Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 50: Khao khát




Dịch: An Linh


Lúc Kiều Lam và Bạch Ngọc quay lại kí túc xá, Hạng Tiểu Hàn đang ở trong phòng kí túc cãi nhau với một nữ sinh tên là Diêm Mai.


Trong phòng Kiều Lam có tổng cộng tám người, nhưng lại có thể chia ra ba, bốn nhóm nhỏ. Mọi người đều sống chung dưới một mái nhà, quan hệ tốt nhất không nhất định ở trong kí túc xá, mỗi ngày ít nhiều cũng sẽ có chút va chạm.


Tuy nhiên rất hiếm khi cãi nhau trực tiếp thế này.


Lúc Kiều Lam và Bạch Ngọc đi vào, trong phòng ngoại trừ mấy người còn có hai nữ sinh, đây là bạn của Hạng Tiểu Hàn lúc học lớp 10, nghe nói không những từ lớp mười mà đã chơi chung từ cấp hai nên rất thân nhau.


Hạng Tiểu Hàn thường xuyên dẫn hai nữ sinh này đến phòng kí túc nhiều lần, Kiều Lam gặp họ cũng sẽ gật đầu chào hỏi.


Hạng Tiểu Hàn đang tranh cãi với Diêm Mai, trên mặt hai cô gái đầy gượng gạo, Kiều Lam và Bạch Ngọc nghe một lúc mới hiểu tại sao hai người họ ầm ĩ.


Những học sinh có thể vào lớp 18 đều từng là những học sinh giỏi nhất trong lớp của họ, những học sinh này sẽ được gộp chung vào một lớp sau khi lên năm hai phổ thông, cũng không nhất định là đã từng được thứ hạng cao. Trong kí túc thì thành tích của Kiều Lam tốt nhất, đứng thứ hai của khối, Hạng Tiểu Hàn kém hơn, thành tích trong lớp 18 xếp gần cuối nhưng vẫn có thể lọt vào top 200 của khối, Diêm Mai và Bạch Ngọc như nhau đều trên mức trung bình, Diêm Mai nhỉnh hơn Bạch Ngọc một chút.


Nhưng chắc chắn Diêm Mai là người chịu khó nhất, lớp 10 cũng là học sinh học liều mạng giống Kiều Lam.


Ngày nào Diêm Mai cũng ở lớp học về muộn nhất, mỗi buổi trưa và buổi tối trước khi ngủ sẽ dành ra một lúc để làm đề, nhưng Hạng Tiểu Hàn lại dẫn bạn về phòng, ba người bên này vừa cắn hạt dưa vừa buôn chuyện, âm lượng không nhỏ.


Quan hệ của Hạng Tiểu Hàn với những người khác trong phòng không tốt lắm, nên hai cô gái thường xuyên đến phòng kí túc của Kiều Lam, bình thường cũng không có gì nhưng đúng lúc hôm nay có Diêm Mai ở đây, bị làm ồn đến mức không tập trung được nên bảo Hạng Tiểu Hàn nhỏ giọng một chút, không biết Hạng Tiểu Hàn nói gì mà hai người họ rùm beng lên.


Khi Kiều Lam và Bạch Ngọc quay lại, hai người họ đã cãi nhau được một lúc, nội dung cuộc tranh cãi đã lên đến Hạng Tiểu Hàn nói phòng kí túc xa lánh cô ấy, ngay cả bạn cô ấy cũng không cho tới, mà Diêm Mai cũng trực tiếp đổ lỗi cho Hạng Tiểu Hàn, nói vì sao xa lánh cậu mà cũng không tự suy xét sao.


Hạng Tiểu Hàn mặt mày tối sầm.


Có lúc Hạng Tiểu Hàn thật sự không hiểu, từ khi cô chuyển vào kí túc xá này cố gắng nghĩ đủ mọi cách để xây dựng mối quan hệ tốt với mọi người, nhưng tất cả mọi người đều không muốn tiếp nhận.


Đại khái là Diêm Mai ôm một bụng tức giận với Hạng Tiểu Hàn, nhẫn nhịn đã lâu hôm nay đúng lúc bộc phát hết ra, nói để biết trong lớp thì than thở buôn chuyện với nam sinh, ở lớp thì cũng thôi đi về phòng kí túc lại mở miệng ngậm miệng toàn là cái gì mà mình không quen biết với bạn nam nào.


"Bản thân học hành kém thì thôi, thế nào cũng phải làm phiền người khác học kém như cậu, nói mấy lần là đừng dắt bạn đến kí túc xá, không thấy tôi đang bận học hả?"


