Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 120: Biết được




Dịch: Xiaoxin


Quý Túc hẹn Kiều Lam đến quán cà phê đối diện trường, Kiều Lam từ chối.


"Có chuyện gì không thể nói rõ trong điện thoại sao?"


"Anh cảm thấy nên gặp mặt nói chuyện tương đối thích hợp." Quý Túc nói.


"Ừ."


Giọng nói Kiều Lam bình thản.


"Vậy nên nói qua điện thoại đi, bạn trai em không thích em gặp mặt riêng tư với nam sinh khác."


Kiều Lam thật sự một chút cơ hội cũng không cho anh ta. Cho dù giống như lý do mà Kiều Lam nói vì bạn trai cho nên sẽ giữ khoảng cách với người khác phái, nhưng ngoài trừ Kiều Lam ra, nữ sinh khác khi có bạn trai cũng sẽ không làm được như Kiều Lam.


Đàm Mặc thật sư cho rằng như vậy là tốt?


Quý Túc ngồi trên sofa, nụ cười luôn trên môi của anh ta giờ đây đã không còn thấy được. Điện thoại trong tay bất giác siết chặt, im lặng một lúc lâu mới thấp giọng nói:


"Vậy nếu như anh nói anh thích em thì sao."


Kiều Lam bên kia im lặng ngay tức khắc. Một lát sau, âm thanh lạnh nhạt của Kiều Lam truyền từ bên kia ống nghe.


"Vậy cũng không liên quan đến em."


Nếu như cô đều quan tâm, lo lắng mỗi một người đơn phương thích mình thì cô đây đã sớm phân thân chi thuật rồi.


Quý Túc nghe giọng nói lạnh nhạt của Kiều Lam, bất chợt sinh ra cảm giác bất lực không nói nên lời. Sự yêu thích của anh, tình cảm của anh. Ở trước mặt Kiều Lam, không đáng một đồng. Mà sự nhẫn nại của mình dường như đã bắt đầu khó mà kiềm chế được khi ở trước mặt Kiều Lam, Quý Túc không nhịn được hỏi cô.


"Em không có gì muốn nói?"


"Điều em muốn nói, đúng là có." Kiều Lam nói


Quý Túc giương khóe miệng đang tính nói gì đó, nhưng lại nghe Kiều Lam tiếp tục nói:


"Mặc dù trước đây có người đã nhắc nhở em, nhưng em không tin. Dù sao em đã có bạn trai, hơn nữa tình cảm của chúng em rất tốt. Cho nên chỉ có người có nhân phẩm tốt sẽ không chen chân vào tình cảm của người khác. Mà em vẫn luôn cho rằng đàn anh bất kể là trong sự nghiệp học tập cũng như làm người đều rất ưu tú. Bây giờ xem ra hình như em nghĩ sai rồi.


Quý Túc hơi tức giận. Anh rõ ràng là muốn giúp cô, mà Kiều Lam bây giờ lại chuyển hướng nghi ngờ nhân phẩm của anh.


Chen chân vào tình cảm người khác chính xác là không đúng, nhưng Kiều Lam và Đàm Mặc bây giờ chẳng qua là quan hệ yêu đương, anh theo đuổi Kiều Lam chẳng qua là cạnh tranh công bằng, chưa kể Đàm Mặc là người như vậy...


"Kiều Lam."


Quý Túc hạ quyết tâm gọi tên Kiều Lam.


"Không cần nói lời khó nghe như vậy, em không cảm thấy anh đang giúp em?"


Cho dù Kiều Lam thông minh như thế nào, cũng không hiểu câu nói này của Quý Túc là có ý gì. Cố ý ngấm ngầm phá hoại tình cảm người khác mà gọi là đang giúp cô?


Cô không thấy vậy, cũng không hiểu.


Quý Túc chầm chậm nói: "Lúc trước em chọn ngành tâm lý học vì một người, là vì bạn trai em."


Kiều Lam ngưng trệ, Quý Túc quả nhiên là biết chuyện này.


Cho nên trận biện luận ngày hôm đó chắc chắn là anh ta cố ý!


