Edit: Haru
Trong lòng Kiều Lam nảy lên sự tức giận khó nói nên lời.
Nhưng Quý Túc vẫn còn tiếp tục,
"Nếu cảm thấy vấn đề này có chút khó hiểu, chúng ta có thể bắt đầu từ vấn đề mới đơn giản hơn, không thảo luận về những người mắc bệnh tâm lý, chúng ta thảo luận trước vấn đề người tàn tật có thể có được tình yêu của riêng mình hay không."
Vấn đề so với cái trước đơn giản hơn nhiều.
Quý Túc vừa nói như vậy, lập tức đã có người trả lời.
"Người tàn tật cũng có tình yêu bởi vì đã yêu một người thì chẳng phân biệt tuổi tác, chẳng phân biệt màu da, chẳng phân biệt chủng tộc. Vậy đương nhiên cũng chẳng phân biệt khỏe mạnh hay tàn tật!"
"Sao lại không thể, người tàn tật cũng có cảm tình, có suy nghĩ. Sao lại không thể có được tình yêu?"
Mọi người hiếm khi nhất trí về tư tưởng, đều cho rằng vấn đề này căn bản cũng không cần thảo luận.
Quý Túc cười cười, một chút cũng không thấy kinh ngạc.
"Mọi người có thể nghĩ như vậy thật quá tốt, không thể có thành kiến đối với bất kì ai, nhưng vấn đề chúng ta thảo luận hôm nay chính là những điều càng hiện thực hơn, vậy tôi trực tiếp hỏi, nếu mọi người đều nhất trí, như vậy mọi người có thể chấp nhận một người bạn trai hoặc bạn gái tàn tật sao?"
Lời này vừa nói ra, một đám người vừa mới tranh nhau nói đều yên lặng.
Mọi người luôn có thể cao đàm khoát luận về chuyện của người khác, nhưng nếu chuyện hướng về phía mình thì lập tức trở nên lúng túng, qua hơn nửa ngày sau mới có người mở miệng, Kiều Lam nhìn sang, không ngờ là La Mạn.
La Mạn nghĩ nghĩ nói: "Nếu tôi thật sự thích, dù là người tàn tật cũng không sao."
"Em cảm thấy không có việc gì, vậy cha mẹ em, bạn bè của em thì sao, về sau ra xã hội gặp những người khác thì sao?"
Một câu của Quý Túc liền đem ý kiến của La Mạn đánh bật lại, La Mạn giật mình, không nói.
Nhưng Quý Túc vốn là người thông minh, đem ý kiến của La Mạn đẩy về, rồi lại theo ý tưởng của La Mạn đem lời La Mạn nói dẫn dụ. Mọi người nghe thì thấy có vẻ Quý Túc rất công chính và lý tính, nói rõ người tàn tật có thể có được tình yêu không khác gì người bình thường, nhưng con đường tình yêu cũng sẽ khó hơn nhiều so người bình thường.
Lý do bác bỏ này, ngay cả Kiều Lam cũng tìm không ra chỗ nào không thích hợp.
Đến khi đề tài này qua đi, lại một lần nữa quay trở lại đề tài cũ, đấy là người có bệnh tâm lý có thể có được tình yêu bình thường hay không, cũng vì vừa phân tích xong một trường hợp, cho nên khi quay lại vấn đề này này, mọi người khó tránh khỏi nghĩ đến nam sinh uy hiếp bạn gái tự sát kia.
Cứ như vậy đưa ra một kết luận, đó chính là không thể.
Bởi vì một người có bệnh tâm lý, sẽ luôn suy nghĩ miên man, cho nên cố chấp, cố chấp đến cực đoan, dục vọng chiếm hữu quá mạnh, bản thân không được như ý đồng thời cũng làm một nửa kia đau đớn muốn chết.
Mà đáng sợ nhất ở chỗ, bọn họ căn bản cũng không cảm thấy việc họ làm là sai.
Lúc này mọi người thảo luận càng kịch liệt hơn so với trước đó.
