Nhật Ký Nuôi Nhốt của Cửu Vĩ Hồ

Chương 54: Hồ sâu




Bạch Nhiên ngủ rất say, mơ hồ cảm thấy đêm qua có động tĩnh gì đó, nhưng không thể mở mắt được, cậu thật sự rất mệt mỏi, cho dù có một nửa huyết thống là ma thú nhưng chung quy vẫn là người, ban ngày đi đường, buổi tối lại làm vận động kịch liệt như vậy, thật sự là không chịu nổi, vì thế nên hôm sau tỉnh lại đã sắp giữa trưa, thôi được rồi, đỡ phải ăn sáng.


Slocker lại bắt được rất nhiều cá, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Bạch Nhiên tỉnh lại nướng cho cậu ăn, tiện tay nhóm lửa, nướng cá, chỉ chốc lát đã ăn uống no đủ, Lyga cới Bạch Lan trở về, bụng mỗi tên đều phình lớn, Bạch Nhiên khinh bỉ nhìn bọn họ, quay lại nhìn Slocker, bụng cũng phình lớn.


Bạch Nhiên sững sờ, sắc mặt không tốt lắm: "Chẳng lẽ mọi người đều mang thai?"


Slocker đang ăn cá, 'phụt' phun ra ngoài, Lyga khóe miệng giật giật, giải thích: "Chúng ta phải ở trên biển một thời gian, có thể sẽ không có ăn, thế nên bây giờ phải ăn nhiều một chút, đến lúc đấy có thể nhịn ăn được."


Bạch Nhiên cái hiểu cái không gật gật đầu, lại cầm một con cá lên ăn, Bạch Lan hỏi: "Cậu ăn nữa sao? Vẫn chưa no à?"


Bạch Nhiên nói: "Để ra biển không bị đói bụng thôi."


Lyga nói: "Em bây giờ ăn bao nhiêu cũng vô dụng, em không phải động vật, sẽ không biết cách sử dụng năng lượng như bọn anh, bây giờ em có ăn nhiều hơn nữa, ra biển vẫn bị đói bụng thôi."


Bạch Nhiên có chút thất vọng: "Vậy em mang những thứ này đi dự trữ vậy."


Lyga gật gật đầu, nói: "Ừ ừ, nướng nhiều một chút gói lại, bọn anh có thể ăn cá sống, mà em thì không thể nhóm lửa trên biển được, vẫn là bây giờ dự trữ nhiều một chút thì tốt hơn."


Bạch Nhiên ước chừng lại nướng thật nhiều cá dự trữ, mang gói hết lại, lúc này mới nhớ, bọn họ qua biển kiểu gì khi không có thuyền?


Lyga dường như biết Bạch Nhiên đang nghĩ gì, biến thành Thú Nhân, kéo tay Bạch Nhiên đi tới cạnh biển, hai người đều đi chân trần, nước biển tạt vào đến mắt cá chân họ, Lyga chỉ chỉ bốn con quái ngư màu bạc đang núp ở chỗ nước cạn nói: "Chúng ta ngồi cái này để đi."


Bạch Nhiên trợn mắt, được rồi, tuy rằng mấy con cá này rất lớn, dài gần hai mét, hơn nữa vẻ ngoài lại rất mạnh mẽ, nhưng mà cưỡi cá thì cũng quá kì lạ rồi, trước đây cậu mới cưỡi qua hồ ly, cưỡi qua Kỳ Lân mà thôi.


"Ầy, vảy bọn chúng có vẻ rất cứng rắn, thật kinh dị nha." Bạch Nhiên nhíu nhíu mày, nghĩ hơi sợ mà sờ sờ mông mình nói.


Lyga cười ha ha, bên kia Bạch Lan và Slocker đã kéo hai cây đại thụ đường kính khoảng một mét lại đây, Lyga biến thành hình thú, đuôi cuốn lên một cây đại thụ, 'cạch' một tiếng, đại thụ biến thành hai đoạn, còn lại cây kia cũng bị Lyga cho thành hai phần.


Sau khi xong, bọn họ đều dùng móng vuốt của mình bào rồi bào, rạch rồi rạch, ở trung tâm khúc gỗ làm ra một chỗ trống, vừa đủ cho một người ngồi, mặc dù có chút sần sùi, nhưng mà thật đáng yêu, vậy là làm được một con thuyền độc mộc giản dị.


