Nhật Ký Lẩn Trốn Nơi Biển Sâu

Chương 36: 36: Quyển 1 -





Có trong nháy mắt như vậy, Hạ Xuyên cảm giác mình dẫn theo hai chày gỗ xuất hành, mà không phải hai người nhân khuông cẩu dạng.

À, đương nhiên, một người trong đó quả thật không hoàn toàn được tính là người.

Trông cậy vào chày gỗ nói tiếng người đương nhiên có khó khăn, Hạ Xuyên yên lặng xoa nhẹ ấn đường, giả vờ mình không nghe thấy cái gì… Mặc dù thật ra chính anh cũng không quá biết nói tiếng người.
Duy nhất có thể nói chuyện trong bốn người là giáo sư Linton nghe xong cười gượng ha ha hai tiếng giảng hòa: “Hình như thật sự là tình huống như vậy, thứ trong đầu chúng ta suy nghĩ cũng chưa chắc tất cả đều có tác dụng.

Nơi này là một thế giới độc lập mà kỳ dị, chúng ta đều là người từ bên ngoài lạc vào đây, đều không thuộc về cùng một hệ thống với nó.

Chỉnh hợp lại những lời Dennis mới vừa nói xong, đó chính là chúng ta chỉ có thể ảnh hưởng đến những thứ mà bản thân thế giới này sở hữu, và không thể ảnh hưởng đến những người cùng đến từ bên ngoài.

Còn ảnh hưởng đối với bản thân thế giới này, trước mắt duy nhất hữu hiệu cũng chỉ có tưởng tượng về tuyệt chủng, còn lại vượt quá sự thật cũng chỉ là một đống bọt nước, điều này thuyết minh ——”
Ông vừa phân tích, mọi người lắng nghe đều mang vẻ mặt đau khổ.
“Ý tứ của ông…” Hạ Xuyên cau mày nói: “Chỉ có ý nghĩ tương hợp với quỹ tích lịch sử mới có thể có tác dụng?”
Giáo sư Linton gật gật đầu: “Tôi cho rằng là như vậy.”
Giải thích như vậy xong, mọi người trong động có chút cân nhắc, cảm thấy dường như thực sự là như thế, nhưng mà…
“Suy nghĩ của chúng ta cũng không phù hợp lịch sử mà!” Bạn gái của tai đón gió nâng ngón tay chỉ ngoài động, “Nói không chừng còn khoa trương hơn lịch sử, nào có thiên thạch rơi xuống như không cần tiền, chúng ta nghĩ đều là nhận biết về tuyệt chủng ở trong đầu chúng ta mà thôi, trên thực tế, chỉ riêng nguyên nhân khủng long tuyệt chủng đã có đến mười loại suy đoán, ai biết loại nào là thật?”
Tai đón gió lại như bị lời của cô nàng dẫn dắt, vỗ ót nói: “Nếu chính là như vậy thì sao?”
Mọi người nhất thời không kịp phản ứng: “Loại nào?”
“Thế giới này đang dựa theo con đường của mình đi về phía trước, có lẽ lúc chúng ta đến, nó vừa mới đi đến giai đoạn tuyệt chủng này, mà trong đầu mỗi người chúng ta đều có một nhận biết đối với việc khủng long tuyệt chủng, những nhận biết này ở một vài quá trình cùng với trên kết quả của cùng giai đoạn này có chỗ trùng hợp hoặc là tương tự, dư lại giống như đồ trang trí trên cây thông Nô-en, mỗi người treo lên trên một cái, tạo ra cây thông Nô-en cuối cùng.

Nhưng cho dù chúng ta đều hái bỏ đồ trang trí, thì cái cây cũng vẫn ở nơi đó, sẽ không thay đổi thành hoa loa kèn hay là cái gì khác.”
Anh ta vừa nói vừa hoa chân múa tay vui sướng, như sợ người khác không hiểu ý tứ của mình, nói đến cuối cùng, hai tay vô cùng phối hợp quấn mấy vòng, cuối cùng để ở dưới cằm mình, ý đồ biến gương mặt gầy gò của mình thành một đóa hoa loa kèn hợp với tình hình.

