Dịch: An Linh
Kiều Lam thấy mình hình như có trắng lên một chút, sau đó bác Trần cũng nói như vậy. Lúc chào hỏi với bạn học trong lớp họ cũng nói là da cô sáng hơn trước.
Qủa nhiên là do lúc trước bị thiếu chất mà giờ thì đã có dinh dưỡng hơn rồi, cơ thể cũng từ từ tốt lên, khí sắc cũng cải thiện rất nhiều.
Chỉ là nghĩ đến sau khi chị Hai gả cho "Người có tiền" cả người càng ngày càng đẫy đà, trắng nõn hay béo lăn quay như thằng nhóc mập Kiều Nguyên là Kiều Lam đã cảm thấy sự thay đổi của mình rất rất lớn rồi.
Lại nhớ trong tiểu thuyết có nhắc đến sự trở lại của Kiều Lam sau này, một sự trở lại đáng kinh ngạc, Kiều Lam thật sự có chút mong đợi với gương mặt gây kinh ngạc này rốt cuộc là kiểu thế nào.
Màu da đối với vẻ ngoài của một người thật sự có thể ảnh hưởng lớn đến vậy sao?
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện sau này, bây giờ vẫn nên tập trung vào việc học.
Trong lớp ngoại trừ Đàm Mặc thì người có quan hệ tốt nhất với Kiều Lam là Bùi Ninh.
Kể từ học kì này trở đi, giáo viên chủ nhiệm sẽ không xếp chỗ ngồi theo thứ tự vì có bạn học báo lại rằng việc này đối với những bạn có thành tích không tốt là không công bằng nên giáo viên chủ nhiệm chỉ có thể từ bỏ.
Vì vậy các quy định sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích đã được đổi lại, những bạn học có thành tích tốt có thể tự chọn bạn cùng bàn.
Những bạn học kém phía sau nếu may mắn cũng có thể ngồi cùng bàn với những bạn thành tích tốt.
Học sinh phổ thông vẫn còn chút ngượng ngùng, trong lớp có bao nhiêu người đều thích Trần Diệu Dương và Tống Dao như vậy, nhưng rốt cuộc Trần Diệu Dương lại ngồi cùng anh em chí cốt Lý Phàm, Tống Dao cũng ngồi cùng với cô bạn thân.
Bùi Ninh cũng chạy đến ngồi chung với bạn cùng phòng.
Đổi một hồi trong lớp lại thành nam, nữ sinh ngồi cùng bàn ít đi 90%, Kiều Lam và Đàm Mặc là 10% trong số đó.
Ban đầu chủ nhiệm lớp nói đổi chỗ ngồi theo quy định mới, Đàm Mặc cũng căng thẳng một hồi.
Cậu cũng không ngốc, đã sớm biết quan hệ của Kiều Lam với các bạn học không tốt, trừ những bạn học bình thường hay chào hỏi tiếp xúc thì người thực sự có thể buôn chuyện cùng chỉ có Bùi Ninh.
Cho nên Kiều Lam sẽ không muốn ngồi với người khác, nhưng không biết chừng sẽ ngồi cùng với Bùi Ninh.
Cậu cẩn thận quan sát Kiều Lam, cô vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, giống như việc đổi chỗ ngồi không liên quan gì đến mình vậy.
Sau đó Bùi Ninh lại ngồi cùng với một nam sinh khác.
Cho dù là chỗ ngồi của Bùi Ninh đã chuyển đi thì lúc rảnh cũng sẽ đến tìm Kiều Lam, tuy là ngày thường cũng đều đến hỏi.
Đang trong giờ nghỉ, Kiều Lam cầm điện thoại tra từ đơn, Bùi Ninh không biết từ chỗ nào nhảy tót đến, còn chưa hỏi han gì đã nhìn thấy điện thoại của cô, "Ơ" một tiếng.
"Mua điện thoại rồi? Vậy lưu số tớ vào đi."
Kiều Lam làm dấu tay OK, Bùi Ninh đọc một dãy số để Kiều Lam lưu lại.
Đàm Mặc nhìn chăm chú cái tên "Bùi Ninh" trên điện thoại Kiều Lam, ánh mắt tối sầm đi cũng không nói gì.