Có người nói, nếu tâm lý có bệnh, vì chính bản thân mình, cũng vì để người yêu sống càng tốt hơn, lý trí nhất là nên rời xa. Một khi thật sự ở bên nhau, nếu bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng thì phải làm sao, thậm chí về sau sinh con, nếu con cái cũng bị di truyền bệnh, một bên vợ chồng khỏe mạnh có thể oán hận hay không? Đến khi đứa trẻ lớn lên có thể oán hận cha mẹ nó hay không? Cũng có người nói, người bệnh vốn dĩ cũng đã bị xã hội xa lánh, bạn bè nguyện ý ở bên cạnh họ đã rất ít, huống chi là người yêu? Biết bọn họ có bệnh, có mấy ai nguyện ý cùng họ ở bên nhau, thậm chí đi đến hôn nhân? Bọn họ so bất kỳ ai càng khát vọng có được một gia đình hoàn chỉnh.
Kiều Lam vẫn không lên tiếng.
Từ lúc bắt đầu cô không cảm thấy gì, nhưng càng về sau, Kiều Lam càng cảm thấy cái chủ đề thảo luận này cứ là lạ làm sao, thật không thể hiểu được.
Thảo luận chuyện này có ích lợi gì, thảo luận đến cùng có thể chữa khỏi cho người có bệnh tâm lý sao, có thể làm cho những chuyện đau lòng liên quan đến bệnh tâm lý xảy ra ít hơn sao.
Đề tài thảo luận này vốn đã không bình thường, mà Quý Túc vẫn luôn dẫn đường để đề tài tiếp tục càng không bình thường.
Quý Túc một lần lại một lần nhấn mạnh người bình thường là nghĩ gì.
Kiều Lam thật sự không nghĩ một đề tài thảo luận đơn giản như vậy trở nên đầy mùi âm mưu, nhưng Quý Túc luôn có những câu nói chọc vào ngực cô, Kiều Lam lại càng không nhịn được hoài nghi có phải anh ra đã biết chuyện gì không, và đang nhằm vào ai, nhằm vào cái gì.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng Quý Túc, Quý Túc vẫn mang bộ dáng ôn tồn lễ độ như ngày thường.
Kiều Lam thầm nghĩ có lẽ là do mình nghĩ nhiều, cô lại cho bản thân một liều thuốc an thần, chỉ cần Quý Túc không cố ý gọi cô lên tiếng thì cô sẽ không nghi ngờ anh ta.
Nhưng vừa nghĩ như vậy, Quý Túc im lặng từ nãy đến giờ chợt lên tiếng.
"Nếu thảo luận vậy mọi người đều phải nêu ý kiến, người đang nói vẫn luôn nói, người không nói vẫn luôn không nói, vẫn nên để những người chưa lên tiếng nói một chút về cái nhìn của mình, Kiều Lam, em nói đi."
Ngón tay Kiều Lam cứng đờ.
Cô nhắm mắt lại, chờ đến khi mở to đôi mắt nhìn thẳng Quý Túc, cô hỏi anh ta.
"Đàn anh cảm thấy thế nào mới là tình yêu bình thường? "
Không đợi Quý Túc mở miệng, Kiều Lam tiếp tục nói,
"Tôi cho rằng tình yêu bình thường là anh tình tôi nguyện, mà không cần mọi thứ phải chính xác, người đem "Chính nghĩa" đặt vào cảm tình, bản thân đã có tâm lý không bình thường rồi, vấn đề này của đàn anh tôi cảm thấy còn có thể hiểu rộng hơn một chút, người có vóc dáng thấp bé không xứng có được tình yêu bình thường sao? Người không có tiền không xứng có được tình yêu bình thường sao? Ngoại hình xấu xí không xứng có được tình yêu bình thường sao? "
"Nếu đầnnh muốn nói hiện thực, vậy nói một cái vấn đề hiện thực nhất, người bình thường tìm bạn gái đều cần có phòng ở, cần xe, cần có tiền, cho dù bạn gái không cần, cửa nhà mẹ vợ cũng không dễ qua, có ai thích con gái mình gả cho một người không có tiền chịu khổ, người bình thường không phải sẽ trải qua những ngày tự ti và bị cười nhạo sao, cũng có người gặp người không tốt bị người lừa gạt tình cảm, cũng có người gặp phải rất nhiều khó khăn, cũng không nên nghi ngờ ai không xứng với ai. Đàn anh vừa nói đến mấy cái ví dụ đều có vấn đề, những người đó nói bởi vì bản thân họ tàn tật nên những người khác mới không thích mình, nhưng ảnh hưởng đến những ấn tượng của người khác đối với họ còn có rất nhiều yếu tố khác."
