Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 230: 230: Người Phụ Nữ Của Anh Ai Dám San Sớt!





Không chờ được tới lúc Mộ Minh Nguyệt đáp lời, Chiến Vân Khai đã thẳng thắn khẳng định bản thân: “Minh Nguyệt, lịch sử tình trường của anh vô cùng sạch sẽ.

Ngoại trừ một lần bị người phụ nữ họ Thẩm tính kế ra thì bên cạnh anh không còn ai bám đuổi theo nữa.”
Từ lần đó về sau, anh đã đổi hết tất cả người giúp việc nữ thành nam rồi, dĩ nhiên là trừ người chăm sóc cho cô.
“Minh Nguyệt, tình cảm của anh đối với em có trời đất chứng giám, trăng sao chứng giám.”
Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Vân Khai, một lúc lâu sau đó mới hỏi một câu thăm dò: “Anh không tức giận?”
Cô đã lạnh lùng với anh như thế, sao anh lại không hề tức giận một chút nào cả?
Còn bảo cho Sở Linh Dao đến bên cạnh cô, bây giờ cô gặp rắc rối, anh lại kịp thời xuất hiện cứu cô nữa.
Chiến Vân Khai vẫn ăn mặc theo phong cách trẻ trung của một người bạn trai vườn trường, nét đẹp thanh xuân tỏa sáng, rực rỡ như ánh mặt trời khiến người đối diện không thể rời tầm mắt được.
Cái người đàn ông đáng ghét này, sao lại có thể đẹp đến như vậy chứ!
Nếu như anh gia nhập vào làng giải trí, những nam minh tinh đẹp trai kia cũng sẽ đều phải nghiêng mình lách sang một bên, hào quan trên người sẽ bị lu mờ đi bởi anh.
Chiến Vân Khai quả thật là một người đàn ông tuấn tú bậc nhất.
“Anh có thể tức được sao? Tâm trạng của em không tốt, không muốn gặp lại anh, anh dĩ nhiên phải lảng tránh, để cho chúng ta có khoảng thời gian để bình tĩnh lại một chút.” Chiến Vân Khai nhẹ nhàng nói.
Mộ Minh Nguyệt nghe thế, trong lòng lại thoáng cảm thấy xấu hổ, nhưng chỉ vài giây sau đó, cô lại bày ra vẻ mặt hung hăng mà nói: "Chiến Vân Khai, hôm nay chúng ta cứ nói thẳng ra hết ở trước mặt của Sở Linh Dao đi, rằng chúng ta đã ly hôn rồi.
Hơn nữa, bây giờ tôi cũng không muốn bàn tới chuyện yêu đương rồi kết hôn, anh cũng đừng quấn lấy tôi nữa, anh nên làm gì thì đi làm đi.


Hơn nữa, chuyện ngày hôm nay nếu anh không nhúng tay vào thì tự tôi cũng có thể xử lý được, tôi đã không phải là cô gái yếu đuối luôn cần anh phải bảo vệ trên mọi mặt trận như trước nữa rồi.
Bây giờ tôi đã là người lớn rồi, có cục cưng của mình rồi, tôi không mạnh mẽ lên thì ai sẽ tới bảo vệ cục cưng của tôi đây? Cho nên, vốn dĩ anh không cần phải lo lắng tôi sẽ bị ăn hiếp."
Mộ Nguyệt Minh của hiện tại, quả thật đã có năng lực xử lý chuyện của mình rồi.
Nhưng mà trong mắt Chiến Vân Khai, cô vĩnh viễn chỉ là một cô công chúa nhỏ cần được cưng chiều che chở.
Cho nên, Chiến Vân Khai lại rất bá đạo mà nói: “Minh Nguyệt, những lúc không có anh bên cạnh, anh cho phép em có thể ngoan cường mạnh mẽ không ai địch lại.

