Nhật Ký Ma Cà Rồng

Quyển 2 - Chương 3




Bonnie chằm chằm nhìn Elena “Mình chả nhớ gì chuyện chiếc cầu cả. Thấy nó đâu giống cầu.”

Nhưng chính cậu nói mà, câu sau cùng ấy. Mình tưởng cậu còn nhớ…” Giọng Elena tắt ngúm. “Cậu không hề nhớ đoạn đó”. Giọng cô thẳng thừng. Đó không phải là một câu hỏi.

“Mình nhớ được chuyện chỉ có một mình ở nơi nào đó lạnh và tối, cảm thấy yếu ớt… và khát. Hay là đói nhỉ? Mình không biết nữa, nhưng mình cần… thứ gì đó. Và gần như mình muốn chết quách cho xong. Rồi cậu đánh thức mình dậy.”

Elena và Meredith nhìn nhau. “Sau lúc đó,” Elena nói với Bonnie “cậu còn nói một câu nữa, nghe rất lạ. Cậu bảo đừng đến gần cây cầu”

“Cậu ấy bảo bồ đừng đến gần cây cầu.” Meredith đính chính. “Cá nhân bồ, Elena ạ. Cậu ấy bảo Thần Chết đang đợi ở đó”

“Mặc kệ cái gì đang đợi mình,” Elena nói. “Nếu Stefan đang ở đó, mình phải đến đó.”

“Vậy thì tất cả sẽ cùng đến đó.” Meredith nói.

Elena do dự : “Mình không thể để các cậu làm thế” cô chậm rãi nói “Có thể sẽ rất nguy hiểm – một thứ nguy hiểm mà các cậu không hình dung nổi. Tốt nhất là mình sẽ đi một mình thôi.”

“Bồ đùa chắc!” Bonnie nói, nghênh cằm ra “bọn mình yêu thích mạo hiểm.Mình muốn xuống mồ lúc còn trẻ đẹp,cậu không nhớ à?”

“Đừng đi!”. Elena nói vội. “Chính cậu đã nói đây không phải là trò chơi mà”.

“Với Stefan cũng không.” Meredith nhắc. “Bọn mình sẽ chẳng giúp gì được cho cậu ấy nếu cứ đứng cả đây.”

Elena đã trút bỏ bộ kimono, bước về phía tủ áo. “Tốt nhất là chúng ta nên ràng rịt kỹ lưỡng. Các cậu cần gì để giữ ấm thì cứ lấy thoải mái.” Cô nói.

Khi cả bọn đã mặc đủ ấm để chống chọi lại với thời tiết, Elena quay ra cửa. Bỗng cô chựng lại.

“Chú Robert,” Cô kêu lên. “Chúng ta không cách nào vượt qua chú ấy để lẻn ra cửa trước được, ngay cả khi chú ấy đang ngủ.”

Cả ba đồng loạt quay nhìn cửa sổ.

“Ôi, tuyệt làm sao,” Bonnie nói.

Khi cả đám đang leo ra ngoài để bám vào cây mộc qua, Elena nhận thấy tuyết đã ngừng rơi. Nhưng luồng khí lạnh táp vào mặt khi cô nhớ lại lời Damon. Mùa đông là mùa khắc nghiệt, Elena nghĩ thầm, rùng người.

Đèn đóm trong nhà đã tắt hết, kể cả phòng khách. Chắc chú Robert đã ngủ. Tuy thế Elena vẫn nín thở khi cả ba trườn qua những ô cửa sổ tối om. Xe của Meredith đỗ hơi xa một chút về phía đường. Đến phút chót, Elena quyết định mang theo ít dây thừng, thế là cô mở cửa sau garage mà không gây một tiếng động. Nhánh Sông Chết Đuối nước chảy khá xiết, lội qua có thể rất nguy hiểm.

Cả bọnlái xe đến cuối thị trấn trong tâm trạng căng thẳng. Lúc ngang qua bìa rừng, Elena chợt nhớ cái cách lá cây thổi vào người cô lúc ở nghĩa trang. Nhất là lá sồi.

