Edit: Lan Huyên
Chị Hai Kiều một mình đến nhà họ Kiều.
Bà cụ Kiều và bà Kiều có chút không vui, nó kết hôn sinh con đã hơn một năm, ngoại trừ lúc kết hôn gặp qua chồng của nó thì cho đến giờ vẫn chưa gặp thêm một lần nào nữa. Chứ đừng nói tới việc gặp mặt cháu ngoại.
Chị Hai Kiều mơ hồ nói chồng con bận quá, con của họ có bảo mẫu chăm sóc. Chứ thật ra cô ta căn bản không có mặt mũi nói với bà cụ Kiều và bà Kiều rằng chồng cô ta chướng mắt cái nhà này nên không muốn tới, hắn cũng không muốn để hai người đó gặp mặt con họ.
Chị Hai Kiều nói không rõ nhưng bà cụ Kiều cũng nghe ra được, lập tức có chút tức giận. Bà chưa ghét bỏ chồng của con bé hai sắp 40, thế mà hắn dám ghét bỏ nhà họ nghèo!
Chị Hai Kiều không muốn nghe bà cụ ồn ào, đáp lại hai tiếng rồi đi nói chuyện với bà Kiều, cô ta chạy tới phòng Kiều Lam nhìn thoáng qua. Kết quả thấy trong phòng trống trơn, lúc này chị hai Kiều mới phát hiện có gì đó không thích hợp.
"Con ba đâu mẹ?"
Số lần về nhà trong một năm chị Hai ít đến đáng thương cho nên không biết Kiều Lam đã dọn ra khỏi nhà đã hơn nửa năm.
Hơn nửa năm qua đi, sự tức giận của bà Kiều đối với Kiều Lam cũng từ từ biến mất. Bà không nói rõ, chủ yếu là không muốn để chị Hai Kiều biết Kiều Nguyên trộm tiền trong nhà, nên bà đơn giản nói cho chị Hai Kiều biết Kiều Lam ở ký túc xá của trường.
Chị Hai Kiều không nghĩ nhiều, cô ta biết thành tích hiện giờ Kiều Lam rất tốt. Vì thế chỉ cho rằng Kiều Lam ở lại trường để thuận tiện cho việc học tập.
"Con có việc muốn tìm nó."
Chị Hai Kiều hơi thất vọng.
"Tìm nó thì được gì."
Bà Kiều bĩu môi nói.
Chị Hai Kiều Lam "Ách" một tiếng.
"Không phải trước đó mẹ kêu chồng con hỏi thăm người cho con bé ba sao? Lần này con có tin tức rồi..."
Lúc này bà Kiều mới hăng hái, phấn khởi trở lại.
"Chính là người lần trước con nói có mấy căn nhà bị giải tỏa đó hả?"
"Không phải cái đó."
Chị Hai Kiều Lam xua xua tay, không nói cho bà Kiều biết chuyện lần trước cô nói về Kiều Lam với người kia, kết quả người kia chướng mắt cô. Còn quanh co vòng vèo nói cô ta không văn hóa, không chừng chị em trong nhà cũng giống cô ta. Chọc cô ta tức tới nổi mắng sau lưng người kia cả tháng trời.
"Người lần trước không tốt, mấy tên đó trong nhà có chút tiền liền chơi tới bến, không biết phân biệt phương hướng. Muốn tìm phải tìm người người có đầu óc kinh doanh, có thể đi làm kiếm tiền, biết đẻ ra tiền. Người lần này con tìm tốt hơn lần trước nhiều, ba mẹ hắn mở nhà hàng, tuổi hắn cũng không lớn, mới khoảng 25, lớn lên không đẹp trai lắm nhưng cũng ra dáng thân sĩ. Hắn rất cao, còn được nhiều người để mắt tới, con vất vả lắm mới làm hắn đồng ý đó. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chỗ tốt tất nhiên phải giữ cho người nhà."
Bà Kiều càng nghe càng vui vẻ.
Nghe chị Hai Kiều nói trong nhà chỉ có mình hắn, là con một. Điều kiện kinh tế gia đình không thấp hơn chồng con bé Hai là bao.
"Vốn con tính trực tiếp nói với Kiều Lam, hôm nào hẹn thời gian gặp mặt một lần. Sao mẹ không nói sớm với con rằng Kiều Lam ở trường? Hiện tại con nên giải thích với người ta thế nào đây... Điều kiện của con bé ba không tốt, cứ kéo dài hoài cũng chẳng phải chuyện đùa."
