Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 12




#Mấy chương trước Khanh bị nhầm tên giữa mấy con đường và hội sở. Đã sửa lại~

Lý Văn Đạt ở ghế lô chờ đến nóng vội, con của hắn, Lý Hưng chọc giận Thẩm Cửu gia, Thẩm Cửu gia tuyên bố muốn phá hủy Lý Hưng.

Thẩm Cửu gia là người tàn nhẫn độc ác, hắn nói được thì nhất định làm được, Lý Văn Đạt lập tức luống cuống, nơi nơi tìm người giúp đỡ, hy vọng có thể gặp mặt Thẩm Cửu gia.

Kết quả mấy bạn bè của hắn vừa nghe nói có liên quan tới Thẩm Cửu gia, toàn bộ lấy cớ từ chối, nửa điểm cũng không muốn liên lụy đến bản thân.

Này tính cái gì là bạn bè, ngày thường xưng huynh gọi đệ với hắn, đến thời khắc mấu chốt, chạy còn nhanh hơn người khác. Lý Văn Đạt tức giận, lại không thể làm gì.

Lý Văn Đạt đã sớm vận dụng tất cả quan hệ, nhưng Thẩm Cửu gia vẫn không muốn gặp hắn. Lý Văn Đạt thật sự là không có biện pháp khác mới tìm tới Lục Tam thiếu.

Bạn bè Lục Tam thiếu không nhiều, Thẩm Cửu gia coi như là người thân thiết nhất. Nếu Lục Tam thiếu chịu nói chuyện giúp hắn, đứa con này liền được cứu rồi.

Vẻ mặt Lý Văn Đạt nịnh nọt: "Tam thiếu, ngài ngồi bên này."

Lục Hoài không nhìn hắn, lập tức ngồi xuống.

Trên bàn đặt đầy loại rượu sang quý nhất của hội sở Metro-Gold, Lý Văn Đạt không biết yêu thích của Lục Hoài, dứt khoát gọi hết.

Lý Văn Đạt tuy sợ Lục Hoài, nhưng hắn thật đã cùng đường, căng da đầu mở miệng: "Tam thiếu, hôm nay mời ngài tới, là do ta có việc muốn nhờ."

"Thằng con trai không nên người của ta chọc giận Cửu gia, ta muốn nhờ Tam thiếu giúp ta nói với Cửu gia", Lý Văn Đạt tiếp tục nói, "Hy vọng Cửu gia đại nhân đại lượng, tha cho con trai ta đi."

Ngân phiếu bị Lý Văn Đạt đặt lên bàn, hắn cung kính nói: "Tam thiếu, đây là thành ý của ta."

Lục Hoài vuốt ve chén rượu trong tay, không duỗi tay nhận, cũng không mở miệng.

Chu phó quan nói: "Lý lão bản, con của ngươi phạm lỗi ở Tô giới Thượng Hải, ngươi nên đi tìm người của phòng cảnh sát."

"Tam thiếu rất bận, việc nhỏ thế này không cần làm phiền Tam thiếu."

Lý Văn Đạt cười nịnh nọt: "Ta nghe nói quan hệ của Tam thiếu cùng Thẩm Cửu gia không tồi, Tam thiếu mở miệng, biết đâu Cửu gia lại đồng ý gặp ta."

Lục Hoài hơi híp mắt, hắn đã nghe qua việc này từ Thẩm Cửu. Thẩm Cửu cho rằng Lý Văn Đạt làm việc kiêu ngạo, con của hắn Lý Hưng cũng là cái không an phận, muốn mượn việc này giảm bớt nhuệ khí* của họ.

*nhuệ khí: khí thế hăng hái.

Tuy Lý Hưng không phạm tội lớn, nhưng Lục Hoài không nghĩ đồng ý dễ dàng như thế.

Lục Hoài vẫn không mở miệng.

Lý Văn Đạt thấy Lục Hoài không nói chuyện, trong lòng nặng trĩu, giống như bị một cục đá lớn đè nặng, không thở nổi.

Lý Văn Đạt thật sự không đoán được tâm tư Lục Hoài, chẳng lẽ Tam thiếu không hài lòng với giá này? May mắn hắn chuẩn bị hai con đường, con đường dùng ngân phiếu không được, hắn còn có một con đường khác.