Bộ dáng này rất buồn cười, vô cùng không đứng đắn, nhưng người ở chỗ này lại không có một ai có thể bật cười.
Tương phản, sắc mặt bọn họ người trước khó coi hơn người sau.
“Nếu chân tướng như anh nói, trang trí đều lấy xuống cũng vẫn là cây… Vậy cho dù tất cả chúng ta đều lấy đầu óc ra, cũng không ngăn cản được nó tiếp tục đi về hướng con đường tuyệt chủng!” Bạn gái cậu ta đánh một cái lên trên cái tay đang để dưới cằm của cậu ta, nói ra những lời mà trong lòng những người khác đang suy nghĩ.
Sắc mặt Thâm Lam nặng trĩu nhìn về phía ngoài động.
Mặc dù suy đoán của tai đón gió và bạn gái cậu ta vô cùng không đáng yêu, nhưng không thể không thừa nhận, bọn họ nói tám phần là đúng.


Nếu nơi này có thế nào cũng không chạy thoát kết quả tuyệt chủng, vậy hắn cũng thật sự bất kể thế nào đều phải rời khỏi.

Vừa nghĩ tới việc phải hoàn toàn rời khỏi nơi này, trong lòng hắn đã sinh ra một cảm giác bài xích cực độ sâu nặng.

Hắn quên rất nhiều thứ —— lai lịch của hắn, thân phận của hắn, thời gian hắn đến thế giới này.
Mà bây giờ hắn phát hiện hắn lại nghĩ không ra vì sao hắn bài xích đi ra ngoài rời khỏi nơi này như vậy.
“Nếu không có biện pháp để lối ra tự mình đưa tới cửa, cũng không có biện pháp ngăn cản tuyệt chủng đến, chúng ta cứ trốn ở trong động đá này sẽ chỉ khô cằn chờ chết…” Dennis nói xong, lắc lắc máy hiện sóng trong tay, vỗ vai tai đón gió, nói: “Đi, tiếp tục làm xong thứ đồ chơi này, chủ động chút vẫn luôn có hi vọng hơn là hoàn toàn bị động, phải không!”
Lời này hiển nhiên tai đón gió rất đồng ý với anh ta, dẫn bạn gái cậu ta, không nói hai lời đã cùng Dennis quay về thông đạo lúc đầu.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau một lát, cũng đành theo sát bước chân hai người kia, về tới thông đạo đầu tiên.
Trong lúc nhất thời, cửa động chỉ còn hai người ——
Hạ Xuyên vừa nhìn biểu tình Thâm Lam đã đoán được hắn ước chừng đang suy nghĩ cái gì, lúc này đám người đều tan, hắn lại vẫn ôm cánh tay nhìn ngoài động.

Hạ Xuyên thấy hắn không có ý tứ muốn thay đổi vị trí bước chân, nên nâng tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Anh cũng không am hiểu việc an ủi người khác, lúc này đương nhiên cũng sẽ không tận lực moi ruột moi gan nói cái gì.

Trái lại Thâm Lam mở miệng trước, hắn nhìn ngoài động, cũng không quay đầu lại thấp giọng hỏi: “Cậu rất muốn rời khỏi nơi này?”
Tay Hạ Xuyên còn đang khoát lên trên vai của hắn chưa thu hồi lại, nghe vậy hơi ngây ra một lúc, rồi sau đó gật đầu, nói: “Đương nhiên.

Nơi này cũng không thích hợp người như tôi sinh tồn, cho dù không đụng tới đại tuyệt chủng, nghĩ đến việc phải sinh tồn giữa đủ loại cự thú, khả năng cũng quá thấp.”
Vừa dứt lời Thâm Lam đã quay đầu nhìn anh, biểu tình có chút kinh ngạc.
“Sao vậy?” Hạ Xuyên hỏi.
Thâm Lam nói: “Lý do của cậu… rất đặc biệt.

Tôi nghĩ cậu sẽ nói ‘Tôi muốn về nhà’ hoặc là ‘Nơi này cũng không phải nơi tôi nên thuộc về’ linh tinh, đây là lý do của đại đa số người, không phải à?”
Hạ Xuyên liếc mắt nhìn hắn: “Anh biết thật đúng là nhiều.”
“Đó là đương nhiên, dù sao tôi cũng từ thế giới các cậu sống tới đây.” Thâm Lam đáp, “Mặc dù tôi có rất nhiều chuyện đã quên, nhưng những chi tiết nhỏ này cùng với những thứ không đáng kể thì tôi vẫn nhớ rõ mà.”
Nghe Thâm Lam chủ động nói đến điều này, Hạ Xuyên đã nhịn không được hỏi vấn đề mà anh vẫn luôn có chút nghi hoặc: “Nếu anh giống bọn tôi đều lạc vào nơi này, vậy tại sao lại bài xích trở về như vậy?”
Thâm Lam nhún vai: “Thật là khéo, vừa rồi tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.”
Hạ Xuyên nhíu mày: “Đáp án?”

