Nhật Ký Ma Cà Rồng

Quyển 4 - Chương 13




11:45 p.m, thứ Sáu, ngày 19 tháng 6,

Nhật ký thân mến,

Ôi Chúa ơi, bọn mình làm gì bây giờ.

Đây là tuần lễ dài nhất đời mình. Cậu ta đi châu Âu để tìm một ma cà rồng do Klaus tạo thành. Stefan nói không muốn bỏ bọn mình lại vô phương tự vệ. Nhưng cậu ta vẫn cứ đi.

Bọn mình không thể tìm ra Tyler. Xe hắn biến mất tăm khỏi nghĩa địa, nhưng hắn chẳng hề xuất đầu lộ diện ở trường. Tyler bỏ không thi tốt nghiệp môn nào trong tuần vừa qua. Tuy nhiên, những người còn lại làm ăn cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Phải chi cái trường Robert E. Lee giống như mấy trường thi xong mới tổ chức lễ tốt nghiệp nhỉ. Dạo này mình còn chẳng biết viết tiếng Anh hay tiếng Swahili nữa.

Mình căm thù tên Klaus. Theo những gì mình thấy hắn cũng điên rồ chẳng kém Katherine – thậm chí còn tàn bạo hơn. Những gì hắn làm với Vickie – nhưng thôi, mình không thể nhắc đến chuyện đó được, không lại bắt đầu khóc mất. Hắn đùa bỡn với bọn mình y như mèo vờn chuột vào cái hôm tổ chức tiệc ở nhà Caroline. Lại còn đúng ngày sinh nhật Meredith nữa chứ – mặc dù có vẻ như hắn biết khá nhiều. Klaus nói chuyện chẳng giống người ngoại quốc chút nào, không như Stefan hồi mới đến Mỹ. Hắn cũng biết đủ thứ về văn hoá Mỹ, thậm chí cả mấy bài hát từ những năm 50 nữa. Chắc Klaus ở đây cũng được một thời gian rồi…

Bonnie dừng bút, suy nghĩ ráo riết. Mấy hôm nay họ chỉ toàn nghĩ đến những nạn nhân ở châu Âu, đến ma cà rồng. Nhưng theo cái cách Klaus nói chuyện thì rõ ràng hắn đã sống ở Mỹ một thời gian dài. Giọng hắn không mang âm sắc nào của người ngoại quốc. Và Klaus đã chọn tấn công các cô gái ngay trong ngày sinh nhật Meredith…

Bonnie đứng dậy, với tay chụp điện thoại, bấm số nhà Meredith. Một giọng ngái ngủ trả lời.

“Bác Sulez, cháu Bonnie đây. Cho cháu nói chuyện với Meredith được không ạ?”

“Bonnie! Bộ cháu không biết mấy giờ rồi sao?”

“Biết ạ.” Bonnie nghĩ thật nhanh. “Nhưng đây là chuyện – chuyện môn thi tốt nghiệp hôm nay. Bác làm ơn, cho cháu nói chuyện với bạn ấy đi.”

Im lặng một lúc lâu, rồi đầu bên kia thở dài nặng nhọc. “Đợi một lát nhé.”

Bonnie sốt ruột nhịp nhịp ngón tay trong lúc chờ đợi. Cuối cùng có tiếng một điện thoại khác nhấc máy lên.

“Bonnie hả?” Giọng Meredith vang lên ở đầu dây bên kia. “Có chuyện gì thế?”

“Không có gì. Ý mình là…” Bonnie thấy cực kỳ bất an với đường dây điện thoại mở và việc bố Meredith chưa chịu gác máy. Có thể ông vẫn đang nghe. “Đó là về… vấn đề liên quan đến môn tiếng Đức(*Nguyên gốc: German. “German” vừa có nghĩa là “Tiếng Đức”, vừa có nghĩa là “Người Đức”,Klaus được coi là người Đức)mà bọn mình đang phải giải quyết. Cậu nhớ mà. Vấn đề mình không tìm ra được cách xử trí ấy. Có nhớ tụi mình đang kiếm người có khả năng giải quyết chuyện đó không? Mình nghĩ mình biết phải tìm ai rồi.”

“Thật hả?” Bonnie có thể cảm thấy Meredith đang lục lọi đầu óc tìm từ diễn đạt. “Ai thế? Có cần phải gọi điện thoại đường dài không?”

“Không đâu,” Bonnie đáp. “Gần nhà lắm, Meredith là. Gần lắm luôn. Thật ra, cậu có thể nói nó ở ngay sân sau, treo lủng lẳng trên cành cây nhà cậu(*Nguyên gốc: Your family tree. Bonnie cố tình chơi chữ ở đây. “Family tree” vừa có nghĩa là ‘cây của gia đình trồng’, vừa có nghĩa là ‘cây phả hệ’, ‘dòng tộc’.)cũng được.”

Đầu dây bên kia im lặng lâu đến nỗi Bonnie không biết liệu Meredith có còn ở đó không nữa.