“Bonnie, lá sồi có đặc tính gì đặc biệt không? Bà cậu có bao giờ nói về chúng chưa? ”

“Đối với thầy tế thì chúng rất linh thiêng. Cây nào cũng thiêng, nhưng cây sồi là ling thiêng nhất. Họ nghĩ những linh hồn sống trong cây ban cho họ sức mạnh.”

Elena cố nuốt trôi hiểu biết đó trong im lặng. Khi đến cầu và bước ra khỏi xe, cô liếc nhìn rặng sồi bên phải con đường bằng ánh mắt e dè. Nhưng màn đêm khá sáng và yên tĩnh đến lạ lung, không một cơn gió lay động những chiếc lá nâu úa còn sót trên cành.

“Ngó chừng xem có con quạ nào không.” Cô bảo Bonnie và Meredith.

“Quạ?” giọng Meredith sắc lại. “Giống con quạ bên ngoài nhà Bonnie vào cái đêm Yangtze chết đấy hả?”

“Cái đêm Yangtze bị giết. Đúng.” Elena tiến về phía dòng nước tối sẫm của Nhánh Sông Chết Đuối với trái tim đập như điên trong lồng ngực. Tuy có cái tên là thế nhưng đó không phải là một nhánh sông mà là cả một dòng sông chảy xiết với đôi bờ được tạo nên từ đất sét bản địa. Phía trên là cầu Wickery, một kiến trúc bằng gỗ được xây cách đây cả thế kỷ. Đã có lúc chiếc cầu đủ kiên cố để cho xe chở hàng chạy qua, nhưng giờ nó chỉ còn là cầu đi bộ, chẳng ai thèm dùng nữa vì quá xa đường cái. Quả là một chốn cằn cỗi, hẻo lánh và khắc nghiệt, Elena nghĩ thầm. Đây đó trên mặt đất rải rác những đụn tuyết.

Mặc cho những lời hùng hồn khi nãy, Bonnie đang nán lại tuốt đằng sau. “Còn nhớ lần cuối cùng chúng ta đi qua cây cầu này không?”, cô nàng hỏi.

Rất rõ là đằng khác, Elena nghĩ. Lần cuối cùng đi qua đó, cả bọn đang bị rượt theo bởi… thứ gì đó…từ nghĩa địa. Hoặc là ai đó, cô nghĩ thầm.

“Khoan băng qua đó.” Elena nói. “Trước tiên thử xem xét dưới chân cầu từ đầu bên này xem sao đã.”

“Nơi ông già nọ được tìm thấy với cái cổ họng bị xé toạc,” Meredith lầm bầm, nhưng vẫn đi theo. Đèn pha chỉ hơi rọi sáng một đoạn nhỏ mép nước dưới chân cầu. Khi Elena bước ra khỏi dải ánh sáng hẹp, cô bỗng có linh tính khó chịu về một điềm gở. Thần Chết đang chờ đợi, giọng nói đã bảo thế. Thần Chết có đang ở dưới đó không?

Bàn chân cô trượt trên những tảng đá đóng vân trơn nhẫy. Tất cả những gì Elena nghe được là tiếng nước chảy, cùng âm thanh trống rỗng dội lại từ cây cầu trên đầu. Và, dù có căng mắt hết cỡ thì tất cả những gì cô nhìn thấy trong bóng tối cũng chỉ là bờ sông trơ trụi và mấy trụ cầu bằng gỗ.

“Stefan?” Elena thì thào, và gần như mừng rỡ khi tháy giọng mình chìm nghỉm trong tiếng nước chảy. Cô thấy mình giống một người đang kêu lên “Ai đó?” trong căn nhà nhà trống trơn, đồng thời lại sợ cái thứ có thể cất tiếng trả lời.

“Không đúng,” giọng Bonnie vang lên sau lưng cô.

“Ý cậu là sao?

Bonnie nhìn quanh quất, khẽ lắc đầu, người căng ra vì tập trung. “Có cảm giác không đúng. Mình không… Ừm, trước hết là lúc đó mình không hề nghe tiếng nước sông. Mình chẳng nghe tiếng gì hết, tất cả chỉ là im lặng chết chóc.”

