Nhật Ký Nuôi Mèo

Chương 11




Thiếu niên không hổ là sinh vật không rõ lai lịch, tâm lý quả thật rất cứng, dù đối mặt với lời nói đùa của Thẩm Hiên cũng không có một chút dấu hiệu nổi bão, từ đầu tới cuối vẫn cười tươi tựa gió xuân.

“Haiz, cậu rõ ràng là một phàm nhân, nhưng lá gian lại rất lớn.”

Thẩm Hiên gượng cười vài tiếng: “Quá khen quá khen, cũng là vì vừa bị dọa một vố thôi, hy vọng ngài không so đo với tôi.”

Thiếu niên mỉm cười: “Yên tâm, tôi chưa bao giờ so đo với người chết.”

Hỏi người có thể có nhiêu sầu (*), giống như hôm nay thọ mệnh đã tới đầu.

Khốn nạn, ông đây không tin uy vũ không khuất phục, ông liều mạng!

Thẩm Hiên hạ quyết tâm, đánh mạnh về phía thiếu niên, sau đó một mặt giả làm chân chó ôm eo người ta, một bên đặc biệt hào phóng đem bàn bay dính máu bôi lên quần áo người ta.

“Tướng mạo ngài tốt như vậy, nhất định lòng dạ cũng rất tốt.” Tôi bôi này.

“Mọi người cũng không phải kẻ thù, khó được cơ hội trò chuyện vui vẻ như vậy.” Tôi dùng sức bôi này.

“Không bằng tha cho tôi một mạng, tôi cảm tạ tổ tông tám đời của ngài!” Tôi liều mạng bôi này.

Thiếu niên nhìn quần áo của mình nhăn thành một đống, còn hiện lên đầy ‘huyết thủ ấn’, giống như bị lôi ra từ chỗ quỷ quái nào đó, lập tức lộ ra bộ dáng tươi cười xán lạn.

“Cậu buông ra được chưa?”

Thẩm Hiên nghe lời buông tay, đứng thẳng lưng: “Ha ha ha ha thật xin lỗi, tôi quên tay mình vừa bị thương.”

Thiếu niên sóng lớn không sợ hãi, cười nói: “Tôi không thèm so đo với cậu. Chỉ là quần áo bẩn rồi, nhất thời không về được.”

Sợ cái gì, dù sao đến lúc đó nhất định tên này sẽ biến cái vèo về nhà, còn không thì cũng bay về, cho dù bị người khác thấy được cũng không có kẻ yêu thiên văn nào quan tâm đến vật thể bay không xác định mặc đồ gì, hơn nữa…

Thẩm Hiên kỳ quái nhìn hắn một cái: “Người khác sẽ không nghĩ ngài đang tới tháng đâu, ngài là nam mà.”

Thiếu niên: …

Cái kiểu giống cười mà không phải cười này của hắn là có ý gì? Cái biểu lộ xoắn xuýt đến đau cả trứng thể này khó trách lại bị ảo tưởng. Thì ra thiếu niên ảo tưởng mình song tính nên chịu khổ, cái thứ tâm lý vừa biến thái vừa kỳ cục thế này tuyệt đối không phải lỗi của hắn! Xong đời rồi, hắn sẽ không giết người diệt khẩu chứ?

“Aiz.” Thiếu niên trầm mặc nửa ngày, rốt cục thở dài.

Thế nào, cuối cùng đã quyết định diệt khẩu rồi sao?

Thẩm Hiên trong lòng run sợ nhìn hắn.

Móa! Quả nhiên là muốn diệt khẩu, không đúng, vừa rồi hắn cũng định làm vậy mà, chẳng lẽ đêm nay cậu ra ngoài chỉ vì muốn nếm thử mùi vị của các loại nguyên nhân bị diệt khẩu hay sao? Mấy cái thứ hoàng lịch viết rõ ràng đều là gạt người! Cho dù làm thế nào cũng sẽ bị diệt khẩu!

Mắt thấy thiếu niên càng lúc càng gần, Thẩm Hiên toàn thân chấn động, xiết chặt cúc hoa (~!~), liền lấy điện thoại bấm 110.

Rắc, nát luôn điện thoại.

Điện thoại di động của cậu!

Thẩm Hiên hằm hằm nhìn tên đầu sỏ gây chuyện.

Thiếu niên cười như việc không liên quan tới mình: “Cái này coi như vật đi thay người. Thật là, cậu thật sự có thể cùng Thủy Triết ở cùng một chỗ? Rõ ràng nhìn đần như vậy mà.”