"Gì mà điều kiện không tốt?"
Lúc này bà Kiều rất kiên quyết đính chính lại lời cô ta nói: "Hiện giờ thành tích Kiều Lam cực kỳ tốt, lớn lên còn xinh hơn con nữa kìa. Lần trước Nguyên Nhi cho mẹ coi bức ảnh mẹ mới biết được đó."
Nói xong bà lấy di động ra, lướt vài cái đã tìm được cái tấm ảnh Kiều Nguyên lưu từ Teiba xuống. Trên ảnh chụp Kiều Lam mặc trang phục người dẫn đầu, bất kể là dáng người hay dung mạo đều xếp vào hạng xuất sắc nhất!
Chị hai Kiều Lam cầm di động nhìn hơn nửa ngày mới cảm thán.
"Hơn nửa năm không gặp mà con bé ba đã xuất sắc thế rồi, sao trước kia không ai nhìn ra tiềm năng của nó hết vậy."
Càng nhìn càng thấy xinh đẹp, xinh đẹp tới nổi làm cô ta ghen ghét.
Sau khi cô ta lấy chồng, loại phụ nữ xinh đẹp nào mà chưa từng gặp qua. Nhưng tuyệt đối chưa từng thấy ai xinh đẹp như Kiều Lam.
Cô ta cứ ngỡ Kiều Lam lớn lên không có thế mạnh, không ngờ hiện giờ Kiều Lam thay đổi nhiều đến thế. Chị Hai Kiều nháy mắt vui mừng nói với bà Kiều.
"Lát nữa mẹ gọi điện thoại cho Kiều Lam, hỏi nó có thể bớt chút thời gian gặp mặt hay không nha."
Bà Kiều luôn miệng đồng ý.
Đây chính là chuyện tốt, hơn nữa chuyện cực kỳ tốt. Kiều Lam đúng là không có lương tâm, vậy mà bà còn muốn sắp xếp cho nó một người chồng tốt. Bà Kiều không tin Kiều Lam không biết tốt xấu như trước nữa.
Chờ chị hai Kiều rời đi, lúc này bà Kiều mới liên lạc với Kiều Lam. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui bà mới nhớ ra bản thân không có phương thức liên lạc với con bé, số điện thoại của chủ nhiệm vẫn còn, nhưng hiện tại cũng chẳng dùng được. Bởi vì Kiều Lam đã lên lớp 11 rồi.
Bà Kiều tức giận mắng Kiều Lam hơn nửa ngày. Chờ tới tối Kiều Nguyên trở về, bà lôi kéo thằng bé dặn dò ngày mai tới lớp Kiều Lam học, bảo Kiều Lam trở về nhà một chuyến, nói là có chuyện tốt.
Kiều Nguyên tò mò hỏi bà Kiều chuyện tốt gì thế, bà Kiều không nói cho Kiều Nguyên biết, con nít con nôi hỏi mấy chuyện này làm gì.
Kiều Nguyên trong lòng không tình nguyện, nhưng bà Kiều cho nó một trăm đồng tiền, Kiều Nguyên liền gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau khi vừa tập thể dục buổi sáng xong, Kiều Lam và đám Bạch Ngọc trên đường từ sân thể dục về ký túc xá thì nghe thấy sau lưng có người gọi tên cô, quay đầu đã thấy Kiều Nguyên vừa béo vừa tròn chạy tới.
Kiều Lam nhìn thấy người nhà họ Kiều, hai đầu lông mày cô chau lại. Lại nhìn ra phía sau Kiều Nguyên thì còn thêm mấy đứa nhóc khác, càng nhìn càng làm cô bực bội trong người.
Kiều Nguyên đuổi theo hai bước, trước kia chưa từng gọi một tiếng chị lần nào, bây giờ làm trò trước mặt bạn học, một tiếng một tiếng chị kêu tới ngọt ngào thân thiết. Kiều Lam nghe thất mà da gà da vịt nổi đầy người.
Xoay người nói Bạch Ngọc chờ cô một chút, rồi nhìn Kiều Nguyên hỏi xem có chuyện gì.
Kiều Nguyên đắc ý quay đầu nhìn "các anh em" đi cùng mình, hất hất cằm. Sau đó mới nói với Kiều Lam.
"Mẹ nói cuối tuần chị về nhà một chuyến, có chuyện tìm chị."
"Chuyện gì."
"Tôi không biết"
Kiều Nguyên nói: "Mẹ nói dù sao cũng là chuyện tốt."
