Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 71: Đàm phán




Dịch: Tyty


Bà Kiều gây ra huyên náo quá lớn, dẫn đến nhiều học sinh đi ra vây xem, mấy bạn học có quan hệ tốt với Bạch Ngọc cũng ra khỏi lớp học, ngay cả chủ nhiệm lớp và các giáo viên trong phòng làm việc gần đó cũng nhanh đi ra theo.


Một số giáo viên vội bước tới bảo hộ Kiều Lam ở phía sau, nhanh chóng báo cho nhân viên bảo vệ, bảo vệ chạy tới kéo bà Kiều đang ồn ào đi.


Bà Kiều vừa khóc vừa mắng to Kiều Lam, mắng cô không tim không phổi thấy chết mà không cứu, nói nếu không phải ba mẹ cho cô một gương mặt xinh đẹp và một đầu óc thông minh thì sao cô có thể có cuộc sống như bây giờ.


Bảo vệ dùng sức kéo bà Kiều đi, cuối cùng không cẩn thận bị bà Kiều cào mấy phát.


Học sinh chung quanh bàn luận sôi nổi, còn Kiều Lam thì chỉ đứng lẳng lặng nhìn bà Kiều không chịu nhúc nhích.


Thật vất vả bà Kiều mới chịu rời đi, chủ nhiệm lớp cùng với những người khác quay đầu lại liền nhìn thấy Đàm Mặc đang ôm chặt Kiều Lam ở trong ngực.


"Khụ"


Chủ nhiệm lớp nhất thời có chút xấu hổ, cho dù ông đã mắt nhắm mắt mở đối với tình yêu nhỏ của Kiều Lam với Đàm Mặc, nhưng ngay trước mặt nhiều học sinh như vậy, chủ nhiệm lớp vẫn cảm thấy mình phải quản một chút.


"Cái đó, Kiều Lam à"


Chủ nhiệm lai ho một tiếng.


"Chút nữa tới phòng lam việc của thầy một chút."


Kiều Lam lúc này mới phát giác ra mình đang được Đàm Mặc ôm ở trong lòng, bà Kiều đến khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi, bây giờ được ôm ở trong ngực làm cho cô có cảm giác an tâm hiếm có, lúc này cô cứ muốn Đàm Mặc ôm ở trong lòng như vậy mãi.


Chỉ tiếc là cô không thể, hoàn cảnh xung quanh không cho phép.


Kiều Lam thực sự không phải là Kiều Lam trong tiểu thuyết cũng không phải con gái chân chính của nhà họ Kiều, nhưng hành động hôm nay của bà Kiều vẫn khiến cô tức giận đến mất kiểm soát.


Người như vậy có tư cách làm cha mẹ sao?


Không, bọn họ đúng là toàn tâm toàn ý vì cha mẹ con cái, vì Kiều Nguyên cái gì cũng có thể làm, chỉ là trừ Kiều Nguyên những người con gái khác ở trong lòng bọn họ căn bản không tính là con mình.


Thay thận, chuyện hoang đường như vậy, bà Kiều cũng có thể nghiêm túc nói ra.


Kiều Lam đi theo chủ nhiệm lớp vào phòng làm việc, để lại một nhóm học sinh bàn luận ầm ĩ cùng với ánh mắt chăm chú của Đàm Mặc dõi theo cô.


Sau khi chờ Kiều Lam ra phòng làm việc của chủ nhiệm lớp, mấy giáo viên trong phòng làm việc bị bà Kiều làm cho tức đến đau phổi. Chủ nhiệm lớp suy đi nghĩ lại quả thực rất tức giận, nhớ tới lần trước bà Kiều có thông qua ông để tìm Kiều Lam, hình như ông còn lưu lại số điện thoại, ông liền gọi điện thoại cho bà Kiều làm công tác tư tưởng.


Kết quả là bị bà Kiều quay lại khóc lóc om sòm oán hận, bà Kiều một tiếng là chuyện nhà chúng tôi có liên quan gì đến ông, còn nói chủ nhiệm lớp chó lại đi bắt chuột* xen vào việc của người khác, chủ nhiệm lớp mắng to rồi cúp điện thoại, Kiều Lam là đứa trẻ ngoan như vậy tại sao lại có cha mẹ côn đồ như vậy chứ?


Các bạn học không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Sau hai ngày chờ đợi, hầu như tất cả học sinh đều biết tin đồn bà Kiều nghĩ đủ mọi cách để vào trường học tìm Kiều Lam, giống như bà Kiều đã từng nói, nếu không hoàn thành mục đích của bà ta, thì tuyệt đối không để cho Kiều Lam yên ổn.


Bà Kiều sau khi gặp Kiều Nguyên thì giống như một người điên, hơn nữa bởi vì Kiều Lam cự tuyệt nên bà ta càng cố chấp cho là Kiều Lam nhất định tương thích với Kiều Nguyên, cho nên càng làm hành động quá quắt hơn.


