Tất tần tật mọi khâu trong đám cưới được hai cặp cha mẹ đã về hưu lên kế hoạch, thời gian và địa điểm cử hành được quyết định ngay trong ngày Chúa sinh ra đời —— vào tháng Sáu tại thị trấn M, nơi tôi và Charlie lớn lên.
Hôm ấy, gần như tất cả bạn bè thân thích đều nhận được thiệp mời từ cha mẹ hai bên, bao gồm cả sếp của Charlie, tay thám tử mập mạp mê rượu số một. Một ngày trước hôn lễ, tôi không thể gặp Charlie, tối hôm qua chẳng được ngủ an giấc, thế mà hiện tại tôi lại năng động như thể vừa nốc một bình cà phê và nhai hai thanh năng lượng. Tôi biết Charlie yêu mình, nhưng sao tôi vẫn thấp thỏm ra trò thế nhỉ? Hay cô dâu nào cũng cảm thấy lo lắng trước khi kết hôn cả?
Trước tấm gương to, Sarah đang đứng tô son, tôi phải thừa nhận cô nàng thật sự rất hợp với màu đỏ thẫm. Tuy đang bận tối mắt tối mũi nhưng tôi vẫn bớt một phần tâm tư để thưởng thức vóc người lả lướt trong bộ lễ phục phù dâu màu tím của cô nàng. Hình như có chỗ nào đó không đúng…
“Sarah, bụng bồ làm sao vậy?” Sao bụng cô nàng lại phồng lên thế kia? Tuy chỉ là một đường cong bé nhỏ nhưng đôi mắt tinh tường của tôi vẫn tia ra được. Ừm, đôi mắt này đã được tôi luyện thông qua việc quan sát Charlie đấy.
Sarah cúi đầu nhìn bụng mình: “Có gì đâu, do uống nhiều nước nho thôi. Mình vào nhà vệ sinh nhé.”
Được rồi, giờ tôi đã phải bớt ra hai phần tâm tư lận.
Cô nàng sẽ không mang thai đấy chứ…
Đừng hỏi vì sao tôi lại nói kiểu nửa giả thiết nửa chắc nịch vậy, tôi còn lạ gì nữa! Bụng hơi gồ lên, đi tiểu nhiều lần, lại còn uống nước nho nữa chứ! Trước nay Sarah có bao giờ uống nước trái cây, cô nàng chỉ nốc nước lạnh, bia và sữa chua thôi.
Rõ là dấu hiệu mang thai mà!
***
Khi cha nắm tay tôi đến gần Charlie đang đứng cạnh mục sư, tôi gắng nén dòng nước mắt chực trào. Cha nghiêng đầu, thấy phu nhân Young ngồi ở hàng trước đang cầm khăn gạt lệ, ông khẽ hắng giọng, cố giữ cho mình bình tĩnh. Cha mẹ Charlie thì hết sức vui vẻ.
Qua lớp khăn voan, tôi thấy Charlie của tôi đứng thẳng tắp ở đằng kia, mái tóc màu nâu được chải gọn ra sau, hắn mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh. Tuy hắn không mừng đến phát khóc khi trông thấy người thương trong tà váy cưới như bao người đàn ông yêu vợ khác, nhưng hai đầm nước biển xanh thăm thẳm kia như sắp tràn bờ.
Tôi hiểu hắn. Tôi biết từng cử chỉ, từng nét mặt, thậm chí là từng ánh mắt của hắn có ý gì.
Phải rồi, Jerry đã đón được hoa cưới của tôi. Hay đúng hơn là cả cậu chàng và Sarah đã cùng đón được.
Hoàn toàn không phải vì sức tôi lớn hay gì, mà khi đó cậu ta đang đứng giữa dàn phù dâu, vội nói gì đó với Sarah, hoa cưới vừa khéo bay vào giữa cậu ta và Sarah khi cậu ta toan ôm cô nàng, rồi mắc kẹt giữa ngực hai bọn họ.
Toàn trường cười vang.
Chuyện gì đang xảy ra vậy trời? Tôi quay đầu tặng cho Sarah ánh mắt ngờ vực kiểu “làm sao thế”, còn cô nàng thì đứng như trời trồng, như thể hoàn toàn không phản ứng kịp.
