Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 157: 157: Anh Chính Là Một Tên Biến Thái!





Không hiểu sao trong lòng Chiến Vân Khai lại cảm thấy tức giận, anh duỗi tay ra phủ áo khoác lên người Mộ Minh Nguyệt rồi cài nút lại.

Sau đó cúi người, giống như vác bao gạo mà vác cả người cô lên bờ vai rộng của mình, trước ánh mắt kinh ngạc, bất ngờ và ngưỡng mộ của những người qua đường lạ mặt, anh sải bước dài đi về phía thang máy.
Cô gái này là của anh!
Bắt buộc là của anh!
Lục Chiếu Thiên còn chưa ngắm Mộ Minh Nguyệt đủ, người cũng đã bị Chiến Vân Khai vác đi rồi.
“Chiến Vân Khai! Bỏ Mộ Minh Nguyệt xuống!”
Lục Chiếu Thiên xụ mặt, đuổi theo nói.
Tâm trạng của Chiến Vân Khai vô cùng tệ, ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng đáp: “Đây là vợ của tôi, cậu có tư cách gì mà bảo tôi bỏ cô ấy xuống?”
Lục Chiếu Thiên vô cùng bực bội với cái kiểu bá đạo mà Chiến Vân đối xử với Mộ Minh Nguyệt, nhíu mày nói: “Nếu như tôi cứ muốn anh bỏ cô ấy xuống thì sao?”
Chiến Vân Khai dừng bước, nheo mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Anh cứ thế vác Mộ Minh Nguyệt rời đi.
Trung tâm thương mại sầm uất nhất trong nước này chiếm hết năm tầng lầu của khách sạn quốc tế.
Nơi này rất thích hợp cho tình nhân dạo phố hẹn hò.

Tại sao lại thiết kế trung tâm thương mại ở khách sạn, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì cũng biết lý do là gì.

Lúc kiểm tra năng lực tài chính dày dặn của đàn ông, cũng là kiểm tra xem đàn ông sau khi tiêu hao thể lực còn có thể kiên trì bao lâu.
Lục Chiếu Thiên phản ứng lại, vội đuổi theo!
Thấy cửa thang máy đóng chặt, Lục Chiếu Thiên đấm một phát lên trên cửa thang máy, ngón tay thon dài điên cuồng nhấn nút thang máy.
Lúc này đây, quản gia Trình xuất hiện.

Nhấy dáng vẻ sốt ruột như lửa đốt của Lục Chiếu Thiên, ông ta lại không nhịn được mà lo thay cho cậu chủ một phen.
Cậu chủ đây là gặp phải kẻ địch mạnh rồi.
Nhưng mà…
“Ngài Lục, phải chăng ngài không biết ba mươi tầng của trung tâm thương mại này thuộc về cậu chủ nhà tôi?”
Quản gia Trình đứng ở một bên, hai tay bắt chéo trước bụng, tiếp tục nói: “Cho dù ngài lên đến tầng ba mươi, ngài không có vân tay mở khoá cũng không vào được đâu.”
Cả gương mặt của Lục Chiếu Thiên đều đen lại.
Thang máy liên tục đi lên, cả người Mộ Minh Nguyệt bị Chiến Vân Khai vác trên vai, cô vùng vẫy hai tay hai chân.
“Chiến Vân Khai, anh bỏ tôi xuống!”
Khốn khiếp! Xem cô như bao cát mà khiêng!
Mặt mũi cô để đâu nữa!
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Chiến Vân Khai thuần thục vác Mộ Minh Nguyệt bước vào phòng ngủ.

Bịch!
Mộ Minh Nguyệt bị vứt lên chiếc giường mềm mại, chỉ cảm thấy một cơn đau xông thẳng lên đầu đến choáng váng.
Giây tiếp theo, cả người cô bị Chiến Vân Khai ghì chặt giữa hai cánh tay.

Còn chưa kịp phản ứng lại, cằm của cô đã bị bóp chặt, cô bị ép đón lấy đôi mắt sắc lẹm của anh.

Gương mặt điển trai hoàn mỹ như tạc tượng của Chiến Vân Khai gần trong gang tấc, Mộ Minh Nguyệt nhìn đến trái tim vẫn không chịu được mà đập nhanh.
Năm năm rồi, người đàn ông này ngày càng điển trai, đây là nhan sắc và gia tài mà mấy trăm triệu thiếu nữ kia đều sẽ rung động.
Gương mặt này, ngược sáng dưới ánh đèn chói lọi giống như là phủ một tầng ánh sáng thần thánh.

Anh quỳ bên cạnh người cô, từ trên cao nhìn xuống cô, cả người toát ra sức quyến rũ kinh người.
“Mộ Minh Nguyệt!” Giọng nói lạnh lùng của Chiến Vân Khai vang lên trầm thấp, mang theo ý ghen ngộp trời, cả người Mộ Minh Nguyệt không tự chủ rùng mình ớn lạnh một cái: “Mộ Minh Nguyệt, em còn chưa ly hôn với tôi mà, em mặc bộ quần áo tôi mua cho em đi gặp người đàn ông khác, em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Cơ thể Mộ Minh Nguyệt rùng mình một cái, sắc mặt phức tạp, cứng cổ nói: “Chiến Vân Khai, ly thân hai năm chính là tự động ly hôn rồi, hôn nhân của tôi và anh chỉ còn trên danh nghĩa thôi.”
“Ai nói ly hôn?” Chiến Vân Khai nheo mắt một cách nguy hiểm, con ngươi sâu thẳm chất chứa sự giận dữ.
Cô gái trước mặt này, sao lại có thể là Mộ Minh Nguyệt từng si mê bám theo anh, nhiệt tình như lửa đó.