Mấy ngày sau, tình cờ có một lần Kiều Lam tiện tay đưa điện thoại nhờ Đàm Mặc cầm giúp, Đàm Mặc nhìn chằm chằm chiếc điện thoại màu trắng trong tay hồi lâu mới mở khóa màn hình tìm danh bạ.
Điện thoại của Kiều Lam không chỉ có có số của cậu, ngoại trừ Bùi Ninh còn có rất nhiều người Kiều Lam quen biết lúc làm thêm.
Các chú thích được sắp xếp theo chữ cái đầu tiên của tên, họ của Đàm Mặc bắt đầu bằng chữ T, mặc dù không phải xếp ở cuối danh bạ nhưng cũng là gần cuối, chí ít là tên của Bùi Ninh còn xếp phía trước cậu.
(Đàm Mặc tên tiếng trung là: 郯墨(Tán mò))
Đàm Mặc mím môi, mở thông tin danh bạ thêm số 1 vào trước chữ Đàm.
Đàm Mặc đổi thành 1 Đàm Mặc.
Lại mở danh sách liên lạc lên, Đàm Mặc nhìn thấy tên của mình được xếp trên cùng, ngay sát bên dưới là số điện thoại của Kiều Lam.
Cô thường xuyên không nhớ được số của mình, nên lưu thêm một cái tên "cá nhân."
Phía trên là Đàm Mặc, phía dưới là cô, nhìn một lúc lâu bỗng nhiên tai có chút nóng, vội khóa màn hình điện thoại giả vờ như không có gì.
Đợi Kiều Lam quay lại đưa lại điện thoại cho cô.
Kiều Lam cũng không phát hiện ra bí mật nhỏ của Đàm Mặc, cô đang bận làm bài thi Vật lí.
Kể từ khi Kiều Lam quan tâm đến Vật lí thì sự hứng thú của cô với Vật lí cũng ngày càng tăng, thú vị nhất là lúc gặp câu nào khó chỉ cần đưa Đàm Mặc nhìn một lần, chắc chắn sẽ được giải quyết dễ dàng. Đàm Mặc cầm bài thi, nhận lấy bút trong tay Kiều Lam một cách tự nhiên.
Cô nhìn thấy trên cổ tay cậu có một chiếc vòng.
Tóm lại là cô tốn một mớ thời gian mới thắt ra được nên không đến mức vì một chuỗi hạt cũng không nhận ra.
Cũng không biết ai lại khéo tay như vậy, lúc Kiều Lam thắt xong kết bình an đưa cho ai cũng không thích hợp nhưng giờ lại bị làm thành vòng đeo tay, thắt nút kết cũng không biết làm thế nào, nhìn thì có vẻ rất đều, có một cái tua rũ xuống trên đó xâu một mặt dây chuyền nhỏ màu bạc.
Nháy mắt đã nâng kết bình an của Kiều Lam lên một cấp bậc mới.
Kiều Lam nhìn chăm chú vào chuỗi hạt màu đen trên chiếc vòng.
"Chuỗi hạt này là mã não sao?"
"Không phải, là Hắc Diện Thạch", Đàm Mặc đặt bút xuống, rút điện thoại ra mở đèn pin rọi thẳng vào chuỗi hạt, "Khi ánh sáng chiếu vào, mã não vẫn là màu đen thuần, còn Hắc Diện Thạch thì không."
*(Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Theo wiki.)*
Kiều Lam cúi xuống nhìn hồi lâu, dưới ánh sáng mạnh chuỗi hạt màu đen lại có chút ánh cầu vồng.
"Đẹp quá" Kiều Lam nói.
Đàm Mặc nghĩ nghĩ.
"Ở nhà còn hơn nửa hộp, ngày mai tớ đem cho cậu."
"Không cần, không cần!"
Kiều Lam vội vàng im bặt, cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, cứ tiếp tục thế này, Kiều Lam cũng không dám nói gì trước mặt cậu nữa.
Sợ hôm sau Đàm Mặc lại đem tới thật.
Việc ăn uống cố định mỗi ngày của Đàm Mặc đã khiến cô cảm thấy rất áp lực rồi, hai ngày nay Kiều Lam vẫn luôn nghĩ làm thế nào để nói với Đàm Mặc, để cậu đừng đến nhà hàng làm người tiêu tiền như rác nữa, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Kiều Lam cảm thấy một khi đã nói ra chuyện này Đàm Mặc chắc chắn sẽ không vui, nhưng cũng không thể không nói vì đây là vấn đề nguyên tắc.