Gượm đã, ôm Sarah? Sao cái tên Jerry kia lại dính vào bạn cùng phòng của tôi vậy? Nếu Sarah mang thai thật thì đứa bé kia chẳng phải là…
#
Tôi và Charlie tiếp tục trải qua cuộc sống chăn gối bình thản và không biết xấu hổ tựa như Adam và Eve, sở dĩ tôi lấy đó làm ví dụ vì điểm khác biệt duy nhất giữa hai bên sau một cuộc mây mưa là: chúng tôi tránh thai, còn bọn họ thì không. Thực tình tôi cũng chẳng muốn uống thuốc tránh thai tí nào, nó chẳng những làm đảo lộn thời kỳ rụng trứng của tôi mà còn làm tôi mắt nhắm mắt mở mỗi ngày.
Đúng vậy, ngày nào tôi cũng uống thuốc tránh thai đó.
Charlie không muốn bắn ở ngoài, bao cao su thì ảnh hưởng đến khoái cảm (thật ra cũng là do hắn không muốn đeo), vả lại… Thôi được rồi, tất thảy chỉ là ngụy biện thôi, những thứ đó có ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình thân thiết, đây là quan điểm ngầm của cả hai chúng tôi.
Năm tháng trước hôn lễ đều rất an toàn, tôi thấy mừng hết nấc, chẳng ai muốn bụng mang dạ chửa mà mặc váy cưới. Có điều tự dưng Charlie lại chơi cái trò từng xảy ra trước đêm chúng tôi đi xăm, khác ở chỗ lúc này tôi không ngủ. Sau khi ôm tôi đi tắm, hắn tiến hành một trận tấn công chớp nhoáng, rồi chặn đám baby của hắn ở trong như một tên lưu manh. Một tháng sau, tôi nhận ra kỳ kinh của mình đã chậm hai tuần, không mấy thèm ăn, hết sức ham ngủ, tôi ấp ủ một suy đoán, đi kiểm tra thì đúng là trúng thưởng thật. Tôi và con cùng tham gia hôn lễ, cả người mệt lả, may mà vật nhỏ ở trong bụng rất ngoan, chẳng làm khổ mẹ nó mấy. Thật tuyệt khi tôi không nôn nghén gì nhiều, vì tôi không đành lòng tra tấn Charlie.
Có điều tôi ăn anh đào rất ác…
- _-!
Thật đúng là cha nào con nấy.
Đó, đây chính là nguyên nhân giúp tôi nhận ra rằng Sarah đang bầu bí. Nhưng tôi muốn kết hôn xong rồi mới hé mở sự thật với các bạn kìa.
Trong lúc tôi mang thai, chúng tôi cùng tham dự hôn lễ của Jerry. Jerry và Sarah kết hôn rồi!
Sarah mang bụng bầu mặc áo cưới, cô nàng nom hạnh phúc như sắp ngất xỉu.
Ngọn nguồn đằng sau chuyện Jerry và Sarah cùng đón được bó hoa cưới là thế này: Jerry cầu hôn với Sarah, nhưng Sarah lại muốn làm mẹ đơn thân. Đúng vậy, Sarah thuộc trường phái không kết hôn, quan hệ giữa cha và mẹ cô nàng khiến cô nàng mất niềm tin vào hôn nhân. Sau khi làm bạn tình với Jerry một thời gian thì Sarah phát hiện mình “trúng thưởng”, khăng khăng muốn nuôi con một mình, khiến Jerry bù đầu một phen. Cậu ta thậm chí còn gọi thẳng cho tôi xin giúp đỡ để tôi khuyên nhủ cô nàng rằng con trẻ không cha sẽ mắc bệnh tâm lý, sẽ biến thành tội phạm giết người như thế nào, cho đến việc cô nàng không thể vừa làm cha vừa làm mẹ, ước chừng phải liệt kê ra vài chục lý do cho tôi.
Sau đó, đương nhiên là Jerry vắt não tìm kế, uốn ba tấc lưỡi cho đến khi hai bên làm lành.
Thật ra hai người họ vốn tâm đầu ý hợp mà, cãi vã chi vậy chứ…
Chúng tôi có một cậu con trai có mái tóc của tôi và đôi mắt của Charlie. Charlie đặt tên cho thằng bé là Matthew.
Trùng hợp đấy ư? Thật khó mà tưởng tượng vẻ mặt của Charlie nếu hắn biết người thủ vai hắn trong phim có tên là Matthew Goode.
Năm Matthew sáu tuổi, thằng bé thường dẫn bé cưng Mackenzie ba tuổi sang nhà chú hàng xóm Jerry cách vách để tìm chị Mia chơi. Hai vật nhỏ kia mà mất bóng thì chắn chắn là đang ở bên chỗ Jerry.
Phải, Jerry đã chuyển đến sống đối diện nhà chúng tôi. Vợ chồng họ hạnh phúc bên nhau mỗi ngày, thật may là khi ấy Jerry không bỏ cuộc.
