Edit: Lan Huyên
Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi những ngày tháng học tập uể oải, cuộc sống năm lớp 11 của Kiều Lam kết thúc.
Kiều Lam nói với Đàm Mặc mình nhận được học bổng hạng nhất, còn phát hiện ra một cửa hàng bán đồ ngọt có món nước dây tây MOS ngon vô cùng. Hơn nữa còn tự tin rằng cho dù Đàm Mặc có trở về cũng chẳng đoạt được danh hiệu của cô.
(MOS burger: là chuỗi thức ăn nhanh của Nhật Bản.)
Tay phải Đàm Mặc nắm chặt khung gắn thiết bị giúp phục hồi cơ bắp, tay trái cầm điện thoại kề sát bên tai. Do cậu vừa trải qua việc luyện tập hồi phục với cường độ cao cho nên tiếng thở dốc dồn dập hơn ngày thường, nhưng trong giọng nói lại chứa ý cười mà ngay cả cậu cũng không nhận ra.
"Thật không?"
"Tất nhiên là thật."
Kiều Lam nói: "Thành tích môn sinh học của tớ tốt như thế, mỗi lần đều gần như đạt điểm tối đa. Gần đây cậu không đi học, chắc chắn là không bằng tớ."
Đàm Mặc bất giác cười cười.
"Thật lợi hại."
Kiều Lam mơ hồ nghe ra vài phần cưng chiều, cô hoảng hốt trong giây lát, thậm chí nghĩ đây là ảo giác.
"Đàm Mặc."
Kiều Lam kêu Đàm Mặc một tiếng.
"Hôm nay có chuyện vui hả? Hèn gì tâm trạng cậu tốt như vậy."
"Ừm"
Đàm Mặc buông khung trang thiết bị ra, không có dùng bất cứ vật gì đỡ lấy mà vẫn đứng vững. Cậu đi về phía vài bước, từ nơi này chầm chậm trở về phòng bệnh, trong mắt chứa ý cười nhợt nhạt, bên tai đều đều vang lên giọng Kiều Lam.
Cô hỏi cậu hôm nay có chuyện gì mà vui vẻ như thế. Đàm Mặc nói bí mật, không nói với cô.
Hơn nửa năm, Đàm Mặc đi xa tới đây là thất vọng hay kinh hỉ. Nhưng bây giờ, bác sĩ rốt cuộc chắc chắn nói cho cậu biết, đây là kinh hỉ, là chuyện vui.
Cậu không cần vật gì trợ giúp đã có thể đứng thẳng. Khi đi đường, không cần trang thiết bị như lúc trước nữa. Hiện giờ cậu không cần tiếp tục các bài tập phục hồi, nhiệm vụ này đã đổi thành rèn luyện sức khỏe. Bắt đầu với việc bổ sung một lượng lớn dinh dưỡng, sau đó là tập thể dục, nâng cao thể chất.
Dần dần cậu có thể đi đứng bình thường, lên xuống cầu thang, còn có thể chạy, có thể nhảy.
Suy dinh dưỡng hơn một năm, rồi đến ba tháng dài dằng dẳng như địa ngục khi vừa bắt đầu việc phục hồi chức năng. Cơ thể bị dày vò trong một khoảng thời gian dài cho nên hiện giờ đang là lúc yếu nhất.
Bác Trần mời huấn luyện viên chuyên nghiệp nhất trong việc phục hồi chức năng, dùng số liệu chuyên nghiệp tính toán xem hiện tại cơ thể Đàm Mặc có thể chịu đựng được bao nhiêu lượng vận động.
Một người bệnh vừa hồi phục, ngay lập tức bắt đầu luyện tập cường độ cao không là phải chuyện người bình thường có thể làm. Như người chưa từng tập thể hình, vừa bắt đầu liền tiếp nhận huấn luyện cường độ cao, liệu có mấy ai kiên trì nổi? Huống chi người bệnh nặng vừa khỏi.
Chuyên gia phục hồi chức năng nhìn người thiếu niên ốm yếu cao gầy, ban đầu cảm thấy cậu chẳng thể kiên trì được mấy ngày. Nhưng không ngờ, cậu lại cố gắng từng ngày, từng ngày một.
Cậu không liều mạng tập luyện, mà là khống chế trong phạm vi có thể tiếp nhận được. Chỉ cần vạch ra kế hoạch, cậu nhất định sẽ hoàn thành trong ngày.
Cứ tiếp diễn như thế, Đàm Mặc tiến bộ thần tốc.
Chuyên gia phục hồi thán phục, càng tích cực giúp Đàm Mặc hết sức mình. Lúc trò chuyện cùng Đàm Mặc, ông đề nghị cậu sau khi hồi phục hoàn toàn thì mỗi ngày nhớ kiên trì luyện tập. Tốt nhất học một ít tính vận động chuyên nghiệp, tốt hơn nữa thì học về tăng cường thể chất.
