Chị Hai bây giờ cũng khó mà tự bảo vệ mình, mỗi ngày đều ôm đứa con trai vừa mới biết nói, rất sợ sơ ý một chút là mình phải cuốn gói ra khỏi căn biệt thự này, cô còn không dám xin tiền chồng thì tiền ở đâu mà đưa cho ông bà Kiều.
Hơn nữa chị Hai cũng biết chồng mình vẫn luôn coi thường người nhà cô, càng không thích cô ở trước mặt anh ta nhắc tới ông bà Kiều, giờ bà Kiều muốn cô đưa nhiều tiền như vậy cô nào dám nhắc tới.
Chị Hai không muốn để bố mẹ biết hoàn cảnh sa sút hiện tại của mình nên không nói rõ lí do với bà Kiều, chỉ nói mình không có tiền.
Bà cụ Kiều ở bên cạnh nghe bà Kiều và cháu hai gọi điện thoại, càng nghe càng bực, bà cảm thấy là cháu hai không muốn cho mượn tiền, cầm tiền mua xe mua nhẫn kim cương cũng không muốn cứu em trai ruột của mình.
Chị Hai trước mặt chồng còn sợ sệt nhưng đối với bà cụ Kiều thì không sợ chút nào. Hai người cách một cái điện thoại cãi nhau ỏm tỏi, ầm ĩ xong chị Hai còn thề thốt nói tuyệt đối sẽ không đưa một đồng nào cho nhà họ Kiều. Bà cụ Kiều nhất thời hối hận, vội vàng định nói gì đó nhưng chị Hai đã cúp điện thoại, chờ gọi lại thì bị chặn luôn số.
Hai đứa con gái mà rốt cuộc chỉ cầm được ba chục ngàn tệ, ngay cả số lẻ của phí phẫu thuật cũng không đủ. Bà Kiều tức giận, vừa mắng chị hai vừa khóc than con trai mình số khổ.
Hôm sau đến bệnh viện, bà Kiều không dám nổi giận lung tung với bác sĩ, dè dặt hỏi chuyện về bảo hiểm y tế, hỏi rõ nếu sau khi làm giải phẫu thì bảo hiểm có thể trợ cấp được bao nhiêu.
Bác sĩ nói chi phí giải phẫu có thể được trợ cấp khá nhiều nhưng phí phục hồi hậu phẫu sẽ không được giảm, bà Kiều nghe xong lại khóc lóc.
Khóc xong lại quay ra ghi hận những người khác, oán trách hai đứa con gái thậm chí còn đổ lây sang chủ nhiệm lớp.
Tìm tới trường học làm ầm lên với giáo viên chủ nhiệm, nói chủ nhiệm lớp không biết quản lí học sinh để con trai mình bị té ngã, lại nổi điên lên túm lấy mấy nam sinh chơi đánh bóng với Kiều Nguyên, nói có phải họ cố ý đẩy con trai mình ngã bị thương hay không, đang yên đang lành sao có thể ngã được.
Trùng hợp sao ngay bên cạnh sân bóng nhỏ có camera , quay được Kiều Nguyên thật sự tự té ngã, cũng chẳng có ai đẩy cậu.
Bà Kiều vô cùng tức giận, không biết nghe được ở đâu Kiều Nguyên là vì một nữ sinh trong lớp nên cố ý đi đánh bóng rổ, chặn con gái nhà người ta lại mắng chửi một hồi, nói cô bé không lo học hành dám dụ dỗ để con trai bà bị thương, đòi gia đình cô phải bồi thường.
Lúc mới đầu các bạn học và giáo viên còn thông cảm nhưng sau khi bị bà Kiều làm ầm ĩ một trận như vậy chỉ còn lại sự chán ghét. Nhất là cô bé mà Kiều Nguyên đã theo đuổi lâu như vậy, ghét đến mức mong Kiều Nguyên nằm trên giường bệnh cả đời chứ đừng tỉnh dậy lại đi gây họa cho người khác.
Bà Kiều phát điên mấy ngày nhưng một chút tiền cũng không nhận được, cả người già đi trông thấy.
Bà cụ Kiều ở trong phòng bệnh chăm sóc Kiều Nguyên, đang nghe lời dặn của bác sĩ, đột nhiên nhảy xuống từ trên ghế túm lấy bác sĩ vội nói.
"Không nhất định phải mua thận của bệnh viện các anh. Nhà tôi có đứa cháu gái, lớn hơn cháu trai hai tuổi, rất khỏe mạnh, có thể lấy thận của nó để ghép cho cháu tôi không?"
Bà Kiều sững sờ ngước đầu lên, tựa như nhìn thấy một hy vọng mới, ánh mắt cũng sáng bừng, còn vị bác sĩ nhíu chặt chân mày.