“Tôi không biết.” Thâm Lam lắc lắc đầu, trầm giọng đáp vậy.
Kỳ thật hắn cũng không phải một người thích chia sẻ suy nghĩ trong lòng mình, chính xác ra, thậm chí rất bài xích người khác tìm tòi nghiên cứu chuyện của hắn, đây có lẽ là di chứng từ thân phận cùng với những trải nghiệm bị hắn quên mang đến, nếu những người khác hạch hỏi như vậy với hắn, cho dù là xuất phát từ quan tâm, hắn cũng sẽ có chút bực mình.
Nhưng bây giờ đối phương là Hạ Xuyên, toàn bộ cảm xúc phiền chán của hắn chỉ hời hợt giống như vừa bay qua trong đầu, đã không còn bóng dáng.

Hắn thậm chí vui vẻ nói thêm một chút nữa, vì thế hắn moi ruột moi gan suy nghĩ một lát, lại bổ sung một câu: “À —— cảm giác, nếu tôi trở lại thế giới lúc đến, sẽ phát sinh một chuyện, mặc dù không nghĩ ra là chuyện gì, nhưng vẫn sẽ cảm thấy vô cùng… nôn nóng.”
Hạ Xuyên nhíu mày, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng —— thời gian nhận thức Thâm Lam tuy rằng không tính là dài, nhưng trong thời gian này lại gặp phải rất nhiều chuyện, hơn nữa mỗi chuyện đều vô cùng nguy hiểm.

Dù vậy, Thâm Lam trước giờ đều là bộ dạng lười biếng, thường thường còn có chút không đứng đắn, giống như nguy hiểm gì hắn đều có thể thoải mái ứng đối.

Đến tận bây giờ, Hạ Xuyên chỉ thấy hắn vì hai chuyện mà biểu lộ qua tâm tình buồn bực như vậy, một là vấn đề hiện tại đang nói đến, một việc khác, chính là trận đại tuyệt chủng mà hiện giờ đang trải qua.
Như vậy so sánh ra, có thể làm cho Thâm Lam bài xích trở về như thế, chắc chắn không phải là vấn đề gì dễ giải quyết.
Thâm Lam ở trong trầm mặc quét mắt nhìn sắc mặt Hạ Xuyên, sững sờ chốc lát, mới hậu tri hậu giác nghĩ đến Hạ Xuyên đang lo lắng cho hắn.

Bị thiên thạch rơi như thiên nữ rải hoa chắn ở trong thạch động này cũng chưa thấy cậu lộ ra thần sắc như thế… Thâm Lam nghĩ vậy, tâm tình đột nhiên buông lỏng hơn rất nhiều.
Hắn ở phương diện này vẫn luôn biểu hiện vô cùng vô tâm, cảm xúc tới nhanh, đi càng nhanh hơn.

Trong lòng khoan khoái, ngoài miệng cũng khoan khoái, lập tức không đứng đắn mà nói với Hạ Xuyên: “A, tôi nhớ ra rồi.”
Hạ Xuyên giương mắt: “Hử?”
“Tôi bài xích trở về là bởi vì mấy con trong biển đều quá nhỏ, còn chưa đủ cho tôi nhét kẽ răng, chết đói thì phải làm sao.” Thâm Lam nghiêm trang phồng mặt.
Hạ Xuyên: “…” Còn để ý hắn chính là não tàn.
“Ài —— cá voi cá mập thật ra khá lớn, nhưng tôi chuyên ăn chúng nó, không được bao lâu cũng sẽ bị trói lên toà án đi?” Thâm Lam tiếp tục nói hươu nói vượn.
Hạ Xuyên trực tiếp liếc mắt, mặt không chút thay đổi xoay người muốn đi.
Thâm Lam “Này” hai tiếng, lập tức chạy hai bước đuổi kịp anh, cùng nhau đi đến thông đạo thứ nhất.

