Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 101: Nhập học




Edit: Haru


Học quân sự cũng không quá vất vả.


Ngoại trừ trời hơi nóng.


Bầu không khí học tập tại trường đại học hàng đầu so với các trường học không thể bằng, nhưng vì hiện tại vẫn là thời kỳ huấn luyện quân sự, xem như là mấy ngày thả lỏng cuối cùng của các tân sinh viên, nhưng so với các trường đại học sẽ không kém quá nhiều.


Tâm lý học tổng cộng có hai lớp, tổng số khoảng 70 người, sau mấy ngày huấn luyện quân sự mọi người đều đã quen mặt nhau, cùng ghé vào với nhau nói chuyện phiếm, nói chút chuyện thú vị thời cấp 3, những tò mò đối với chương trình học sắp bắt đầu, nhân tiện tán gẫu một chút chuyện mới mẻ trong trường học.


Thời gian nghỉ ngơi, Kiều Lam cùng mấy nữ sinh ngồi tán gẫu lúc trước vì sao muốn chọn ngành chuyên nghiệp này, đang nói sau lưng đột nhiên có chút xôn xao.


Mấy người Kiều Lam quay đầu, thấy đàn anh Quý Túc khóa trên chuyên ngành của họ, cũng chính là vị học trưởng Kiều Lam đã gặp ở chỗ báo danh.


Tới cùng còn có mấy đàn anh và đàn chị khác, nhưng ngoại hình không được đẹp như Quý Túc, hắn thân cao chân dài, liếc mắt một cái liền thấy.


Tiêu Bảo ngồi bên cạnh hưng phấn nói với mấy người Kiều Lam.


"Tớ nghe nói thành tích của đàn anh Quý Túc vẫn luôn là đứng nhất ngành, rất lợi hại, hơn nữa là xã trưởng tâm lý xã. Xã đoàn chúng ta không phải còn có giáo sư ngẫu nhiên đến tọa đàm sao, Quý Túc hiện tại chưa phải thạc sĩ, nhưng giáo sư thường xuyên chỉ điểm chuyên môn, về sau chắc chắn được ở lại trường học thạc sĩ. Lớn lên vừa đẹp trai lại lợi hại như vậy, nhưng tính tình lại không kiêu kỳ, rất hòa đồng với mọi người, có người chạy tới cùng anh ấy thỉnh giáo mấy vấn đề chuyên ngành mà anh ấy cũng không chê phiền..."


Chỗ tốt của chuyên ngành nhân số ít chính là đây, buôn chuyện ít, nhưng lại tinh, loại nhân vật phong vân ngành tâm lý như Quý Túc, không đến mấy ngày đã bị đàn em đào hết gốc rễ, cũng chỉ có Kiều Lam cái gì cũng không biết tên Quý Túc, rốt cuộc 95% thần kinh của cô đều ở trên người Đàm Mặc.


Quý Túc cùng mấy đàn anh, đàn chị tới phát nước cho mọi người, an ủi các đàn em.


So với chủ nhiệm lớp, đàn anh đàn chị trực ngành vẫn thân thiết hơn nhiều, tuy rằng niên khóa khác nhau nhưng là đều là sinh viên, mọi người vốn dĩ tính tò mò, hiện tại mấy đàn anh đàn tới, các tân sinh tự nhiên vây quanh bọn họ hỏi đông hỏi tây, một đám đều là trẻ nhỏ tò mò.


Tiêu Bảo hưng phấn vẫy tay với Quý Túc, hô to một tiếng học trưởng với Quý Túc, Quý Túc nhìn thoáng qua bên này, cười cười đi tới.


Kiều Lam tin lời Tiêu Bảo nói, vị học trưởng này thật sự hòa đồng, mang bộ dáng anh trai nhà bên, lúc nói chuyện loại cảm giác này càng tăng lên, ôn hòa, lại có sức thuyết phục, còn rất hài hước.


Có bạn học tò mò hỏi hắn trước đây vì sao chọn tâm lý học, Quý Túc trả lời cũng rất nghiêm túc,


"Rất lâu trước kia anh rất thích bộ phim điện ảnh, 《tâm lý phạm tội》, không biết các em có xem qua chưa, xem xong cảm thấy hứng thú với việc lập hồ sơ tâm lý phạm tội, cảm thấy rất mới mẻ, cho nên chọn tâm lý học."