Tim Elena chùng xuống vì thất vọng. Một phần trong cô biết Bonnie nói đúng, Stefan không có ở nơi hoang dã hẻo lánh này. Nhưng phần còn lại trong cô không muốn nghe điều đó vì quá sợ hãi.

“Cũng phải kiểm tra cho chắc đã,” Elena nói mà ngực thắt lại, tiến xa hơn vào bóng tối, vừa đi vừa dò dẫm vì không thấy đường, nhưng cuối cùng cô cũng phải thừa nhận chẳng có bất cứ dấu vết nào cho thấy bất cứ ai từng ở đây.

Cũng chẳng có dấu hiệu nào của một cái mái tóc sẫm chìm trong nước. Elena chùi đôi bàn tay lạnh ngắt lấm lem bùn đất vào quần jeans.

“Bọn mình có thể kiểm tra đầu cầu bên kia,” Meredith lên tiếng, và Elena gật đầu một cách máy móc, chẳng cần nhìn vẻ mặt của Bonnie thì mới biết là sẽ tìm thấy gì. Ba đứa đã đến nhầm chỗ.

“Ra khỏi đây thôi,” Elena nói, băng qua mớ cây cỏ về phía dải ánh sáng cạnh cầu. Khi vừa đến nơi, người cô chợt cứng đờ.

Bonnie hốt hoảng. “Ôi lạy Chúa..”

“Lùi lại!” Meredith rít lên “Chạy ngược về phía bờ sông.”

Một bóng đen phản chiếu rõ ràng trong ánh sáng đèn pha xe hơi. Elena trân trối nhìn nó trong khi trái tim khua như trống trận, nhưng cô chẳng thể biết gì hơn ngoài việc nhận ra đó là một người đàn ông. Khuôn mặt người đó khuất trong bóng tối, nhưng cô có một linh cảm rất xấu.

Cái bóng đang tiến về phía bọn họ.

Elena hụp đầu tránh, lồm cồm lùi ngược về phía bờ sông bùn sình dưới chân cầu, cố gắng ép mình càng sát đất càng tốt. Có thể cảm thấy Bonnie đang run rẩy phía sau, còn ngón tay Meredith thì bấu chặt cánh tay Elena.

Ở vị trí này thì bọn họ chẳng thấy gì hết, nhưng bất thình lình có tiếng bước chân nặng nề vang trên cầu. Chẳng dám thở nữa, cả bọn ôm cứng nhau, mặt ngửa lên. Những bước chân nặng nề làm ván gỗ rung lên, càng lúc càng xa.

Xin làm ơn để hắn ta cứ tiếp đi, Elena thì thầm cầu khẩn. Ôi, hãy làm ơn…

Cô cắn chặt môi, rồi bỗng Bonnie khẽ rên rỉ, hai bàn tay lạnh như nước đá túm lấy Elena. Những bước chân đang quay lại.

Mình nên ra đó, Elena nghĩ. Mình mới là người hắn ta muốn chứ không phải họ. Chính hắn ta đã nói thế. Mình nên ra đó đối mặt với hắn ta, biết đâu hắn ta sẽ tha cho Bonnie và Meredith. Thế nhưng cơn thịnh nộ xâm chiếm cô sáng nay đã tan tành mây khói. Huy động tất cả ý chí nhưng Elena vẫn không thể buông tay Bonnie hay tự bứt mình ra.

Tiếng chân đã ở ngay trên đầu bọn họ. Rồi im lặng xâm chiếm, tiếp theo là tiếng ai đó trượt xuống bờ sông.

Không, Elena kêu thầm, cơ thể cứng lại vì sợ hãi. Hắn ta đang xuống, Bonnnie rên rỉ gục mặt vào vai Elena, và Elena cảm tháy mọi thớ thịt trên người mình căng hết cỡ khi thấy chuyển động kia – bàn chân, cẳng chân – xuất hiện từ trong bóng tối. Không...

