Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 247: 247: Quản Lý Thời Gian Của Chiến Vân Khai





Mộ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, cô vội vàng chớp đôi mắt nói: “Hình như là cát bay vào mắt.


Chiến Cảnh Hi nghi ngờ nhìn mọi nơi, sau đó trừng mắt nhìn Chiến Vân Khai, nói: “Bố, có phải bố mang cát, để cát bay vào mắt mẹ hay không?”
‘Mẹ nói cát bay vào mắt, chắc chắn là do bố sai!’
‘Bố mang khí lạnh, chắc chắn là gió lạnh thổi cát vào mắt mẹ!’
Chiến Vân Khai cũng thấy đôi mắt của Mộ Minh Nguyệt hơi hồng, anh dịu dàng nói: “Xin lỗi.


Mộ Nhạc Nhạc ở bên cạnh đập nhẹ lên đầu Chiến Vân Khai một cái: “Xin lỗi thì có ích gì? Phải đi qua thổi một cái, ôm một cái mới được! Đồ thô lỗ nhà bố!”
Mộ Nhạc Nhạc bị tên ngốc Chiến Vân Khai chọc tức rồi!

‘Bố này khó bảo quá đi!’
‘Đến cả việc làm con gái cảm động bằng những chi tiết nhỏ mà cũng không biết!’
Nói rồi, Chiến Vân Khai đi đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt, vừa định buông Mộ Nhạc Nhạc ra để thổi mắt cho cô thì Chiến Cảnh Hi giành trước một bước: “Bố, con tới!”
Chiến Vân Khai: “…”
Vừa dứt lời, Chiến Cảnh Hi lập tức vươn bàn tay nhỏ, cẩn thận vạch đôi mắt của Mộ Minh Nguyệt ra, chu cái miệng nhỏ khẽ thổi khí, nhẹ nhàng thổi vài cái.

Thoạt nhìn thì không thấy Mộ Minh Nguyệt có biểu cảm gì, nhưng lòng cô lại dở khóc dở cười.

Cô chỉ nói dối mà ba người này đã sốt ruột đến cỡ nào?
Đặc biệt là Chiến Cảnh Hi, dễ thương chết đi được!
Khi cái miệng nhỏ chu chu cẩn thận thổi mắt cho cô, rất dễ thương, làm người nhịn không được mà muốn hôn một cái.


Mộ Minh Nguyệt cẩn thận nhìn Chiến Cảnh Hi, biểu cảm trên mặt chợt nhạt đi.

Tuy bây giờ mặt của Chiến Cảnh Hi hơi bẩn, nhưng cô lại thấy được bóng dáng của Mộ Nhạc Nhạc trên người Chiến Cảnh Hi.

Cô chợt nhìn Chiến Cảnh Hi rồi nhìn Mộ Nhạc Nhạc.

Rất nhanh, cô còn chưa kịp tự hỏi thì Mộ Nhạc Nhạc nói: “Mẹ, mẹ mau mang cục cưng cùng cục cưng nhỏ của mẹ về nhà thôi! Con chịu thua bố mẹ luôn đấy, đã cẩu thả thì thôi đi! Lại còn không biết nấu cho bọn con ăn! Hai người không biết cục cưng của hai người đang ở giai đoạn phát triển chiều cao sao?”
Mộ Nhạc Nhạc vừa nói vừa ôm cổ Chiến Vân Khai: “Bố, bố phải đưa bọn con về nhà!”
“Được!” Chiến Vân Khai rất sẵn lòng.

Mấy ngày nay anh quá bận, sáng sớm ngày đó anh đến công ty, vẫn luôn ở trong khách sạn của tập đoàn.

.