Lập hồ sơ vụ án, căn cứ thủ pháp gây án của tội phạm, thời gian, địa điểm, loại hình người bị hại, số lượng cùng một ít nhân tố khác, cũng kết hợp lý luận tâm lí học phạm tội, suy đoán cá tính, chức nghiệp, tình huống sinh hoạt, phong cách gây án của phạm nhân, từ đó bắt lấy tội phạm, cảnh sát FBI đem tâm lí học phạm tội trực tiếp vận dụng vào điều tra, ngành này, tâm lý học là kiến thức cơ sở nhất.


Kiều Lam thầm nghĩ đúng thật rất kích thích, chỉ là khí chất vị học trưởng này không phù hợp, hoàn toàn ngược lại.


Các bạn học bên cạnh nghe xong cũng ríu rít khen quá ngầu.


"Nhưng muốn làm việc lập hồ sơ án, học trưởng vì sao không trực tiếp thi tâm lí học phạm tội trường đại học Cảnh sát."


"Bởi vì mẹ anh không đồng ý."


Quý Túc cười nói: "Cho nên chỉ có thể lui mà cầu tiến."


Mọi người đều cười, phía sau lại nói tới vấn đề tâm lý xã, có người hỏi mấy vấn đề tâm lý xã, ví như thật sự có giáo sư chỉ đạo sao, ngày thường phải làm những gì, Quý Túc nhất nhất giải đáp toàn bộ, cuối cùng nói: "Chờ khi huấn luyện quân sự kết thúc, mấy ngày sau xã đoàn sẽ bắt đầu đón người mới đến, các em có thể tới báo danh, nhưng có vào được hay không, vẫn phải phụ thuộc vào các em."


Tuy nói rằng chỉ có 70 tân sinh viên, nhưng tâm lý xã đoàn lại không chỉ tuyển chọn mỗi người trong ngành, còn có người các xã đoàn khác linh tinh, cũng có thể là các bạn học chuyên ngành khác, cho nên cuối cùng người có thể vào vẫn là số ít.


Một hồi nói chuyện vui vẻ xong các tân sinh vẫn có chút chưa đã thèm, đặc biệt là Tiêu Bảo.


Vì phải học quân sự nên Tiêu Bảo ăn mặc cũng như mọi người, tuy rằng vẫn xinh đẹp, nhưng đa số thời gian Tiêu Bảo biểu hiện đáng yêu thì thật đúng là rất đáng yêu, tựa như bộ dáng hiện tại hơi làm nũng hỏi Quý Túc còn có thể lại đến hay không, Kiều Lam cảm thấy khá tốt.


Có lẽ là Tiêu Bảo làm nũng có tác dụng, hoặc có lẽ là Quý Túc thật sự rất tốt, lại đồng ý, nói có thời gian sẽ tới.


Bên Đàm Mặc hôm nay kết thúc sớm hơn vài phút, Đàm Mặc nhìn đồng hồ, vội qua sân huấn luyện bên tâm lý học, trong chốc lát có thể trực tiếp đón Kiều Lam đi ăn trưa.


Mấy người Kiều Lam đang chỉnh hợp lần cuối cùng, tương đối tùy ý đứng nghe huấn luyện viên nói chuyện, đột nhiên hai nữ sinh bên cạnh xôn xao nho nhỏ, Kiều Lam vừa quay đầu đã thấy Đàm Mặc nửa dựa vào lưới bóng chuyền trên sân thể dục nhìn sang bên này.


Kiều Lam nghe thấy Tiêu Bảo nhỏ giọng kinh hô.


"Nam sinh bên kia đẹp trai quá, có thể cùng Quý Túc học trưởng liều mạng!"


Kiều Lam:...... So với Quý Túc đẹp hơn nhiều mà!


"Sao tớ thấy cậu ta quen mắt như vậy?"


"Đây là ai nhỉ, đang đợi ai sao?"


"Chờ ai đây, cậu ấy đang nhìn bên chúng ta, chắc là chờ người bạn..."