Lý Văn Đạt nói: "Tam thiếu, ta còn chuẩn bị cho ngài một phần đại lễ." Nghe nói Lục Tam thiếu không gần nữ sắc, nhưng Lý Văn Đạt không tin, nhỡ đâu đấy chỉ là lí do của Lục Tam thiếu, hắn chỉ là không gặp được nữ nhân khiến hắn thích thôi.

Lý Văn Đạt hao tâm tổn huyết* chuẩn bị mấy nữ nhân, các nàng chưa từng bị người chạm qua, dung mạo tuyệt sắc, có thanh thuần, cũng có vũ mị, càng có quyến rũ.

*hao tâm tổn huyết: vất vả, tốn sức.

Nếu có một loạt nữ tử xinh đẹp đứng ở trước mặt nam nhân, cho dù là Lục Tam thiếu, cũng không nhịn được dụ hoặc đi.

Lục tam thiếu đã có tiền tài cùng quyền thế, hiện tại liền thiếu mỹ nhân, hành vi này nhất định có thể làm Tam thiếu vừa lòng.

Lý Văn Đạt tự cho là làm một cái quyết định phi thường chính xác, hắn quay đầu đối tâm phúc Tiểu Ngô nói: "Kêu các nàng đi lên."

Cửa mở ra, phía sau Tiểu Ngô đi theo năm cái nữ hài, đều ở đậu khấu niên hoa*, nộn đến mức có thể véo ra nước, đúng là thời điểm tốt đẹp nhất.

*đậu khấu niên hoa: 13 tuổi.

Năm nữ hài mỗi người một vẻ phong tình*, chỉ đứng ở đó, đã là một phong cảnh. Càng không nói nữ hài đứng ở chính giữa, ánh mắt rất mị hoặc, thời điểm xem người liền khiến tim người ngứa.

*phong tình: lẳng lơ, tình tứ

Ánh mắt các nữ hài nhìn Lục Hoài tràn ngập e lệ, chính mình có tài đức gì, cư nhiên có cơ hội hầu hạ Lục Tam thiếu. Dưới ánh đèn, gương mặt Lục Hoài càng thêm anh tuấn, nhìn thấy mà tim các nàng liền nhảy bang bang.

Lý Văn Đạt đắc ý cười: "Tam thiếu, đây là nữ nhân mà ta chọn lựa kỹ càng, hy vọng ngài thích."

Chu phó quan giận dữ, lạnh giọng: "Làm càn!" Ngay sau đó, hắn rút ra súng bên hông, nhắm ngay Lý Văn Đạt.

Sắc mặt Lục Hoài nháy mắt trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Lý Văn Đạt, giống như hắn đã là người chết: "Lý Văn Đạt, ngươi thật to gan."

Lý Văn Đạt đâu đoán được Lục Hoài sẽ tức giận như thế, chân hắn mềm ngay lập tức, run rẩy nói: "Tam... Tam thiếu, ta sai rồi, ta không nên làm như vậy."

Lý Văn Đạt vạn phần hối hận, hóa ra Lục tam thiếu thật sự không gần nữ sắc, đúng là vuốt mông ngựa lại vuốt đến vó ngựa* mà.

*ý nói nịnh bợ không được mà còn có thể mất mạng.

Năm nữ hài kia chưa từng gặp phải tình huống thế này, họng súng tối ôm kia giống như đang chỉ vào bản thân vậy, vừa rồi còn xuân tâm manh động, lúc này đã vô cùng hoảng sợ, hét ầm lên.

Ánh mắt Lục Hoài ám trầm, lạnh lùnh liếc các nàng một cái: "Cút đi."

Thanh tuyến của Lục Hoài cực thấp, nghe vào trong tai Lý Văn Đạt, giống như bùa đòi mạng, Lý Văn Đạt vội vàng nói với Tiểu Ngô: "Mau mang các nàng ra ngoài!"

Tiểu Ngô vội vàng mang các nữ hài đi, đóng cửa lại.

Lý Văn Đạt lấy lòng cười: "Tam thiếu, ta không dám làm như vậy nữa, ngài tha thứ ta một lần đi."