"Đến điểm cuối của thảo luận là người có bệnh tâm lý khi có tình cảm sẽ tạo thành bi kịch, tôi chỉ cho rằng bệnh tâm lý sẽ ảnh hưởng đến việc phán đoán tình cảm ở người bệnh, nhưng cuối cùng tạo thành bi kịch cũng không phải do bệnh tật mà chính xác là do quan niệm, là điểm mấu chốt của một người. Tự họ phải không ngừng khắc phục khuyết điểm trên cơ thể hoặc là chướng ngại tâm lý mới có thể chạm tay đến hạnh phúc, phải luôn tự động viên mình cố gắng đứng lên, nếu mỗi ngày đều sống trong trạng thái tự phủ định mình, chỉ cảm thấy tôi không thể, tôi sẽ không, tôi không dám, vậy tự nhiên là họ không xứng......"
Kiều Lam ra bài hoàn toàn không theo lẽ thường, dù là Quý Túc cũng không ngờ được Kiều Lam căn bản không đi theo phương hướng anh ta dự đoán.
Anh ta vốn muốn mượn cơ hội gõ Kiều Lam thanh tỉnh một chút, để Kiều Lam hiểu được tình cảm của cô và Đàm Mặc căn bản sẽ không có hậu, sẽ không có người ủng hộ, không ngờ Kiều Lam rõ ràng dầu muối không ăn.
Anh ta bỗng nhiên hơi mơ hồ, Đàm Mặc rốt cuộc cho Kiều Lam uống thuốc gì, có thể làm cho Kiều Lam cố chấp đến mức này, đen cũng có thể bị cô nói thành trắng.
Nhưng làm anh ta hơi kinh ngạc là, sau khi Kiều Lam nói xong ấy vậy mà có vài người tán đồng gật gật đầu, nói Kiều Lam nói có lý, vấn đề này rõ ràng đã sai ngay từ đầu, đặc biệt là La Mạn còn điên cuồng vỗ tay ủng hộ Kiều Lam.
Quý Túc nhíu mày.
Không nên như vậy.
Người có bệnh tâm thần bản thân đã không bình thường, người không bình thường như vậy sao có thể có được tình yêu bình thường, quan điểm này có gì sai?
Những người đang ngồi đây có ai đã từng gặp người có bệnh tâm lý, có ai hiểu loại người này sẽ tạo thành thảm kịch nhiều hơn so với hắn, nói chuyện thiên hạ ai không biết, nhưng tất cả đều là lý luận suông.
Có người nhạy cảm cảm giác buổi thảo luận hôm nay tràn ngập mùi thuốc súng khó nói. Kiều Lam lên tiếng rất rõ ràng là đang nhằm vào Quý Túc, nhưng đến cuối cùng Quý Túc lại không nói thêm gì, chỉ bảo mọi người trở về viết một bài cảm nghĩ, sau đó nộp lên.
Kiều Lam về đến nhà, nhìn chằm chằm văn kiện mà diễn đàn gửi xuống trên máy tính, bực bội một chữ cũng không muốn viết.
Cô muốn tìm Quý Túc hỏi cho rõ ràng, muốn làm rõ ràng mọi chuyện có phải như cô suy nghĩ không, nhưng cô không có bằng chứng, nếu bị Quý Túc bắt được nhược điểm, biết được bí mật của Đàm Mặc thì sao?
Đàm Mặc từ bên ngoài đi vào hỏi cô đang làm gì, Kiều Lam nhanh chóng đem văn kiện trên diễn đàn tắt đi.
"Nghĩ xem nên nói sao với xã trưởng chuyện rút khỏi xã đoàn."
Có gì mà phải rối rắm, thật ra còn có cách đơn giản hơn.
Rời khỏi thì tốt rồi, rời khỏi xã đoàn sẽ hạn chế việc gặp mặt Quý Túc, cũng sẽ không trộn lẫn vào những chuyện thị phi xã đoàn, mặc kệ Quý Túc là cố ý hay là vô tình, chỉ cần rời khỏi xã đoàn thì cái gì cũng không cần quan tâm.
