Nhật Ký Mối Tình Đầu Ở Italy

Chương 39: Ngày thứ ba mươi chín




Editor: Bóng

Beta: An Hiên

341,

Ở trong nước Linh kun được rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ, vì anh không chỉ dịu dàng mà còn học cực kì giỏi. Hồi anh học cấp hai cấp ba, mấy môn khoa học tự nhiên như hoá, toán gì đó, điểm số của anh đều đứng thứ nhất nên không thiếu nữ sinh tỏ tình với anh. Nhưng về mặt tình cảm anh lại hơi chậm tiêu, không quan tâm nhiều lắm đến mấy bạn học thầm mến mình.

Tôi hỏi: "Có nữ sinh nào cố gắng đến làm quen với anh không?"

Linh kun suy nghĩ rồi đáp: "Khi còn học cấp hai có một cô bé nói tay cô ấy lạnh quá nên nhờ anh sưởi ấm giúp."

Tôi cũng đoán được đại khái câu chuyện nhưng vẫn rất hào hứng hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Hôm đó trời không lạnh, cô ấy giả vờ chẳng thật tí nào."

"Cho nên là?"

"Anh nói, anh không thấy lạnh, nếu cô ấy muốn sưởi thì đi tìm người khác mà sưởi."

Tôi cười run cả người: "Sao anh không biết lãng mạn gì hết vậy?"

"Anh không biết lãng mạn? Tại sao anh phải sưởi tay giúp cô ấy, thậm chí anh còn không biết tên cô ấy."

Tôi không từ bỏ mà tiếp tục tra khảo: "Vậy còn cấp ba thì sao? Anh có thân thiết với nữ sinh nào không?"

"Ừ thì... cũng có nữ sinh cố ý ngồi bên cạnh hỏi bài anh."

"Còn có nữa không?"

"Ví dụ như có nữ sinh ở ngoài trường, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được rồi gọi điện thoại cho anh bày tỏ thì có tính không?"

Sao con người này lại có vận đào hoa thế nhỉ?

Tôi nghiến răng hỏi tiếp: "Còn nữa không?"

"Hồi trước, bạn cùng phòng ép anh hát một bài tặng cho người nó thầm thích, hôm sau cô gái đó tìm anh, nói là để làm quen."

"Vậy anh trả lời thế nào?"

"Lạnh lùng từ chối chứ sao nữa."

Lòng ghen tuông của tôi dịu xuống chút ít, hỏi tiếp: "Sao anh lại từ chối? Đây không phải là chuyện tốt sao? Có nhiều người thích anh như vậy mà..."

"Người mà bạn anh thích đến làm quen với anh, đây là chuyện tốt à?"

Tôi hỏi: "Có còn nữa không?"

Anh thành thật kể lại tất tần tật: "Lúc ra nước ngoài, có một nữ thần là người bạn cùng phòng của anh thích hẹn anh ra một nơi vắng vẻ để tỏ tình... Còn nói là có thể đợi anh về nước."

"Anh đồng ý à?"

"Anh nào dám."

"Nữ thần? Chắc chắn cô ấy rất xinh đẹp, sao anh không đồng ý với người ta?" Tôi hừ lạnh hỏi.

Linh kun cười khổ: "Đâu có đẹp gì đâu, hơn nữa cô ấy là người bạn cùng phòng anh thích, anh còn có lương tâm của một con người mà."

Tôi giận dỗi: "Em chưa bao giờ được người ta tỏ tình hết, vậy mà anh lại được những bốn năm người!"

"Hả?" Linh kun cười mỉa, "Em đã qua lại với anh mà còn muốn được người khác tỏ tình sao? Hử?"

Tôi bị dọa. Đối diện với đại ma vương thế lực hùng mạnh, tôi không thể không cúi đầu.

Linh kun hỏi tôi: "Hồi học cấp hai ở trong nước không có ai theo đuổi em à?"

Tôi lắc đầu: "Không có, thậm chí khi em ra nước ngoài thì mới có thêm được mấy người nhận ra sự tồn tại của em cơ..."

Thật ra, lúc đó tôi nghĩ rằng, nếu tôi quen Linh kun khi còn ở Trung Quốc thì tốt biết bao. Có lẽ tôi sẽ giữ lấy anh sớm hơn một chút, đánh dấu chủ quyền sớm hơn một chút, không cho ai có cơ hội chiếm lấy anh.