Cháu gái trong miệng bà cụ Kiều không có mặt ở đây, bà cụ lại trực tiếp tự quyết định muốn lấy thận của cháu gái để đổi cho cháu trai, cháu trai bà thiếu một quả thận đã đòi sống đòi chết. Vậy nếu cháu gái bà đưa thận cho người khác chỉ còn một bên, sao lại không thấy các người đau lòng?
Bác sĩ rất chán ghét kiểu gia đình trọng nam khinh nữ này, giọng cũng lạnh xuống.
"Không phải cứ là người thân thì sẽ phù hợp."
"Cho dù có hợp hay không cũng phải gọi người tới kiểm tra đã, nếu thích hợp thì sao?"
Bác sĩ im lặng hồi lâu.
"Chuyện này phải cần họ đồng ý mới được."
Bà cụ Kiều trừng mắt.
"Nuôi nó lớn như vậy chẳng lẽ để nó ăn cơm chùa?"
Trong phòng bệnh, nét mặt những bệnh nhân khác cùng với các bác sĩ y tá đều là một lời khó nói hết, thời này mà vẫn còn có loại người nhà như vậy, cũng không biết cô bé kiếp trước tạo nghiệp gì mới phải làm con gái của những người này.
Nhưng bà cụ Kiều và bà Kiều hoàn toàn bất chấp, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng, nhất thời cảm thấy phấn chấn lên hẳn.
Chỉ cần có thận cấy ghép, trăm ngàn hai trăm ngàn tiền giải phẫu vay tiền vẫn lo được, chưa kể còn có tiền trợ cấp.
Bà Kiều về nhà ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau liền chạy tới trường THPT trực thuộc đại học, tìm được lớp học Kiều Lam bảo học sinh gọi cô ra ngoài.
Vậy mà Kiều Lam từ đầu đến cuối chuyện gì cũng không biết, bà Kiều tức giận mắng cô đôi câu, nói Kiều Lam không biết quan tâm em trai, Kiều Nguyên nằm viện lâu như vậy mà chuyện gì cũng chẳng biết.
Lúc này Kiều Lam mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra học sinh lớp 10 té ngã bị thương lúc trước lại là Kiều Nguyên.
Kiều Lam không có một chút đau lòng, thậm chí còn có cảm giác vui sướng khi người gặp họa.
"Kiều Nguyên nằm viện sao bà không ở lại chăm sóc đi, chạy tới tìm tôi làm gì" Kiều Lam nói.
"Tôi cũng không biết xem bệnh cho con trai bà."
"Cái gì gọi là con trai tao!"
Bà Kiều nhảy dựng lên.
"Kiều Nguyên không phải em trai mày chắc, mày có chút nào là dáng vẻ của người làm chị sao."
"Tôi không có loại em trai ăn cắp tiền rồi đổ vạ cho chị gái."
Kiều Lam lạnh giọng ngắt lời bà Kiều.
"Đừng có chơi bài tình cảm với tôi, có chuyện thì nói."
Bà Kiều không nghĩ tới Kiều Lam lại biết tiền đó là Kiều Nguyên trộm, bị cô trực tiếp chọc thủng khiến mặt sượng cứng, nhưng cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt. Nhận ra mình không thể dạy nổi Kiều Lam được nữa nên liền nói rõ mục đích đến đây.
"Mày xin nghỉ một ngày, đến bệnh viện với tao."
"Đi bệnh viện làm gì?"
"Em trai mày té ngã vỡ thận phải, mới làm phẫu thuật lấy ra."
Bà Kiều nói đến đây lại bắt đầu nghẹn ngào.
"Bệnh viện đúng là không có tình người, một quả thận những mấy trăm ngàn, nhà chúng ta thì đào đâu ra tiền."
Trong lòng Kiều Lam có dự cảm không được tốt lắm, cô nghĩ đến điều gì đó nhưng lại cảm thấy nó quá hoang đường.
Nhưng chưa đợi Kiều Lam nghĩ được lâu, bà Kiều đã trực tiếp giúp cô xác nhận, nói: "Thân thích cũng có thể cho thận, không cần tốn tiền mua của bệnh viện, mày đi với tao đến bệnh viện một chuyến, xem có phù hợp với em trai mày không, được hẵng nói."
Bà Kiều hiếm khi không nói được ra lời.
Kiều Lam hít sâu một hơi, chừng như giận đến mức bật cười.
"Được hẵng nói ở đây là lấy thận của tôi đưa cho Kiều Nguyên phải không?"
Bà Kiều lập tức gật đầu.
"Em mày đau mấy ngày nay sút đi thấy rõ, bác sĩ nói thiếu một quả thận thì về sau sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, em trai mày mới bao lớn chứ."
"Kiều Nguyên thiếu một quả thận thì cơ thể bị ảnh hưởng vậy tôi thiếu thì không quan trọng phải không?"