“Các cậu làm gì dưới đó thế?”

Thoạt tiên, trí óc Elena từ chối xử lí thông tin vừa tiếp nhận do quá hoảng loạn, và suýt nữa hét toáng lên khi Matt dần thêm một bước xuống bờ sông, thò đầu nhìn vào gầm cầu.

“Elena? Em đang làm gì thế?” Matt lại hỏi.

Đầu Bonnie ngẩng phắt lên. Meredith thở hắt một cái nhẹ nhõm. Chính Elena chỉ có cảm giác đầu gối mình như muốn khuỵu xuống.

“Matt!” cô kêu lên, chỉ được thế.

Khả năng ngôn ngữ của Bonnnie hoạt động tốt hơn.“Cậu nghĩ cậu đang làm gì thế hả?” cô nàng cất giọng the thé. “Muốn làm bọn này đứng tim chết luôn phải không? Đêm hôm khuya khoắt cậu mò ra đây làm gì?”

Matt đút một tay vào túi, lắc lắc mớ xu lẻ. Khi cả đám lục tục chui ra khỏi gầm cầu, anh đăm đăm nhìn về phía mặt sông. “Theo dõi ba người.”

“Anh làm cái gì?” Elena hỏi.

Matt miễn cưỡng quay lại đối mặt với Elena. “Anh đi theo em.” Anh lặp lại, vai căng ra. “Anh đoán thể nào em cũng tìm được cách trốn khỏi dì Judith và lẻn ra ngoài lần nữa. Thế nên anh ngồi trong xe và quan sát nhà em từ phía bên kia đường. Y như rằng, một lúc sau ba người trèo khỏi cửa sổ. Thế là anh theo mọi người đến đây.”

Elena không biết phải nói gì. Cô rất giận, và dĩ nhiên, có khi Matt làm vậy là vì muốn giữ lời hứa với Stefan. Thế nhưng nghĩ chuyện Matt ngồi ngoài đường trong cái xe Ford cũ kĩ sứt sẹo của anh, có thể chết cóng vì lạnh và nhịn bữa tối... Elena lại cảm thấy bùng lên một nỗi day dứt khó tả mà cô không muốn đắm chìm vào đó.

Matt lại nhìn sông. Elena bước lại gần anh, khẽ cất tiếng.

“Em xin lỗi, Matt,” Cô nói. “Về cách em đã xử sự ở nhà, và.. và về...” Cô lóng nga lóng ngóng đến cả phút và cuối cùng đành buông dở câu. Về mọi thứ, Elena tuyệt vọng nghĩ thầm.

“Anh cũng xin lỗi vì đã làm em sợ,” Matt quay nhanh lại đối diện với cô, như để chấm dứt vấn đề. “Giờ thì em có thể làm ơn nói cho anh biết là em nghĩ mình đang làm gì được không?”

“Bonnie nghĩ có khả năng Stefan đang ở đây.”

“Bonnie nghĩ hồi nào chứ! ” Bonnie lên tiếng. “Ngay từ đầu Bonnie đã nói là không phải chỗ này rồi mà. Chúng ta phải tìm ở chỗ hoàn toàn im lặng, không một tiếng động, và kín bưng. Lúc đó mình cảm thấy..tù túng.” Bonnie giải thích với Matt.

Ánh mắt Matt đầy cảnh giác như thể sợ Bonnie có thể lao tới cắn mình vậy. “Ừ, dĩ nhiên là cậu đã cảm thấy thế mà”

“Chung quanh mình toàn đá thôi, nhưng không phải đá dưới sông.”

“Ừ, đúng rồi, tất nhiên không phải mà.” Matt ngó qua Meredith, cô nàng ngó Matt tỏ ý cảm thông.

“Bonnie thấy một điềm báo,” Meredith giải thích.

Matt lùi vài bước, và Elena có thể thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của anh trong ánh đèn pha. Xét về mặt của Matt mà nói, cô dám chắc anh đang phân vân không biết nên bỏ đi hay gom cả đám chất lên xe chở đến nhà thương điên gần đây nhất.