Quý Túc không nghe thấy Kiều Lam trả lời, vì thế mà tiếp tục nói: "Nếu như anh đoán không nhầm, bạn trai em, có lẽ mắc hội chứng Asperger. Không cần ngạc nhiên khi anh làm sao mà biết được. Nói chuyện em và bạn trai em lúc trước, anh kể cho em nghe một cậu chuyện cũ, thế nào?"


Kiều Lam không trả lời, cười lạnh. Cô ngược lại muốn nghe Quý Túc muốn kể chuyện gì.


Câu chuyện của Quý TÚc, vừa bắt đầu đã có thể đoán được kết cục.


Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ở trong những năm tháng năm nhất tốt đẹp nhất quen biết một người con trai đẹp trai, ôn nhu. Cô từ trước đến nay không gặp người bạn khác phái nào mà quan tâm cô đến như vậy. Khoan dung, phóng khoáng, không khác gì bận trai hoàn mỹ trong tiểu thuyết. Hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, sau đó không bao lâu thì kết hôn.


Nhưng sau khi kết hôn, người con gái mới phát hiện. Hóa ra những gì mà người bạn trai hoàn mỹ thể hiện trước đây đều là giả. Anh ta căn bản sẽ không giống như người yêu bình thương, tình yêu của anh ta cố chấp vô cùng. Từng bước từng bước chiếm hữu tất cả những gì trong cuộc sống của cô ấy, cắt đứt tất cả quan hệ người thân, bạn bè trước đây. Để thế giới của cô ấy chỉ còn lại duy nhất một người.


Lúc đó, cô ấy mới hiểu, chứng bệnh đó được gọi là hội chứng Asperger.


Người mắc hội chứng này một là không biết yêu, hoặc là yêu một cách cực đoan. Đáng tiếc, cô ấy biết quá muộn.


Cho dù cuộc sống giàu sang phú quý, không lo cơm áo gạo tiền cũng không cần phải làm lụng vất vả. Nhưng cuộc sống như thế không khác gì bị nhốt trong một cái lồng.


Sau một năm, bọn họ có một đứa con, cô ấy lúc đó biết mình sắp chào đón một sinh mạng mới mà trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Cuộc sống không quá buồn tẻ, vô vị, một sinh mạng mới xuất hiện tựa như ánh sáng chiếu vào cuộc đời cô. Cô ấy nghĩ, cho dù không cho phép cô kết bạn, liên lạc với người thân, nhưng đứa con là của hai người bọn họ, suy cho cùng anh ấy sẽ thích đứa nhỏ này.


Mà sau này đã chứng minh tất cả, cô ấy nghĩ sai rồi.


Anh ấy không thích đứa nhỏ này, thậm chí là ghét bỏ nói. Bởi vì đứa nhỏ ấy chiếm lấy sự quan tâm của cô ấy.


"Cho nên, anh đang cứu em. Kiều Lam."


Giọng nói ôn nhu của Quý Túc truyền đến.


"Anh có một người cha mắc hội chứng Asperger, anh sống cùng ông ấy suốt mười tám năm dưới một mái nhà, không có người nào hiểu hội chứng Asperger đáng sợ như thế nào hơn anh. Từ khi có được ký ức,, anh rất hiếm khi thấy mẹ cười. Không cười trước mặt anh, cũng sẽ không cười trước mặt anh. Bởi vì khi mẹ cười ông ấy sẽ tức giận. Tốt nghiệp cấp ba năm đó, cha mẹ anh cuối cùng cũng ly hôn, mẹ anh tự sát để đổi lấy tự do. Mặc dù đã từng cứu giúp, nhưng đó là một căn bệnh không thể dứt."


Ngữ khí của Quý Túc dần thay đổi vì nội dung câu chuyện có chút nhuốm màu sắc u ám.


"Người này không hiểu tình cảm, chứ đừng nói đến tình yêu. Những người như vậy không nên kéo người vô tội xuống nước. Không ai có thể vì sự điên cuồng của họ mà chịu trách nhiệm. Kiều Lam."


Quý Túc ngừng lại một chút, lúc này mới tiếp tục nói: "Anh biết khi không phá hoại tình cảm của người khác là không đúng, nhưng cơ duyên đúng lúc để anh biết được bệnh của Đàm Mặc. Anh đã từng chứng kiến người thân của mình cho nên không xem trọng hai người, cũng là muốn cảnh cáo em sớm rời khỏi Đàm Mặc. Anh thật sự thích em cho nên không muốn em sau này cũng bị một người không bình thường chiếm hữu cuộc sống."


Kiều Lam nắm chặt điện thoại, không lên tiếng.


Cô nhớ đến mọi người thương hay nói câu này, người đáng thương nhất định có chỗ đáng trách. Người đáng trách nhất định có nỗi khổ.


Từ lúc nghe câu chuyện của Quý Túc, Quý Túc, mẹ của Quý Túc. Bọn họ đều đáng thương, đặc biệt là bản thân Quý Túc. Bởi vì có một người cha như vậy cho nên mới căm thù người mắc hội chứng Asperger.


Kiều Lam hoàn toàn có thể lý giải cách nghĩ này của anh ta.


Nhưng là lý giải mà thôi.


Đây không phải là lý do cho phép anh ta phá hoại tình cảm người khác.


Cho dù Đàm Mặc thực sự có vấn đề gì, cũng không đến lượt người ngoài như Quý Túc quan tâm. Đây là chuyện riêng giữa cô và Đàm Mặc.


Kiều Lam bên này không trả lời, Quý Túc cho rằng Kiều Lam nghe xong cuối cùng cũng có chỗ xúc động. Giọng nói ôn nhu tiếp túc cất lời.


"Anh biết tình cảm bọn em bây giờ rất sâu đậm. Để em chia tay là gây khó dễ cho em, nhưng anh vẫn khuyên em nên sớm thoát ra, tránh phải như mẹ anh đến lúc muốn thoát cũng khó mà thoát. Cuối cùng hủy hoại cả đời mình"


Kiều Lam nhắm mắt lại, một lâu sau cuối cùng cũng mở miệng.


"Đàn anh, em vẫn là câu nói kia. Đây là chuyện em giữa Đàm Mặc, anh không có liên quan. Cho dù anh vì nguyên nhân gì, anh phá hoại tình cảm bọn em là chuyện không còn gì nghi ngờ."


"Anh nói là anh đang giúp em!"


Quý Túc cảm thấy bản thân muốn bùng nổ, nhưng Kiều Lam đúng là nước đổ đầu vịt khiến anh ta bắt đầu tức giận.


"Em không yêu cầu, huồng hồ em cũng không yêu cầu anh tự cho là mình đúng mà đi giúp em."


Kiều Lam quả quyết đánh gãy lời của Quý Túc.


"Hơn nưa, anh đặt tay lên ngực mà hỏi mình, anh thật sự là vì muốn giúp em?"


Kiều Lam không còn kiên nhẫn. Trong một khoảnh khắc trước, cô vẫn còn cảm thấy Quý Túc có chút đáng thương, nhưng bây giờ ngay cả một chút đáng thương cũng biến mất không còn gì.


"Anh nói anh rất hiểu về hội chứng Asperger mà bố anh mắc phải, em không phản đối. Nhưng anh có hiểu Đàm Mặc? Trên thế giới này, người mắc hội chứng Asperger nhiều vô cùng, anh hiểu hết từng người họ? Anh dựa vào cái gì cho rằng bản thân đã từng trải qua một khoảng ngắn ngủi của đời mình mà đánh giá cuộc đời của người khác, thay người khác quyết định cuộc sống họ?"


Quý Túc hít sâu một hơi.


"Em bây giờ vẫn còn nhỏ, và mẹ anh cũng năm nhất như em bị lừa..."


"Em không bị lừa, đừng già mồm lấy em và mẹ anh so sánh với nhau. Em không cho rằng mẹ anh và em giống nhau."


Kiều Lam bây giờ cho rằng con người Quý Túc không có lý lẽ, tự cho mình đúng, không cần nghe lời của người khác, một mực dùng câu chuyện tình yêu bi thương của bố mẹ mình mà so sánh. Nhưng hai thứ này căn bản không giống nhau.


"Mặc Mặc và bố anh không giống nhau, em và mẹ anh cũng không giống nhau."