“Meredith?”

“Mình đang suy nghĩ. Liệu lời giải này có phải là trùng hợp ngẫu nhiên không?”

“Không hề.” Bonnie thả lỏng người ra, thoáng mỉm cười, Meredith đã hiểu. “Chẳng có trùng hợp gì ở đây hết. Lịch sử lặp lại thì đúng hơn. Cố tình lặp lại, nếu cậu hiểu ý mình muốn nói gì.”

“Mình hiểu,” Meredith đáp. Nghe giọng cô bạn như mới trấn tĩnh lại sau cơn choáng váng, mà cũng phải thôi. “Cậu biết không, mình nghĩ có thể cậu đúng. Nhưng để làm sao thuyết phục được – cái người này – giúp đỡ chúng ta bây giờ?”

“Cậu cho là có khó khăn ư”

“Có thể. Đôi lúc thiên hạ trở nên rất căng thẳng – khi nghe đến kiểm tra. Thậm chí có lúc họ còn hoá điên lên nữa kia.”

Trái tim Bonnie chùng xuống. Cô chưa hề nghĩ tới chuyện này. Rủi ông cụ không thể cho họ biết điều gì thì sao? Rủi như ông đã đến mức độ đó?

“Phải thử mới biết được chứ.” Cô đáp, cố gắng làm giọng lạc quan hết mức có thể. “Ngày mai, bọn mình phải làm thử.”

“Thôi được. Trưa mình sẽ sang đón cậu. Ngủ ngon nhé, Bonnie.”

“Ngủ ngon, Meredith.” Bonnie nói thêm. “Mình rất tiếc.”

“Không sao. Mình nghĩ như thế này là tốt nhất. Để cho quá khứ không bao giờ tái diễn nữa. Tạm biệt cậu.”

Bonnie nhấn nút ngắt trên chiếc điện thoại cầm tay. Rồi cô cứ ngồi trơ ra đó đến hàng phút, ngón tay để trên nút bấm, mắt nhìn đăm đăm về phía bức tường. Cuối cùng, cô gác máy và nhặt quyển nhật ký lên. Bonnie đặt dấu chấm hết cho câu cuối cùng và thêm vào một câu mới.

Ngày mai bọn mình sẽ đi gặp ông ngoại của Meredith.

*********

“Tôi đúng là thằng ngốc,” Stefan thốt lên khi ngồi trong xe Meredith vào hôm sau. Họ đang trên đường tới Tây Virginia, chỗ có viện an dưỡng nơi ông của Meredith điều trị. Đây sẽ là một chuyến đi khá dài.

“Chúng ta ai cũng ngốc. Ngoại trừ Bonnie,” Matt đáp. Tuy đang rối hết ruột gan, Bonnie vẫn đỏ mặt vì lời khen.

Nhưng Meredith lại lắc đầu, mắt vẫn không rời con đường phía trước. “Stefan, làm sao mà cậu nhận ra được cho nên khỏi cần dằn vặt bản thân làm gì. Cậu đâu có biết chuyện Klaus tấn công buổi tiệc của Caroline đúng vào cái ngày đã tấn công ông ngoại tôi. Còn tôi và Matt thì chẳng nghĩ đến chuyện Klaus đã ở Mỹ từ lâu, bởi vì bọn tôi chưa hề gặp mặt hay nghe tiếng hắn lần nào. Ai cũng lo nghĩ đến những người bị hắn tấn công ở châu Âu, chỉ mỗi Bonnie là có khả năng kết hợp các tình tiết lại thôi, bởi vì cậu ấy biết tất cả các thông tin mà.”

Bonnie thè lưỡi ra. Meredith nhìn thấy qua kính chiếu hậu, bèn nhướng mày nói “Mình chỉ không muốn cậu phổng mũi quá thôi.”

“Làm gì có. Khiêm tốn là một trong những đức tính nổi bật của mình mà,” Bonnie đáp trả.

Matt phì cười, nhưng rồi cậu bảo, “Tôi vẫn nghĩ cậu thật thông minh,” thế là Bonnie lại nở hết mặt mày.

Viện an dưỡng là một nơi tồi tệ. Bonnie cố hết sức để che giấu sự kinh hoàng và ghê tởm của mình, nhưng cô biết Meredith có thể cảm nhận được nó. Bờ vai Meredith gồng cứng, kiêu hãnh thủ thể khi cô bạn sải bước dọc theo hành lang phía trước họ. Bonnie, người biết cô từ bao nhiêu năm nay, nhìn thấy được sự xấu hổ ẩn bên dưới vẻ kiêu hãnh đó. Cha mẹ Meredith xem tình trạng của ông ngoại cô là một vết nhơ, nên chẳng bao giờ nhắc đến ông với người ngoài. Đó là một bóng đen che phủ cả gia đình.