Anh hận!
Anh hối hận!
Lửa giận của Chiến Vân Khai càng cháy càng lớn, anh nhìn thấy cô đến gần người đàn ông khác như thế, anh phẫn nộ!
Ánh mắt của Chiến Vân Khai bắn ra tia sáng lạnh lẽo, ánh nhìn sắc lẹm xoáy sâu vào cô, giọng nói lạnh lùng, vô cùng bá đạo: “Minh Nguyệt, em chỉ có thể là của tôi.”
Mộ Minh Nguyệt không muốn để ý anh, né đầu ra.
Người đàn ông này, sao lại khó xơi như vậy?
Chiến Vân Khai thấy cô không để ý mình, tưởng rằng cô đang chán ghét mà né tránh chính mình, ra sức đưa ngón tay thon dài ra, bóp lấy cằm của cô ép cô nhìn mình.
Mộ Minh Nguyệt còn chưa phản ứng lại, đã thấy Chiến Vân Khai cúi gương mặt điển trai của mình xuống gần cô, con ngươi của cô phút chốc trừng lớn.
Anh đến gần đến mức sắp hôn cô, trái tim vốn đang bình lặng như nước lại trong lúc đôi môi mỏng của anh sắp hôn tới mà vội đập nhanh.
Đúng lúc đôi môi mỏng của anh chạm lên cô…
Đột nhiên, Chiến Vân Khai né đôi môi của cô ra, di chuyển tới bên tai cô, thấp giọng nói: “Mộ Minh Nguyệt, muốn tôi hôn em thì hãy ngoan ngoãn đoạn tuyệt qua lại với Lục Chiếu Thiên đi.”
Chân mày Mộ Minh Nguyệt nhíu lại, dò xét Chiến Vân Khai, anh của lúc này đây, giống như muốn nuốt sống cô vào bụng vậy, cô hỏi ngược lại: “Người muốn hôn tôi không phải là anh sao?”
Tên đàn ông chó chết này, vậy mà lại vu oan cho cô!
Cho dù cô thèm khát nhan sắc của anh ta, nhưng cũng không thể không đề phòng như thế!
Năm đó chính là quá mức chủ động, dẫn đến chuyện sau khi cô biến mất một tháng xong, vừa trở về đã mang thai, anh bèn tin lời đồn xem cô như loại gái phóng đãng.
Càng nghĩ càng uất ức.
Cô trở tay tát một cái lên gương mặt điển trai của anh, tức giận hệt như anh lúc nãy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ đàn ông tệ bạc!”
Gương mặt của Chiến Vân Khai lệch sang một bên, anh ngẩn người, không nghĩ đến cô lại sẽ đánh người.
Mà còn đánh đau như thế nữa.

“Chiến Vân Khai, ngày nào Thẩm Tư Viện chưa bị giải quyết, anh đừng hòng tôi tha thứ cho anh!” Mộ Minh Nguyệt đẩy anh ra, bước xuống giường.
Nhưng chân cô còn chưa chạm đất, eo cô đã bị một đôi tay mạnh mẽ có sức nắm chặt lấy, trực tiếp vứt cô lên giường.
“Chiến Vân Khai, tên khốn khiếp nhà anh! Anh làm cái gì thế!”
“Em nói không sai, người muốn hôn em là tôi, người muốn ăn em cũng là tôi!”
Chiến Vân Khai vừa nói, vừa tháo cái cà vạt vướng tay vướng chân ra vứt xuống đất: “Em biết mấy năm nay tôi nhớ em biết bao nhiêu không?”
Hương vị ngọt ngào của cô, khiến anh điên cuồng.
Mấy ngày trước, anh tưởng rằng giữa họ sẽ có sự phá vỡ im lặng, ai biết được cô trở nên phóng khoáng khiến anh ngứa răng!
Anh giải thoát cho cô, cô không những không để anh chịu trách nhiệm, còn ở trước mặt anh mà chậm rãi mặc quần áo!
Giống như, anh là kẻ bị cô chơi vậy!
“Tôi không phải là con sâu trong bụng anh, tôi làm sao biết được, vả lại tôi cũng không muốn biết!” Mộ Minh Nguyệt bị cơ thể cao lớn của anh đè đến mức không cách nào nhúc nhích, cô vẫn cố gắng vùng vẫy.
“Mộ Minh Nguyệt, tôi có bệnh sạch sẽ trong tình cảm, em ghẹo tôi rồi thì bắt buộc phải chịu trách nhiệm tới cuối!” Chiến Vân Khai mặt dày mày dạn nói.
“Ha ha! Anh có bệnh sạch sẽ trong tình cảm? Anh giỡn với ai vậy? Nếu như anh thật sự có bệnh sạch sẽ trong tình cảm, lúc đụng vào Thẩm Tư Viện xong không phải nên học theo Đông Phương Bất Bại mà tự xử rồi sao?” Mộ Minh Nguyệt lại xem thường, càng khó chịu với lời nói của anh: “Anh bớt xem tôi như một kẻ dâʍ đãиɠ đi!”
Vừa nghĩ đến đây liền tức giận!
Mộ Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô lại nhìn anh hỏi: “Còn có anh chính là một tên tra nam! Biếи ŧɦái chết tiệt!”
“Tôi sao lại biếи ŧɦái?” Biểu cảm Chiến Vân Khai nhìn cô kích động.
“Anh là một người đàn ông, trong điện thoại khi không lại đi lưu hình một người đàn ông làm gì? Mà người đàn ông đó còn là một người đẹp trai hơn anh! Thật ra anh là một tên gay, cho nên tùy tiện tìm một người con gái về làm vợ chung chứ gì?”
Phải, nhất định là như vậy!.