“Không đùa đâu!” Elena nói. “Bonnie có khả năng ngoại cảm đấy, Matt. Em biết trước giờ lúc nào em cũng bảo mình không tin mấy chuyện đại loại thế, nhưng em đã sai. Anh không biết em sai đến mức nào đâu. Tối nay cậu ấy – cậu ấy đã tìm cách dò ra tín hiệu của Stefan và thoáng nhận biết được anh ấy đang ở đâu.”

Matt hít một hơi thật sâu. “Anh hiểu. Thôi được rồi...”

“Đừng có lên giọng kẻ cả với em. Em không ngu, Matt. Và những gì em nói hoàn toàn chuyện thật đấy. Bonnie đã ở đó, với Stefan; cậu ấy biết những chuyện chỉ có anh ấy mới biết. Và cậu ấy đã thấy nơi anh ấy bị nhốt.”

“Nhốt” Bonnie nói. “Chính thế. Chỗ ấy chắc chắn không phải là cái gì đó thông thoáng như một dòng sông. Nhưng có nước, nước lên tới cổ mình. Ừm, cổ cậu ấy. Và tường đá bao quanh, phủ đầy rêu. Nước lạnh buốt và im lìm, mùi kinh lắm. ”

“Nhưng cậu đã thấy gì?” Elena hỏi.

“Chả tháy gì hết. Y hệt mù. Dẫu sao mình cũng biết là chỉ cần một tia sáng nhỏ thôi là mình có thể nhìn thấy, nhưng mình không thể. Ở đó tối đen hệt như hầm mộ vậy.”

“Như một hầm mộ” cơn ớn lạnh chạy dọc người Elena. Cô nghĩ đến ngôi nhà thờ đổ nát ở ngọn đồi phía trên nghĩa địa. Có một ngôi mộ ở đó, ngôi mộ mà cô nghĩ đã từng được mở ra một lần.

“Nhưng hầm mộ thì đâu ướt át đến mức như thế chứ.” Meredith bảo.

“Ừ… nhưng vậy thì mình chả biết nó có thể là chỗ nào nữa,” Bonnie nói. “Đầu óc Stefan không được tỉnh táo lắm. Cậu ấy rất yếu và đau đớn. Và rất khát…”

Elena há miệng toan ngăn Bonnie nói tiếp, nhưng Matt đã ngắt lời.

“Để tôi nói cho các cậu nghe tôi nghĩ cái gì nhé”

Ba cô gái cùng nhìn Matt, người nãy giờ vẫn đứng hơi tách biệt khỏi nhóm như 1 tên hóng chuyện. Bọn họ gần như đã quên khuấy anh.

“Sao?” Elena hỏi.

“Ừm, nghe như một cái giếng.” Anh nói.

Elena chớp chớp mắt, trong người kích động. “Bonnie!”

“Có thể lắm,” Bonnie chậm chạp đáp. “Kích thước, những bức tường và mọi thứ có vẻ đúng. Nhưng một cái giếng thì đâu có kín mít? Mình phải thấy những ngôi sao chứ?”

“Nếu giếng bị đậy nắp thì sao?” Matt nói. “Rất nhiều trang trại cũ quanh đây có giếng bỏ hoang, và đôi khi nông dân đậy chúng lại để trẻ con không té xuống đó. Ông bà tôi cũng làm thế.”

Elena không thế kiềm chế cơn kích động được nữa. “Có thể vậy lắm. Phải là như thế. Bonnie, cậu nói ở đó lúc nào cũng tối mà?”

“Đúng, và đúng là có cảm giác như ở dưới mặt đất ấy.” Bonnie cũng thấy phấn khởi không kém, nhưng Meredith lập tức cắt ngang bằng một câu hỏi khô khốc.

“Cậu nghĩ ở Fell’s Church này có tất cả bao nhiêu cái giếng hả Matt?”