Và giờ đây, Meredith đang lần đầu tiên phơi bày bí mật đó ra trước người lạ. Bonnie thấy dậy lên trong lòng một tình cảm yêu mến và ngưỡng mộ dành cho bạn mình. Cô quả không hổ danh là Meredith khi thực hiện điều đó mọt cách tự trọng và không ồn ào, chẳng để cho ai thấy cái giá cô phải trả. Nhưng viện an dưỡng vẫn thật kinh khủng.

Không phải vì nó bẩn thỉu hay đầy người điên lảm nhảm, hay bất cứ thứ gì đại loại. Bệnh nhân ở đây trông có vẻ sạch sẽ và được chăm sóc tử tế. Nhưng mùi thuốc vô trùng bệnh viện, cùng với hành lang đầy xe lăn bất động và những cặp mắt vô hồn có cái gì đó khiến Bonnie chỉ muốn bỏ chạy.

Y như một toà nhà đầy người chết biết đi. Bonnie nhìn thấy một bà già, mũ trùm đầu hồng để lộ mái tóc bạc trắng, ngồi gục mặt xuống bàn cạnh con búp bê nhựa trần trụi. Khi Bonnie tuyệt vọng đưa tay ra, cô thấy bàn tay Matt cũng đã đưa về phía mình sẵn rồi. Họ đi theo Meredith về hướng đó, nắm lấy nhau chặt đến phát đau.

“Phòng ông ở đây.”

Bên trong là một người chết biết đi khác, với mái tóc bạc thỉnh thoảng điểm vài vạt đen giống màu tóc Meredith. Mặt ông cụ đầy nếp nhăn, đôi mắt rỉ ghèn vằn đỏ nhìn chằm chằm vào khoảng không.

“Ngoại ơi,” Meredith kêu lên, quỳ xuống trước xe lăn của ông. “Ngoại ơi, là cháu Meredith đây. Cháu đến đây thăm ngoại này. Cháu cần hỏi ngoại chuyện này quan trọng lắm.”

Đôi mắt già nua vẫn không mảy may hấp háy.

“Có lúc ông nhận ra chúng tôi,” Meredith khẽ bảo, giọng không cảm xúc. “Nhưng dạo này đa phần là không.”

Ông già vẫn tiếp tục nhìn trân trân về phía trước.

Stefan quỳ xuống. “Để tôi thử xem,” cậu ta bảo. Nhìn vào khuôn mặt nhăn nheo, cậu bắt đầu cất giọng êm ái, vỗ về như lúc nói chuyện với Vickie.

Nhưng đôi mắt đen mờ đục thậm chí không thèm chớp lấy một cái mà cứ nhìn đăm đăm vô định. Cử động duy nhất là cơn run nhè nhẹ và liên tục nơi bàn tay chằng chịt những gân đặt trên tay vịn xe lăn.

Và mặc cho Meredith và Stefan làm đủ cách, đó là tất cả phản hồi mà họ nhận được.

Cuối cùng đến lượt Bonnie thử dùng nến năng lực tâm linh của mình. Cô có thể cảm thấy cái gì đó bên trong ông cụ, một thứ ánh sáng sự sống mắc kẹt bên trong sự cầm tù của cơ thể, nhưng không tài nào chạm được vào nó.

“Mình rất tiếc,” Bonnie nói khi ngồi bệt xuống và gạt tóc ra khỏi mắt. “Hoàn toàn vô ích. Mình chịu thua, không làm gì được đâu.”

“Chắc để lần khác bọn mình quay lại cũng được mà,” Matt bảo, nhưng Bonnie biết không phải vậy. Ngày mai Stefan đi rồi, sẽ chẳng bao giờ có lần khác cả. Vậy mà mới đầu ý tưởng có vẻ hay ho làm sao… Sự lâng lâng vui sướng trong lòng cô lúc nãy đã tan thành tro bụi, trái tim nặng trĩu như đeo đá. Bonnie ngoảnh đi và trông thấy Stefan cất bước rời khỏi phòng.

Matt vịn khuỷu tay Bonnie để đỡ cô dậy và dắt cô ra ngoài. Sau khi đã đứng gục đầu cả phút vì thất vọng, Bonnie đành đi theo cậu. Thật khó lòng tập trung đủ sức lực để bước chân này lên trước chân kia. Cô thẫn thờ ngoái lại nhìn xem Meredith có đi theo không…

Và cô hét lên một tiếng. Meredith đang đứng giữa phòng, mặt chán nản quay về phía cửa. Nhưng sau lưng cô, hình hài ngồi trên xe lăn cuối cung cũng động cựa. Trong một cơn bùng nổ câm lặng của chuyển động, nó lao về phía Meredith, đôi mắt đóng ghèn mở to và miệng há ra còn to hơn. Ông ngoại của Meredith nhìn như bị bắt gặp lúc đang phóng tới trước – tay giương ra, miệng tạo thành tiếng hú không lời. Tiếng thét của Bonnie làm rung động cả những thanh rầm trên nóc.