Hạ Xuyên một đường đều lười phản ứng đến hắn, mãi đến khi đi nhanh đến chỗ đường rẽ, mới không đầu không đuôi ném ra một câu: “Ở chỗ này không chạy khỏi đại tuyệt chủng, trở về đụng tới chuyện khó giải quyết mà anh nghĩ không ra—— tôi giúp anh.”
“Ừ?” Thâm Lam dừng lại cước bộ, chỉ ngây người một cái, Hạ Xuyên đã đi trước hắn một bước về trong đám người.
Vị bá chủ hoành hành ngang dọc ở thế giới tiền sử suy nghĩ không đến một giây, cảm thấy cuộc mua bán này cực kỳ có lời, vì thế lập trường kiên định không biết bao nhiêu năm nháy mắt đã bị cho chó ăn, ném ra xa sau đầu, không quản đến nữa.
Hạ Xuyên cũng thật không ngờ một câu nói vô cùng đơn giản của mình, lại thu hoạch được một ngoại quải* hình người trạng thái buộc định.


Anh vẫn như thường ngày không có biểu tình đi đến trong góc dựa vào một vách thạch bích tương đối trơn nhẵn ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần —— sự thật chú định bọn họ ở trong thạch động này không được bao lâu, đi ra ngoài khẳng định lại là một phen lặn lội giành giật từng phút từng giây, đương nhiên phải nắm chắc hết thảy thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.
(*: giống như hack, tức là sử dụng kỹ thuật mạng thay đổi một số trình tự, thông số trong game để gian lận)
Thâm Lam theo sau mà đến híp hai mắt có thị lực không được tốt, quét một vòng, tìm được vị trí của Hạ Xuyên xong không chút do dự đi tới.

Đáng tiếc hai bên Hạ Xuyên đều có người, tuy cũng không gần sát nhau, nhưng khe hở ở giữa tuyệt đối không nhét nổi một tên đàn ông cao lớn một mét chín mấy.
Nhưng Thâm Lam mặc kệ.
Hắn vẫn đi đến bên người Hạ Xuyên đang nhắm mắt dưỡng thần, sau đó vô cùng tùy tính chọn Địa Trung Hải bên tay trái Hạ Xuyên, vừa nhíu mày, nghiêm mặt với ông ta, Địa Trung Hải đã vội vàng đứng dậy, run lẩy bẩy đổi vị trí làm ổ.

Thâm Lam hết sức hài lòng gật gật đầu, sau đó không chút khách khí chiếm vị trí của Địa Trung Hải, ngồi xuống bên cạnh Hạ Xuyên.
Trong động lúc này đa số người đều không nói gì, bọn họ bị một loạt suy đoán cùng chân tướng ban nãy làm cho lo lắng mà mệt mỏi, đang dựa thạch bích mờ mịt phát ngốc.

Chỉ có ở bên trong cùng thường thường truyền đến một ít tiếng nói nhỏ —— Dennis và tai đón gió đang làm ổ ở nơi đó loay hoay với cái máy hiện sóng kia.

Mà ở bên cạnh bọn họ, mẹ của cậu bé đang giúp giáo sư Linton khôi phục cái chân bị trật thương.
“Cô là bác sĩ?” Giáo sư Linton nhỏ giọng hỏi.
“Xem như thế đi.” Người phụ nữ lắc đầu, động tác xoa bóp trên tay vẫn không ngừng.

“Bác sĩ thú y, gọi tôi Laura là được rồi.”
Giáo sư Linton: “…”
Người trong động này trong lúc chạy trốn chết trên người ít nhiều đều mang theo thương tổn, Laura mượn hộp y tế của Dennis, dùng phương thức tiết kiệm lại có hiệu quả xử lý cho mọi người, để tránh sau khi ra ngoài bởi vì những vết thương này mà chậm trễ việc chạy trốn.

Chữa xong những người khác, lúc này Laura mới đứng lên, mang theo đèn pin đi đến bên cạnh Hạ Xuyên và Thâm Lam, Allen bé nhỏ đã ôm hộp y tế ngoan ngoãn theo ở phía sau, hiển nhiên là trợ thủ trung thực của mẹ cậu bé.
Sở dĩ lưu Hạ Xuyên và Thâm Lam đến cuối cùng, là bởi vì Laura có thể nhìn ra lúc trước trên đường chạy trốn hai người bọn họ có lẽ đều là tồn tại trụ cột, như giáo sư Linton thấy thế nào cũng là đối tượng được chiếu cố.