Thẩm Hiên: “Đó là do ánh mắt ngài không tốt.”

Nhưng mà, chẳng lẽ tên này biết Thủy Triết?

Nhìn ra nghi vấn của cậu, thiếu niên tiếp tục nói: “Đúng vậy, tôi biết Thủy Triết. Tôi là Sơn Vũ, có mấy trăm năm giao tình với hắn. Nhưng kể từ khi vợ hắn chết, hắn một mực làm ổ tại Bồng Lai không muốn ra ngoài, cho đến khi Tiểu Duẫn nở ra mới coi như lấy lại được một chút sinh khí. Không ngờ hắn mới đến nhân giới một chuyến đã có hứng thú với phàm nhân, theo tính cách của hắn mà nói, khi đến ở cùng một chỗ với người phàm, quả thật làm tôi bất ngờ.”

“What? Tiểu Duẫn là bên trong trứng nở ra!” Thẩm Hiên giật mình há to mồm.

Sơn Vũ im lặng một thoáng: “Mẹ của Tiểu Duẫn là miêu yêu, có lẽ điểm này giống với Thủy Triết. Nhưng cậu sao lại chú ý đến điểm không hợp lý này làm gì chứ.”

Thẩm Hiên ngậm lại cái miệng đang há lớn: “Cái này… tên của cậu là Khoai Lang* sao?!”

(*) Sơn Vũ 山羽 (shānyǔ), khoai lang là sơn dụ 山芋 (shānyù). Hai tên đọc gần giống nhau.

Khóe miệng Sơn Vũ thoáng cứng lại, rốt cuộc phát hiện thanh niên ngốc không gì sánh được là có thật, khéo léo chuyển chủ đề: “Là Sơn Vũ. Cơ mà cậu về muộn như vậy Thủy Triết không tới đón sao?”

“Ừm.” Thẩm Hiên xấu hổ vuốt tóc: “Sáng nay tôi đi gấp, có một số việc chưa làm xong, cho nên bây giờ chắc là anh ta đang rửa chén.”

Sơn Vũ: …

“Cũng có thể đang dọn phòng.”

“…”

“Hoặc là giặt quần áo, đổ rác gì gì đấy.”

“…” Sơn Vũ lúc đầu vẫn giữ bộ mặt tươi cười, cuối cùng cũng sụp đổ, dùng bộ mặt như gặp quỷ nhìn Thẩm Hiên, sau một hồi bình tĩnh lại, lại biến trưng vẻ mặt liều chết để hóng chuyện, thò tay vuốt đầu Thẩm Hiên: “Anh bạn, làm tốt lắm. Tôi cũng muốn xem bộ dạng của cái tên băng sơn ngàn năm đó làm việc nhà.”

Thẩm Hiên đối với sự thay đổi của đối phương chỉ thoáng im lặng một phát, mở miệng nói: “Không thành vấn đề, thật ra yêu cầu này cậu có thể tự mình đi nói với hắn.”

“Thủy Triết đại nhân, anh nói có đúng không?”

Sơn Vũ chậm rãi quay đầu lại, gian nan nặn ra một nụ cười khổ.

“Ha ha, anh đến sao lại không có tiếng động gì hết vậy?”

Mèo nhỏ trèo ra từ trong ngực Thủy Triết, liếm liếm móng vuốt, phát ra tiếng kêu non nớt, “Meow~”

“Anh xem Duẫn nhi đang rất cao hứng đây này.” Sơn Vũ thử bắt chuyện với Thủy Triết đang tỏa ra khí lạnh: “Nó nói gì vậy hả?”

Thủy Triết lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái: “Nó nói ngươi cậu nhất định phải chết.”

Sơn Vũ: …

Cùng là người một nhà sao lại hung dữ quá vậy.

Thẩm Hiên đồng tình vỗ vai Sơn Vũ, nói với Thủy Triết: “Hở tí là chém giết không tốt đâu, chúng ta tìm biện pháp khác giải quyết nha.”

Sơn Vũ lập tức có tinh thần, một lần nữa phủ lên vẻ tươi cười không chê vào đâu được, gật đầu đồng ý với Thẩm Hiên: “Đúng đó.”

Thẩm Hiên quay lại dùng nụ cười xán lạn nói: “Ví dụ như, để cậu ta làm việc nhà chuộc tội.”