“Chắc phải đến hàng tá ấy.” Matt nói. “Nhưng giếng có nắp đậy thì không nhiều thế đâu. Và nếu các cậu cho rằng có ai đếm Stefan xuống đó thì nó không thể ở nơi có nhiều người thấy. Có lẽ là một nơi bị bỏ hoang…”

“Và… xe anh ấy được tìm thấy trên đường này,” Elena nói.

“Trang trại cũ của Flancher” Matt kết luận.

Cả bọn nhìn nhau. Trang trại Flancher đã đổ nát và bị bỏ hoang bao đời nay, nó ở ngay giữa rừng, bị rừng bao phủ cũng phải cả thế kỷ nay rồi.

“Đi thôi!” Matt nói ngắn gọn.

Elena đặt tay lên vai anh “Anh tin?”

Matt quay nhìn đi chỗ khác một lúc. “Anh cũng chẳng biết phải tin vào điều gì,” cuối cùng anh nói “Nhưng anh sẽ đi cùng.”

Họ tách ra đi hai xe, Matt với Bonnie dẫn đường, còn xe Meredith chạy theo sau cùng với Elena. Matt lái xe vào rừng theo một con đường mòn dành cho xe ngựa cho tới khi mất dấu nó.

“Chúng ta phải đi bộ thôi.” Anh bảo

Elena thầm mừng vì đã nghĩ đến chuyện mang theo dây thừng, vì sẽ cần đến nó nếu Stefan thật sự ở dưới đáy giếng của trại Flancher. Còn nếu anh không có ở đó…

Cô không dám nghĩ tiếp.

Băng xuyên rừng thật khó, nhất là trời đất tối thui. Cây bụi sát đất mọc rất dày, cành cây khô thì cứ vươn ra chụp lấy họ. Bướm đêm chấp chới bay xung quanh, quệt những đôi cánh vô hình vào má Elena.

Cuối cùng cả bọn đến một khu đất trống. Vẫn còn có thể nhìn thấy nền nhà cũ cùng những khối đá bị cỏ dại và cây mâm xôi buộc chặt xuống nền đất. Ống khói gần như còn nguyên vẹn, trừ vài lỗ hổng trước kia được tram bê-tông để giữ nó thành một khối, giờ đây đứng im lìm như tượng đài sắp đổ.

“Cái giếng phải nằm đâu đó ngoài kia.” Matt nói.

Chính Meredith là người tìm ra nó và gọi những người kia. Cả bọn tập trung xung quanh và quan sát khối đá vuông, phẳng gần như nằm ngang bằng với mặt đất.

Matt cúi người xem xét nền đất và cỏ dại quanh nắp giếng, rồi nhận xét “Nó mới bị dịch chuyển cách đây không lâu.”

Cũng là lúc trái tim Elena bắt đầu nện thình thịch. Cô có thể nhận thấy nhịp tim rền vang trong cuống họng và đầu ngón tay mình. “Đẩy nó ra đi!” Elena gần như thì thào.

Phiến đá nặng đến mức Matt không sao làm nó nhúc nhích một ly. Cuối cùng cả bốn người phải tì vào nền đất và ra sức đẩy cho đến khi khối đá rền rĩ dịch được vài phân. Khi đã có một khe hở nhỏ giữa nắp đá và miệng giếng, Matt dùng một cành cây khô làm đòn bẩy đẩy nó mở rộng hơn. Rồi cả bọn lại hò nhau đẩy.

Khi lỗ hổng đã đủ rộng để thò cả đầu và vai vào, Elena cúi nhìn vào trong. Cô có cảm giác gần như không dám hy vọng.

“Stefan?”

Những giây tiếp sau đó chẳng khác gì bị tra tấn, khi Elena lom khom phía trên lỗ hổng tối đen, nhìn vào bóng tối mà chẳng nghe thấy tiếng gì ngoài tiếng vọng của những viên sỏi lạo xạo từ những cử động của cô. Rồi, thật kỳ diệu, một âm thanh khác cất lên.

“Ai? Elena?”