Nhưng về sau nghĩ lại tôi cũng chỉ mỉm cười. Nếu chúng tôi quen nhau khi còn ở Trung Quốc, chưa chắc sẽ có được kết cục hạnh phúc như bây giờ mà sẽ gặp thêm nhiều khó khăn hiểm trở hoặc những thứ ngoài ý muốn. Nếu ông trời đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau lúc này thì tất nhiên đều có nguyên do của nó cả.

Trong "Cuộc ly hôn hoàn hảo" có một cách giải thích về hạnh phúc: "Thực phẩm đóng hộp được phát minh vào năm 1810, nhưng đồ mở hộp thì đến năm 1858 mới được phát minh. Thật ra, đôi khi bắt buộc phải như vậy, bất kể là tình yêu hay cuộc sống, những thứ quan trọng đối với chúng ta thường sẽ từng bước từng bước đến."

342,

Nhất kun (em trai của Linh kun, tôi chợt nhớ trước đó có cho nó một cái tên khác rồi) từng thầm mến một cô gái. Mặc dù cậu ấy chưa nói chuyện với cô bé lần nào, vậy mà lại viết một bức thư tỏ tình dài ngoằng cho cô bé đó.

Lúc đó tôi còn trẻ người non dạ, là một kẻ ngỗ nghịch. Bình thường không dễ gì tôi mới có thể ăn hiếp Nhất kun, nhân cơ hội này phải chọc ghẹo nó một trận cho bõ ghét.

Sau đó, tôi lấy thư tình đọc trước mặt Linh kun, lúc đó khuôn mặt Nhất kun trắng bệnh, rồi... bật khóc.

Sau đó nữa, coi như tôi và cậu ấy kết thù với nhau.

Nói ra thì cũng rất thú vị, đến bây giờ cô bé đó vẫn không biết Nhất kun thầm thích mình. Chắc có lẽ mấy em gái nhỏ đều thích kiểu anh trai nhà bên thì phải, cô bé đó có cảm tình với Linh kun, cứ suốt ngày Linh kun ơi, Linh kun hỡi. Rõ ràng là hơn kém nhau tận ba, bốn tuổi vậy mà chữ anh đâu mất tiêu, cứ gọi tên thân mật như thế.

Tôi trêu Linh kun: "Anh không biết cô bé đó thích anh à?"

"Không thể nào, nó thích anh làm gì?"

"..." Làm anh chứ làm gì nữa.

Thôi vậy, những lời như thế tôi không dám nói.

343,

Tôi hơi ngốc một tí nên bình thường giải một đề phải ngồi tới tận nửa tiếng đồng hồ.

Linh kun hỏi tôi: "Em làm tới đâu rồi?"

Tôi lí nhí trả lời: "Mới xong được một đề."

"Tận nửa tiếng mà chỉ có một đề?" Anh ngạc nhiên nhìn qua.

Tôi gật đầu đáp.

Linh kun đành bỏ quyển sách anh đang đọc dở xuống, quay qua cầm sách của tôi, nói: "Người ta chỉ cần năm phút là xong rồi, vậy mà em ngồi nửa tiếng đồng hồ? Thôi bỏ đi, anh dành ra mười phút giảng bài cho em, phải cố hết sức mà nghe, không được phân tâm."

"Mười phút sao mà đủ, em nghe cũng không hiểu."

"Đề dễ như vậy có gì mà không hiểu, đừng có giả vờ đần."

Tôi nói thầm: "Là đần thật đấy, không phải giả vờ đâu..."

Mấy hôm sau, anh nhìn thấy điểm thi của tôi, được 30 điểm (trên thang điểm 100), anh tức giận: "Anh dạy em lâu như vậy mà em chỉ thi được ngần này điểm, em muốn chọc anh tức điên lên phải không?"

Người ta đã nói rồi, là đần thật, không phải giả vờ đâu.

Kể từ đó, Linh kun không bao giờ muốn xem điểm của tôi nữa.

Không phải do anh tin tưởng tôi sẽ cố gắng học tập tiến bộ mà theo lời anh nói thì chính là: điểm của em chọc mù mắt anh rồi.

344,

Lúc tôi vừa mới hẹn hò với Linh kun, trường cấp ba còn ở cùng khu với trường đại học.

Có một lần tôi được nghỉ buổi sáng, không phải đi học. Gần hết buổi sáng, dì quản lý kí túc xá mang lên phòng tôi một cốc cappuccino và một cái bánh mì gà: "Thảo Đăng có ở trong không? Anh trai của cháu nhờ dì mang đồ ăn lên cho cháu này."