Tuy rằng cái danh nam sinh đẹp trai mới nổi cùng Trạng Nguyên của Đàm Mặc đủ vang dội, nhưng người biết cậu trông ra sao lại là số ít, chỉ có Liễu Xán Xán đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại liếc mắt nhìn Kiều Lam một cái.


Nhưng không ngờ mấy đàn anh đàn chị xem náo nhiệt bên cạnh, trong đó có một người ngày đó đi sang ngành toán học xem náo nhiệt, liếc mắt một cái liền nhận ra Đàm Mặc, rốt cuộc nhan trị cao như vậy trong trường học cũng không có mấy người.


"Người kia, chính là nam sinh đẹp trai mới nổi của ngành toán học, Quý Túc, cậu đã thua rồi."


Quý Túc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đàm Mặc, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.


"Đây là bạn trai của ai kia đi."


"Ai?"


Ánh mắt Quý Túc một lần nữa dừng trên người Kiều Lam.


Kỳ thật rất dễ đoán, lúc Kiều Lam báo danh đã nói mình có bạn trai, bạn trai học ngành toán học. Bây giờ Đàm Mặc lại tới ngành tâm lý đón người, còn nữa diện mạo hai người này đều xuất sắc hạng nhất.


Quả nhiên, chờ bên này được giải tán, Kiều Lam đi thẳng đến chỗ nam sinh kia, Quý Túc nghe thấy nữ sinh vừa mới nhận ra Đàm Mặc kinh ngạc cảm thán một tiếng, lại bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.


"Tớ nhớ ra rồi, lần trước cậu ấy có nói bạn trai học ngành toán học là người này đi."


Đúng vậy.


Quý Túc lại nhìn về phía Kiều Lam, thấy cô gái sà vào trong lòng ngực thiếu niên kia, thiếu niên duỗi tay ôm hông cô gái, không biết hai người nói gì, Quý Túc có thể thấy trên mặt Đàm Mặc nở nụ cười, lúc ngẩng đầu ánh mắt vừa lúc chạm tới hắn.


Quý Túc cười cười thu hồi tầm mắt, cùng mấy người tâm lý xã đến nhà ăn.


Người qua đường tới tới lui lui khó tránh khỏi nhìn vào Kiều Lam cùng Đàm Mặc một cái, Đàm Mặc nhìn chằm chằm bóng dáng Quý Túc một lúc lâu mới hỏi Kiều Lam.


"Đó là ai."


Kiều Lam quay đầu lại nhìn.


"Nam sinh kia sao? Là học trưởng trực ngành bên tớ, năm ba, hình như còn là xã trưởng tâm lý xã, sao vậy?"


"Không có gì."


Đàm Mặc thu hồi tầm mắt.


"Xem ra rất lợi hại, hơn nữa, ngoại hình cũng không tồi."


"Cũng được."


Kiều Lam nói, nói xong lại đột nhiên nở nụ cười.


"Như vậy cũng không được nha, ngắm anh ngắm quen rồi, cảm thấy ai cũng không đẹp bằng anh."


Trong nháy mắt, Đàm Mặc vì những lời này, không thoải mái trong lòng nháy mắt biến mất sạch sẽ, hai người cùng nhau ra khỏi trường học ăn trưa.


Đến lúc huấn luyện quân sự buổi chiều, Kiều Lam cảm giác ánh mắt mọi người nhìn cô hơi không giống trước.


Diện mạo Kiều Lam xinh đẹp như vậy, tuy rằng nói ngành tâm lý nam sinh ít, nhưng rốt cuộc vẫn có tới hai mươi người, trong tâm chắc chắn có thiện cảm. Không ngờ Đàm Mặc tới một chuyến trực tiếp tuyên bố Kiều Lam đã có chủ, cho dù có tâm tư cũng bay mất.


Nữ sinh thì tò mò hơn, mấy người có quan hệ tốt với Kiều Lam còn hỏi thăm cô cùng Đàm Mặc quen nhau như thế nào.


Mấy ngày sau, Đàm Mặc không có dịp đến, nhưng không ngờ mấy vị đàn anh đàn chị lúc trước đồng ý mọi người sẽ tới, lại đến ba bốn lần, mỗi lần đến Tiêu Bảo là người vui mừng nhất.


