ khiến người khác cảm thấy lạnh thấu xương.
Đám cướp nhìn thấy họng súng đen òm, sự sợ hãi lan rộng ra trong lòng họ.
Cả người bọn họ cứng ngắc. Họ chỉ dám đứng im mà không dám cử động.
Mấy người cầm súng này là ai? Sao họ có thể núp trong nơi này, bọn họ hoàng toàn không phát hiện.
Sau một hồi suy tư, sự sợ hãi trong lòng bọn họ càng lớn thêm, cơ thể cũng hơi run rẩy.
Trước đến nay chỉ có bọn họ uy hiếp kẻ khác, đây là lần đầu họ rơi xuống hoàn cảnh này.
Lúc này, không khí bỗng nhiên an tĩnh lại, có vài người đi tới.
Đám cướp nhìn qua.
Phía trước có một nam một nữ đi đến. Nam cao lớn lạnh lùng, nữ mảnh mai thanh lãnh, hai người cứ thong thả mà đi tới.
Ánh đèn trong khách sạn có chút tối, nhìn cũng không thể nhìn rõ những gì trước mắt mình. Đợi đến khi hai người đi lại gần, đám cướp mới nhìn rõ mặt người đi tới.
Mấy tên cướp ngẩn người.
Hai người kia không phải là đôi vợ chồng nhỏ đang bỏ trốn sao?
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt lúc nãy nhưng khí chất đã hoàn toàn thay đổi.
Xung quanh nam tử tản hàn khí, hơi thở của nữ tử lại trong trẻo lạnh lùng.
Hai người đứng sóng vai ở nơi đó, dù họ không nói chuyện nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy áp lực. Nó nặng nề đè lên người của họ.
Lục Hoài nhìn thoáng qua, thủ hạ của hắn đẩy một tên cướp đi vào trong. Tên nam tử kia lảo đảo vài bước, đi về phía nhóm người này.
Lúc này, mấy tên cướp cuối cùng đã hiểu mọi chuyện đang diễn ra.
Mưu kế của họ bị bại lộ.
Vừa rồi những hành động của hai người kia đều là giả.
Hai người, một người ngụy trang thành nam tử nghèo khó, một người giả thành tiểu thư danh viện bỏ trốn cùng tình lang. Tất cả cũng chỉ vì để họ thả lỏng cảnh giác.
Mấy tên cướp tức đến thở không nổi. Hai người này giả bộ cũng thật giống, vậy mà có thể lừa gạt hết bao nhiêu con mắt của bọn họ.
Tên chủ thấy cảnh này, lòng dạ hắn ta chuyển biến, lập tức bắt đầu suy nghĩ.
Mấy người cầm súng chắc chắn là thủ hạ của hai người kia. Họ có thể ra lệnh cho một nhóm người như vậy, khẳng định thân phận của họ không hề thấp chút nào.
Hai người này không thèm đến nơi khác mà lại cố tình đến hắc điếm này ngủ trọ. Nhất định bọn họ có mục đích gì khác.
Tên chủ càng nghĩ càng thấy sợ. Hắn ta không biết hai người đang định làm chuyện gì. Nhưng việc cấp bách bây giờ là, hai người họ muốn tóm hắn ta ra ngoài.
Cuối cùng Tên chủ đưa ra một quyết định, đầu tiên nói: "Vị tiểu thư này, bọn ta là người làm ăn đàng hoàng. Không biết vì sao mà người lại làm như vậy?"
Diệp Sở liếc mắt nhìn lên bàn, trên đó để nhiều châu báu, đại dương và tiền giấy. Tuy rằng ánh đèn hơi mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Khóe miệng Diệp Sở xuất hiện một nụ cười châm chọc.
Ngữ khí nàng nhàn nhạt mà nói: "Bỏ thuốc vào bên trong thức ăn, cướp tiền của người khác, sau khi xong hết thì chia chiến lợi phẩm.."
"Nếu như nói tới việc ta cùng phu quân mà phản kháng, bước tiếp theo, có phải các ngươi sẽ giết chết bọn ta, có đúng không?"
Diệp Sở nhìn về phía Tên chủ, đáy mắt không hề có độ ấm: "Đây là công việc làm ăn chính đáng mà ngươi nói sao?"
Trong lòng Tên chủ rùng mình.
Mọi thứ mà Diệp Sở vừa nói đều đúng cả. Lúc trước có mấy người khách khác đến đây, bọn họ đã chiếm đoạt hết tài sản của mấy người đó. Vì sợ bị tiết lộ, bọn họ đã giết chết những người khách kia.