Người nhà họ Kiều thì có chuyện gì tốt.
Kiều Lam lười phản ứng với Kiều Nguyên.
"Có thì nói, không nói thì tôi mặc kệ. Cuối tuần tôi còn việc, không rảnh để về."
Có quỷ mới biết trở về một chuyến còn có đường ra không. Nhà họ Kiều đối với cô mà nói chính là một cái vũng bùn.
Kiều Nguyên không ngờ tới Kiều Lam nói lời khó nghe như thế, nó theo bản năng muốn bắt nạt Kiều Lam như trước đây. Nhưng nhìn bộ dáng cực kỳ xinh đẹp bây giờ của Kiều Lam và vẻ mặt ngưỡng mộ của các nam sinh trong trường khi nhắc tới Kiều Lam, nó đột nhiên có chút hoảng loạn, chỉ có thể nhìn Kiều Lam đi xa.
Thầm nghĩ dù sao nó cũng đã chuyển lời xong, còn Kiều Lam có nghe hay thì không phải chuyện của nó. Ai bảo mẹ không nói rõ ràng làm chi, nó làm sao biết tìm Kiều Lam có chuyện gì.
Mặc dù bị Kiểu Lam làm tức giận, nhưng khi trở về được một đám "anh em" cảm thán thì ra nó thật sự quen biết Kiều Lam. Nghe giọng mọi người hâm mộ, Kiều Nguyên cảm thấy cả người thoải mái hẳn lên.
Bạch Ngọc chờ Kiều Lam trở về mới hỏi.
"Lần trước đã thấy tiểu mập mạp này rồi, lần này lại tới nữa. Nó là ai thế?"
"Em tớ."
"Em ruột?!"
Bạch Ngọc tỏ vẻ khiếp sợ.
Nhìn Kiều Lam, rồi nhìn tiểu mập mạp, có chỗ nào giống cùng một mẹ sinh ra. Quả thật một người trên trời, một người dưới đất.
Hạng Tiểu Hàn ở phía sau từ xa nhìn sang bên này, hiện tại cô ta gần như không chơi với bạn học trong lớp, nhưng khá thân thiết với hai bạn nữ lớp khác. Đặc biệt là hai nữ sinh ở ký túc xá, bây giờ thường hay đi chung với cô ta.
Có nữ sinh thuận miệng hỏi.
"Đó là em trai Kiều Lam nhỉ?"
"Sao cậu biết đó là em trai Kiều Lam?"
"Ba mẹ Kiều Lam có mở một tiệm cơm nhỏ trước trường. Tớ có đi qua vài lần, thường xuyên thấy tiểu mập mạp kia."
Có một nữ sinh giải thích.
"Thế điều kiện nhà Kiều Lam giống chúng ta rồi."
Có người nói, vừa dứt lời thi cười cười.
"Có thể do thành tích Kiều Lam quá xuất sắc, người cũng xinh đẹp. Nên theo bản năng, tớ nghĩ điều kiện nhà cậu ấy cũng tốt."
Hạng Tiểu Hàn cổ quái xen mồm nói một câu.
"Nếu điều kiện nhà cậu ta tốt, còn cần cậu ta đi chơi với người tàn tật chắc."
Nữ sinh có quan hệ khá tốt với Hạng Tiểu Hàn hoảng sợ, vội đẩy cô ta một cái, bảo cô ta đừng nói bậy. Kết quả kéo cũng không kéo được, gần đây mỗi khi Hạng Tiểu Hàn nói tới Kiều Lam thì gần như chẳng giữ ý giữ tứ gì cả, ngay cả các cô đều cảm thấy cô đang nhắm vào Kiều Lam.
Nhưng lý do vì sao, Hạng Tiểu Hàn từ trước tới nay đều không chịu mở miệng nói.
Kiều Lam thi thoảng nhìn thấy nghệ sĩ người nước ngoài tự tay vẽ những hình họa trên tường. Ban đầu Kiều Lam chỉ thấy bức tranh trên tường kia rất xinh đẹp, sau này đột nhiên cô có ý tưởng về nó.
Cô chạy đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng mua đủ vật liệu để vẽ tranh trên tường.
Hình mẫu phác thảo trên bảng gỗ màu đen chính là một cây cỏ may mắn.
Hình vẽ phác thảo nhìn thì đơn giản, nhưng khi làm vẫn gặp một vài khó khăn. Từng phần được ghép lại với nhau, quá trình chế tác nhất định phải tỉ mĩ từng li từng tí thì thành phẩm làm ra mới đẹp mắt.