Hạng Tiểu Hàn cũng tức giận bèn châm chọc, khiêu khích nói: "Ngày nào cũng cần cù như vậy mà thành tích cũng không thấy khá hơn bao nhiêu, có giỏi thì giống như Kiều Lam người ta kìa, được nhất khối mà ngày nào cũng phải phụ đạo, tùy tiện học một chút là thi được hạng hai khối rồi."


Kiều Lam vừa bước vào một câu cũng chưa nói: "..."


Hạng Tiểu Hàn nói lời ong tiếng ve sau lưng người ta, kết quả vừa quay đầu đúng lúc nhìn thấy Kiều Lam đi vào, cảnh tượng có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu. Hạng Tiểu Hàn sượng mặt, bị nhiều người nhìn thấy như vậy, nhất là Kiều Lam, cô chợt nhớ tới Đàm Mặc lạnh lùng uy hiếp cô nhưng dùng đủ mọi cách để quan tâm Kiều Lam. Hạng Tiểu Hàn không những không hổ thẹn vì bị người khác bắt gặp mà còn oán ngược lại Kiều Lam, thẹn quá thành giận sinh ra thái độ vặn vẹo cho rằng mọi người đều bắt nạt mình, bỏ lại một câu "tôi chịu đủ rồi", đi thẳng khỏi kí túc xá.


Sau khi Hạng Tiểu Hàn và hai cô bạn đi khỏi, quả thật Bạch Ngọc không thốt nên lời.


"Cậu ấy chịu đủ cái gì chứ? Tớ còn chưa chịu nổi cậu ấy thì thôi."


Cũng đã mười sáu, mười bảy tuổi rồi, mọi người đều có khả năng phân biệt, Hạng Tiểu Hàn bề ngoài thì nhiệt tình nhưng lại ngấm ngầm đi nói xấu sau lưng người ta. Mọi người đều là học sinh lớp chọn, trong đầu chỉ nghĩ đến học hành, cũng chỉ có Hạng Tiểu Hàn là suốt ngày để tâm vào mấy việc hóng hớt nhà ai giàu có, lấy lòng nam sinh.


Diêm Mai cãi nhau với Hạng Tiểu Hàn xong rốt cuộc cũng sảng khoái, cũng chẳng để tâm lời khiêu khích vụng về của Hạng Tiểu Hàn, nhưng lại có chút không rõ hỏi Kiều Lam.


"Đang yên lành sao đột nhiên cậu ta nhắc đến cậu làm gì?"


"Ai mà biết được"


Bạch Ngọc nói: "Cậu ấy đâm chọc Kiều Lam cũng chẳng phải chuyện ngày một, ngày hai, còn tưởng là người khác bị đui không nhìn ra chắc."


"Kiều Lam, sao cậu ta luôn ghim cậu vậy?"


"Tớ không biết" Kiều Lam nói.


Những người khác cũng cảm thấy khó hiểu, Bạch Ngọc vui vẻ nói: "Không chừng cậu ấy thích Hách Anh nên ganh tị Kiều Lam..."


Kiều Lam cau mày cũng không nói gì, trực giác của cô cảm thấy không phải như vậy, nhớ lại những lời Hạng Tiểu Hàn vừa nói, lúc nhằm vào cô đồng thời còn nhắc đến tên Đàm Mặc.


Kiều Lam đối với mọi chuyện của Đàm Mặc đều rất nhạy cảm, giờ nghĩ đến lúc ở kí túc xá quả thật Hạng Tiểu Hàn đặc biệt thường xuyên nhắc đến Đàm Mặc, luôn hỏi cô về Đàm Mặc, mà Kiều Lam hời hợt với Hạng Tiểu Hàn cũng vì vậy. Hạng Tiểu Hàn cứ một mực hỏi cô về gia cảnh của Đàm Mặc có phải rất giàu không.


Mặc dù mọi người đều tò mò về Đàm Mặc nhưng cũng không có ai hứng thú như Hạng Tiểu Hàn, Kiều Lam chợt nhớ đến tờ giấy mà hôm đó Đàm Mặc đưa cho Hạng Tiểu Hàn không biết là gì, Hạng Tiểu Hàn xem xong sắc mặt cũng khác.


Đàm Mặc nói đây là của ai đó lớp khác muốn giao cho Hạng Tiểu Hàn, cậu chỉ giúp đưa lại. Lúc ấy Kiều Lam cũng không nghĩ nhiều, giờ nghĩ lại mới cảm thấy sai sót đầy ra.


Đàm Mặc không phải là người sẽ chủ động giúp người khác chuyển đồ, mà Hạng Tiểu Hàn xem xong tờ giấy thì lại rất sợ sệt, sự sợ hãi đó rõ ràng là đối với Đàm Mặc.