Súng của Chu phó quan vẫn luôn chỉ vào Lý Văn Đạt, không có mệnh lệnh của Lục Hoài, hắn sẽ không buông. Lý Văn Đạt cực kì sợ hãi, mồ hôi lạnh đầy lưng, quần áo sớm bị mồ hôi tẩm ướt.

Đáy mắt Lục Hoài rất lạnh, không chút độ ấm, ngữ khí lạnh lùng: "Lý Văn Đạt, xem ra ngươi không hy vọng con của ngươi ra tới."

Từng câu từng chữ đều khiến Lý Văn Đạt phát run, đáy lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Lý Văn Đạt vội vàng mở miệng: "Tam thiếu, đều là lỗi của ta, ngài ngàn vạn đừng trách con trai ta, muốn trách liền trách ta đi."

Lý Hưng là mạng sống của Lý Văn Đạt, lần này vốn định cứu Lý Hưng ra, không ngờ biến khéo thành vụng, ngược lại hại Lý Hưng, Lý Văn Đạt hối đến đến ruột đều thắt lại.

Lý Văn Đạt tiếp tục nói: "Tam thiếu, chỉ cần ngài có thể tha thứ ta, cái gì ta cũng nguyện ý làm." Chỉ cần ngài có thể tha con trai ta.

Nghe vậy, đôi mắt Lục Hoài căng thẳng, Lý Văn Đạt còn có vài phần tác dụng, ngày sau vẫn có chỗ dùng hắn, lần này liền giáo huấn hắn, về sau không sợ hắn không nghe lời.

Lục Hoài lạnh lùng liếc Lý Văn Đạt, trầm giọng: "Lão Cửu muốn dự án Vinh Thị kia."

Lý Văn Đạt sửng sốt, ý tứ của Tam thiếu là buông tha hắn...... Còn chỉ cho hắn một con đường.

Lý Văn Đạt thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thử thăm dò: "Tam thiếu, con trai của ta..."

Lục Hoài nhìn Lý Văn Đạt, Lý Văn Đạt lập tức câm miệng, hắn cúi đầu không dám nói nữa.

Sau một lúc lâu, Lý Văn Đạt mới nghe thấy thanh âm đạm mạc của Lục Hoài: "Ta sẽ sắp xếp cho ngươi gặp lão Cửu, nhưng ngươi nhớ kỹ, sau này ta sẽ đòi lại ân tình này."

Lý Văn Đạt vui mừng, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy Lục Hoài nói: "Lý Hưng ra tới, còn có thể lại đi vào, ngươi cần phải nghĩ kỹ rồi."

Trái tim Lý Văn Đạt lại treo lên, Lục Tam thiếu đang cảnh cáo hắn, nếu ngày sau hắn cùng nhi tử làm việc có nửa điểm không ổn, Lục Tam thiếu cùng Thẩm Cửu gia đều không bỏ qua bọn họ.

Đều do đêm nay hắn làm điều không nên làm, Lý Văn Đạt thở dài một hơi, nhận mệnh: "Tam thiếu, ta đã biết."

Sau khi rời đi, Lý Văn Đạt còn cảm thấy nghĩ mà sợ, Lục Tam thiếu thật là đáng sợ, vừa rồi hắn giống như đã đi một chuyến qua quỷ môn quan rồi.

Lý Văn Đạt lại nghĩ, tuy rằng hắn tổn thất một số tiền lớn, còn nợ Lục Tam thiếu một ân tình, nhưng là nhi tử được cứu rồi, cũng không uổng công hắn chịu phen tra tấn này.

Sau khi Lý Văn Đạt rời đi, Lục Hoài nhìn thoáng qua Chu phó quan, trầm giọng: "Nói cho lão Cửu, lại nhốt Lý Hưng lâu một chút."

Thẩm Cửu không muốn phế bỏ Lý Hưng, chỉ là muốn áp Lý gia một chút, nhưng trải qua việc đêm nay, Lục Hoài nhất định phải làm Lý Hưng nếm chút khổ sở.

Nhớ tới đám nữ nhân đầy tư thái vừa rồi, Lục Hoài cảm thấy chướng mắt phiền lòng. Hắn đổ một ly Brandy, uống một hơi cạn sạch.

Ghế lô Metro-Gold an tĩnh không tiếng động, Lục Hoài ngồi một mình, đè đè ấn đường.