Mọi thứ xảy ra cùng một lúc. Stefan lao trở vào phòng, Meredith quay ngoắt lại, Matt chụp lấy cô. Nhưng ông già không nhào tới. Ông đứng sừng sững cao hơn cả bọn, nhìn chằm chằm phía trên đầu của họ như đang thấy thứ gì đó mà không ai thấy. Cuối cùng miệng ông cũng bật lên tiếng kêu, những âm thanh như tru lên tạo thành một từ.

“Ma cà rồng! Maa càaa rôồnngg!”

Các hộ lý đã xuất hiện trong phòng, hùa vào lôi Bonnie và những người khác ra để khống chế ông cụ. Tiếng quát của họ càng làm cho quang cảnh thêm rối loạn.

“Ma cà rồng! Ma cà rồng!” Ông của Meredith gào lên, như muốn cảnh báo cho toàn thị trấn. Bonnie hoảng hốt – ông có đang nhìn Stefan không? Đây có phải là một lời buộc tội không?

“Các cô cậu làm ơn đi ngay cho. Tôi rất tiếc, nhưng các cháu phải đi thôi,” một y tá kêu lên. Cả lũ bị xua đi. Meredith chống cự quyết liệt khi bị đẩy ra ngoài hành lang.

“Ông ngoại ơi…!”

“Ma cà rồng!” Giọng nói không giống người đó vẫn tiếp tục rên rỉ.

Và rồi sau đó là: “Tần bì trắng! Ma cà rồng! Tần bì trắng…”

Cánh cửa đóng sầm lại.

Meredith thở hổn hển, cố ngăn dòng nước mắt. Bonnie bấu cả móng tay vào cánh tay Matt. Stefan quay sang nhìn họ, đôi mắt xanh lục trợn trừng lên vì choáng váng.

“Tôi đã bảo các cháu đi đi mà,” bà y tá cáu kỉnh nhắc lại. Cả bốn người tảng lờ như không nghe thấy. Họ nhìn nhau, nét bối rối sững sờ trên khuôn mặt dần nhường chỗ cho vỡ lẽ.

“Tyler nói, chỉ một loại gỗ có khả năng khiến hắn bị thương…” Matt lên tiếng.

“Gỗ tần bì trắng,” Stefan đáp.

********

“Bọn mình phải tìm ra tên đó trốn ở đâu,” Stefan nói trên đường về nhà. Cậu ta là người cầm lái, bởi vì Meredith đã đánh rớt cả chìa khoá ở cửa xe. “Đó là chuyện trước tiên. Vội vã chỉ tổ bứt dây động rừng thôi.

Đôi mắt màu lục của Stefan loé lên thứ ánh sáng đắc thắng và quyết tâm rất lạ, giọng cậu gấp gáp và cộc lốc. Tinh thần cả bọn đều đang mấp mé bờ vực như thế đã nốc thuốc kích thích cả đêm ấy, Bonnie nghĩ thầm. Thần kinh của họ căng thẳng tới nỗi bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

Cô cũng có một linh cảm về hiểm hoạ gần kề. Như thể mọi thứ sắp lên đến đỉnh điểm, và tất cả mọi sự kiện từ hôm sinh nhật Meredith đến giờ đang tiến dần đến hồi kết.

Đêm nay, cô nghĩ bụng. Đêm nay mọi thứ sẽ xảy ra. Thật phù hợp đến kỳ lạ làm sao, khi đêm nay cũng là đêm trước ngày Hạ chí(* Hạ chí (thường rơi vào ngày 21/06 hoặc 22/06): thời điểm mà Mặt trời lên tới điểm cao nhất về phía Bắc trên bầu trời để rồi sau đó bắt đầu quay trở lại phía Nam. Tại Bắc bán cầu, ngày Hạ chí là ngày mà khoảng thời gian ban ngày dài nhất và thời gian ban đêm ngắn nhất).

“Trước ngày gì kia?” Matt hỏi.

Bonnie không nhận thấy mình đã nói câu đó ra miệng. “Trước ngày Hạ chí,” cô đáp. “Ngày mai chính là ngày Hạ chí mà.”

“Đừng nói lại liên quan đến các thầy tế nữa đấy.”

“Họ xem trọng ngày này,” Bonnie xác nhận. “Đó là ngày của mầu nhiệm, đánh dấu thời khắc giao mùa. Và…” cô ngập ngừng. “Ừm, cũng như mấy ngày lễ khác như Halloween hay Đông chí, đây là thời điểm ranh giới giữa thế giới hữu hình và vô hình trở nên mong manh nhất. Người xưa cho rằng đây là lúc có thể nhìn thấy ma. Là lúc nhiều thứ sẽ xảy ra.”

“Nhiều thứ chắc chắn sẽ xảy ra,” Stefan nói khi rẽ vào xa lộ chính dẫn thẳng về Fell’s Church.

Chẳng ai trong số họ biết rằng nó sẽ xảy ra sớm đến mức nào.