Nhưng mà những lúc có mặt anh, em sẽ phải là một cô bé ngoan ngoãn để anh được cưng chiều tới tận trời, mọi việc khác đều giao cho anh xử lý.”
Những lời lẽ vừa bá đạo lại thâm tình như thế, có ai nghe mà không xúc động đến rơi nước mắt chứ?
Sở Linh Dao đứng bên cạnh nghe xong đều suýt khóc đến nơi, che miệng nhìn hai người ở đây phát cẩu lương.
Nhưng Mộ Minh Nguyệt lại khiến cô ta cụt hứng, bởi vừa mở miệng đã nói: “Tôi biết kiếm tiền, biết đánh nhau, cơm cũng có mấy cậu em tươi xanh nấu giúp tôi, hằng ngày đều không cần lo nghĩ tới vấn đề tình cảm.

Tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt.”
Mộ Minh Nguyệt cũng tiếp xúc với rất nhiều người phụ nữ ly dị rồi, các cô ấy rất xuất sắc, lúc nói tới chuyện hôn nhân đều chỉ nở nụ cười cho qua.


Nói thẳng ra là vất vả lắm mới được tự do, dĩ nhiên sẽ không lại lần nữa đeo gông vào cổ.
Sau khi ly dị cùng với Chiến Vân Khai, bây giờ cô mới thấm thía được cảm giác của một người phụ nữ sau khi rời khỏi một người đàn ông thật sự sẽ vực dậy mạnh mẽ như nào.
Cô còn bất ngờ từ một người chỉ có một phần tài sản đã trở thành một phú bà giàu có số một.
“Vậy cậu em tươi xanh như anh đây có được không?” Chiến Vân Khai mặt dày hỏi tới.
Mộ Minh Nguyệt lườm Chiến Vân Khai một cái: “Trẻ con!”
Người đàn ông này, nhất định là phải nói tới khi cô không nói được nữa thì mới vừa lòng đúng không?
“Minh Nguyệt Minh Nguyệt, cậu xem đi, anh Chiến thật sự rất đáng yêu, cậu đừng có ăn hiếp người ta nữa mà.

Một người đàn ông tình nguyện vì cậu mà thay đổi, thật sự là rất yêu cậu.” Sở Linh Dao níu góc áo của Mộ Minh Nguyệt, nhỏ giọng nhắc nhở đừng quá đáng với người kia như thế.
Mộ Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn Sở Linh Dao: “Sở Linh Dao, mấy lời nói vào này của cậu xứng đáng được 100 điểm nhiệt tình đó, cũng không phải cho thừa đâu.” Mộ Minh Nguyệt cạn lời nhìn Sở Linh Dao nói: “Chiến Vân Khai đã cho cậu lợi ích gì hả?”
“MInh Nguyệt, có là người mù cũng nhìn ra được hai người là một cặp trời sinh, hơn nữa không phải cậu cũng không hẳn là căm ghét Chiến Vân Khai đó sao? Trong lòng cậu còn có anh ấy đúng không? Người từng yêu, làm sao có thể nói là không có chút tình cảm nào chứ?”
Mộ Minh Nguyệt cố ý trả lời Sở Linh Dao ở trước mặt Chiến Vân Khai: “Người mình yêu thật lòng thì không thể nào làm bạn bè được, duyên phận hết thì chính là hết, chỉ có thời gian và khoảng cách mới có thể xóa nhòa tất cả những dấu vết.

Một người yêu cũ tốt là không nên quấy rầy lẫn nhau, vĩnh viễn cũng không bao giờ gặp nhau.”

“Vậy mới vừa rồi cậu thản nhiên ra tay với Chiến Vân Khai thì là theo lẽ thường tình à? Hình như những hành động mờ ám này đã làm rất nhiều lần rồi, rất thuận theo bản năng đó.” Sở Linh Dao vạch trần sự giả tạo của Mộ Minh Nguyệt: “Kiểu hành động thân mật rất đỗi tự nhiên như này, không phải là hành động mà hai con người không có chút tình cảm nào với đối phương có thể làm được đâu.”
Ấn đường của Mộ Minh Nguyệt khẽ nhíu lại, trừng mắt nhìn Sở Linh Dao: “Tớ cảm thấy tình cảm giữa tớ với cậu cũng nên dừng lại ở đây thôi!”
Không giúp cô thì thôi đi, còn lại nhiệt tình tác hợp cho cô và Chiến Vân Khai nữa!
Cô mới chạy thoát thôi!
“Minh Nguyệt, đừng bướng nữa! Kẻo cơ hội tốt này sẽ bị tính cố chấp của cậu phá hỏng đó.” Lúc này, Sở Linh Dao vốn cũng không còn quan tâm tới tình bạn thân thiết của mình nữa, ngược lại càng ra dáng của một bà mẹ già đang moi hết tim gan phèo phổi mà nói với con mình: “Minh Nguyệt, cậu nên tìm một người ở bên cạnh bầu bạn, hơn nữa, là Chiến Vân Khai thì có gì không tốt? Một người đàn ông dồi dào sinh lực, đẹp trai nhiều tiền lại còn có năng lực.