Lá của cỏ 4 lá hơi nổi lên, vừa liếc mắt qua đã cảm thấy mộc mạc, gần gũi.
Đàm Mặc vẫn không nói cho Kiều Lam biết món quà sinh nhật, chỉ cần hát vài câu chúc mừng là được rồi. Nhưng cậu không dám nói dù chỉ là một lần, vì cậu sợ, cậu sợ khi cậu nói ra sẽ khiến Kiều Lam nghi ngờ, phát hiện ra điều mà cậu không muốn để cô ấy biết.
Cậu ngồi trên sô pha, rõ ràng là sinh nhật của cậu, nhưng lại không hề có một chút tâm trạng.
Bác Trần tùy tiện mở một bộ phim trên TV. Từ sau khi Kiều Lam bảo cậu có thời gian rảnh thì mở phim lên xem thì bác Trần đã mua rất nhiều phim nhựa, rảnh là mở cho cậu xem.
Cậu rất thích xem những bộ phim thể loại huyền bí, gây cấn. Có mấy bộ cậu rất vừa ý, như Inception, 12 Angry Men, v.v... Bác Trần sẽ dựa theo sở thích của Đàm Mặc mà chọn ra những bộ phim để cho cậu xem.
Nhưng mà hôm nay, bác Trần lại mở một bộ phim về tình yêu.
Cậu không muốn xem, vì từ khi cậu hiểu rõ nghĩa chữ "yêu", nó mang đến quá nhiều đau khổ, làm bản thân cậu càng nhận nhiều đau đớn.
Nhưng bộ phim này lại ấm áp đến không ngờ. Có chút hoang đường, có chút những mộng đẹp xa vời được liên kết lại xuyên suốt bộ phim khiến cậu hơi luyến tiếc khi phải tắt nó.
Bộ điện ảnh này thật sự rất ấm áp, không có sóng gió thăng trầm của cuộc đời. Từ đầu tới cuối chỉ tràn ngập ôn nhu và quyến luyến. Trong phim, nam chính nhẹ nhàng cầm tay nữ chính, anh cẩn thận cúi đầu hôn lên bàn tay cô ấy, giống như...một giáo đồ thành kính.
Họ vuốt ve nhau, ôm nhau, cuối cùng là hôn nhau. Đàm Mặc đột nhiên tắt TV.
Cậu không muốn xem tiếp.
Cậu xấu hổ nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt vừa rồi, cậu nghĩ tới Kiều Lam.
Cậu không khống chế được muốn ôm, muốn nắm tay cô. Rồi đặt nụ hôn vừa thiêng liêng vừa nghiêm túc lên bằng tay cô, lên gương mặt cô, thậm chí là môi...
Những ý nghĩ chưa bao giờ có, một khi bắt đầu thì chúng sẽ dâng cao như thủy triều. Chúng không bị khống chế bởi ý nghĩ, càng muốn dừng lại, thì càng điên cuồng.
"Răng rắc" một tiếng, có người mở cửa đi vào. Đàm Mặc mở to mắt, đối diện cậu là gương mặt tươi cười quen thuộc mà vừa rồi cậu cố gắng ngăn chặn trong tâm trí. Đàm Mặc hơi ngây người một lát, sau đó tỉnh táo lại trong phút chốc, giống như cậu vừa làm chuyện ác gì đó không thể tha thứ được.
Cơ thể cậu cứng đờ nhìn Kiều Lam đến gần, sau đó nhìn cô hưng phấn từ sau lưng lấy ra một cái bảng đen, lật ra phía sau là từng sợi dây nhỏ chồng chéo lên nhau tạo thành cỏ 4 lá.
"Cỏ may mắn, đây là quà sinh nhật tớ tự làm tặng cậu. Đàm Mặc, tớ không nghĩ ra cậu muốn quà sinh nhật gì, nên tặng cậu cỏ may mắn. Mong các ước nguyện của cậu đều trở thành sự thật."
Thiếu nữ cười tươi như hoa, xinh đẹp sạch sẽ như vậy.
Thế mà một phút trước cậu nghĩ gì cái gì thế.
Đàm Mặc cảm thấy chính mình là một kẻ biến thái bẩn thỉu, là âm mưu của một tên ác ma muốn kéo thiên sứ xuống vũng bùn lầy...
Cậu thật sự...rất bẩn thỉu .