Sơn Vũ: “Các người… quả nhiên là một đôi.”

Cái gì, một đôi cái gì, một đôi S sao?

Thẩm Hiên sửng sốt một chút, mới phát hiện người đã biến mất, Sơn Vũ không còn ở đây nữa.

“Móa, lại để cậu ta chạy mất.”

“Được rồi.” Thủy Triết chậm rãi đến bên cạnh Thẩm Hiên, cầm lấy tay cậu. Trên tay đều chằn chịt vết thương, còn đang rỉ ra mấy giọt máu. Tiểu  Duẫn bò lên vai Thủy Triết, cẩn thận từng cái từng cái liếm tay Thẩm Hiên.

Cảm giác tê ngứa làm Thẩm Hiên không được tự nhiên, vội rút tay về.

“Vừa rồi bị một con sói kỳ quái làm bị thương đấy, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà. Tiểu Duẫn đừng có thè lưỡi liếm như vậy, không tốt đâu.”

Ai nói thế, liếm liếm là vương đạo, mặc kệ tốt xấu gì, liếm liếm là tốt rồi.

Cục bông nhỏ dựng thẳng lỗ tai xù lông, quyết định không nghe lời Thẩm Hiên. Thân thể nho nhỏ cuộn tròn, thò đầu xuống liếm bụng, cái đuôi còn vẫy vẫy. Mèo nhỏ dễ dàng bị di chuyển lực chú ý, chỉ chốc lát lại vểnh cái đuôi không an phận của mình lên, vốn lúc đầu chỉ lắc qua lắc lại, sau đó nó thử duỗi móng vuốt ra thăm dò, dùng sức nắm, cái đuôi chạy mất. =))))

Mèo nhỏ một cước không thành, nhảy dựng lên muốn chụp cái đuôi, lại quên rằng chính mình đang chật vật trên vai, vì vậy không chút ngoài ý muốn lộn đầu lăn xuống.

Thủy Triết nhanh tay lẹ mắt chụp được nó. Tiểu Duẫn cơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngây ngốc nhìn bên cạnh, liền vui vẻ ôm lấy cái đuôi cách bắt đầu thè lưỡi liếm.

Thẩm Hiên nhịn không được thò tay qua, không có ý tốt muốn chọt nó một cái, lại bị Thủy Triết chụp được tay.

Quên mất bên cạnh còn một tên phụ thân ngốc.

“Khụ khụ, tôi không có ý gì.”

Thẩm Hiên ngượng ngùng ho khan mấy tiếng, muốn giải thích. Thủy Triết nhàn nhạt liếc một cái cho cậu ngậm miệng lại.

“Đừng nhúc nhích.” Thủy Triết nhẹ nhàng nâng tay cậu lên, đưa tới bên miệng, cẩn thận lè lưỡi liếm. Đầu lưỡi mềm mại lướt qua miệng vết thương, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng chạm qua, lại mang theo cảm giác khăng khăng không cho cự tuyệt, cận thận từng li từng tí như đang đối với một vật trân quý.

Đèn đường vẫn lờ mờ như trước, khí lạnh bức người, cái lạnh thấu xương từ ngõ hẻm đang gào thét chạy qua. Hai người lẳng lặng đứng yên ở nơi đó, lại giống như ngăn cách với thế giới nhỏ bé bên ngoài, ấm áp và ngọt ngào.

Mèo con bị kẹp ở giữa chơi với cái đuôi chán rồi, lại tiếp tục chui vào áo của Thủy Triết, cảm thụ được hơi ấm quen thuộc làm người ta cảm thấy an tâm, cái đầu nhỏ cọ cọ, nhẹ kêu một tiếng mềm mại rồi lăn vào mộng đẹp.

___________________________________________________________

* Hỏi người có thể có nhiêu sầu: nguyên văn là “Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu”, một câu thơ trong “Ngu mỹ nhân kỳ 1” của Lý Dục.

虞美人其一 

春花秋月何時了,

往事知多少。

小樓昨夜又東風,

故國不堪回首月明中。

雕欄玉砌應猶在,

只有朱顏改。

問君能有幾多愁,

恰似一江春水向東流。

Ngu mỹ nhân kỳ 1

Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu,

Vãng sự tri đa thiểu.

Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong,

Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung.

Điêu lan ngọc xế ưng do tại,

Chỉ hữu chu nhan cải.

Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu,

Cáp tự nhất giang xuân thuỷ hướng đông lưu.