Dù gì thì tiền cũng đã lấy hết, giữ lại tính mạnh cho mấy người đó cũng chỉ thêm phiền toái.
Chỉ là, Tên chủ sẽ không nói hết mấy chuyện đó ra.
Vì bảo vệ bản thân, hắn ta nhất định phải hắt chén nước bẩn này lên người kẻ khác.
Tên chủ nhìn Diệp Sở, giọng điệu mềm mỏng đi nhiều: "Vị cô nương này, ta cảm thấy ngươi đối với tiệm của bọn ta có chút hiểu lầm."
"Mấy chuyện mà ngươi vừa nói, cái gì ta cùng không biết. Ta cũng không ở nơi này làm chuyện mất tính người như thế."
Diệp Sở nhíu mày, Tên chủ của hắc điếm này muốn hắt gáo nước bẩn này lên những người khác. Nàng cũng đang muốn xem xem, Tên chủ này cuối cùng sẽ nói cái gì.
Sau đó, Tên chủ xoay người, dùng ngón tay chỉ thẳng vào hai tên cướp kia. Lúc trước, rõ ràng lúc trước chính hắn ta là người sai hai tên đó đi giết Diệp Sở và Lục Hoài rồi đi cướp tiền của.
"Nhất định là hai tên này nổi lòng tham. Họ muốn chiếm tiền của cô nương, hoàn toàn không hề liên quan gì đến ta."
"Xin cô nương đừng tức giận, ngươi cứ đến tìm hai tên kia tính sổ."
Lão bản nghĩ thầm, là hắn ta sai hai người này giết đôi vợ chồng nhỏ này để chiếm tài sản. Thuốc mê là hai tên đó hạ, vào phòng cướp tiền cũng là họ làm.
Từ đầu đến cuối hắn ta đều trốn ở phía sau chứ không hề bại lộ, tất nhiên bây giờ hắn ta đang cực kì an toàn.
Huống chi, hắn ta cũng không muốn chịu chết không công cùng với đám người ngu xuẩn kia.
Người bị Lục Hoài cho nuốt thuốc độc tên Sài Định, hắn ta vừa nghe Tên chủ hắc điếm nói xong thì đã cực kỳ tức giận.
Toàn bộ nhóm người này đều nghe theo lời của Tên chủ. Nếu không phải Tên chủ kêu họ đi cướp tiền của vợ chồng này, hắn ta sẽ không bị bắt, cũng không bị ép ăn độc dược.
Sài Định tức giận: "Rõ ràng là ngươi ra chủ ý. Người từng tới đây dừng chân, cố gắng đoạt hết tiền của bọn họ. Nếu họ phản kháng, đều giết toàn bộ."
"Lúc chia của thì ông lấy phần cao nhất. Bây giờ xảy ra chuyện thì lại đổ lên đầu bọn ta, sao trên đời lại có chuyện tốt như thế?"
Đương nhiên Tên chủ sẽ phản bác: "Ngươi đừng nói bậy, tự ngươi tâm thuật bất chính, đừng có mà đổ lên đầu ta."
Sài Định cười lạnh, nhìn về phía Lục Hoài: "Vị tiên sinh này, ta uống phải thuốc của ngươi, mạng của ta ở trong tay ngươi. Ta không cần phải nói dối."
Dù sao hắn ta cũng đã nằm trong tay của Lục Hoài và Diệp Sở. Hắn ta muốn cùng nhóm người này cá chết lưới rách, ai cũng đừng mong thoát khỏi.
Bây giờ Tên chủ mới biết, trước khi Sài Định muốn chia chát với họ, bọn họ hoàn toàn tin lời Sài Định nói, mới có thể nửa đêm nửa hôm đi tới đại sảnh.
Rồi họ lại tiến vào cái bẫy đã giăng sẵn thế này.
Bây giờ nghĩ lại, Sài Định làm như vậy, nhất định là do Lục Hoài đưa chỉ thị. Nếu không phải Sài Định phản bội họ, sao họ có thể rơi vào cảnh bị người khác áp chế như vậy chứ.
Tên chủ tức giận: "Thì ra là do ngươi phản bội ta!"
Mấy tên cướp khác cũng lộ ra vẻ tức giận, bọn họ đều đã bị Sài Định liên lụy.
Diệp Sở cùng Lục Hoài bất động thần sắc mà nhìn hết mọi chuyện, vẻ mặt hờ hững.
Sau đó, bọn họ nhìn nhau một cái.
Tên Tên chủ đã lộ dấu vết, cũng không cần phải tiếp tục xem bọn họ chó cắn chó.
Giọng nói của Diệp Sở đạm bạc: "Nói đủ chưa? Tất cả đều câm miệng cho ta!"
Giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết vang lên.
Trong mắt Tên chủ lộ vẻ căng thẳng, cảm giác lạnh giá bò dọc sống lưng hắn ta.
Hắn ta lập tức im miệng trong nháy mắt, không dám nói tiếp. Thiếu nữ trước mắt cực kỳ có khí thế, rõ ràng tuổi tác của nàng không lớn, nhưng vẫn khiến cho người khác thấy sợ hãi.
Lúc này, Lục Hoài thản nhiên mà liếc mắt nhìn một trong số những ám vệ kia. Ánh mắt của hắn nặng nề, hơi thở lạnh băng.
Ám vệ kia hiểu ý, y nhanh chóng nả một phát súng. Viên đạn vừa lúc bay đến chỗ sần nhà gần chân của Tên chủ
Cách Tên chủ vừa đúng một tấc.
Một phát súng này là để cảnh cáo Tên chủ hắc điếm.
Tiếng súng vang lên, gương mặt của nhóm cướp hoàn toàn trắng dã ra.
Tên chủ mặc dù cố gắng đứng lưng thẳng. Nhưng chung quy ông vẫn sợ súng trong tay họ.
Mấy người cầm súng này dáng người thẳng tắp, kỹ thuật bắn cũng rất chuẩn. Không biết họ có lai lịch gì.
Nếu như những người này muốn mạng của họ, sao họ có thể thoát được đây?
Trong không gian này đột nhiên trở nên ngưng trệ, bầu không khí cũng như đang bị đè xuống.
Trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, mỗi một tiếng động đều có thể nghe được rõ ràng, khiến người ta cảm thấy khẩn trương.
Diệp Sở quét nhìn tên cướp kia một cái: "Các người đừng vội hắt nước bẩn lên kẻ khác."
"Yên tâm đi, không ai có thể thoát."
Những người này đã làm nhiều việc ác, họ hại nhiều mạng người như vậy, nhất định phải nhận sự trừng phạt.
Trong lòng nhóm cướp căng thẳng lên. Bọn họ đã từng làm không ít việc xấu, tất nhiên họ sẽ chột dạ.
Lúc này, một ám vệ đi tới, trên tay của y cầm một xấp giấy trắng tinh khôi.
Lúc trước, Lục Hoài đã để cho ám vệ đi điều tra hồ sơ của nhân viên trong hắc điếm. Bọn họ đã trải qua cái gì, họ đã hại người nào..
Trong hồ sơ đó cực ký chi tiết, một thứ cũng không thiếu.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở, thanh tuyến trầm thấp: "Phu nhân."
Sau đó, Lục Hoài đưa tư liệu cho Diệp Sở.
Diệp Sở đã thương lượng với Lục Hoài, nhóm cướp này lòng dạ độc ác, rất khó đối phó.
Nếu muốn để cho họ kinh sợ thật sự, muốn để cho họ thật sự hiểu rằng tính mạng của họ ở trong tay Lục Hoài cùng Diệp Sở. Cod như vậy, họ sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Sở lật ra xem một chút, đôi mắt căng chặt.
Nàng nhìn tên phục vụ một cái, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh.
"Năm ngươi mười sáu tuổi, cướp của ở một cửa hiệu đá quý, đi cầm hết toàn bộ châu báu. Không chỉ có vậy, ngươi còn đốt cửa tiệm kia.."
"Hiệu đá quý bị bắt đóng cửa, một nhà chủ tiệm phải sống lang thang khắp nơi.."
Giọng nói Diệp Sở đạm bạc, nhưng trong đại sảnh yên tĩnh lại cực kỳ rõ ràng.
Nàng tiếp tục nói: "Lúc mười tám tuổi, ngươi đập phá một nhà.."
Sắc mặt của tên phục vụ tái nhợt như giấy, nỗi sợ hãi đánh mạnh vào lòng hắn ta.
Mấy việc đó hắn ta thật đã từng làm. Dù có vài chi tiết hắn ta nhớ không rõ, nhưng Diệp Sở lại nói ra rõ ràng.
Gằn từng tiếng, cực kỳ rõ ràng.
Bản thân hoàn toàn không thể che giấu bất kỳ cái gì trước mặt thiếu nữ kia. Nhất cử nhất động của hắn đều bị nàng nói rất chi tiết.
Diệp Sở lại nhìn Triệu Nhị Nương, lạnh lùng mở miệng: "Lúc người mười tám tuổi, đánh bạc mà đổ nợ.."
"Ngươi giả vờ gả cho một tên phú thương, lấy hết toàn bộ gia sản của hắn, tên phú thương của nát nhà tan.."