Bà Flowers đang ở sau vườn. Họ đã lái xe thẳng đến nhà trọ tìm bà. Bà già đang xén tỉa mấy bụi hoa hồng, mùi hương mùa hè tràn ngập chung quanh.

Bà Flowers nhíu mày, chớp chớp mắt khi bị cả đám vây chung quanh, tranh nhau hỏi xem phải tìm một cây tần bì trắng ở đâu.

“Từ từ, từ từ đã nào,” bà kêu lên, đưa mắt nhìn họ từ bên dưới vành mũ rơm. “Các cháu muốn gì nào? Tần bì trắng hả? Có một cây mọc ngay bên kia rặng sồi sau nhà kia kìa. Này, khoan đã…” Bà kêu len khi cả lũ lại ầm ầm kéo đi.

Stefan khứa vòng quanh một nhánh cây bằng con dao xếp Matt lấy ra từ trong túi. Chẳng biết cậu ta bắt đầu mang cái thứ đó trong người từ khi nào? Bonnie thắc mắc. Cô cũng tự hỏi không biết bà Flowers sẽ nghĩ gì khi thấy họ quay trở lại, ở giữa là hai chàng trai với nhánh cây còn sum suê lá, dài gần hai mét vác trên vai.

Nhưng bà Flowers chỉ nhìn mà chẳng nói gì. Tuy nhiên, lúc họ gần đến nhà, bà gọi với theo, “Có hàng gửi cho cháu kìa, cậu trai.”

Stefan ngoảnh đầu lại, cành cây vẫn đặt trên vai. “Cho cháu ư?”

“Có đề tên cháu trên đó. Một gói hàng cùng với một lá thư. Ta tìm thấy nó trước hiên hồi chiều nay, nên mang lên đặt trong phòng cháu rồi đấy.”

Bonnie nhìn Meredith, rồi nhìn sang Matt và Stefan; đến lượt cô bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng, nghi hoặc của họ. Bầu không khí bất chợt căng ra như dây đàn, gần như không thể nào chịu nổi.

“Từ ai mới được chứ? Làm gì có ai biết cậu ở đây…” Bonnie cất tiếng lúc họ leo cầu thang lên gác, rồi bỏ lửng câu nói khi nỗi lo sợ nhộn nhạo trong lồng ngực. Linh tính như một con ruồi đáng ghét cứ vo ve bên trong cô. Bonnie tìm cách gạt nó sang bên. Không phải lúc này, cô tự nhủ, không phải lúc này.

Nhưng không thể tránh được việc nhìn thấy cái gói trên bàn Stefan. Các cậu trai ném cành cây tần bì vào tường, chạy lại xem xét gói giấy nâu dài dài, dẹp dẹp với một phong bì màu kem phía bên trên.

Đằng trước là nét chữ viết tay lộn xộn quen thuộc, nguệch ngoạc đề tên Stefan.

Nét chữ trên tấm gương.

Cả bọn đứng chết trân nhìn cái gói như nhìn một con bò cạp.

“Cẩn thận,” Meredith kêu lên khi Stefan chầm chậm với tay cầm lấy nó. Bonnie hiểu ý bạn. Cô cảm giác như cái gói có thể nổ tung, xịt ra hơi độc hay biến thành thứ gì đó có răng và móng vuốt bất cứ lúc nào.

Cái phong bì Stefan nhặt lên rất vuông vắn, làm bằng giấy tốt thiết kế khá đẹp. Y như thiếp mời dự tiệc của một ông hoàng vậy, Bonnie nghĩ bụng. Tuy nhiên, có vài dấu vân tay bẩn thỉu trên bề mặt và rìa giấy cũng lem la lem nhem. Đúng là trong mơ nhìn Klaus cũng chẳng sạch sẽ gì mấy.

Stefan nhìn mặt trước, mặt sau rồi xé phong bì, lôi ra một tờ giấy viết thư dày. Ba người còn lại xúm xít chung quanh, nhìn qua vai cậu khi Stefan mở nó ra. Matt bật lên tiếng kêu.

“Cái quái gì… Chẳng có chữ nào hết.”

Quả có thế thật. Cả hai mặt đều trống trơn. Stefan lật qua lật lại và xem xét từng mặt một. Nhìn cậu ta vô cùng căng thẳng. Những người khác thì nhẹ cả người, đua nhau thốt ra những tiếng dè bỉu. Một trò đùa ngu ngốc làm sao. Meredith đang với tay chụp lấy cái gói dẹp lép như thể trong đó cũng không có gì sất, thì bất chợt Stefan đông cứng người lại, hít vào một hơi. Bonnie liếc nhìn sang và nhảy dựng lên. Bàn tay Meredith khựng lại trên gói hàng, còn Matt thì chửi thề.