Bạch Lan và Lyga biến thành Thú Nhân, mỗi người trên vai khiêng hai cái đi đến, lúc này thuỷ triều xuống, thủy quái rốt cuộc cũng lộ mặt, Bạch Nhiên mở to mắt, không nghĩ tới, con quái ngư này trên sống lưng thậm chí có khoảng chừng chục cái xương gai dài hơn mười cen-ti-mét, to như cánh tay của trẻ em, nhìn qua cực kỳ sắc bén, Lyga mang ' thuyền độc mộc ' nhằm ngay mấy cái xương gai đâm xuống, Bạch Nhiên chớp mắt, nói: "Bọn chúng có bị đau không?"


Lyga nói: "Không đâu, vảy và gai xương của loài cá này thuộc loại cứng nhất trên thế giới."


Bạch Nhiên gật gật đầu, không nói gì, lần lượt sắp xếp 'thuyền độc mộc' cho tốt, Lyga đặt tay lên trán nhìn ra xa một lúc, mũi giật giật, ánh mắt sáng lên, đem Bạch Nhiên ôm đến, để vào bên trong thuyền nhỏ: "Chuẩn bị lên đường."


Tất cả mọi người ngồi xong, Lyga nói bằng giọng sai khiến: "Xuất phát."


Nước biển vô cùng xanh, lúc ở chỗ nước cạn thậm chí còn có thể nhìn thấy san hô và cá nhỏ bên dưới, thậm chí còn có thể nhìn đáy biển một cách rõ ràng, ánh mặt trời có phần hơi gắt, Bạch Nhiên ủ rũ phơi nắng, tay tùy ý để ra ngoài, để nước biển gột rửa làn da.


Ngoài cậu ra ba ma thú kia chỉ có Slocker là bình tĩnh, Lyga với Bạch Lan cả hai đều lè hết lưỡi ra, Lyga xòe hết đuôi ra, cả người thì co rụt lại, đuôi giúp hắn che đi ít ánh nắng gay gắt, nhưng mà đuôi có thể sẽ bị cháy.


"Sớm biết thế này nhân tiện mang theo ít lá cây, tốt xấu gì cũng có thể che nắng." Lyga oán hận nói.


Bạch Nhiên an ủi: "Không sao, nếu như nóng có thể dùng nước biển để rửa mặt, nước mát lắm."


Ba ma thú đồng loạt nói: "Không thích mùi nước biển đâu, vừa mặn, vừa tanh."


Bạch Nhiên thở dài, không biết an ủi kiểu gì.


Ưng cá tốc độ cực kỳ nhanh, bơi khoảng ba tiếng Bạch Nhiên bọn họ ước chừng đã có thể thấy đảo nhỏ phía trước, nhưng nơi đó có sương mù mỏng bao quanh, mơ mơ hồ hồ , cũng không biết có còn xa lắm không.


Ưng cá rõ ràng là sinh vật khá lợi hại dưới biển, về cơ bản thì không có loài cá nhỏ nào dám đến gần nó, nhưng tình trạng này cũng khiến bọn Lyga phiền não vô cùng, không thể bắt được cá, cũng may bọn họ đều ăn no, hiện tại bọn họ cũng không cần vận động nên mỗi tên đều còn rất sung sức, Bạch Nhiên thì không giống vậy, cho dù đã ăn rất nhiều, cũng có thể là vì buổi trưa ăn lúc bụng chưa đói, mang đồ ăn chia cho mọi người, bọn họ không ăn gì cả, mình thì gặm một con cá, không ăn no, nhưng không dám ăn nhiều.


Lúc mặt trời sắp xuống núi, bọn họ cuối cùng cũng tới một hòn đảo nhỏ, hòn đảo này thật sự rất nhỏ, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn hết, kể ra, nơi này cũng có thể xem như là Thế Ngoại Đào Nguyên đi, cảm giác thật tách biệt với thế giới.