Nếu nói Matthew sang tìm Mia chơi thì cũng không hẳn, cu cậu thường chỉ lẳng lặng theo sau con bé. Mia lớn hơn Matthew hai tháng tuổi, có mái tóc vàng giống Sarah và cặp mắt xanh lam của Jerry.
Matthew cực kỳ thông minh, nếu so với Charlie thì hình như còn hơn một bậc, tôi không còn đấu nổi thằng bé khi chơi cờ vua nữa, nhưng dường như thằng bé chẳng ngại chơi xếp hình gỗ cùng Mia. Đây chính là vinh hạnh mà chỉ mình Mackenzie có thôi đấy.
Trên thực tế, tôi vẫn luôn lo là Matthew sẽ di truyền bộ gen giết chóc, cho dù đứng trên góc độ tâm lý học, miễn không động đến giới hạn thì bộ gen ấy sẽ vĩnh viễn say ngủ, nhưng không thể giải quyết một việc bằng cách ngăn chặn mà phải khai thông. Tôi không hy vọng thằng bé nhọc công ép bản thân đến sát giới hạn rồi bùng nổ, chỉ cần con đường giải tỏa nằm trong bộ quy phạm đạo đức là được.
Song lo lắng của tôi có vẻ thừa thãi.
Matthew chẳng hề sống tách biệt, trái lại đến trường chưa đầy mấy ngày đã kết bè kết bạn được với vài cậu nhóc thông minh, gợi tôi nhớ đến Charlie và nhóm Jerry thời trung học. Khi có hoạt động tập thể như nên đi đá bóng ở đâu, mấy cậu nhóc sẽ hỏi ý Matthew, thằng bé nghiễm nhiên trở thành người đứng sau màn. Tuýp lãnh đạo trời sinh này là người hầu hết các công ty muốn có nhất.
Matthew rất thích dành thời gian với Charlie. Do kế thừa hoàn hảo ý thức về khoảng cách và tính kiệm lời từ cha mình, thoạt nhìn hai cha con chẳng có vẻ gì là gần gũi, song mỗi khi Charlie làm gì đó thì thằng bé đều học theo ở sau lưng. Ngoài mái tóc tối màu hơn tóc của Charlie ra thì hai cha con quả thực như được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu.
Về phần Mackenzie, bé con di truyền mái tóc đen tuyền từ tôi và cặp mắt xanh thẳm từ Charlie, là một đứa trẻ hoàn toàn bình thường và vô cùng hoạt bát. Hiện tại ba câu cửa miệng của con bé là: “Đây (kia) là gì thế?”, “Vì sao?”, và “LOL (cười lớn tiếng)”.
Con bé giống hệt tôi hồi nhỏ, nghịch ngợm phá phách, nhiệt tình (ngốc nghếch) đến mức không nỡ nhìn. Nhưng Charlie lại rất thích bế con bé ngồi trên cánh tay mình, kiên nhẫn trả lời những câu “Đây là gì” khi con bé chỉ vào cái bàn, rồi sau một hồi nhận được câu trả lời thì lại hỏi câu “Vì sao” đầy ngốc nghếch.
Thôi được rồi, tôi phải thừa nhận rằng câu này chẳng ngốc gì sất, bởi tôi hoàn toàn không trả lời được vì sao cái bàn lại là cái bàn, còn Charlie thì có thể lấy tinh linh và nàng tiên cá làm tiền đề để bịa ra một câu truyện cổ tích thay cho lời đáp. Trong bụng tôi rõ mồn một, thì ra hai ngày bù đầu đọc truyện cổ tích của hắn là để cho việc này. Còn Matthew ư? Ha! Nhất định thằng bé lại chạy đi tìm Mia rồi. Chỉ khi đã gửi gắm cô em gái cho người cha đáng tin cậy nhất của mình thì thằng bé mới yên tâm đi tìm Mia, bởi thằng bé biết câu trả lời vô cùng lý trí của tôi sẽ chỉ làm mọi chuyện thêm rối loạn.
Cơ mà sao thằng bé lại giống tôi hồi nhỏ ở kiếp này thế nhỉ? Những ai không mù đều có thể nhìn ra thằng bé để ý tới Mia nhường nào, nếu là ở Trung Quốc thì hai nhóc có thể trao đổi tín vật đính hôn luôn rồi ấy chứ. Thằng bé biết bản thân đang làm gì, tựa như Charlie vậy. Mà khác ở chỗ, cần phải đảo lại vị trí của tôi và Charlie, sau đó giảm chỉ số thông minh của tôi xuống.
Thôi Jane ạ, mày thừa biết vốn liếng của mày đều đến từ kiếp trước cả mà.