Đàm Mặc đáp một tiếng đã biết, không nói bản thân mình đã sớm có ý định này.
Cậu luôn nhớ rõ chuyện La Niên tới cổng trường quấy rầy Kiều Lam, mà bản thân chỉ có thể ngồi trên xe lăn đau khổ không thể làm gì được. Nếu có thể, cậu chắc chắn là người đầu tiên xông tới, bẻ gãy cái tay đới bẩn từng chạm qua cô.
Điện thoại di động bên cạnh vang lên, Đàm Mặc đi qua cầm lấy. Chuyên gia phục hồi nhìn thiếu niên lạnh băng, trên mặt không chút biểu cảm, sau khi bắt máy, những đường nét lạnh giá trong nháy mắt tan ra, ngay cả giọng nói vô thức cũng nhu hoà hơn hẳn.
Đàm Mặc dùng tiếng Trung trả lời. Chuyên gia phục hồi nghe không hiểu, nhưng từ việc Đàm Mặc trả lời ngắn gọn, chắc là đang trò chuyện linh tinh chẳng có gì bổ ích cả.
Thật sự không có gì. Chỉ nói hôm nay thời tiết thời tiết thế nào, ăn gì.
11 giờ sáng tại New York là 11 giờ tối trong nước. Trước khi Kiều Lam sắp ngủ thì gọi điện thoại cho Đàm Mặc.
Chờ bên kia bắt máy xong, cô không biết nói gì. Gần đây được nghỉ học, cô vẫn đọc sách chứ không ra ngoài chơi, nên không có chuyện gì thú vị để chia sẻ với Đàm Mặc.
Nhưng cô vẫn gọi.
Lúc nghỉ đông, Đàm Mặc bay tới Mỹ. Hiện giờ kỳ nghỉ hè đã qua một nửa, Kiều Lam đã hơn nửa năm không gặp Đàm Mặc rồi.
Thời gian chia xa càng dài, Kiều Lam càng hiểu rõ tầm quan trọng của Đàm Mặc đối với cô, vượt qua tưởng tượng của cô rất nhiều.
Tính từ khi tới cái thế giới xa lạ này, không bạn bè, không người thân đã hai năm. Người thật sự tiến vào lòng cô chỉ có một mình Đàm Mặc. Lúc Đàm Mặc ở đây, Kiều Lam chỉ là thích sống chung một chỗ cùng cậu ấy, nhưng tới khi Đàm Mặc rời đi, cô cảm thấy bản thân như bị mất đi một người nhà...
Kiều Lam xác định lòng mình, cô nhớ Đàm Mặc.
Cô nhớ đến người thiếu niên mặt luôn vô cảm, còn cố gắng nở nụ cười.
Kiều Lam không biết mình đang nói gì, dù sao chỉ là mấy lời vô bổ. Nhưng Đàm Mặc không hề mất kiên nhẫn, vẫn nghiêm túc lắng nghe cho đến khi Kiều Lam im lặng hồi lâu. Đàm Mặc luống cuống, tự nghĩ có phải cậu vô vị quá không mà làm Kiều Lam không biết nói gì
"Chừng nào cậu mới về vậy..."
Kiều Lam nhẹ giọng mở miệng.
Chừng nào thì cậu về
Cậu còn trở về không.
Tớ có chút nhớ cậu.
Không phải, thật ra là rất nhớ cậu
Giọng thiếu nữ êm ái mang theo do dự. So với ánh trăng, mông lung làm Đàm Mặc thấy mình ảo tưởng tới gì đó...
"Sắp."
Nơi lòng ngực cất chứa sự yêu thích cùng nhớ nhung, những nôn nao vội vã bị mắc lại ở yết hầu. Giọng nói Đàm Mặc mang theo âm run nhè nhẹ.
Sắp, thật sự sắp về rồi.
Cuối cùng điện thoại cũng cúp máy, vẻ mặt chuyên gia phục hồi mờ ám trêu ghẹo cậu.
"Bạn gái gọi hả?"
Đàm Mặc siết chặt điện thoại trong tay, không phải. Đàm Mặc theo bản năng muốn nói như vậy, nhưng lời nói đến bên miệng lại không điều khiển được sự tham lam trong lòng.
Chờ việc hồi phục kết thúc, cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy ông ấy nữa. Dù cậu nói dối, ông cũng sẽ không vạch trần hay nói với người khác, càng không nói cho Kiều Lam.
Cậu chỉ là, chỉ là muốn thử một lần không phản bác thôi. Cậu muốn thử nói Kiều Lam thật sự là bạn gái cậu, thì sẽ thế nào...
Cậu im lặng thật lâu, như sau khoảng thời gian giãy dụa trong lòng, mở miệng nói.
"Phải."