Trên trang giấy trắng Stefan nắm chặt trong tay, những con chữ bắt đầu hiện ra. Chúng đen kịt với những nét sổ dài, như thể đang được một con dao vô hình vạch nên trong lúc Bonnie quan sát. Nỗi khiếp sợ trong cô lớn dần lên khi đọc những dòng đó.

Stefan…

Chúng ta thử giải quyết chuyện này như đại trượng phu với nhau nhé? Ta có con bé trong tay. Hãy đến chỗ trang trại trong rừng khi trời tối và chúng ta sẽ nói chuyện, chỉ hai ta thôi. Mang theo ai khác thì con nhỏ sẽ chết.

Không có chữ ký, nhưng ở cuối trang một dòng chư hiện ra: Đây là chuyện riêng giữa ta và mi.

“Con bé nào?” Matt hỏi gặng, hết nhìn Bonnie lại nhìn Meredith, như muốn chắc chắn rằng họ vẫn còn ở đó. “Con bé nào mới được?”

Bằng một cử động đột ngột, những ngón tay thanh mảnh của Meredith xé toạc cái gói và lôi thứ bên trong ra. Một chiếc khăn choàng xanh nhạt có họa tiết hình dây và lá nho. Bonnie nhớ rất rõ chiếc khăn đó, một hình ảnh chợt ùa về trong cô. Hoa giấy với quà sinh nhật, những nhánh lan và chocolate.

“Caroline,” cô thì thầm và nhắm mắt lại.

Hai tuần vừa qua thật lạ lùng và khác biệt so với cuộc đời đi học thường nhật, đến nỗi gần như Bonnie đã quên khuấy đo sự tồn tại của Caroline. Caroline đã đến căn hộ ở thị trấn khác để lánh nạn, để được an toàn – nhưng ngay từ đầu Meredith đã bảo cô nàng rồi. Hắn có thể bám theo cậu đến Heron, tôi chắc đấy.

“Hắn lại đùa bỡn với chúng ta,” Bonnie lẩm bẩm. “Hắn để mặc cho bọn mình đi xa đến nước này, thậm chí còn gặp cả ông ngoại cậu, Meredith, và rồi…”

“Chắc chắn hắn ta đã biết,” Meredith đồng ý. “Chắc chắn ngay từ đầu hắn đã biết bọn mình đang tìm một nạn nhân. Giờ thì hắn dồn chúng ta vào thế bí. Trừ khi…” Đôi mắt đen bất thình lình sáng lên niềm hi vọng. “Bonnie, cậu nghĩ có khi nào Caroline đánh rơi cái khăn này hôm sinh nhật không? Và hắn chỉ việc nhặt nó lên?”

Không đâu.” Linh tính lại vo ve gần hơn và Bonnie cố xua nó đi. Cô không muốn có nó. Cô không muốn biết. Nhưng Bonnie chắc chắn một chuyện. Đây không phải một lời đe doạ suông. Klaus thực sự đang nắm Caroline trong tay.

“Bọn mình làm gì bây giờ?” Cô khẽ nói.

“Tôi thì biết bọn mình sẽ không làm gì, đó là nghe theo lời hắn,” Matt đáp. “ “Thử giải quyết chuyện này như đại trượng phu với nhau” hả – hắn là thứ đồ cặn bã, đại trượng phu nỗi gì. Đây là một cái bẫy.”

“Dĩ nhiên là bẫy rồi,” Meredith sốt ruột nói. “Hắn đợi đến lúc chúng ta khám phá ra cách làm hắn bị thương, rồi bây giờ tìm cách xé lẻ bọn mình ra. Nhưng chẳng ích lợi gì đâu!”

Nãy giờ Bonnie bận quan sát khuôn mặt Stefan với sự lo lắng càng lúc càng tăng. Bởi vì trong khi Meredith và Matt mải lo trút nỗi bực dọc, cậu ta đã lẳng lặng gấp lá thư lại nhét trở vào trong phong bì. Giờ đây, cậu đứng nhìn nó với khuôn mặt trơ trơ, hoàn toàn không mảy may chú ý đến những gì đang diễn ra chung quanh. Và ánh nhìn trong đôi mắt xanh lục đó khiến Bonnie thấy sợ.

“Bọn mình sẽ chơi trò gậy ông đập lưng ông.” Matt đang nói. “Đúng không, Stefan? Cậu nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ,” Stefan thận trọng cân nhắc từng từ một, “rằng khi trời tối, tôi sẽ vào rừng.”

Matt gật đầu. Vốn là một tiền đạo, cậu bắt đầu xắn tay áo vạch ra kế hoạch. “Thế này nhé, cậu lo đánh lạc hướng tên đó. Cùng lúc, ba người bọn tôi sẽ…”

“Ba người các cậu,” Stefan vẫn gằn giọng, nhìn xoáy vào mặt Matt, “sẽ đi về nhà. Đi ngủ.”

Một khoảng im lặng kéo dài tưởng như bất tận đối với thần kinh căng như dây đàn của Bonnie. Những người còn lại chỉ nhìn Stefan không chớp mắt.

