Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 249: 249: Loại Rác Rưởi Này Không Xứng Nói Chuyện Với Bọn Họ!





“Mau lên xe!”
Chiến Vân Khai cưỡng chế Mộ Minh Nguyệt vào trong xe!
Nhưng Mộ Minh Nguyệt lại kéo Chiến Vân Khai cúi người đi về phía sau xe, mở cốp xe, duỗi tay lấy một chiếc hộp đen ra, sau khi nhập mật khẩu, hộp đen mở ra, bên trong có mấy khẩu p30.

Cô ném một khẩu cho Chiến Vân Khai: “Cầm lấy.


Chiến Vân Khai tiếp lấy 1 cách đầy cool ngầu.

Trong mắt anh tràn đầy kinh ngạc, nhưng mà tình huống trước mắt không cho phép anh suy nghĩ quá nhiều, cầm lấy khẩu p30 yểm trợ cho Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt và Chiến Vân Khai mỗi người một bên xe, trực tiếp bắn nổ lốp xe của đối phương.

Đối phương nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống, khí thế hừng hực bao vây bọn người Chiến Vân Khai.

Mộ Minh Nguyệt cũng không muốn gϊếŧ người, cô nhìn Chiến Vân Khai một cái, ánh mắt rơi vào sợi dây thun trên cổ tay của anh, lập tức tiến lên gỡ xuống, buộc tóc lên.

Hai đứa bé dễ thương ngồi trong xe, một người căng thẳng còn một người lại bình thản ung dung.

Chiến Cảnh Hi căng thẳng hỏi: “Sao mẹ lại cột tóc lên?”

Mộ Nhạc Nhạc lắc lư chân nhỏ: “Đánh nhau hay quá đi!”
Chiến Cảnh Hi hơi cau mày, muốn đi xuống giúp mẹ: “Anh muốn đi giúp mẹ!”
“Yên tâm! Anh cứ ngoan ngoãn đợi ở trong xe mới là giúp mẹ, đừng có xuống gây thêm phiền phức cho mẹ nữa!” Mộ Nhạc Nhạc kiềm chế lại sự kích động của Chiến Cảnh Hi.

“Có hơn hai mươi người lận đó, sao mẹ với bố ứng phó được chứ?” Chiến Cảnh Hi lo lắng nói.

Mộ Nhạc Nhạc nói: “Một mình mẹ có thể đánh được mười người, ba anh cũng là đàn ông, không có lý do nào mà không đánh lại mười người cả.


“Vậy sao được, mẹ là phụ nữ đó, sao có thể đánh lại nhiều như vậy chứ! Mau bảo mẹ lên xe, để cho bố xử lý đám người đó!” Chiến Cảnh Hi không hy vọng mẹ mình đánh nhau chút nào, cho dù mẹ có lợi hại như thế nào đi nữa thì ít nhiều cũng sẽ bị thương.

“Vật nhỏ, anh đó anh đó, đúng là thích xen vào chuyện người khác mà! Anh cứ chờ xem mẹ sẽ hành hạ đám tép riu này như thế nào đi.

” Mộ Nhạc Nhạc xoa xoa tóc Chiến Cảnh Hi, trấn an sự nôn nóng của cậu bé.

Cùng lúc đó, Mộ Minh Nguyệt và Chiến Vân Khai đã bắt đầu giao chiến.

Còn chưa ai kịp nhìn thấy phương hướng của Mộ Minh Nguyệt mà cô đã đánh gục được hai tên rồi, những người khác đều ngơ ngác hết, lúc mới bắt đầu thì khí thế ngất trời, bây giờ lại ngây ra như phỗng.

Đợi đến sau khi bình tĩnh lại, liền nổi giận hừng hực muốn trả thù cho người anh em bị đánh, lập tức hét lớn: “Con nhỏ còn có cái bản lĩnh này, tất cả lên hết cho tao, hôm nay ông đây không chơi chết được con nhỏ này thì cũng không thể để cho bọn chúng chạy thoát!”
Mộ Minh Nguyệt lại ung dung nhàn nhã dựa người vào chiếc xe việt dã, vẻ mặt thản nhiên nhìn một đám tép riu không biết từ đâu chui ra.


“Chiến Vân Khai, đám người này theo dấu anh cũng thôi đi, còn mắng em nữa.

” Mộ Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Anh nói xem chúng ta nên làm sao đây?”
“Haha, còn muốn làm sao nữa?” Tên thủ lĩnh tai to mặt lớn đột nhiên cười nhạo một tiếng, châm chọc Mộ Minh Nguyệt không biết trời cao đất dày!
“Nếu như bọn mày không muốn chết, thì mau chóng quỳ xuống xin lỗi rồi cút đi! Bằng không, nếu như chọc giận ông lớn này đây thì bọn mày cứ đợi người đến nhặt xác cho đi” Mộ Minh Nguyệt chỉ chỉ vào Chiến Vân Khai ở bên cạnh nói.

“Được lắm! Khẩu khí đủ ngông cuồng đấy!” Tên thủ lĩnh cảm thấy Mộ Minh Nguyệt điên rồi nên mới nói ra những lời như muốn bọn chúng quỳ xuống xin lỗi, lại còn có thể bình tĩnh như vậy.

“Đại ca, nhìn cô ta da thịt non mềm, chắc chắn là chơi rất sướng! Chi bằng kiếm chút tiện nghi cho chúng ta? Chúng ta cũng đã lâu rồi chưa có chạm vào phụ nữ xinh đẹp như vậy!” Có người thô tục nói.