Kiều Lam nói từng câu từng chữ cho anh ta nghe.


"Bố anh dùng sự giả dối lừa gạt tình cảm của mẹ anh, ông ấy che giấu mặt thật lòng của mình mà lừa mẹ anh về nhà. Câu chuyện tình yêu bi thương của bố mẹ anh không phải là vì hội chứng Asperger của bố anh, mà là vì tình yêu của bọn họ ngay từ lúc bắt đầu vốn dĩ đà lừa gạt lẫn nhau. Người mà mẹ anh thích không phải bố anh mà là hình tượng mà ông ấy sáng tạo ra!"


"Vì sự lừa dối của bố anh, vì mẹ anh căn bản chưa từng yêu dáng vẻ thật sự của ông ấy. Đó mới là nguyên nhân của câu chuyện bi thương của hộ, mà em và Đàm Mặc không như vậy."


Quý Túc ở đầu dây bên kia chợt rơi vào trạng thái im lặng, Kiều Lam có lẽ là nhớ đến cảnh tượng mình vừa quen Đàm Mặc, ánh mắt trở nên mềm mại hẳn đi.


"Lúc em và anh ấy vừa mới biết nhau, em đã chứng kiến khía cạnh tồi tệ và bất thường nhất của anh ấy. Em và mẹ anh không giống nhau. Không phải vì hình tượng hoàn mỹ mà mới thích đối phương. Từ lúc anh ấy vẫn còn u ám, em đã bắt đầu thích. Bây giờ anh ấy dần một tốt hơn, em lại càng thích anh ấy. Cho nên không cần anh lấy sự bi thương của bố mẹ anh đã trải qua mà so sánh em và Đàm Mặc. Em không ngây thơ như mẹ anh ngày đó mà không nhận ra dáng vẻ chân thật của người mình thích, Đàm Mặc cũng không nhát gan như bố anh mà không dám thể hiện bản thân. Cho nên anh không cần tự cho mình đúng mà cứu vớt em, em càng cảm thấy người cần cứu vớt là chính bản thân anh."


"Quý Túc, em không còn gì để nói. Đơn xin rút ra khỏi xã đoàn em đã gửi cho anh rồi. Hoạt động xã đoàn sau này em sẽ không tham gia nữa, tất cả phương thức liên lạc em sẽ xóa hết toàn bộ, hy vọng đàn anh có thể sớm thu dọn sạch sẽ."


"Nếu anh không đồng ý thì sao."


Quý Túc hít sâu, chầm chậm nói:


"Trường học không có quy định yêu cầu thành viên không được rời xã đoàn đúng không."


Kiều Lam cười cười, nói: "Hơn nữa trong mắt mọi người, đàn anh từ trước đến nay luôn là người hoàn mỹ. Có lẽ anh cũng không muốn để người khác biết nguyên nhân thực sự em rời xã đoàn. Dù sao chen chân vào tình cảm của người khác gì đó... không hợp với hình tượng của anh đâu."


Kiều Lam rõ ràng là đang uy hiếp anh.


Nhưng Quý Túc vẫn sợ.


Kiều Lam ở đầu dây bên kia cúp máy. Một người ngồi trên sofa không biết đang nghĩ gì, còn Kiều Lam bên kia thì đợi Đàm Mặc tan học, cô bỗng nhiên nhào vào lòng Đàm Mặc.


Đàm Mặc không hiểu nguyên nhân vì sao, nhưng vẫn thuận tay ôm lấy cô. Tạ Hoằng Nghị bên cạnh cùng người khác nhanh chóng chuồn đi để tránh bị ngược cẩu.


Đàm Mặc sờ sờ tóc Kiều Lam.


"Làm sao thế."


Kiều Lam ôm Đàm Mặc.


Ngay từ đầu Đàm Mặc đã không thích Quý Túc, lúc đó cô vẫn không tin.


Kiều Lam lâu sau mới thở dài thườn thượt, khi cô ngẩng đầu lên, trên môi chỉ còn lại nụ cười.


"Em chính thức rút khỏi tâm lý xã rồi. Để chúc mừng em rút khỏi đoàn thành công, chúng ta ra ngoài ăn đi!"