Cuối cùng Meredith khẽ nói, “Ừm, nếu nằm trong giường ngủ thì bọn tôi khó lòng bắt hắn lắm, trừ khi hắn chịu hạ cố ghé qua thăm.”

Câu nói phá tan bầu không khí căng thẳng và Matt lên tiếng, hít lấy hơi sau hồi lâu nín thở. “Được rồi, Stefan, tôi hiểu cảm giác của cậu…” Nhưng Stefan đã ngắt lời.

“Tôi hoàn toàn nghiêm túc đấy, Matt. Klaus nói đúng, đây là chuyện giữa tôi và hắn. Với lại hắn nói phải tới một mình, không thì sẽ hại Caroline. Cho nên tôi sẽ đi một mình. Đây là quyết định của tôi.”

“Cậu đang đâm đầu vào chỗ chết đấy,” Bonnie thốt lên, gần như bị kích động. “Stefan, cậu điên rồi. Không được đâu.”

“Tôi cứ làm đấy.”

“Bọn tôi sẽ không để cho cậu…”

“Các cậu nghĩ,” Stefan nhìn cô, “là các cậu ngăn được tôi sao?”

Sự im lặng này thật ngột ngạt. Chăm chú nhìn Stefan, Bonnie cảm giác như cậu ta đan biển đổi trước mắt mình. Khuôn mặt dường như đanh lại, dáng bộ thay đổi, như muốn nhắc họ nhớ đến những bắp cơ mềm dẻo, rắn chắc của động vật săn mồi dưới lớp trang phục. Bỗng dưng, cậu bạn trở nên xa cách, lạ lùng. Đáng sợ.

Bonnie ngoảnh đi chỗ khác.

“Xử sự cho hợp tình hợp lý một chút,” Matt lên tiếng, thay đổi chiến thuật, “Chúng ta hãy từ từ bình tĩnh mà nói chuyện…”

“Chẳng có chuyện gì để nói hết. Tôi sẽ đi. Còn các cậu ở nhà.”

“Cậu nợ chúng tôi nhiều hơn thế, Stefan à,” Meredith bảo, và Bonnie rất biết ơn cái giọng tỉnh rụi của cô bạn. “Thôi được, cứ cho là cậu có khả năng xé xác bọn tôi ra từng mảnh đi, cũng được thôi, chả có gì phải bàn cãi cả. Nhưng sau tất cả những chuyện đã trải qua cùng nhau, bọn tôi xứng đáng được cậu bàn bạc kỹ lưỡng trước khi bỏ đi thẳng một nước như thế chứ.”

“Chính cậu nói, đây cũng là cuộc chiến của các cô ấy mà,” Matt phụ hoạ. “Từ lúc nào cậu lại đổi ý thế?”

“Từ lúc tôi phát hiện ra kẻ sát nhân là ai!” Stefan đáp. “Chính tại vì tôi mà Klaus đến đây.”

“Không phải thế!” Bonnie hét lên. “Cậu có khiến cho Elena giết Katherine đâu?”

Tôi khiến cho Katherine quay về với Klaus! Đó là nguồn cơn của mọi chuyện. Và tôi còn lôi cả Caroline vào nữa; nếu không phải tại tôi, cô ta sẽ không bao giờ oán ghét Elena, không bao giờ dây dưa với Tyler. Tôi có trách nhiệm vơi cô ấy.”

“Đó là điều cậu muốn tin thôi!” Bonnie gần như gáo lên. “Klaus thù hằn tất cả chúng ta! Cậu thực sự nghĩ hắn chịu để yên cho cậu thoát khỏi đó sao? Cậu nghĩ thế hắn sẽ tha cho những người còn lại chúng tôi à?”

“Không,” Stefan đáp và nhặt nhánh cây đang gác vào tường lên. Cậu ta rút con dao của Matt ra khỏi túi vào bắt đầu chặt các mẩu con đi, biến nó thành một mũi lao trắng thẳng băng.

“Tuyệt thật, ra là cậu định đấu tay đôi với hắn!” Matt giận dữ thốt lên. “Chẳng lẽ cậu không thấy như vậy là rất ngu ngốc sao? Cậu đang đâm đầu vào cái bẫy hắn giăng ra đấy!” Cậu bạn tiến một bước lại gần Stefan. “Có thể cậu nghĩ ba đứa tôi không ngăn nổi cậu…”

“Thôi đi, Matt.” Giọng nói trầm tĩnh của Meredith cất lên từ phía đầu kia căn phòng. “Chẳng ích lợi gì đâu.” Stefan nhìn cô bạn, các cơ quanh mắt đanh lại, nhưng Meredith đáp trả lại cái nhìn đó với vẻ điềm nhiên không lay chuyển. “Vậy là cậu định mặt đối mặt với Klaus. Được thôi, Stefan. Nhưng trước khi đi, hãy đảm bảo làm sao cho cậu có cơ hội chống trả đã.” Cô lạnh lùng cởi chiếc mũ trên cổ áo được cắt may vừa vặn ra.