Lyga vừa lên đảo liền nhăn mày lại, cùng Bạch Lan liếc mắt nhìn nhau, hai người có chút khó hiểu, đảo Bồng Lai không thể chỉ lớn chút xíu thế này chứ? Còn có Cỏ Đan Đồng trong truyền thuyết không có khả năng sẽ ở trên hòn đảo nhỏ xíu chẳng có tí nguy hiểm này đi. . . . . .


Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. . . . . .


Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, hết cách rồi, dù cảm thấy không đúng, bây giờ cũng chỉ có thể nghỉ tạm ở đây trước, mọi chuyện để ngày mai lại nói tiếp.


Hòn đảo nhỏ quả thật là quá nhỏ, hơn nữa còn không có động vật lớn, chỉ có thỏ, gà rừng linh tinh, còn may trên đảo có khá nhiều hoa quả, cả một hồ nươc ngọt nho nhỏ nữa, Lyga bọn họ tùy tiện bắt mấy con gà bỏ bụng, mang túi nước còn đầy bên trong, uống đủ, còn Slocker thì chăm chú bắt cá.


Buổi tối, bọn họ ở trên đảo nhỏ đốt lửa, lúc đi săn Bạch Lan và Lyga lại thăm dò qua một lần, nơi này về cơ bản cũng không có nguy hiểm, dứt khoát vùi đầu một chỗ ngủ.


Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, không có chuyện gì xảy ra, Lyga cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng không biết kỳ quái chỗ nào, hắn và Bạch Lan đi vòng vo một vòng trên đảo, cẩn thận kiểm tra, căn bản cũng không có Cỏ Đan Đồng trong truyền thuyết, hoa cỏ thực vật gì đó, đều có ở trong Khu Rừng Ma Thú.


Bạch Nhiên trong lòng biết rõ, cũng lén lút tìm kiếm, tìm đi tìm lại vẫn không tìm được cái gì, có chút buồn bực, nghĩ thầm hay là nhầm chỗ rồi?


"Có phải nhầm chỗ rồi không?" Lyga nhíu mày lại, hỏi.


Bạch Lan lắc đầu: "Không biết, có thể truyền thuyết này thực sự có thật, đảo Bồng Lai ẩn giấu trong sương mù Nam Hải, cứ đến giữa trưa chiều muộn đảo Bồng Lai sẽ như ẩn như hiện, nhưng trong biển rộng, sương mù quá quá dày đặc không thể nhìn rõ được phương hướng, trong truyền thuyết ưng cá là loài ngày đi vạn dặm trong biển, gai xương trên lưng bọn chúng vĩnh viễn chỉ về phía Nam, hơn nữa cũng không vì xung quanh cần đá (? "Nguyên gốc: 而且不会因为四周需石而产生影响" bạn nào giúp mình với) mà ảnh hưởng, trên biển, chỉ cần có ưng cá thì sẽ không bị lạc đường, chỉ là loại cá này khá khó bắt, nhưng chúng ta bây giờ cá cũng đã có rồi, là bọn chúng đưa chúng ta đến chỗ này mà ."


Lyga cảm thấy hơi kỳ quái, hắn rõ ràng đã khống chế tư tưởng ưng cá, để bọn chúng mang mình đến đảo Bồng Lai, hơn nữa bây giờ bọn hắn ở trong sương mù dày đặc, bên ngoài không nhìn thấy bọn họ, phóng tầm mắt ra, bốn phía đều là biển rộng, cơ bản không nhìn thấy hòn đảo nào.


"Đi tìm lại lần nữa xem, biết đâu lại thấy gì đó." Lyga nói.


Bạch Lan gật gật đầu.


Slocker một mực bắt cá, hắn định để Bạch Nhiên mang cá nướng chín rồi cất đi, dù sao đến lúc muốn đi về, trên đảo nhỏ này không có gì để ăn, chỉ có thể ăn cá, ăn cá nhanh đói, cho nên vẫn là làm nhiều một mang trên đường ăn.


Uống nước xong, Bạch Nhiên tìm trên đảo nhỏ hồ nước uống, thuận tiện tìm kiếm Cỏ Đan Đồng, hòn đảo nhỏ thật sự quá an toàn, ngay cả Lyga cũng yên tâm để Bạch Nhiên dạo tới dạo lui trong rừng.