“Ôi, Stefan!” Elena gần như phát điên lên vì sung sướng. “Phải! Em ở đây, bọn em ở đây, bọn em sẽ cứu anh ra. Anh có sao không? Có bị thương không?” Nếu không có Matt đứng đằng sau giữ lại, hẳn Elena cũng lộn cổ xuống giếng rồi. “Cố lên Stefan! Bọn em có một sợi thừng. Hãy nói rằng anh không bị làm sao cả đi, Stefan!”

Một âm thanh yếu ớt vang lên, gần như không thể nhận ra, nhưng Elena biết đấy là gì. Một tiếng cười. Giọng Stefan yếu ớt nhưng vẫn nghe ra được. “Anh...không ổn lắm,” Stefan nói. “Nhưng anh... chưa chết. Em đi với ai thế?”

“Là tôi, Matt đây!” Matt nói, buông Elena ra, rồi tự mình cúi xuống cái lỗ. Elena, lúc này gần như phát cuồng vì quá vui sướng, để ý thấy nét mặt Matt thoáng vể sửng sốt. “Có cả Meredith và Bonnie, hai cậu ấy trợ giúp tôi ngay phía sau đây. Tôi sẽ ném cho cậu một sợi dây thừng... trừ khi Bonnie có thể làm phép nâng cậu lên.” Vẫn quỳ tại chỗ, Matt quay sang nhìn Bonnie.

Bonnie khẽ đánh nhẹ vào đầu Matt. “Đừng có lôi chuyện đó ra đùa! Kéo cậu ấy lên đi!”

“Vâng, thưa cô.” Matt đáp, thân hình hơi loạng choạng. “Đây này, Stefan. Cậu buộc nó quanh người đi.”

“Được.” Stefan đáp. Anh không hề cự cãi chuyện mấy ngón tay mình đang tê cứng vì lạnh hay chuyện những người kia có đủ sức kéo mình lên hay không. Chẳng còn cách nào khác.

Mười lăm phút sau đó đối với Elena thật tồi tệ. Cả bốn người hợp sức mới kéo nổi Stefan lên, tuy rằng Bonnie chủ yếu chỉ làm được mỗi một chuyện là luôn miệng giục “kéo đi! Kéo đi chứ!” mỗi khi cả bọn nghỉ lấy hơi. Nhưng cuối cùng thì hai bàn tay Stefan cũng bám được miệng giếng, và Matt nhoài

người ra túm lấy vai anh.

Elena ôm ghì Stefan, vòng tay siết quanh ngực anh. Cô nhận ra mọi chuyện không hề tốt khi thấy vẻ bất động cùng thân thể mềm oặt của Stefan. Anh đã dùng hết chút hơi sức còn lại để leo khỏi giếng, hai bàn tay trầy xước và rướm máu. Nhưng điều khiến Elena lo lắng nhất chính là việc đôi tay ấy không hề đáp lại cái ôm siết cuống cuồng của cô.

Khi Elena nới lỏng tay đủ để quan sát Stefan, cô thấy nước da anh trắng bệch như sáp và quầng thâm hiện rõ quanh mắt. Da anh lạnh đến mức làm cô phát hoảng.

Elena ngước lên nhìn những người kia bằng ánh mắt lo âu.

Matt nhíu mày e ngại. “Chúng ta phải lập tức đưa cậu ấy đến phòng khám ngay. Cậu ấy cần một bác sĩ.”

“Không!” Một giọng nói yếu ớt và khàn đặc cất lên từ thân hình mềm nhũn bất động trong lòng Elena. Cô cảm thấy Stefan đang gom hết sức lực để từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh lục của anh dán chặt vào mắt cô, và cô nhìn thấy sự khẩn thiết trong đó.

“Không được gọi..bác sĩ.” Đôi mắt ấy thiêu đốt cô. “Hứa đi... Elena.”

Mắt Elena cay xè và nhòa đi. “Em hứa.” Cô thì thầm. Rồi cô cảm thấy luồng sức mạnh ý chí và quyết tâm đơn thuần đã giúp anh gắng gượng bấy lâu giờ sụp đổ. Stefan gục xuống trong vòng tay cô, hoàn toàn hôn mê.