Bonnie thấy bụng quặn lại, mặc dù chính cô cách đây một tuần cũng đã đề nghị chuyện tương tự. Nhưng đó là lúc họ ở một mình với nhau, trời ạ, cô kêu thầm. Rồi lại nhún vai. Chốn riêng tư hay nơi công cộng thì cũng có gì khác nhau đâu chứ?

Bonnie nhìn sang Matt, sự choáng váng hiện rõ trên nét mặt cậu. Rồi lông mày Matt chau lại, khuôn mặt toát lên vẻ ngoan cố ương ngạnh từng khiến cho các huấn luyện viên đối thủ phải kiêng dè. Đôi mắt xanh nhìn sang cô, và Bonnie gật đầu, nghênh cằm ra. Không nói tiếng nào, cô kéo phecmơtuya chiếc áo gió đang mặc xuống còn Matt thì cởi áo thun ra.

Stefan trợn mắt nhìn ba con người đang hằm hằm cởi bỏ y phục trong phòng cậu ta, cố gắng che giấu sự bàng hoàng của chính mình. Nhưng rồi cậu lắc đầu, chĩa mũi lao trắng ra phía trước như một thứ vũ khí. “Không được.”

“Stefan, cậu đừng có mà vớ vẩn,” Matt nạt. Ngay cả trong khoảnh khắc bối rối này, một phần trong Bonnie vẫn dừng lại để ngưỡng mộ vòm ngực trần của cậu. “Bọn tôi có tới ba người. Cậu tha hồ mà uống cũng chẳng hại đến ai đâu.”

“Tôi nói không mà! Không vì báo thù, không vì mục đích lấy cái ác chống lại cái ác! Không vì bất cứ lý do gì hết. Tôi tưởng cậu phải hiểu rõ chuyện đó hơn ai hết chứ.” Stefan ném về phía Matt cái nhìn chua chát.

“Tôi chỉ hiểu là cậu sẽ mất mạng ngoài đó thôi!” Matt quát lên.

“Cậu ấy nói đúng đấy!” Bonnie ép khớp ngón tay lên môi. Điểm báo đã vượt qua được hàng phòng thủ của cô. Cô không muốn để nó vào, nhưng chẳng còn đủ sức chống lại nữa. Bonnie rùng mình cảm thấy nó đâm xuyên qua và nghe những lời nói vang lên trong đầu.

“Không ai có thể chống lại hắn mà còn sống,” cô khổ sở nói. “Đó là điều Vickie nói, và nó hoàn toàn đúng. Tôi có thể cảm thấy, Stefan à. Không ai có thể chống lại hắn mà còn sống được đâu.”

Trong một thoáng, chỉ một thoáng thôi, Bonnie tưởng như cậu ta sẽ nghe lời mình. Nhưng rồi gương mặt Stefan đanh lại và cậu lạnh lùng đáp.

“Không phải chuyện của cậu. Cứ để tôi lo.”

“Nhưng nếu như không có cơ hội chiến thắng thì…” Matt lên tiếng.

“Bonnie đâu có nói vậy!” Stefan trả lời cộc lốc.

“Đúng vậy mà! Cậu đang nói cái quái gì thế hả?” Matt la lên. Matt ít khi nào nổi nóng, nhưng một khi đã điên tiết lên rồi thì cậu ta rất khó bình tĩnh trở lại. “Stefan, tôi đã chịu hết nổi…”

“Tôi cũng vậy đấy!” Stefan gào lên đáp trả bằng một giọng mà Bonnie chưa từng nghe trước đây. “Tôi ngán đến tận cổ rồi, ngán kiểu các cậu cãi cọ nhau, sự hèn nhát và cả ba cái điềm báo linh tính của cậu nữa! Đây là chuyện của tôi.”

“Tôi tưởng chúng ta là một đội…” Matt hét.

“Chúng ta chẳng phải đội nhóm gì sất. Các người là một đám con người ngu ngốc! Ngay cả khi có đủ chuyện xảy ra, tận sâu thẳm bên trong, các người vẫn chỉ muốn được sống cuộc đời nhỏ bé an toàn trong căn nhà nhỏ bé an toàn của các người! Tôi chẳng có gì giống với các người, mà cũng không muốn giống! Tôi phải chịu đựng các người tới tận bây giờ chẳng qua do bất khả kháng mà thôi, nhưng tới đây là xong rồi.” Cậu ta nhìn quanh một lượt, gằn giọng từng tiếng một. “Tôi chẳng cần ai trong các người hết. Tôi không muốn các người lảng vảng chung quanh, và cũng không muốn các người đi theo. Các người chỉ tổ làm hỏng kế hoạch của tôi thôi. Bất cứ kẻ nào dám bám theo tôi, tôi giết đấy.”

Với một cú liếc toé lửa sau chót, Stefan quay ngoắt người bỏ đi thẳng.