Đàm Mặc ôm lấy Kiều Lam từ sau ghế dựa, trầm mặc một hồi lâu mới nói: " Có phải em gặp chuyện gì đúng không?"
"Không có."
Kiều Lam nói: "Chỉ là em cảm thấy so với hoạt động trong xã đoàn, em càng thích ở bên anh hơn."
Trong nháy mắt Đàm Mặc chỉ nghĩ đem người giấu vào trong lòng ngực, thấp giọng gọi một tiếng bên tai Kiều Lam.
"Vâng."
Kiều Lam lên tiếng.
"Tốt nghiệp rồi chúng ta kết hôn luôn được không."
Kiều Lam cười.
"Cũng không nhất định phải tốt nghiệp mà, để em xem nào, theo pháp luật quy định tuổi kết hôn của nữ giới là hai mươi, cho nên chờ đến năm ba chúng ta đã có thể kết hôn rồi. Nhưng không được, theo pháp luật quy định tuổi kết hôn của nam giới là hai mươi hai cơ, bạn trai nhà em còn nhỏ hơn so với em, xem ra vẫn nên chờ tốt nghiệp đi."
Đàm Mặc: "......"
Bỗng nhiên thật chán ghét mình nhỏ tuổi hơn Kiều Lam.
Vì sao hiện tại hắn mới 18 tuổi?
Vì sao theo pháp luật quy định tuổi kết hôn của nam nữ không công bằng như vậy?
Đàm Mặc đêm người nào đó cố ý chơi xấu từ trên ghế bế lên, ở trong tiếng hốt hoảng của Kiều Lam đem người vào phòng ngủ.
Đóng cửa.
Tính sổ.
Hai ngày sau, các xã viên tâm lý xã bắt đầu nộp bài tập, Quý Túc không chút để ý nhìn một loạt mail, cuối cùng nhìn thấy mail Kiều Lam gửi tới.
Nhưng khi mở mail ra, cả người Quý Túc cứng đờ trên ghế.
Anh ta không đợi được ý kiến của Kiều Lam, mà là đợi được một tờ đơn xin rút ra xã đoàn.
Tờ đơn này Kiều Lam viết trung quy trung củ, không chừng có khả năng là copy paste từ trên mạng về, trong mail nói bản thân chịu áp lực học tập, không thể tham gia các hoạt động của xã đoàn, tuy rằng rất xin lỗi nhưng không có cách nào, mong rằng xã trưởng đồng ý v.v...
Sự việc lại một lần phát triển theo hướng Quý Túc không ngờ tới. Bấy giờ Quý Túc cảm giác lúc trước mình tựa như quá mức bình tĩnh.
Anh ta làm nhiều chuyện như vậy, vì để Kiều Lam tỉnh ngộ mà tìm mọi cách, nhưng Kiều Lam căn bản không quan tâm đến cái gì, thậm chí cả việc anh ta thích cô cô cũng không biết.
Quý Túc nhìn chằm chằm email này hơn nửa ngày, gập lại máy tính, lấy di động, gọi cho Kiều Lam.
Kiều Lam vừa tan học, nhìn thấy có cuộc gọi, việc này nằm trong dự liệu, muốn bấm nghe máy.
"Vì sao lại đột nhiên rời khỏi xã đoàn."
Quý Túc ở đầu bên kia hỏi.
"Đàn anh, em đã viết thật sự rõ ràng trong mail."
Quý Túc bực bội nhíu mày.
"Trường hợp của em không cần phải quanh co, anh nói nguyên nhân chính, nếu anh không đoán lầm, là vì bạn trai em đúng không."
"Nửa đường rời khỏi là em không đúng."
Kiều Lam chân thành xin lỗi.
"Nhưng trong trường học cũng không có quy định không được rời khỏi xã đoàn, còn em vì sao mà rời khỏi xã đoàn không liên quan đến đàn anh, em có thể lựa chọn không trả lời."
Bên kia im lặng một lúc lâu, rốt cuộc nói,
"Kiều Lam, anh cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện."