Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh Tinh

Chương 25: Trợ Lý




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Cắt!"
Ninh Nhất Ngạn đi thẳng đến quát Lan Đình Đình, "Cô đang làm gì vậy, làm sao còn không chịu diễn?"
Lan Đình Đình cảm thấy mình rất uất ức, cô chỉ ngây người một chút, Trình Hạ đã ác ý chiếm cảnh của cô, chuyện này kêu cô thừa nhận thế nào.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Lan Đình Đình vẫn nói: "Thật xin lỗi đạo diễn, là tôi không tập trung."
Ninh Nhất Ngạn cũng không có cách nào, chỉ đành phải nói: "Quay lại thôi."
Trình Hạ: "Sau đó mẹ liền dẫn con về nhà."
Lan Đình Đình nghiêng người, ôm lấy Trình Hạ, "Đừng lo lắng.

.

.

.

.

."
"Cắt!"

"Lan Đình Đình cô làm gì đấy, cô che hết người Trình Hạ rồi!"
Trong lòng nghĩ, che hết cô ta là đúng rồi, ngoài miệng chỉ có thể trả lời: "Thật xin lỗi đạo diễn, tôi không cố ý."
"Cắt! Lan Đình Đình cô ra sức khóc lóc như vậy làm gì!"
"Cắt! Lan Đình Đình, cô đi vào dặm lớp trang điểm lại đi."
Ninh Nhất Ngạn bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn Lý Dương.
Lý Dương: Anh chọn nữ phụ diễn trong phim của anh chỉ cần thích hợp với nhân vật là được.
"Hoặc là cứng rắn, mắng cô ấy để cho cô ấy hiểu ra, hoặc là dỗ ngọt, để cho cô ấy diễn tốt.

Tự chọn đi." Giám chế Lý ung dung đưa ra đề nghị, "Khi đối xử với nữ diễn viên thì đừng quá bạo lực, danh tiếng sẽ không tốt."
Nhìn Lan Đình Đình, là thuộc loại ăn mềm, nhưng cũng ăn cứng.
Ninh Nhất Ngạn kêu Lan Đình Đình mới dặm lại lớp trang điểm được một nửa tới.
Vẻ mặt Lan Đình Đình tràn đầy áy náy, đi lên nói: "Thật xin lỗi đạo diễn, tôi sẽ làm tốt."
Ninh Nhất Ngạn nghiêm mặt, nhìn Lan Đình Đình, im lặng.
Ồ, ở trước mặt anh còn dám dùng kỹ thuật diễn.
Anh trầm giọng nói: "Lan Đình Đình, chắc cô biết tôi liên tục nhận mấy giải ảnh đế."
Lan Đình Đình cúi đầu, trái tim đập thình thịch, càng đập càng nhanh.

Ninh Nhất Ngạn sẽ không nhìn ra bản chất thật của cô đúng không.

Sẽ không, tất cả đạo diễn đều nói cô khiêm tốn thật thà.
"Không cần bày trò ở trước mặt tôi, bây giờ vẫn chưa quay mấy cảnh, đổi diễn viên cũng không phiền chút nào đâu."
Lan Đình Đình vội vàng ngẩng đầu, thấy sắc mặt Ninh Nhất Ngạn u ám, dáng vẻ hoàn toàn không giống là đang đùa giỡn, bây giờ cô lại không được Tống Dịch ủng hộ, lập tức luống cuống, "Đạo diễn, mới vừa rồi là tôi không chú ý, tôi biết tôi sai rồi, để cho tôi thử lại một lần nữa đi."
Ninh Nhất Ngạn không nói lời nào, bộ dạng như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Lan Đình Đình nắm chặt cơ hội, bổ sung, "Đạo diễn, tiếp tục, quay một lần nữa, rồi ngài hãy quyết định có muốn đổi diễn viên hay không."
Mới vừa rồi cô chỉ một lòng nghĩ tới chuyện cướp cảnh diễn của Trình Hạ, giờ chỉ cần, cô hơi thu liễm lại một chút, chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.
Ninh Nhất Ngạn yên lặng trong chốc lát, mới đen mặt nói: "Được rồi."
Chờ sau khi Lan Đình Đình dặm lại lớp trang điểm xong, Lý Dương không nhịn được than thở, "Thật không hỗ là ảnh đế mà."
Ninh Nhất Ngạn.

.

.

.

.


.
Một lần liền qua.

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn [L/ê] {Q.u,ý} (Đ+ô+n)
Mặc dù biểu hiện của Lan Đình Đình hơi mờ nhạt, nhưng dù sao cô cũng không phải là nhân vật chính, có Trình Hạ chống đỡ, cũng coi như tạm ổn.
Cảnh kế tiếp là cảnh diễn của Ninh Nhất Ngạn và Trình Hạ, hai người vào vị trí, người ngồi phía sau máy theo dõi biến thành Lý Dương.
Trước khi bắt đầu, sau khi hoàn thành một lần diễn thử.
"Buổi trưa em định ăn gì?" Ninh Nhất Ngạn đột nhiên hỏi.
Trình Hạ sững sờ, nhìn khắp bốn phía, người của đoàn phim đều đã rời khỏi bối cảnh.
Ninh Nhất Ngạn đột nhiên tốt với cô như vậy làm gì, đồ ăn sáng, lại còn cả cơm trưa?
Trình Hạ cảnh giác: "Anh tính làm gì vậy?"
Ninh Nhất Ngạn nhếch môi, trong mắt là sự bất đắc dĩ, "Anh mời em ăn sáng, không phải em nên mời anh ăn trưa sao?"
Trình Hạ: ".

.

.

.

.

."
Những người khác không thấy rõ hai người đang làm gì, nhưng Lý Dương ngồi ở phía sau máy theo dõi lại thấy rõ ràng mọi chuyện.
Những ngày sau này xem ra Ninh Nhất Ngạn sẽ trải qua vô cùng thoải mái.
Trong bụng thầm nghĩ, mở miệng: "Bắt đầu!"
Hai người mới vừa rồi vẫn còn đang nói chuyện với nhau, trong nháy mắt, tiến vào trạng thái.
"Này." Ninh Nhất Ngạn phiền não đến mức luống cuống, "Cô...!cô có nói đạo lý hay không!"
Cánh tay Trình Hạ đang ôm Oai Oai khẽ siết chặt, "Người như anh không xứng nuôi chó!"
"Cô xứng, làm mất chó."
"Nếu không phải anh ôm nhầm, tôi sẽ để lạc sao!"

.

.


.

.

.
Đầu Lý Dương dính vào phía sau máy theo dõi, khóe miệng từ từ nhếch lên, hai cô cậu này, cũng không tệ lắm.
Trương Tử có hơi sợ hãi.
Bởi vì, Ninh Nhất Ngạn nói anh không cần đi lấy cơm trưa.
Gần đây anh làm gì sai sao, sao ông chủ lại không muốn gặp?
Suy nghĩ lung tung đến khi điện thoại di động của anh vang lên.
"A lô, xin hỏi anh là Trương Củ Cải sao?"
Trương.

.

.

.

.

.

Củ Cải?
Trương Tử choáng váng ba giây, "Không phải."
"Anh không có đặt đồ ăn bên ngoài sao?"

.