Khoảnh khắc cậu nói từ "phải", Đàm Mặc cảm thấy thẹn thùng, không những thế mà cảm giác trách cứ ùn ùn kéo đến bao trùm cậu. Nhưng càng làm tim cậu đập nhanh, cảm giác vui sướng thân mật đánh bật lại.
Chuyên gia phục hồi không nhìn thấy được dưới gương mặt vô cảm đang cất giấu cảm xúc mạnh mẽ như thế nào. Ông tò mò hỏi thăm Đàm Mặc xem có phải bạn gái cậu rất ưu tú, rất xinh đẹp hay không.
"Rất ưu tú."
Đàm Mặc nghe được hai chữ "bạn gái" từ trong miệng chuyên gia phục hồi, ngực như thắt chặt, một sự ngọt ngào không thể diễn tả thành lời nhanh chóng lan tràn.
"Xinh đẹp, rất xinh đẹp."
"Thật sao?"
Chuyên gia phục hồi rất hưng phấn, quay đầu hỏi Đàm Mặc có ảnh chụp hay không, dứt liền ông ấy liền thò đầu qua nhìn điện thoại cậu.
Đàm Mặc ụp mặt điện thoại xuống đất, giọng điệu đột nhiên biến lạnh.
"Không có."
Chuyên gia phục hồi: ...
Tiếp tục huấn luyện.
Lớp 11 nghỉ hè ngắn hơn lớp 10 rất nhiều, vì họ sắp lên lớp 12. Nên phải học bù.
Trong trường chỉ có học sinh chuẩn bị lên 12, nhìn trống trải hơn so với lúc trước. Kiều Lam trở lại ký túc xá, nửa kỳ nghỉ hè không gặp bọn Bạch Ngọc, nay gặp lại khiến Kiều Lam rất vui vẻ.
Quê quán Bạch Ngọc ở tận Tây Bắc. Từ Tây Bắc trở về một chuyến, mang một đống đặc sản về ký túc xá. Nào là nho khô, hoa oải hương gì đó. Làm toàn bộ ký túc xá đều tràn ngập trong mùi hoa oải hương.
Chờ chia cho người ký túc xá xong, Bạch Ngọc lại chí thêm vài cái. Chuẩn bị ngày mai học bù mang cho mấy bạn nam thân thiết với cô ấy.
Bạch Ngọc tính cách như con trai, ngoại trừ Kiều Lam thì gần như đều chỉ chơi thân với nam sinh.
Tuy ban đầu Hách Anh vì theo đuổi Kiều Lam nên cố ý tiếp cận, làm quen với các bạn nữ hay chơi với cô. Nhưng qua một thời gian, mọi người hợp cạ nhau mà chơi với nhau đến tận bây giờ. Bỏ qua chuyện có thích hay không thích, thì đó đều là những người bạn tốt.
Chuẩn bị xong quà thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn tới, cô ấy cầm lấy thấy Wechat Hách Anh, cậu ấy bảo cô ấy lén lút xuống ký túc xá một chuyến.
Bạch Ngọc nhìn thoáng qua Kiều Lam, bất đắc dĩ lắc đầu đi xuống lầu. Vừa xuống, cô ấy gặp ngay Hách Anh bị rám nắng, đen hẳn xuống một tông da.
Hách Anh nói lúc nghỉ hè đi Hawaii chơi cho nên phơi nắng không ít, đem túi trong tay đưa cho Bạch Ngọc. Nói cậu đi Hawaii chơi thuận tiện mua mấy món quà lưu niệm, kêu Bạch Ngọc tặng cho mấy bạn gái có quan hệ tốt mỗi người một cái. Cuối cùng hơi ngượng ngùng lấy món gói đẹp nhất, nhờ cô ấy đưa cho Kiều Lam.
Bạch Ngọc cúi đầu nhận lấy chuỗi trân châu xâu thành vòng tay. Thật xinh đẹp, vừa nhìn đã biết không hề rẻ.
"Tớ đưa cậu ấy sẽ không nhận"
Tuy rằng cô ấy không muốn đả kích Hách Anh, nhưng Bạch Ngọc vẫn nên cảnh tỉnh cậu ấy.
Hách Anh gãi gãi đầu, lộ ra hàm răng trắng trên nền da ngăm ngăm.
"Không nhận thì tính sau.
Được rồi, Bạch Ngọc mang đồ lên lầu, đưa cho từng người rồi đến Kiều Lam sau cùng.
Quả nhiên, Kiều Lam không nhận.
Nếu giống lắc tay vỏ sò của mấy bạn khác, Kiều Lam sẽ nhận. Nhưng nhìn mấy viên trân châu này, cô chắc chắn không thể. Cô đem vòng tay cất kỹ để ngày mai đi học mang trả cho Hách Anh.