Tiêu Bảo thích Quý Túc, chỉ cần có mắt là có thể nhìn ra, càng không nói đám người Kiều Lam Liễu Xán Xán ở cùng ký túc xá, ngày ngày đều nghe thấy Tiêu Bảo nói đến Quý Túc, cũng không biết nghe được tin tức từ chỗ nào, tỷ như chuyện Quý Túc còn độc thân, cha mẹ Quý Túc ly hôn cô ấy đều biết.


Đảo mắt mười lăm ngày huấn luyện quân sự qua đi, sau khi ngày huấn luyện cuối cùng kết thúc, đám sinh viên năm nhất rốt cuộc được giải phóng. Lúc Kiều Lam đi tìm Đàm Mặc thì gặp vài người bạn cùng phòng của Đàm Mặc, Tạ Hoằng Nghị vừa nhìn thấy Kiều Lam liền nói: "Cậu phơi nắng sao một chút cũng không đen vậy."


Bởi vì tớ bôi kem chống nắng mà.


Kiều Lam lúc trước học lái xe chống nắng không tốt, da bị đen một chút.


Kỳ thật đen chút cũng không có việc gì, nhưng Đàm Mặc là người mang thể chất phơi không đen, bản thân là bạn gái Đàm Mặc, so với Đàm Mặc còn đen hơn là không thể chấp nhận.


Cho nên công tác chống nắng lần này làm rất tốt.


Cùng hai người Đàm Mặc đứng chung một chỗ, lại cùng Tạ Hoằng Ý bên cạnh so sánh, quả thực khác nhau như trời với đất.


Huấn luyện quân sự hoàn toàn kết thúc, cũng biểu thị cuộc sống đại học chân chính đã đến, học quân sự xong sinh viên được nghỉ một ngày thả lỏng, hôm sau sẽ chính thức khai giảng.


Ngày đầu tiên đi học, sau tiết đầu tiên, chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho Đàm Mặc nói có chuyện tìm cậu.


Đàm Mặc ít lời, vẫn luôn là đầu kia điện thoại nói, Đàm Mặc ngẫu nhiên trả lời một hai câu, "Không có thời gian", "Không nghĩ", "Không suy xét."


Bên kia còn định nói gì đó, chờ Đàm Mặc ngắt điện thoại, Kiều Lam hỏi Đàm Mặc có chuyện gì, Đàm Mặc nói vừa rồi chủ nhiệm lớp gọi điện thoại tới, muốn Đàm Mặc làm người đại diện phát ngôn của tân sinh viên.


"Vậy đi thôi!"


Tạ Hoằng Nghị còn kích động hơn so với Đàm Mặc.


"Người khác muốn đi cũng đi không được, cậu còn không thích, tớ nếu có thể thay cậu đi đã sớm đi!"


"Phiền toái."


Đàm Mặc lạnh nhạt, chương trình học rất nặng, vốn dĩ đã không có thời gian, có thời gian còn muốn ở cùng Kiều Lam.


"Có gì phiền toái sao."


Tạ Hoằng Nghị thật sự không nghĩ ra.


"Đây là vinh dự hiểu không, mấy nghìn tân sinh viên chỉ chọn cậu, chuyện quá tốt mà, tớ là bạn cùng phòng của cậu cũng cảm thấy trên mặt có ánh sáng, em dâu khẳng định cũng cảm thấy rất có mặt mũi. Hơn nữa nói thật ra, hai cậu đã ở bên nhau lâu như vậy, hiện tại mỗi ngày đều ngấy bên nhau, thật sự không phiền sao?"


Đàm Mặc không hiểu được.


"Vì sao lại phiền."


...... Bởi vì kinh nghiệm yêu đương duy nhất một lần của tớ nói cho tớ thực phiền mà.


"Được rồi được rồi, không thảo luận chuyện này."


Tạ Hoằng Ý nói: "Nhưng mà tớ kiến nghị cậu vẫn nên đồng ý thì tốt hơn, chủ nhiệm lớp đã tìm cậu, cậu cự tuyệt như vậy là không cho lão sư mặt mũi, về sau cậu còn phải bị thầy ấy quản suốt bốn năm đấy, cẩn thận ngẫm lại."