Buổi chiều lúc tan học đến nhà hàng, Kiều Lam đi ngang qua một con phố tụm năm tụm ba toàn những quán thịt nướng, học sinh trường trung học trực thuộc đại học cũng hay nói đùa chỗ này là phố thịt nướng.
Trên đường đi Kiều Lam bỗng nhìn thấy một bóng người rất quen.
Híp híp mắt lại nhìn sang, đúng là không nhìn sai, một đám học sinh trung học mặc đồng phục trường cấp hai đang chen chúc trên một cái bàn ngoài trời, nam nữ đều có, một đám nhóc vừa la hét lại còn vừa uống rượu.
Kiều Nguyên cả người tròn quay bị dồn trong một đám học sinh cấp hai nhỏ thó rất dễ nhìn ra.
Từ trước đến nay ông bà Kiều cho Kiều Nguyên tiêu tiền đều không tiếc, Kiều Lam cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn qua một lần rồi xoay người lên xe buýt.
Buổi tối Đàm Mặc vẫn đúng hẹn mà tới, chỉ là Bác Trần đưa cậu đến rồi đi luôn, nói là có chút việc.
Đàm Mặc vẫn y như cũ gọi mấy món giống hôm qua, Kiều Lam xoắn xuýt hồi lâu mới hỏi cậu.
"Ngày nào cũng ăn mấy thứ này cậu không thấy chán sao."
Có ngon đến mấy mà ngày nào cũng ăn đáng lẽ phải chán rồi chứ.
Đàm Mặc ăn liên tục ở nhà hàng này ba tháng, tất cả các món đã được ăn đi ăn lại không biết bao nhiêu lần, cậu thật sự không ngán sao?
Bác Trần dạo này rất ít gọi món thậm chí chỉ uống một chút rượu vang, Kiều Lam dám cá chắc chắn là bác ấy đã ngán lắm rồi.
Vậy mà Đàm Mặc vẫn đang nghiêm túc cắt bít tết trả lời Kiều Lam.
"Không chán."
Cậu không nói dối mà cũng không biết nói dối.
Cậu thật sự không chán, cậu chính là thích nhịp sống không thay đổi. Chẳng hạn như chỗ ở, người xung quanh, cách bày trí trong phòng còn có đồ ăn để lấp đầy bụng.
Chỉ cần ăn no là được.
Kiều Lam thăm dò thất bại, cô yên lặng nhìn chằm chằm Đàm Mặc nhìn rất lâu, bỗng nói: "Đàm Mặc, cậu có biết mình đã chi bao nhiêu tiền cho nhà hàng này không."
Đàm Mặc đang cắt bít tết liền ngừng lại, không biết tại sao Kiều lam lại đột nhiên hỏi như vậy, vì Kiều Lam đang nói chuyện nên Đàm Mặc lịch sự ngước lên nhìn cô, trả lời một cách thành thật.
"Không biết."
Mỗi ngày đều là bác Trần trả tiền, huống chi Đàm Mặc càng không quan tâm cũng không để ý.
Hôm nay nhà hàng ít người, bác Trần cũng không ở đây, Kiều Lam dứt khoát ngồi ở chỗ bác Trần vẫn hay ngồi, đối diện với Đàm Mặc giọng cao hơn bảy phần.
"Đàm Mặc, trong ba tháng cậu đã tiêu phí cho nhà hàng tổng cộng bảy vạn."
*(bảy vạn=70.000 tệ : khoảng gần 250 triệu VNĐ)*
Kiều Lam dù là đời trước hay đời này, ngoại trừ trước khi xuyên sách, thi đại học được cấp chín của tỉnh được nhà nước khen thưởng năm vạn ra thì vẫn luôn bị cái nghèo đeo bám. Lúc trước cô cũng không để ý, sau đó tính toán cẩn thận mới phát hiện Đàm Mặc lại có thể chi nhiều đến vậy, Kiều Lam ngồi không yên.
Đàm Mặc vẫn không hiểu được ý của cô, ba tháng tiêu bảy vạn thì thế nào...
Kiều Lam cau mày.
"Cậu không cảm thấy quá nhiều sao?"
Đàm Mặc nghĩ cũng không nghĩ, lắc đầu.