“Bụp! Rắc!”
“Á!”
Một tiếng xương cốt đứt gãy và tiếng hét thảm thiết xuyên thủng trời xanh vang lên!
Tên tiểu tử kia vừa mới nói xong những lời thô tục này đã bị Chiến Vân Khai đá bay, đập vào cột điện rồi rớt mạnh xuống đất, eo cũng muốn đứt làm đôi.

“Đôi nam nữ chó chết bọn mày lại dám đánh anh em tụi tao à! Hôm nay bọn mày phải quỳ xuống gọi bố nhận sai, bồi thường mười triệu tiền thuốc men thì bố sẽ chuyện cũ bỏ qua!”
Tên thủ lĩnh ngạo mạn ngang ngược la lên.

“Mười triệu quá ít rồi, một trăm triệu đi.


” Chiến Vân Khai lạnh giọng nói.

“Tên tiểu tử này mày dám chơi tao!” Tên thủ lĩnh nghe ra sự chế giễu trong giọng nói của Chiến Vân Khai, hít một hơi thật sâu điếu thuốc đang ngậm trong miệng, sau đó hung hăng ném xuống đất rồi giẫm lên!
“Hôm nay bố sẽ dạy cho mày một bài học! Ông đây sẽ chơi người phụ nữ của mày trước mặt mày một phen!”
Lời của tên thủ lĩnh vừa dứt, hơn hai mươi tên đàn em ở bên cạnh liền cười dâʍ ɖu͙ƈ.

Bọn chúng đều là những kẻ liều mạng không sợ chết, là những tên khốn nạn xấu xa có tiếng trong thế giới ngầm!
Khi nhận được đơn hàng lớn đi giáo huấn người khác, bọn chúng sẽ dựa theo mục tiêu mà đối phương đưa ra.

Ai biết được bọn chúng đã không có nhiều người rồi mà kỹ thuật còn không chuẩn xác, trong thời gian ngắn đã lãng phí nhiều tài nguyên, đám anh em lại có thêm ba người bị thương!
Bọn chúng đành phải lấy một con dao 80cm từ trên xe xuống.

Có điều bọn chúng cũng chỉ dám tạo thế mà thôi, không dám đánh thật.

Kỹ năng của đôi cẩu nam nữ này cũng rất ra dáng lắm!
Vậy nên tên thủ lĩnh liền tự cho mình là đúng mà ngang ngược: “Thằng oắt con, mày quỳ xuống xin lỗi bố đây, hơn nữa còn phải đền tiền!”
Nói xong liền nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt cười dâm tà: “Hoặc là, để cô gái này ở lại phục vụ bọn tao một đêm cũng được.


Mộ Minh Nguyệt ghê tởm nhất là loại lưu manh này, cô nghe thấy vậy thì cơn giận liền bùng lên, đang định hành động lại nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Chiến Vân Khai vang lên: “Bọn mày có thể quỳ xuống xin lỗi rồi bồi thường một trăm triệu, nếu không thì bọn mày cứ ở tù mọt gông đi!”
“Vãi!”
Một đám lưu manh nghe thấy những lời ngạo mạn này của một thanh niên liền cười phá lên, một đám đều ôm bụng cười cười to!
“Chiến Vân Khai, không cần phí lời nữa, chúng ta lên đi!” Mộ Minh Nguyệt nhìn nhìn đám khốn nạn không biết trời cao đất dày này, cử động cổ, nhìn nhau với Chiến Vân Khai.


Loại rác rưởi này, hoàn toàn không xứng nói chuyện với bọn họ!
“Cùng lên đi!” Giọng Chiến Vân Khai lạnh lùng.

Gần như chỉ trong nháy mắt, đám người này đã bị sự phối hợp của Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt trực tiếp đánh cho ngã rạp xuống đất, đau đớn rêи ɾỉ!
Vẻ mặt Chiến Vân Khai âm trầm, đi đến chỗ những kẻ đang nằm trên mặt đất, đạp gãy xương đùi của bọn chúng!
“Á!”
Hai mươi mấy tên đau đớn kêu thảm thiết, cảnh tượng phải nói vô cùng thảm họa.

Mấy chiếc xe chạy ngang qua đi chậm lại nhìn nhìn, ai cũng không dám tin mà nhìn một màn trước mắt này.

Chỉ có một chàng trai cô gái mà lại có thể lợi hại như vậy, vô cùng nhanh chóng chế ngự được mấy chục người.

Tên thủ lĩnh da thịt dày béo, cử động thân hình mập mạp của mình, chật vật quỳ bên chân Chiến Vân Khai.

“Anh, anh, em sai rồi, em sai rồi, bây giờ em liền quỳ dập đầu nhận tội với anh, anh giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho bọn em đi.


Chỉ đến khi tên thủ lĩnh bị đánh đến sắp chết thì hắn mới hiểu ra sự thật rằng, hai nam nữ này hoàn toàn không dễ chọc chút nào, bạo lực đến mức muốn lấy mạng người khác, giống như gϊếŧ người không chớp mắt trực tiếp dùng tay không đánh gục bọn họ xuống đất!
“Ai cử bọn mày đến?” Chiến Vân Khai bước tới, giẫm lên mu bàn tay của tên thủ lĩnh.

Tên thủ lĩnh kia bị đau đến mức không dám xin tha, mặt nghẹn lại thành màu gan lợn, nói: “ Là một người tên là Chiến Dương Úy đưa tiền cho bọn em, bảo bọn em đến gϊếŧ các anh…”.