Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 172: 172: Mộ Minh Nguyệt Cô Chỉ Là Một Con Chó Của Tôi Thôi!





Mộ Minh Nguyệt hít thở sâu một hơi, cô bước lên trước hai bước, cung kính nói: “Mr.

Lu, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.


“Chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên.

“Liên quan đến nhiệm vụ này, tôi không nhận.

” Mộ Minh Nguyệt hít thở sâu một hơi, chậm rãi nói: “Vì sao là Chiến Vân Khai?”
Gia nghiệp nhà Chiến Vân Khai lớn, số kẻ thù muốn lấy mạng anh đếm không xuể, cô không ngờ tới Mr.

Lu sẽ là kẻ thù của Chiến Vân Khai…
Người đàn ông nghe thế, gương mặt dưới lớp mặt nạ co giật một chút, vứt ly rượu trên tay lên bàn.

Bước nhanh lên trước, đưa tay bóp lấy cầm của Mộ Minh Nguyệt, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Mộ Minh Nguyệt, cô có tư cách gì ra điều kiện với tôi?”
“Bảo cô gϊếŧ một người, làm khó cô thế sao?”

Mộ Minh Nguyệt bị đau, sắc mặt trắng bệch, có chút hoảng loạn nhìn người đàn ông trước mắt: “Thứ lỗi cho tôi không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ được.


“Ha ha…Không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ? Mộ Minh Nguyệt, cô cảm thấy anh ta sẽ giữ mối hoạ ngầm như cô bên cạnh sao? Mr.

Lu lạnh lùng hỏi.

Mộ Minh Nguyệt vô cùng kinh hãi!
“Tất cả những việc anh bảo tôi làm trong tổ chức, đều là để có một ngày đối phó với Chiến Vân Khai? Làm sao anh biết quan hệ giữa tôi và Chiến Vân Khai?”
Mr.

Lu lạnh lùng nhướn mày: “Cô là người tôi dạy ra, đối với tất cả mọi chuyện của cô, tất nhiên tôi phải biết rõ như lòng bàn tay, càng biết rõ gốc gác của cô.


Mộ Minh Nguyệt đứng yên tại chỗ, ánh mắt hoảng hốt, thoáng chốc trở nên khó coi, tiếp đó, cô trực tiếp quỳ xuống bên chân của Mr.

Lu, đưa đôi tay trắng đến không có sắc máu lên, nắm lấy ống quần được ủi thẳng thóm của gã đàn ông, giọng nói khẽ rung rẩy: “Mr.

Lu, tôi sai rồi, tôi rất biết ơn ơn cứu mạng năm đó của anh, nhưng mà tôi cầu xin anh, buông tha Chiến Vân Khai, được không?”
Nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt cầu xin cho một người đàn ông từng làm tổn thương cô, đẩy cô vào chỗ chết, trong lòng gã vô cớ dậy lên một sự tức giận.

“Đó là tên đàn ông muốn lấy mạng cô, cô vậy mà lại quỳ xuống giống như một con chó cầu xin cho hắn?”
Cơ thể Mộ Minh Nguyệt khẽ rung lên một cái, bàn tay nhỏ nhắn nắm ống quần của gã không buông.

Vì Chiến Vân Khai, cô có thể không cần lòng tự trọng…
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Mộ Minh Nguyệt im lặng, khiến Mr.

Lu nổi trận lôi đình, gã dùng một cước đá Mộ Minh Nguyệt ra, sau đó ngồi xổm xuống phía trước, dùng tư thế tựa sét đánh không kịp bưng tai bóp lấy khoé miệng Mộ Minh Nguyệt, ánh mắt sắc lẹm.

“M Cô chỉ là một con chó mà tôi cứu về thôi!”

Cơ thể Mộ Minh Nguyệt nhất thời đờ ra.

Cô là một con chó.

Cho dù bây giờ bản thân không lo lắng về tính mạng nữa, nhưng cô biết, tính mạng của cô có thể dùng để uy hiếp Chiến Vân Khai!
Bố cục mà Mr.

Lu dùng trăm phương ngàn kế bày ra, nhất định là đã được chuẩn bị sẵn.

Tổ chức đó, là vùng xám.

Mà Mr.

Lu trước giờ đều không để cô đi tiếp khách gì, chỉ cần có người thể hiển sự yêu thích đối với cô, gã sẽ trở nên dễ nổi nóng.

Cô biết, tình cảm mà Mr.

Lu dành cho cô rất phức tạp.

Nói là thích, cũng chưa hẳn.

Nói ghét cô, nhưng mỗi lần có đàn ông đến gần cô, gã sẽ lập tức xử lý tên đàn ông đó.


Thế nhưng, Mộ Minh Nguyệt giả vờ không nhìn thấy, cũng không muốn hiểu.

Trong lòng cô, vẫn luôn có chỗ cho Chiến Vân Khai.

Cô biết, Chiến Vân Khai không thể nào ngủ với Thẩm Tư Viện mà phản bội cô.

Chỉ là, cô hận Chiến Vân Khai như bị quỷ ám mà không chọn lập tức tin tưởng cô.

Mà mặc cho Thẩm Tư Viện tổn thương cô.

“Mộ Minh Nguyệt, cô nói xem cô có tư cách gì ra điều kiện với tôi?” Mr.

Lu nheo con ngươi lạnh lùng lại, nhìn xoáy vào gương mặt trắng bệch của cô.

Mộ Minh Nguyệt đón lấy ánh nhìn của gã, nói: “Anh chẳng qua là muốn có được tôi, nếu như tôi ly hôn với Chiến Vân Khai giống như anh muốn, anh sẽ tha cho anh ấy chứ?”.