"Không nhiều."
Kiều Lam: "..."
Cô không muốn thảo luận với Đàm Mặc bảy vạn tệ đối với người có tiền và người bình thường là khái niệm gì, cô hít sâu một hơi.
"Nhưng đối với tớ mà nói là quá nhiều, không cần thiết phải phung phí như thế."
"Không phung phí"
Đàm Mặc đặt dao nĩa xuống, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn Kiều Lam chăm chú.
"Tớ đến đây để ăn cơm, cậu có thể có tiền hoa hồng, có tiền boa cho nên không phải phung phí."
Đây không phải phung phí thì là gì.
Đây là lần đầu tiên Đàm Mặc nói rõ mình đến là vì Kiều Lam, nói không cảm động là nói dối nhưng áy náy trong lòng cũng không phải là giả.
"Mỗi ngày tốn nhiều tiền như vậy chỉ để ăn những thứ mình không thích, đây là lãng phí"
Kiều Lam muốn giải thích rõ với Đàm Mặc.
Đàm Mặc trầm mặc hồi lâu, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tớ không có không thích."
"Không có không thích nhưng cũng không thể nói là thích được, đúng không, Đàm Mặc, trước khi cậu đến nhà hàng này, mỗi ngày cậu ăn gì đều có chuyên gia dinh dưỡng giúp cậu phối hợp, cậu cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ và cân bằng, cơ thể của cậu cũng không cho phép cậu ăn những thứ dầu mỡ và không lành mạnh như thế trong thời gian dài."
Đàm Mặc cũng không phản bác, từ trong lời Kiều Lam cậu rốt cuộc nghe ra mấy phần không giống bình thường.
"Tóm lại cậu"
Cậu nhìn Kiều Lam.
"Muốn nói gì."
"Tớ muốn nói, Đàm Mặc từ hôm nay trở đi, cậu cứ ăn cơm ở nhà giống như trước đây, đừng đến nhà hàng nữa."
Đàm Mặc không nói lời nào, chỉ nhìn cô, thật lâu sau mới rầu rĩ nói: "Vậy tớ không đến nữa"
Không đợi Kiều Lam thở phào mà nói tiếp: "Tớ nói bác Trần mỗi ngày đến mang về vậy."
Kiều Lam lại nói tiếp một hơi.
"Không phải"
Kiều Lam rốt cuộc cũng nhận ra hoàn toàn không thể nói vòng vo với Đàm Mặc được, muốn nói gì với cậu cũng phải nói trực tiếp rõ ràng.
"Đừng đến đây ăn cơm cũng đừng bảo bác Trần mang..."
Đàm Mặc không kiềm chế được bắt đầu trở nên cáu kỉnh, cậu không thể hiểu được.
"Cậu không cần tiền cũng không cần tớ đến đây, vậy cậu rốt cuộc muốn tớ làm thế nào?"
"Đàm Mặc, cậu không cần làm gì hết"
Kiều Lam lặp lại một lần nữa.
"Cậu không cần phải làm gì cả, không cần giúp tớ, cho tiền tớ, tự tớ có thể..."
"Có thể cái gì, nếu cậu có thể vậy tại sao phải đến đây làm thêm."
Đàm Mặc cố chấp cũng không thể hiểu nổi tại sao Kiều Lam cứ xoắn xuýt vấn đề này không buông, cô thiếu tiền, cậu có tiền. Chỉ là bảy vạn mà thôi tại sao cứ nhất định phải khó khăn như vậy?
Cũng vì Kiều Lam không biết phải làm sao để nói rõ, mà ngữ khí của cô càng thêm nghiêm túc.
"Chuyện tớ thiếu tiền với chuyện cậu có tiền không liên quan, tại sao cậu không hiểu chúng ta chỉ là bạn học, không có bạn học nào lại làm như vậy. Đàm Mặc, quan hệ giữa chúng ta không phải là cậu cần nuôi tớ, cấp tiền cho tớ..."
Đàm Mặc đè nén sự gắt gỏng nhưng nghe thấy câu cuối cùng liền lập tức bộc phát, ném dao, nĩa trong tay lên đĩa. "Loảng xoảng" âm thanh khiến người xung quanh giật mình rối rít nhìn qua hướng này.
Cậu lạnh lùng nhìn Kiều Lam.
"Không ăn nữa, thanh toán."