Cho nên giữa Hạng Tiểu Hàn và Đàm Mặc nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, dù là tốt hay xấu thì Kiều Lam cũng không thể biết.


Điều này khiến Kiều Lam có chút không quen cũng không được tự nhiên, từ lúc cô quen biết với Đàm Mặc đến giờ, giữa hai người không hề có bất kỳ bí mật gì, nhưng Đàm Mặc lại gạt cô.


Cảm giác này khiến Kiều Lam khó chịu không nói ra được.


Cũng không phải là cô không muốn để Đàm Mặc kết bạn với người khác, nhưng nếu là Hạng Tiểu Hàn...


Kiều Lam bỗng có chút không chắc chắn, xế chiều xoay qua nhìn Hạng Tiểu Hàn ở phía bên kia, lại quay lại thì thầm với Đàm Mặc.


"Đàm Mặc, nếu cậu không thích ngồi ở đây thì chúng ta đổi chỗ."


"Không cần"


Đàm Mặc nói rất dứt khoát, cũng không cần suy nghĩ, nói rõ đó là lời thật lòng.


Kiều Lam thở phào, nghĩ một chút lại hỏi.


"Vậy cậu cảm thấy Bạch Ngọc tốt hay Hạng Tiểu Hàn tốt."


Đột nhiên nhắc đến tên Hạng Tiểu Hàn, sự khắc nghiệt chợt lóe lên trong mắt Đàm Mặc.


Đàm Mặc chưa từng ghét ai như vậy, đến mức khiến cậu cảm nhận rõ ràng được sự chán ghét.


Cậu cũng không thích Bạch Ngọc, nữ sinh này là bạn cùng giới duy nhất của Kiều Lam, cô ấy lấy đi quá nhiều sự chú ý và thời gian của Kiều Lam.


Nhưng nếu nhất định phải chọn một người, Đàm Mặc trầm mặc giây lát nói: "Bạch Ngọc."


Lúc này Kiều Lam mới yên tâm.


Cô không muốn chủ động truy hỏi Đàm Mặc và Hạng Tiểu Hàn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần là chuyện Đàm Mặc không muốn nói, Kiều Lam sẽ không bắt cậu phải nói.


Ném chuyện này ra sau đầu, Kiều Lam chợt nhớ ra sắp đến sinh nhật Đàm Mặc.


Kiều Lam lớn hơn Đàm Mặc nửa tuổi, sinh nhật Đàm Mặc là tháng mười, Kiều Lam tháng bảy, lúc đầu Kiều Lam cố ý bắt chước dì Trần gọi Đàm Mặc là "Mặc Mặc", Đàm Mặc không cho cô gọi như vậy, Kiều Lam liền nói tớ lớn hơn cậu mấy tháng, sao lại không thể gọi.


Đàm Mặc ngây ngốc suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra lí do phản bác Kiều Lam, Kiều Lam thấy vẻ ngây ngốc hiếm có của cậu rất đáng yêu nên cũng không bắt nạt gọi cậu "Mặc Mặc" nữa.


Sinh nhật của Đàm Mặc năm ngoái là lúc Kiều Lam vừa xuyên đến đây, Đàm Mặc lúc đó đối với cô rất lạnh lùng không thèm nói lời nào, Kiều Lam cũng không biết sinh nhật Đàm Mặc. Sắp đến sinh nhật của cậu, Kiều Lam nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được nên tặng quà gì cho Đàm Mặc.


Điều kiện hạn chế, ánh mắt không cao, Kiều Lam nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình là người phàm tục quyết định đi hỏi Đàm Mặc là tốt nhất.


Đàm Mặc đã sớm chú ý đến Kiều Lam đang nằm sấp trên bàn, không đọc sách cũng không ngủ, trợn tròn mắt không biết đang nghĩ gì.


Cô đang nghĩ gì vậy, sẽ trong một phút chốc nào đó nghĩ đến cậu không?


Cho dù đã thấy rõ hy vọng xa vời của mình nhưng Đàm Mặc có chút không nhịn được tham lam nghĩ đến, cho dù là một chút xíu cũng được rồi. Dù sao bây giờ Kiều Lam cũng không biết trong lòng cậu nghĩ gì, cậu ở trong lòng cô vẫn là có sức nặng nhất định.


Nhưng không nghĩ đến Kiều Lam lại xoay lại.


Tiết này là giờ tự học, mọi người đều đang làm bài, Kiều Lam đè thấp giọng gọi cậu một tiếng.


"Đàm Mặc, sinh nhật cậu sắp đến rồi."