Tôi xấu hổ tới nỗi muốn tìm nơi nào đó chui xuống cho xong.

Đến thằng ngốc cũng biết người đó không phải anh trai mà là Linh kun.

Sau khi tan học, tôi đi đến dãy nhà phía bên kia cảnh cáo Linh kun: "Sau này đừng mang bữa sáng đến cho em nữa, sẽ bị người khác hiểu lầm đấy."

"Hiểu lầm gì cơ? Hiểu lầm em là bạn gái của anh à? Hay hiểu lầm anh là bạn trai em?" Anh cười rồi nói tiếp. "Em yên tâm, không cần sợ bị người khác hiểu lầm, chuyện này ai cũng biết hết rồi."

"..." Thôi được, coi như anh lợi hại.

"Nhưng mà em cũng có thể đến ăn sáng ở nhà anh, vậy thì anh sẽ không mang đồ ăn đến kí túc xá cho em nữa."

Tôi cắn môi suy nghĩ: "Được thôi."

Từ đó, tôi tập được một thói quen tốt chính là đến nhà Linh kun đúng giờ để ăn sáng.

Sau này nghĩ lại, tôi cứ cảm thấy chuyện này sai sai chỗ nào ấy.

345,

Linh kun rất ghét thằng con trai anh nuôi trong game, rõ ràng thằng nhóc đó là NPC vậy mà nói câu nào là đâm chọt câu đó.

Thằng con trai trời đánh nói: "Bố không ngoan ngoãn con sẽ không cho bố cưới vợ."

Đúng thật là Linh kun vẫn chưa cưới được tôi, anh nghe xong câu này thì tức giận ngập trời: "Con mà không nghe lời thì bố sẽ đánh con."

Vài giây sau, thằng oắt con quay về: "Hôm nay ở thành Trường An có người tổ chức hôn lễ, chú rể cho con kẹo ăn nên con đã ôm chân tên đó rồi gọi anh ta là bố rồi."

"Con còn dám gọi như vậy nữa?" Linh kun tức đến ói máu: "Bố mới là bố của con!"

Sau sự việc đó, Linh kun không những không vứt nó đi mà còn chăm sóc rất kĩ, đề phòng nó đói rồi đi gọi người khác là bố.

Tôi đang mơ à: "???"

346,

Linh kun không bao giờ quên sinh nhật của tôi, năm nào anh cũng đặt trước bánh ngọt rồi nấu một bàn thức ăn, chuẩn bị thật kĩ càng để làm tôi vui vẻ.

Còn sinh nhật của Linh kun năm nào cũng tổ chức rất mờ nhạt, thậm chí có năm tôi quên béng mất.

Tôi nhớ có lần nói chuyện điện thoại với Linh kun, bỗng dưng anh nhắc: "Em có biết hôm nay là ngày gì không?"

Tôi đùa: "Sinh nhật em à?"

Linh kun chợt im bặt, sau đó nghiến răng nói: "Là sinh nhật anh."

Tôi hoảng hốt, ngày quan trọng như vậy mà tôi lại quên mất tiêu. Nhưng bây giờ tiệm bánh nào cũng đóng cửa hết rồi, thế là tôi đi siêu thị chọn đại một cái bánh kem rồi vội vàng chạy đến nhà Linh kun.

Nhưng may mắn, tôi không phải là người duy nhất quên sinh nhật anh mà mẹ của Linh kun cũng không nhớ.

Hôm đó, có lẽ là do mẹ anh xấu hổ vì quên sinh nhật của con trai hay do nguyên nhân nào khác mà bà chỉ mở cho Linh kun một chai rượu champagne, sau đó đi ra ngoài để hai đứa có không gian riêng tư.

Trời tối rất sớm, phòng bếp lại không bật đèn, không gian gợi lên chút mờ ám.

Tôi uống một ngụm rượu, không biết do áy náy hay do quá vui vẻ mà tôi lại tiến về phía Linh kun, chủ động hôn anh.

Tôi không mang theo quà gì để tặng anh, chỉ có thể dùng nụ hôn để đền bù.

Ánh trăng vừa vặn soi sáng một khoảng không gian, gió thu thổi xào xạc.

Khuôn mặt Linh kun dưới ánh trăng mờ ảo khắc hoạ thành hai mảng sáng tối. Anh bị hôn mà ngẩn người một lúc lâu, sau đó dường như hiểu được quà tặng trong miệng tôi là gì, anh vòng tay qua ôm lấy eo tôi, vẫn chưa thỏa mãn hôn đáp lại.