Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 187: 187: Anh Quả Thật Rất Giận





Thẩm Tư Viện không cam tâm, trước đây, lúc nào cũng là cô gây khó dễ cho số phận của Mộ Minh Nguyệt, tại sao giờ lại bị Mộ Minh Nguyệt chén ép và đả kích?
Chiến Vân Khai rõ ràng là người đàn ông của cô, Mộ Minh Nguyệt dựa vào cái gì mà đòi chiếm lấy!
Mộ Minh Nguyệt mà Chiến Vân Khai ruồng bỏ, càng kiêu ngạo hơn.

Cô ta tưởng Mộ Minh Nguyệt mất đi sự bảo vệ của Chiến Vân Khai thì sẽ trở thành một người vô dụng.

Không ngờ khí thế và khí chất vẫn không giảm đi phần nào, mà còn là một người phụ nữ
Chỉ nghĩ tới bản thân chỗ nào cũng không bằng Mộ Minh Nguyệt, Thẩm Tư Viện phát điên, mặt cô kiêu ngạo khiêu khích Mộ Minh Nguyệt: “Nếu như tôi không đưa, thì làm sao?”
Cô không tin Mộ Minh Nguyệt còn có thể làm gì cô!
“Chát!”
Mộ Minh Nguyệt không nói lằng nhằng, thẳng tay đánh.

Một cái tát mạnh mẽ đáp lên mặt Thẩm Tư Viện.

Thẩm Tư Viện bị đánh tới văng ra xa, sau khi cô hoàn hồn, che mặt hổn hển mắng: “Mộ Minh Nguyệt, cô dám đánh tôi!”
“Cô ngẩng mặt lên không phải là để tôi đánh sao?” Mộ Minh Nguyệt nói xong, lấy trong tủ đầu giường khăn giấy khử trùng để lau hai tay, rồi ném vào thùng rác.

Thẩm Tư Viện nhìn Mộ Minh Nguyệt kiêu ngạo vậy, sắc mặt trắng bệch, cơ mặt run lên không ngừng.

“Mộ Minh Nguyệt, cô đừng quá đắc ý, sớm hay muộn cũng có ngày tôi cho cô biết thế nào là hối hận!” Thẩm Tư Viện hung ác nói: “Tôi đây sinh cho Chiến Vân Khai một người thừa kế, cho dù anh ta không lấy tôi, nhưng địa vị thân phận của tôi cũng sẽ không thay đổi.



“Ồ, vậy sao? Thế thì chúc mừng cô.

” Mộ Minh Nguyệt nghe xong cũng không đố kỵ.

“Cô không ghen, không đố kỵ sao?” Thẩm Tư Viện thấy vẻ mặt bình thản của Mộ Minh Nguyệt, mà thất vọng.

Sau khi cô ta nghe tin Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt ly hôn, cô ta mừng như điên, cho rằng Chiến Vân Khai cuối cùng đã nghĩ kỹ muốn vứt bỏ Mộ Minh Nguyệt mà cưới cô ta.

Nhưng cô ta không nhận được tin tức gì về chuyện Chiến Vân Khai muốn cưới cô ta về.

Mà còn nghe nói sau khi Mộ Minh Nguyệt ly lại mặt dày mày dạn tiếp cận Chiến Vân Khai, còn ngủ lại trong nhà chính.

Cô vốn tưởng bản thân không thể vào được toà nhà, hôm nay Chiến Vân Khai cho người hầu trong nhà nghỉ phép, nên cô có thể trà trộn vào.

Khi cô ta thấy Mộ Minh Nguyệt nằm trên giường lớn, cô tức giận hết sức.

“Cô còn không đủ tư cách để tôi đố kỵ.

” Mộ Minh Nguyệt căn bản không thèm để Thẩm Như Nguyệt đang diễn võ dương oai vào mắt.

Đối với cô mà nói, Thẩm Tư Viện chỉ là một vai hề nhảy nhót thôi.

“Thẩm Tư Viện, trời có luân hồi, cô sẽ phải nhận báo ứng do chính mình gây ra, tôi không ra tay trả thù cô, là tôi muốn nhìn xem cuối cùng cô sẽ nhận được quả báo gì.

” Mộ Minh Nguyệt đi tới phòng thay đồ, lấy bừa một bộ quần áo trong tủ đồ đủ loại ra thay.

Nhìn nhãn hiệu quen thuộc ấy, Mộ Minh Nguyệt hơi ngây người.

Chiến Vân Khai sao lại mua hãng quần áo cô thiết kế?
Khi Mộ Minh Nguyệt quay lại, đi đôi giày cao gót mười phân, khí thế hừng hực đi tới trước mặt Thẩm Tư Viện, nhàn nhạt nói: “Cô sinh cho Chiến Vân Khai con thừa kế thì sao? Cô và con trai mình có nền tảng tình cảm sao? E là cô không biết Chiến Vân Khai ly hôn, anh ta tay trắng ra đi, bao gồm cả toà thành Đế Quốc này giờ đã là tài sản thuộc về tên tôi rồi nhỉ?”
Cô cũng mới biết khi Chiến Vân Khai ngủ với cô đêm qua nói.

Cô nói thẳng luôn anh ta điên rồi!
Vì cô mà thứ gì cũng từ bỏ!

Chỉ muốn cho cô những gì tốt nhất!
Người đàn ông tốt như thế này, cô không quý trọng mà còn tổn thương anh, cô thật sự quá nhẫn tâm.