Vừa lúc khoảng thời gian lớp mười hai học bù, bảo vệ trường học lại không còn được tốt như trước, hai lần bị bà Kiều thừa cơ chui vào, sau đó quả thực bị cản lại, rồi lại không biết sao bà ta nghe ngóng được số điện thoại Kiều Lam, thậm chí còn gọi điện thoại cho bạn có quan hệ thân thiết với Kiều Lam trong ký túc xá, mỗi ngày không gọi được thì là gửi tin nhắn.


Một mình Kiều Lam bị quấy rầy thì còn nhẫn nhịn, nhưng đây là vì chuyện của mình mà đi quấy rầy người khác, đây chính là việc khiến Kiều Lam không nhịn được. Nhất là Hạng Tiểu Hàn, vốn đã có thành kiến với Kiều Lam, gần đây hay lợi dụng chuyện này nói Kiều Lam này nọ, bị bà Kiều làm phiền đến việc học nên cô ta đã hỏi cô có thể tự giải quyết chuyện này hay không.


Mọi người lúc đầu không chuyện gì xảy ra, một số học sinh không thích Kiều Lam tin vào lời của bà Kiều, nói rằng Kiều Lam không hiếu thuận không có tình nghĩa, nói nhân phẩm cô không tốt. Đến sau này bà Kiều gây ra náo động, mọi người mới biết đầu đuôi sự việc, từ đó không ai nói Kiều Lam không đúng nữa.


Không hiểu sao lại có cái chuyện bắt buộc phải hiến thận của mình cho em trai ruột, rất nhiều người than thở thay Kiều Lam tại sao lại có cha mẹ như vậy.


Học sinh lớp 18 càng biết rõ hơn, giả sử như tất cả mọi người ở ký túc xá Kiều Lam đều biết hai năm qua nhà Kiều Lam không hề cho Kiều Lam một đồng tiền nào, tất cả tiền học phí đều là do tự mình Kiều Lam đi làm kiếm ra.


Hách Anh nhớ tới lý do lúc đầu Kiều Lam từ chối mình, cậu nói cô không có thời gian hay không dám công khai yêu đương, cô đúng là sống không thoải mái như cậu tưởng tượng. Khi đó Hách Anh không hiểu nhưng bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu rõ.


Cô sống khó khăn hơn so cậu tưởng tượng, Trần Diệu Dương biết chuyện này cũng trầm mặc hồi lâu.


Tất cả bạn học có quan hệ tốt với Kiều Lam đều đã bắt đầu nghĩ cách giúp cô, có người thì nói cô đừng xen vào, có người thì nói cô báo cảnh sát đi, còn có người nói nếu không cô đi thử một chuyến đến bệnh viện xem sao, không chừng là không tương thích.


Nhưng lập tức bị người người khác bác bỏ.


Nếu như không thích hợp thì mọi chuyện dễ dàng rồi, nhưng nếu thích hợp thì phải sao?


Đó không phải là đẩy Kiều Lam vào hố lửa sao?


Báo cảnh sát, căn bản là không thể được, bà Kiều là mẹ của Kiều Lam, cảnh sát sẽ không quản những chuyện này, càng không nói đến bà Kiều. Dù sao bây giờ bà ta cũng giống như một người điên, Kiều Lam bây giờ còn tận nửa năm lớp 12, nếu như bà Kiều cứ ồn ào như vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiến độ học của Kiều Lam.


Cũng bởi vì Kiều Lam với bà Kiều có quan hệ máu mủ với nhau làm cho chuyện này càng khó giải quyết hơn.


Một ngày kia, Trần Diệu Dương đi ngang qua đột nhiên gọi Kiều Lam lại, Kiều Lam dừng bước, Trần Diệu Dương nhìn cô hồi lâu rồi mới nói.


"Nếu như cần giúp đỡ hay cần tiền thì có thể đến tìm tôi."


Kiều Lam hơi kinh ngạc.


Bởi vì lúc trước Trần Diệu Dương có thái độ quá xấu với Kiều Lam nên Kiều Lam có ấn tượng không tốt với cậu ta, sau đó hai người cũng không đồng thời xuất hiện, lúc này Trần Diệu Dương đột nhiên nói như vậy, Kiều Lam quả thực không nghĩ tới.


Kiều Lam thật tâm thật ý cám ơn Trần Diệu Dương, nhưng vẫn là nói từ chối.


Sau Hách Anh ai cũng tìm cô nói có thể cho cô mượn tiền.


"Mẹ cậu không phải là thiếu tiền làm phẫu thuật sao, tôi có thể cậu mượn, mặc dù không phải là quá nhiều, nhưng có còn hơn không."