Kiều Lam thực sự không dám tin, mỗi lần cô cảm thấy người nhà họ Kiều đã xấu xa đến mức tận cùng rồi nhưng bọn họ lại vẫn có cách khác để đổi mới nhận thức của Kiều Lam.
"Mày là con gái."
Bà Kiều buột miệng thốt lên, nói xong mới vội vàng rút lại đổi sang câu khác.
"Mày cứ cho em mày trước, trong nhà có tiền sẽ tìm thận phù hợp cho mày sau"
"Tại sao không đợi có tiền rồi tìm thận cho Kiều Nguyên?"
Bà Kiều nghẹn họng, đại khái là nói không lại Kiều Lam, lại sốt ruột nên thẹn quá hóa giận.
"Một chút lương tâm mày cũng không có, em mày thành ra như vậy cũng không thèm lo lắng còn ở đó nói mấy lời châm chọc. Nếu không phải bố mẹ mày lớn tuổi rồi thì làm gì đến phiên mày, bác sĩ nói thiếu một bên thận sau này cũng không ảnh hưởng, mày cho em một bên thận thì làm sao?"
"Không ảnh hưởng đến Kiều Nguyên vậy còn cần thận của tôi làm gì?"
Kiều Lam thực sự không muốn nói thêm một câu nào với bà Kiều nữa, nói nhiều thêm một câu cô cảm thấy mình sẽ bị người nhà này làm ghê tởm đến chết.
"Kiều Nguyên làm sao cũng không phải việc của tôi. Nếu các người muốn góp tiền cũng đừng tới tìm tôi, tôi không có nghĩa vụ với con trai mấy người mà thêm tên tôi vào, buông tôi ra, không buông thì tôi gọi bảo vệ đấy."
Mày còn gọi bảo vệ ? ? ?
Mày còn muốn để người khác trực tiếp đuổi mẹ ruột ra ngoài ?
Bà Kiều tức giận đến váng đầu, túm lấy cổ tay Kiều Lam có chết cũng không để cô đi.
"Được, mày không đi bệnh viện cũng được, mày đưa số tiền lần trước đây, đưa ngay bây giờ."
"Lần trước tôi nói là đợi thi tuyển sinh xong."
Kiều Lam định hất tay bà Kiều ra nhưng bà Kiều túm tay cô rất chặt.
"Tao mặc kệ, mày không đưa thận cho em trai mày thì đưa tiền, tao nuôi mày lớn như vậy đúng là nuôi sói mắt trắng, đứa con gái như mày tao cũng không cần, mày đưa tiền cho tao."
"Tôi không có nghĩa vụ phải đưa tiền cho bà, lần trước đồng ý đưa tiền cho bà là lương tâm tôi chưa bị mất."
Kiều Lam nhắc nhở bà Kiều từng câu từng chữ.
"Tôi muốn đưa thì sẽ đưa, không muốn đưa thì bà cũng không làm được gì, tôi nói thi tuyển sinh xong sẽ đưa tiền. Nếu bà còn tiếp tục ầm ĩ, sau khi thi tuyển sinh xong thì một đồng tôi cũng không đưa."
Nếu là trước kia có lẽ bà Kiều sẽ thật sự buông tha, nhưng nghĩ đến con trai đang nằm trên giường bệnh và thái độ kiên quyết không đồng ý của Kiều Lam, cơn điên giận thật khó mới đè xuống được chớp mắt lại vọt lên.
"Một đứa hai đứa toàn là sói mắt trắng! Chị Hai mày cũng không có lương tâm, mày cũng thế, rành rành quen đàn ông có tiền mà cũng không cho em trai được một đồng."
Bà Kiều cắn răng, bà một mực tin chắc Kiều Lam có thể móc ra mấy trăm ngàn vì có học sinh giàu có đang theo đuổi cô.
"Được, mày không đưa đúng không, không đưa thì ngày nào tao cũng đến trường làm ầm lên, để tất cả học sinh giáo viên đều biết mày tuổi nhỏ mà dám đi dụ dỗ đàn ông, đối với người nhà thì thấy chết không cứu, tao xem lớp mười hai mày có trôi qua yên ổn được không, tao xem mày có thi tuyển sinh nổi không, không đưa chứ gì, ngày nào mày còn chưa đưa thì ngày đó sẽ không để mày sống yên, bọn tao sống không tốt thì mày cũng đừng mong sống dễ chịu."
Nói rồi kéo xé đồng phục của Kiều Lam, Kiều Lam kéo thế nào cũng không kéo được tay bà Kiều ra, sau lưng đột nhiên có người bước nhanh tới, cánh tay rất có lực bắt lấy tay bà Kiều đẩy ra, sau đó kéo Kiều Lam qua.
Đàm Mặc ôm chặt lấy Kiều Lam vào lòng che chở cho cô, đôi mắt luôn luôn chứa ý cười giờ phút này chỉ còn sót lại một mảnh rét lạnh.