Sắc mặt của Triệu Nhị Nương thập phần khó coi. Chuyện này bà ta chưa từng nói qua với bất kỳ ai.
Bà ta đã đổi tên họ danh tính, đi tois Hán Dương, chưa từng có ai qua lại với bà ta.
Thiếu nữ này vậy mà có thể tra rõ ràng như thế, cuối cùng nàng có lai lịch gì.
Triệu Nhị Nương đã biết rằng bọn người Diệp Sở không phải dễ chọc. Nhưng bà ta vẫn cứ muốn cố tranh cãi một chút: "Cô nương, ta.."
Diệp Sở cười nhạt như không: "Sự kiên nhẫn của ta không đủ, ngươi chắc chắn còn muốn nói sao?"
Trong lòng Triệu Nhị Nương cảm nhận được từng trận gió lạnh, tay chân của bà ta lạnh như rơi vào hầm băng.
Lục Hoài và Diệp Sở đã đạt được mục đích, nhóm cướp này đã bị họ nắm được nhược điểm. Nhất định sẽ không tái phạm.
Lục Hoài để đám cướp quay về phòng, ám vệ sẽ giám sát bọn họ.
Nhưng tên chủ hắc điếm bị giữ lại.
Lục Hoài không có nhiều thời gian, hắn đi thẳng vào vấn đề.
Lục Hoài liếc mắt nhìn tên chủ, âm thanh lạnh lùng: "Chúng ta muốn cùng ngươi làm một giao dịch."
Lục Hoài đã phái thủ hạ điều tra qua. Tên chủ hắc điếm từng ở trong nhà tù Hán Dương, chỗ đó quản lý cực nghiêm khắc.
Không biết tại sao, sau khi ra khỏi ngục, hắn ta lại trở thành Tên chủ gian khách sạn ở gần nhà tù.
Đây lại là khách sạn duy nhất gần đây, tên chủ con từng trải qua hình phạt..
Đủ chi tiết để nói rằng, tên chủ cùng nhà từ Hán Dương có chút quan hệ.
Nếu như Lục Hoài muốn biết chuyện của nhà tù Hán Dương. Nếu bắt từ hắn ta có thể sẽ có rất nhiều lợi thế.
Trong lòng tên lão bản nổi lên cảnh giác: "Giao dịch gì?"
Thanh tuyến của Lục Hoài cực thấp: "Gian khách sạn này của ngươi, có quan hệ gì với nhà tù Hán Dương?"
Tên chủ hơn rùng mình. Sao Lục Hoài lại hỏi đến chuyện của Nhà tù Hán Dương? Hắn đã biết chuyện gì rồi?
Chuyện của nhà tù này dấu rất kín, tên chủ tất nhiên sẽ không tiết lộ với bất kỳ một người nào.
"Ta không hiểu ngươi đang nói tới gì cả." Vẻ mặt tên chủ đầy cẩn thận.
Gương mặt hắn đầy trấn định, tiếp tục nói: "Ta công nhận gian này là một hắc điếm, người ở nơi này của bọn ta đúng thật là đã từng ngồi tù."
"Chỉ là, ta thật sự không hề biết chuyện gù của nhà tù Hán Dương."
Lục Hoài đã sớm đoán được tên chủ sẽ không dễ dàng nói ra. Phản ứng của hắn ta đã nằm trong dự kiến của Lục Hoài.
Lục Hoài chợt hỏi một câu: "Gần đây ngươi đã gặp qua người nhà của ngươi chưa?"
Tên chủ ngẩng đầu thật mạnh. Khoảng thời gian trước hắn vỡ nợ. Vì để không liên lụy đến người nhà, sau nhiều lần trăn trở hắn ta đã quay lại Hán Dương.
Hắn ta đã rất vất vất vả mới có thể trốn thoát khỏi bọn đòi nợ. Hắn ta cho rằng người nhà đã được an toàn.
Nhưng nghe ra được ý của Lục Hoài là, hắn muốn lấy người nhà ra uy hiếp hắn ta sao?
Tên chủ vừa nghĩ như thế, ánh mắt lại thêm một phần hung ác.
Lúc này, Lục Hoài liếc ám vệ một cái: "Đem người dẫn tới."
Một lát sau, ngay cửa lớn có hai người đứng đó. Một phụ phân dắt theo một đứa trẻ đi vào.
Đúng thật là người nhà của tên chủ.
Ánh mắt của tên chủ nhìn thẳng vào vợ con của hắn ta và nghĩ rằng, nếu lát nữa Lục Hoài mà gây ra bất lợi với người nhà hắn ra, hắn ta nên phản ứng ra sao đây.