Nhưng giữa nhẫn tâm và mất đi đứa con thân yêu, cô tình nguyện chọn vế trước.

Thẩm Tư Viện nghe xong càng cảm thấy khó tin: “Sao có thể thế được! Chiến Vân Khai cũng chẳng phải đồ ngu, sao có thể ra đi tay trắng được? Nhất định là cô nói luyên thuyên! Cô cũng chỉ nhìn trúng tài sản của anh ta thôi, cô muốn phân chia tài sản của anh ta!”
Mộ Minh Nguyệt hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Tư Viện: “Cô kích động như vậy làm gì? Vợ chồng tôi ly hôn, cho dù anh ta không ra đi trắng tay, tôi cũng được chia một nửa số tài sản của anh ta, một người ngoài như cô, cũng muốn được chia tài sản của anh ta sao? Tôi nghĩ e là cô đang nằm mơ rồi.


“Mộ Minh Nguyệt, cô đừng kiêu ngạo thế!” Thẩm Tư Viện thừa nhận chính mình đúng là điên rồi.

Khi cô tận tai nghe thấy Mộ Minh Nguyệt nói Chiến Vân Khai ra đi tay trắng, cô sợ ngây người rồi!
Hơn thế nữa là oán hận!
Chiến Vân Khai điên rồi à, thế mà lại đưa tất cả tài sản cho Mộ Minh Nguyệt!
“Nếu cô có chuyện gì thì đi tìm Chiến Vân Khai ấy, dù sao giờ anh ta cũng nghèo rớt mồng tơi rồi, sẽ rất cảm kích ôm ấp yêu thương, giúp đỡ khi gặp nạn của cô đấy, nếu như cô muốn cứu giúp anh ta, tôi sẽ chia ít tài nguyên cho, để hai người không túng quẫn quá.

” Mộ Minh Nguyệt quay lưng với cửa, hoàn toàn không chú ý thấy người đàn ông đứng ở cửa.

Thẩm Tư Viện thấy Chiến Vân Khai, lúc này cô nhếch khóe môi, đắc ý nói: “Mộ Minh Nguyệt, tôi còn tưởng cô thật lòng yêu Chiến Vân Khai đấy, thì ra cũng chỉ đến vậy thôi, năm ấy cô không phải vội vàng muốn được gả vào nhà họ Chiến sao, giờ tài sản nắm trong tay rồi, lại tuyệt tình ghét bỏ anh ấy thế?”
“Thẩm Tư Viện, tôi nhận ra cô rất thích đi giày cũ, nhặt lại đồ người khác không cần đấy.

” Mộ Minh Nguyệt trào phúng nói với Thẩm Tư Viện.

Thẩm Tư Viện duỗi chân: “Cô mạnh miệng quá nhỉ, lại còn ví Chiến Vân Khai là giày hỏng à!”
Mộ Minh Nguyệt cười lạnh: “Đàn ông đời này nhiều thế, sao tôi lại thích một người tàn phế chứ? Anh ta cho dù cơ thể tốt lên rồi, cũng không thay đổi được việc đã từng là một người tàn phế!”

“Trong mắt cô, tôi là người như vậy sao?”
Phòng ngủ lớn như vậy, vang lên tiếng nói lạnh như băng âm y, không chút cảm xúc.

Lúc này, toàn thân Mộ Minh Nguyệt run lên, nháy mắt bị bao lấy bởi khí lạnh.

Còn Thẩm Tư Viện, lại vô cùng đắc ý.

Để xem Chiến Vân Khai xử lý Mộ Minh Nguyệt như thế nào!
Chiến Vân Khai chắc chắn giận rồi, một khi tức giận chắc chắn sẽ lấy lại toàn bộ tài sản!
Mộ Minh Nguyệt cố chỉnh lại biểu cảm của mình, chậm rãi xoay người lại, bước trên giày cao gót, đi tới trước mặt anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, nói một câu: “Nếu như ai đã nghe thấy hết rồi, tôi cũng không muốn nói gì nữa, tình cảm của tôi với anh, chính là những gì anh vừa nghe thấy.


Chiến Vân Khai vươn tay nắm lấy cổ tay cô, không để cô rời đi, đôi mắt tối lại, lạnh lùng hỏi: “Vậy đêm qua chúng ta tính là gì?”
“Em nếu như không có tình cảm với tôi, vậy đêm qua tại sao em lại cố đáp ứng tôi?”
Đêm qua mặc dù anh ép cô, nhưng sự đáp lại của cô, khiến anh được thể lấn tới, muốn cô hết lần này đến lần khác.

Anh và cô rõ ràng hoà hợp như thế, tại sao cô lại muốn nói dối!
Mộ Minh Nguyệt cố sức thoát khỏi giam cầm của anh: “Chiến Vân Khai, anh tỉnh táo lại đi! Tôi là một người thực tế! Giờ đây anh chẳng còn gì cả, dựa vào gì mà tôi phải theo anh tiế? Giờ tôi có lẽ đã là người phụ nữ giàu nhất thế giới này rồi nhỉ? Tôi cầm tiền đi tìm mấy cậu trai trẻ không phải hơn sao, việc gì phải ở cùng lão già như anh?”
“Mộ Minh Nguyệt, em nghĩ mình nói như thế, tôi sẽ từ bỏ em sao?” Tim Chiến Vân Khai nặng nề, thấy cô thản nhiên bình tĩnh nói thế, anh quả thật rất giận!.