Đàm Mặc ngẩn người.


Xoay đầu đối diện với đôi mắt đen của Kiều Lam, lồng ngực nhảy lên một chút, hơi không khống chế được muốn hỏi, cậu ngây ngốc nãy giờ là đang nghĩ việc này sao?


Nhưng cũng không dám hỏi ra lời, không nghĩ đến Kiều Lam giống như đọc hiểu được suy nghĩ của Đàm Mặc vậy, nói rõ.


"Lúc nãy tớ nghĩ lâu lắm mà cũng không nghĩ ra phải tặng cậu quà gì, mua đồ đắt tiền thì tớ không mua được, rẻ tiền thì không có tâm ý, thật sự nghĩ không ra, nên muốn hỏi trực tiếp, cậu có mong muốn gì không."


Cho nên cô ngẩn người nãy giờ là vì suy nghĩ chuyện này, tim Đàm Mặc giống như bị ủi phẳng từng chút một.


Cậu đột nhiên cảm thấy bản thân rất quá đáng rất tham lam.


Đã từng không có ai quan tâm cậu đến gần cậu, cậu khao khát ngày nào đó sẽ có một người như vậy. Sau đó Kiều Lam xuất hiện, cô tốt với cậu như vậy cậu vốn nên thỏa mãn, nhưng lại không khống chế được muốn gần cô thêm một chút, thậm chí là muốn đem cô chiếm cho riêng mình.


Thật ra đã sớm nên thỏa mãn rồi không phải sao, là cậu muốn quá nhiều, quá tham lam, cho nên mới sống thống khổ như vậy.


Đàm Mặc lắc lắc đầu, nói: "Tớ cũng không nghĩ ra."


Điều cậu mong muốn chỉ có một, nhưng cậu vĩnh viễn không dám nói ra mong muốn xa xỉ này. Đàm Mặc không nghĩ ra được cậu còn muốn gì khác ngoại trừ điều này.


"Vậy chúng ta từ từ nghĩ, cậu nghĩ ra rồi thì nói với tớ, tớ nghĩ sẽ tặng một bất ngờ cho cậu vào ngày sinh nhật"


Kiều Lam nói, dừng lại rồi bổ sung một câu.


"Nghĩ ra rồi thì nhất định phải nói cho tớ đấy, chỉ cần tớ có thể trả được."


Cậu không thể.


Đàm Mặc nghĩ


Tớ muốn cậu cả đời, cậu không cần phải vì người như tớ mà trao cả đời của cậu.


Nhưng Đàm Mặc vẫn gật đầu nói được.


Kiều Lam híp mắt cười, mi mắt cong cong, vẫn là dáng vẻ khiến cậu xiêu lòng không dứt được, cô lấy tai nghe từ trong cặp đeo lên bắt đầu làm bài tập, viết được hai nét lại nhìn Đàm Mặc một cái, tháo tai nghe hỏi cậu.


"Có muốn không?"


Đàm Mặc sững sờ.


...Cái gì...Muốn cái gì.


Kiều Lam đưa tai nghe bên phải cho cậu.


"Có muốn nghe nhạc chung không, trong lớp ồn quá."


Đàm Mặc muốn đưa tay nhận, cậu tất nhiên là muốn, nhưng vẫn nói với Kiều Lam.


"Cậu nghe đi."


Đeo một tai nghe vẫn rất ồn.


Cái này cũng dễ thôi.


Kiều Lam lôi trong cặp sách ra một bộ nút nhét tai, vì trong phòng kí túc có người ngáy nên cô đã mua nó.


Đàm Mặc cúi đầu nhìn viên bọt biển bù xù trắng bóc, đưa tay nhận lấy.


Tiếng ồn ào trong lớp bị ngăn cách lại, cậu và Kiều Lam nghe cùng một bài hát, tựa như trong một không gian chỉ có hai người không ai biết, cũng không nghe thấy những thứ khác. Ca stừ trong tai nghe vang lên một ca khúc cậu chưa nghe bao giờ, có thể nghe rõ lời bài hát.


"Muốn nhìn thấy em cười, muốn cùng em giận dỗi, muốn ôm em trọn vào lòng ...Mong muốn duy nhất này em có biết chăng..."


Đàm Mặc nhẹ đặt tay lên ngực, cậu đã nghĩ ra được thứ mình muốn trong sinh nhật.


Cậu không có được cô cả đời, vậy có thể yêu cầu xa xỉ một cái ôm không, giống như lời bài hát.


Một lần cũng đủ rồi.


* 一次就好: Một Lần Là Tốt Rồi (Goodbye Mr. Loser OST)