Bạch Nhiên thính giác nhạy cảm, tuy không bằng Lyga, nhưng so với trước đây thì nhạy cảm hơn, cậu dường như nghe thấy thanh âm xì xì của thứ gì đó, như âm thanh của nước sôi, như vậy là có nước rồi, Bạch Nhiên lấy qua bốn túi nước, tuy nhìn qua không lớn lắm, nhưng có thể giữ được rất nhiều rất nhiều nước, hơn nữa cho thêm Ma Pháp Trận Hệ Phong, cho dù lấy đầy cũng không có cảm giác nặng, nghĩ rốt cục cũng có thể làm chút việc cho mọi người, Bạch Nhiên vui vẻ theo thanh âm đi tìm nước.


Quả nhiên không ngoài cậu dự liệu, đi khoảng hai mươi phút, tìm được một thượng nguồn, một hồ sâu có đường kính hơn một thước, nước rất trong, nhưng không thể nhìn tháy đáy, hơn nữa trên mặt nước còn sủi bọt.


Bạch Nhiên nhíu mày, hơi nghi ngờ một chút, chẳng lẽ bên trong nước có đồ vật gì? Hay là nước đang sôi?


Bạch Nhiên tiến đến gần, dùng tay đụng nhẹ vào nước, vậy mà lại là nước lạnh, thật sự rất kỳ quái, Bạch Nhiên nâng lên uống một hớp, mùi vị ngọt ngào, còn có vị thơm thoang thoảng, Bạch Nhiên vội vã rót đầy nước vào trong túi.


Mặt nước sủi bọt ngày càng nhiều, chờ Bạch Nhiên rót đầy ba túi nước, sâu trong nước nhìn qua như đông cứng lại, mà trên mặt nước vẫn sủi bọt, lặp đi lặp lại.


Bạch Nhiên cảm thấy tò mò, muốn dùng tay múc, trên tay thực sự có thể cảm nhận được loại cảm giác dính dính mát mẻ, không giống nước, mà giống như keo trong suốt, Bạch Nhiên liền buồn bực, ban nãy vẫn còn là nước trong, sao bây giờ lại thành keo thế này?


Tùy ý gảy mấy lần, Bạch Nhiên giơ tay dính đầy chất nhầy lên ghé vào chóp mũi ngửi một cái, vị thơm càng thêm nồng nặc, lè lưỡi liếm liếm, a, mùi vị hình như ngọt hơn trước. . . . . .


Bạch Nhiên cảm thấy khả năng đây là đồ tốt, lấy đầy một túi nước khác, đây là dạng keo, lấy một lúc mới đầy, hơn nữa nặng trình trịch, mang túi nước nhét hết vào trong túi, mình đến bây giờ cũng chưa uống tí nước nào, để tiết kiệm nước, hay là cậu cứ uống trước đã nhỉ.


Nâng lên uống tưng ngụm từng ngụm, Bạch Nhiên cảm giác mình uống đến no bụng, có thể thứ kia quả thực uống rất tốt, hơn nữa càng ngày càng sền sệt, lúc mới uống thì như bột ngó sen, sau đó thì đặc dính lại như hạt vừng, ăn vào thậm chí còn có cảm giác no bụng!


Uống đủ, Bạch Nhiên cảm thấy mí mắt nặng như treo ngàn cân, hai mắt đều không mở ra được, đầu óc mơ màng, toàn bộ cơ thể đều nóng lên, hơn nữa còn kèm theo một loại đau đớn không rõ, đau, giống như dùng lửa đốt trong lòng cậu, thiêu đốt huyết dịch toàn thân .


"A. . . . . . A. . . . . ." Bạch Nhiên rốt cục không thể nhịn được đau đớn rên rỉ hai tiếng, lùi lại hai bước, khắp người đều đau xót, rất nóng, rất đau, cậu cảm giác mình sắp không chống đỡ được, rốt cục, hai mắt đảo một cái, loạng choạng, cả người chìm vào trong đầm sâu, thứ dính dính như keo đem cả người Bạch Nhiên bao bọc lại, chậm rãi chìm vào đáy hồ. . . . . .


Sau đó, thứ như keo trong đầm sau chậm rãi thay đổi, loãng dần, sau đó, vậy mà lại biến thành một vũng nước hồ.