Ký túc xá hiện chỉ còn hai người, Bạch Ngọc thở dài.
"Tớ biết chuyện lúc trước Hách Anh làm cho toàn trường đều biết, nhưng sau đó cậu ấy cũng hối hận rồi. Hơn nửa năm qua, một chút suy xét đều không có ư?"
Kiều Lam thành thật lắc đầu.
"Không có."
"Vì cái gì!"
Kiều Lam cười cười.
"Có thể vì cái gì, đơn giản là không thích thôi."
Kiều Lam tháo vòng cổ hình quả táo xuống, lấy dây hồng ra, đổi sợi dây bị mài mòn thành cái mới.
Bạch Ngọc nhìn cô cẩn thận nghiêm túc xỏ mặt dây chuyền vào, nằm trên giường thuận miệng hỏi.
"Tớ nhớ rõ cái này cậu đeo lâu rồi mà."
"Ùm."
"Cậu mua?"
Cô đã từng chứng kiến người nhà đáng ghê tởm của Kiều Lam nên dù như nào thì Bạch Ngọc cũng không nghĩ do họ mua. Cô từng nhìn qua mặt dây chuyền ấy, chất ngọc vô cùng tốt, giá cả chắc chắn không rẻ.
"Không phải"
Kiều Lam xỏ xong mặt dây chuyền, một lần nữa đeo lên trên cổ, mặt ngọc lạnh lẽo dán lên xương quai xanh, đôi mắt Kiều Lam cong cong.
"Đàm Mặc cho."
Bạch Ngọc ngây ngẩn cả người.
Cô ấy cúi đầu nhìn Kiều Lam, nhớ tới lắc tay Hách Anh bị từ chối, nghĩ đến Kiều Lam trân quý mặt dây chuyền kia như thế, đột nhiên gọi Kiều Lam một tiếng.
"Lam Lam."
"Hả?"
"Cậu sẽ không..."
Nói đến đây thì ngừng lại. Kiều Lam đợi nửa ngày cũng không thấy Bạch Ngọc nói tiếp, vì thế ngẩng đầu hỏi cô ấy rốt cuộc muốn nói cái gì.
"Bài tập hè cậu chưa làm xong chứ gì."
Kiều Lam: ...
Chờ Kiều Lam ra khỏi ký túc xá, Bạch Ngọc mới nằm xuống giường thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Mặc rời đi hơn nửa năm, bất kể là Bạch Ngọc hay là những người khác trong lớp học, gần hai trăm ngày, đã dần dần quăng cái tên của thiếu niên ấy ra sau đầu, cho đến khi Kiều Lam nói. Bạch Ngọc mới đột nhiên phát hiện, Kiều Lam nhắc đến Đàm Mặc, giọng điệu vẫn quen thuộc, thân mật như thế.
Cậu có phải đang đợi cậu ấy trở về.
Cậu có phải hay không... thích Đàm Mặc...
Nhớ tới người thiếu niên ngồi xe lăn dần dần mơ hồ, Bạch Ngọc rốt cuộc không cảm thấy có thể tưởng tượng, không hỏi ra được.
Hỏi xong cũng chẳng có ý nghĩa, cậu ấy đã rời đi rồi.
Ngày hôm sau chính thức bắt đầu học bù, chỗ ngồi khi khai giảng lại hỗn loạn. Lúc này mọi người luôn nắm bắt lấy thời gian mà tự điều chỉnh chỗ ngồi cho bản thân, Bạch Ngọc là người đầu tiên chiếm vị trí bên cạnh Kiều Lam.
Không nói quan hệ của hai cô tốt, mà thành tích của Kiều Lam luôn đứng nhất toàn khối, ai không muốn lớp 12 ngồi cùng học sinh giỏi.
"Lam Lam, hai ta ngồi chung nha..."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên có vẻ mặt khiếp sợ cùng hưng phấn của học sinh nọ chạy vào, liên tục nói: "Mẹ nó",
"Ôi con mịa nó, các cậu đoán xem tôi vừa thấy ai!"
Hàng hiên bên ngoài bắt đầu ồn ào, rất nhiều bạn học ngó ra ngoài cửa sổ nhìn, tiếng kinh hô cùng tiếng thét chói tai xuyên thấu qua vách phòng học mỏng manh
"Làm sao vậy?"
Kiều Lam kinh ngạc quay đầu nhìn ra ngoài.
Cửa phòng học xanh đậm bị đẩy ra, ồn ào thanh trong nháy mắt bị phóng to lên rất nhiều lần, trong tiếng kinh hô còn có tiếng hít thở. Thiếu niên hơn hai trăm ngày không gặp, hai chân thon dài giẫm lên nắng sớm tiến vào phòng học.
Kiều Lam ngơ ngẩn nhìn Đàm Mặc có thể đứng giống mọi người, đột nhiên, nước mắt dâng trào.