Cậu xem thử mấy cái múi bụng đó đi, nhìn săn chắc mạnh mẽ tới nhường nào? Làm người phụ nữ nên có một người đàn ông như thế!”
Mộ Minh Nguyệt không phản đối, nói với Sở Linh Dao: “Cậu thích thì cậu giữ đi.”
“Không không không!” Sở Linh Dao nghe thế, sắc mặt trở nên trắng bệch, lập tức lắc đầu nói: “Tớ không xứng, tớ không xứng, cậu đừng có mà đẩy cho tớ.”
Cô ta với Chiến Vân Khai ư?
Mộ Minh Nguyệt này là muốn lừa cô vào chỗ chết sao!
Chiến Vân Khai nổi tiếng là một người đối xử với phụ nữ rất tàn bạo, ai dám thích anh thì đó là con đường chết.
Cô ta lại không muốn tự tìm đường chết nha.
Hơn nữa, đây là người đàn ông của Mộ Minh Nguyệt, sao cô ta có thể thích được?
Mộ Minh Nguyệt nhún vai, buông tay nói: “Cậu thấy không, người đàn ông mà đến cậu cũng không muốn, sao tớ có thể muốn được?”
Sở Linh Dao: “…” Sắp hộc máu tới nơi!
Nếu không phải dè dặt Chiến Vân Khai đang có mặt ở đây, Sở Linh Dao thật sự rất muốn đánh cho Mộ Minh Nguyệt một trận.

Mộ Minh Nguyệt này rốt cuộc là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà lại ngó lơ Chiến Vân Khai như thế chứ.
Chiến Vân Khai nghe hai người phụ nữ tranh luận, vẻ mặt cũng chuyển sang thâm trầm.

Nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt muốn đi, anh lại nhanh chân bước tới bế ngang người kia lên.
“Chiến Vân Khai! Anh làm gì thế?”
Bỗng bị người kia bế kiểu công chúa, Mộ Minh Nguyệt hốt hoảng theo bản năng vội vàng vươn tay ôm lấy cổ của anh, cau mày quát lớn.
Chiến Vân Khai bế cô nhanh chóng rời đi, cúi đầu xuống nhìn đôi mắt xinh đẹp: “Người đàn ông mà người khác không muốn, anh là người đàn ông mà người khác không muốn đó sao? Em nói ai không muốn anh cơ? Cũng chỉ có em mới không muốn anh!”
Dường như Mộ Minh Nguyệt nghe được trong lời nói của anh có chút tức giận, cô mạnh miệng nhìn chằm chằm người này, nói: “Vốn dĩ là như thế! Anh với tôi ai cũng đều đã có gia đình rồi, tại sao lại còn phải dính lấy nhau?”
“Anh thích!” Chiến Vân Khai bá đạo nói.
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Người đàn ông này thật sự rất bá đạo.
“Anh muốn bế tôi đi đâu?” Mộ Minh Nguyệt thắc mắc.
“Về nhà!” Chiến Vân Khai hạ quyết tâm rồi, cho dù có trói thì cũng phải đưa cô về nhà.

Cứ lãng phí thời gian đứng đây dây dưa cùng với cô như thế, lại có khi cô còn sẽ lôi kéo theo “ong bướm” tới vây quanh.
Người phụ nữ của anh, ai dám san sớt!.