Người nhà tên chủ đi đến trước mặt của Lục Hoài, cảm kích mà nói: "Cám ơn ngươi đã cứu chúng ta."
Nghe thấy những lời này, tên chủ ngẩn ra.
Lục Hoài cứu người nhà của hắn ta?
Vợ của tên chủ nhìn hắn: "Sau khi người rời đi, những tên đòi nợ kia tìm đến cửa."
"May mắn có người đã tới cứu bọn ta, tài sản của bọn ta cũng không bị mang đi."
"..."
Lúc đó, Lục Hoài và Diệp Sở gặp được đám người đòi nợ trên xe lửa.
Sau khi Lục Hoài biết người bọn họ muốn bắt là tên chủ hắc điếm thì hắn đã sai ám vệ đi giúp một tay, ngầm bảo vệ hắn ta quay về Hán Dương.
Một bên khác, ám vệ cũng đi đến nhà của tên chủ và cứu vợ con của hắn ta.
Do đó, vợ tên chủ mới nói Lục Hoài là ân nhân cứu mạng của bọn họ.
Vốn tên chủ nghĩ Lục Hoài đưa vợ con đến đây uy hiếp hắn ta. Nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không giống với những vì hắn ta đã tưởng tượng. Trong lòng hắn ta có chút áy náy.
Hắn vỡ nợ, bị người ta đuổi giết. Sau đó trốn trên xe lửa, muốn trở lại Hán Dương.
Là do hắn ta quá sơ suất, thiếu chút nữa đã đặt người nhà vào chỗ chết.
Tên chủ nhớ lúc nãy Lục Hoài nói muốn cùng hắn ta làm một giao dịch. Hắn ta ngẩng đầu, hạ quyết tâm.
"Ta đồng ý hợp tác với các ngươi."
Ý của hắn ta là, hắn ta sẽ nói mọi chuyện ở nhà tù Hán Dương cho Lục Hoài.
Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau cười.
Chuyện tối nay khiến họ bận rộn thật lâu, trời cũng đã sắp sáng. Nhưng bây giờ mục đích của họ đã đạt được, hành động sau này của họ sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Lục Hoài lo Diệp Sở sẽ mệt mỏi, hắn để cho nàng đi nghỉ ngơi trước.
Diệp Sở nói với hắn một tiếng ngủ ngon, sau đó liền rời đi.
Lục Hoài nhìn bóng lưng Diệp Sở, thân hình của nàng rất gầy, trong lòng hắn có chút suy tư.
Từ trước đến nay, hắn luôn hiểu tâm tư của nàng.
Nếu nàng bị tầng tầng lớp lớp bảo hộ như chim hoàng yến, cả đời không trải khó khăn, dù cả đời yên bình, nhưng mất đi tự do.
Lục Hoài thật sự hiểu rõ, Diệp Sở không phải, nàng cũng không muốn.
Nàng muốn trở thành một thân cây, có thể cùng sóng vai với hắn, cùng nhau trải qua tất cả khó khăn hiểm trở.
Gió cũng được, mưa cũng thế, có thể cùng nhau đi về phía trước cũng tốt.
Lục Hoài nghĩ như thế, Diệp Sở ở đằng kia cũng không biết chuyện gì. Nàng chuyển bước chân, bóng hình của nàng biến mất ngay ngã rẽ. Nàng xoay người vào phòng.
Lục Hoài luôn nhìn Diệp Sở, cho dù nàng đã vào phòng, hắn vẫn không thu hồi tầm mắt.
Giống như làm vậy sẽ có thể nhìn nàng lâu hơn một chút.
Từng chuyện xảy ra trong mấy ngày nay hiện lên trước mắt hắn. Từ trên xe lửa đến khách sạn, trên đường đi bọn họ đều là diễn xuất của họ. Tuy trên đường nhiều khó khăn trắc trở, nhưng chỉ cần bọn họ trùng ý đã có thể dễ dàng hóa giải.
Hai người biểu diễn rất có ăn ý, dường như không cần mở miệng, cũng có thể hiểu rõ ý của đối phương. Lục Hoài cũng không hiểu, loại ăn ý này đến từ đâu.
Trên xe lửa, bọn họ nửa thật nửa giả là tình lữ đang thân mật bị người ta quấn nhiễu.
Trong khách sạn, bọn họ làm đôi vợ chồng nhỏ bị cha mẹ hai bên phản đối mà bỏ trốn.
* * *
Khóe miệng Lục Hoài xuất hiện một độ cung nhỏ.
Làm sao có thể quen thuộc đến như vậy đây?
Tiểu phu nhân của ta.