Mấy trăm ngàn cậu không thể có được, vì cha mẹ sợ cậu xài tiền bậy bạ nên không cho cậu quá nhiều, vì vậy Hách Anh cũng không còn cách nào khác.


Kiều Lam vẫn như vậy nói cám ơn Hác Anh rồi từ chối.


Cô biết đây là ý tốt của mọi người, nhưng cô không thích thiếu ân huệ những người khác và không thích phiền toái đến người khác, càng không thích tất cả mọi người dùng thái độ thương hại cô mà đi giúp cô, cô vẫn chưa đến lúc cùng đường như vậy.


Kiều Lam phải xốc lại tinh thần để học thật tốt nhưng rất khó, cô thật sự rất mệt mỏi.


Cô vùi đầu vào cánh tay, trong đầu tất cả đều là chuyện bà Kiều.


Kiều Lam nghĩ xa hơn so với người khác nghĩ nhiều.


Trừ việc phải gấp gáp thay thận ra, Kiều Lam còn nghĩ phải làm thế nào để dứt khoát đoạt tuyệt quan hệ thân thiết với nhà họ Kiều, hoặc là nghĩ cách đoạt lại quyền nuôi dưỡng giám hộ cô của người nhà họ Kiều. Coi như chuyện lần này xử lý xong, cô cũng không thể bảo đảm người nhà họ Kiều sau này còn làm chuyện gì nữa không.


Nếu như quả thực không được cô có thể đi nhờ tòa án giúp đỡ, mặc dù sẽ rất thời gian chậm trễ sẽ ảnh hưởng học tập, nhưng hôm nay đã như vậy, thì còn cái gì tồi tệ hơn nữa.


Đàm Mặc quay đầu nhìn Kiều Lam, suy nghĩ một chút từ trong túi sách lấy ra một cây kẹo que đưa cho Kiều Lam.


Kiều Lam nhận lấy kẹo, xé vỏ bọc ra, mùi vị ngọt ngào tràn ngập cả đầu lưỡi.


Kiều Lam nói, đầu vẫn tựa vào trên cánh tay, mặt chuyển hướng nhìn Đàm Mặc.


"Mặc Mặc."


Kiều Lam gọi bác sĩ Đàm Mặc.


"Ừ."


Đàm Mặc nghiêm túc nhìn cô.


"Tớ mệt quá." Kiều Lam nói


Cô không muốn ở trước mặt người ngoài tỏ ra vẻ yếu ớt, có thể Đàm Mặc đối với cô mà nói cũng không phải là người ngoài.


Đàm Mặc là người quan trọng nhất của cô, là bạn thân nhất, người nhà thân thiết nhất, cũng là người cô thích nhất ở trong lòng.


Bất kể là đời trước, hay là đời này, Kiều Lam cho tới bây giờ đều là một người, không có cha mẹ không có ai để dựa vào. Từ trước tới giờ không lệ thuộc vào những người khác, cô gái từ nhỏ thiếu tình yêu thương rõ ràng nhất một đạo lý chính là, dựa vào người khác vĩnh viễn không bằng dựa vào mình.


Nhưng là ở đây, cô biết Đàm Mặc, đã từng là một bé trai từng chút từng chút lệ thuộc vào cô, bây giờ đã trưởng thành hơn, không biết từ lúc nào từ từ phát sinh sự biến hóa. Kiều Lam hậu tri hậu giác phát hiện, mình đối với Đàm Mặc cũng rất lệ thuộc.


Kiều Lam nhớ tới mấy ngày trước lúc Đàm Mặc ôm cô vào trong ngực, cô cảm giác sau lưng trống vắng, lui về phía sau một bước sẽ lâm vào một khoảng tối, vào lúc đó Đàm Mặc đã xuất hiện sau lưng cô.


Cô lui một bước, sau lưng không phải bóng tối, mà là lòng ngực ấm áp.


Hay giống như bây giờ, cô thật rất mệt mỏi, cô không muốn yếu thế trước tất cả những người khác, nhưng là lại muốn ở trước mặt Đàm Mặc, đây là con trai rõ ràng nhỏ hơn vài tuổi so với cô, bây giờ thành ra đây là người cô bắt được để dựa vào.


Cô muốn được cậu ôm như lần trước vậy, hoặc là muốn cho cậu đụng vào cô, Kiều Lam biết mình lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhưng lại là không khống chế được.


Con người lúc yếu đuối nhất, rất cần cái gì đó ấm áp để dựa vào.


Kiều Lam nhìn chằm chằm vào Đàm Mặc, cô muốn nói gì đó thì Đàm Mặc lại đột nhiên đưa tay ra.


Tầm mắt nhìn vào bàn tay ấm áp của Kiều Lam, cuối cùng rơi vào tóc Kiều Lam.


Đàm Mặc nhẹ nhàng vuốt tóc Kiều Lam, nhẹ nhàng lại nghiêm túc.


"Mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi." Đàm Mặc nói.


"Không có chuyện gì đâu."


Không có chuyện gì.


Mệt mỏi vậy thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho khỏe.


Tất cả đều đã có tớ.


Cậu thiếu niên nhìn gương mặt cô gái nhỏ, là ôn tình, là thương tiếc, tất cả mọi người nhìn đều đã biết thích tận vào trong lòng rồi, sau khi đến ngày nhập học, tất cả toàn bộ đều biến mất, đôi mắt kia chỉ còn lại mù mịt.


Bác Trần ngồi ở phía trước vừa lái xe vừa nói với Đàm Mặc.


"Đã liên hệ xong rồi."


Đàm Mặc ừ một tiếng, cúi đầu liếc nhìn thời gian, đã là năm giờ bốn mươi tám phút buổi chiều, cách thời gian hẹn còn tận bốn mươi hai phút.


Sau khi nhẹ nhàng ăn cơm xong, quá giờ hẹn sáu giờ rưỡi, Đàm Mặc lúc này mới lững thững từ từ đi tới nơi đã hẹn trước.


Một nhà ông bà Kiều đời này chưa từng tới nhà hàng đắt tiền thế này.


Ở chỗ rộng lớn này, an tĩnh, và rất bí mật.


Ông bà Kiều nhìn trang trí xung quanh tinh xảo và hoa lệ, càng ngạc nhiên hơn khi vừa xem giá cả đồ ăn trong thực đơn, bị kinh sợ đến không dám động.


Đã qua hơn sáu giờ rưỡi, cách thời gian hẹn rất dài, cho tới khi gần bảy giờ, bên ngoài rốt cuộc cũng có hai người đi tới.


Một người tuổi tác không sai biệt lắm so với Kiều Lam, tướng mạo thiếu niên vô cùng xuất sắc, và một người trung niên đi theo sau lưng thiếu niên.


Ông bà vội vàng đứng dậy nịnh nọt nói: "Không nghĩ tới liên lạc chúng tôi lại là một người đẹp trai khí chất như vậy"


Đàm Mặc cười như không cười nhìn ông bà Kiều, ông bà Kiều nhất thời không dám nịnh bợ nữa, ông Kiều nháy mắt cho bà Kiều, bà Kiều không kịp chờ đợi nhưng lại thận trọng nói.


"Cái đó cậu nói cậu có thể giúp chúng tôi tìm thận tương thích với A Nguyên. Còn, còn giúp chúng tôi bỏ tiền, không phải là đùa chứ."


Đàm Mặc ngước mắt.


"Tôi tới làm trò đùa với các người à?"


"Vậy khẳng định không phải là đùa!"


Bà Kiều vội vàng nói: "A, đã nói A Nguyên là người tốt thì tất nhiên sẽ có quý nhân, cõi đời này rốt cuộc cũng có nhiều người tốt, thật sự là rất cảm tạ ngài."


"Đừng vội cảm ơn."


Đàm Mặc nhàn nhạt nói: "Tôi có thể giúp các người, nhưng là có điều kiện."


"Điều kiện gì?"


Đàm Mặc giương mắt, nhìn hai vợ chồng đang không che giấu được sự gấp gáp.


Hai người bởi vì con trai mà có thể làm được đến thế này, Đàm Mặc nhớ tới Kiều Lam lại không được như vậy rồi lại dáng vẻ mệt mỏi, trong lòng chỉ còn lại đau lòng.


"Bỏ đi quyền giám hộ nuôi dưỡng Kiều Lam, tách hộ khẩu với Kiều Lam."


Đàm Mặc nói: "Từ đây đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Kiều Lam, nếu như có thể làm được."


Lời còn chưa dứt ông Kiều đã nhanh chóng tỏ thái độ.


"Có thể làm được!"


Cái này có gì không làm được!


"Đừng có gấp."


Đàm Mặc nhắm mắt, chậm rãi uống một hớp nước rồi mới tiếp tục nói.


"Từ nay về sau bất kỳ một người nào trong nhà của hai người cũng không được phép gặp cô ấy hoặc đi tìm cô ấy, biến mất hoàn toàn trước mặt cô ấy. Nếu như các người có thể làm được, vậy mọi người cũng sống yên ổn với nhau vô sự, nếu như không làm được."


Đôi mắt nâu nhạt của thiế niên híp lại, gằn từng chữ.


"Nếu như không làm được, tôi sẽ cho người moi thận từ con trai ông bà ra, còn làm sao để lấy thận từ trong cơ thể con trai ông bà thì đến lúc đó sẽ biết."


Thiếu niên nhìn vẻ mặt biến hóa liên tục của hai vợ chồng, khoan thai nói: "Tôi nói xong rồi, bây giờ các người có thể cân nhắc kỹ một chút."