Ở chỗ nguy hiểm như vậy, chính mình trốn cũng quá sức, càng khỏi nói còn phải chăm nom một ông cụ bị trật một chân.

Laura cảm thấy tổn thương trên người bọn họ có thể là nhiều nhất, lưu sau cùng, chị ta có thể tận khả năng cẩn thận xử lý một phen.
Ai ngờ Allen còn chưa buông hộp y tế xuống, Thâm Lam đã mở miệng nói: “Tôi không bị thương.”
Laura kinh ngạc nói: “Làm sao có thể? Cho dù không có miệng vết thương lớn, trầy da gì đó tốt nhất cũng xử lý một chút, cỏ cây côn trùng ở nơi này đều có thể mang theo chút độc tính…”
Thâm Lam nâng lên cánh tay căng đầy bắp thịt lắc ở trước mặt chị ta: “Trầy da cũng không có.”
“…” Ánh mắt Laura cực kỳ nhanh chóng quét một vòng trên cánh tay hắn, sắc mặt càng thêm kinh ngạc.

Bởi vì chị ta phát hiện Thâm Lam không hề nói bậy, trên người hắn thật sự ngay cả vết sẹo cũng không có.
“Vậy ——” Nếu thật sự lông tóc không bị tổn hại, Laura liền chuyển phương hướng, ánh mắt đã rơi vào trên người Hạ Xuyên.

Lúc này Hạ Xuyên đã mở mắt ra, thấy tầm mắt Laura đã chuyển đến bên mình, đương nhiên biết ý tứ của chị ta.

Anh há mồm, mới vừa muốn nói gì, đã bị Thâm Lam đoạt trước: “Cậu ấy có lẽ cũng không bị thương.”
Laura chớp mắt hai cái: “Có lẽ?”
Thâm Lam gãi gãi quai hàm: “Chờ, tôi kiểm tra giúp cậu.”
Hạ Xuyên: “…”
Anh thấy Thâm Lam thật sự vươn móng vuốt lại đây, tư thế muốn cởi cúc áo của anh, nhất thời không chút do dự nâng tay cho một cái tát, trực tiếp ấn lên mặt Thâm Lam, không thay đổi chút sắc mặt ấn hắn qua một bên, nói với Laura: “Xin lỗi, thỉnh thoảng phát bệnh, chê cười rồi.

Nhưng trên người tôi quả thật không có thương tổn.”
Laura: “…”
Chị ta từng thấy dáng vẻ Thâm Lam hai ba lần đã gõ ngất một đám người; dáng vẻ buồn bực đến cực điểm một phen xách áo hai người lên; dáng vẻ nhíu mày không nói lời nào… Tóm lại, đều rất dọa người.

Người như vậy, lại có thể bị người ta ấn mặt mà không hề phản kháng chút nào?! Hơn nữa nhìn lên còn có chút… thiếu dây thần kinh.
Hoặc là chị ta chưa tỉnh ngủ, hoặc là thế giới này chưa tỉnh ngủ…
Laura “À” một tiếng đáp lời Hạ Xuyên, vẻ mặt hốt hoảng dẫn Allen đi.
Ở nơi hôn ám này, người có khái niệm thời gian nữa thì đầu óc cũng sẽ có chút choáng váng.

Huống chi những người trong động đã sớm không có tâm tư tính toán thời gian.

Bọn họ thậm chí cũng không biết khi nào thì nên từ trong động đi ra ngoài tiếp tục phụng mệnh chạy trốn, đương nhiên, cũng không có ai đi thảo luận vấn đề này.

Bọn họ trầm mặc hiểu trong lòng mà không nói ra, chờ là một loại thời khắc đã đến bọn họ không thể không động.
Cũng không biết trải qua bao lâu, có người bụng vô cùng không hợp thời phát ra một tiếng khiển trách, lại bị động đá sinh ra hồi âm kéo dài, thê lương âm u quanh quẩn hồi lâu.
Mãi đến khi dư âm tiêu tán sạch sẽ, tiếng của Địa Trung Hải mới vang lên, ông ta cười khan hai tiếng, ngữ khí lúng túng nói: “Xin lỗi, lâu lắm không ăn cái gì rồi, có chút đói bụng…” Có mấy người lý giải phát ra mấy tiếng phụ hoạ.
Mà đám Dennis lúc này lại vô cùng may mắn bọn họ đi theo Thâm Lam, vị bá chủ này cái khác thì không nói, mức độ coi trọng đối với đồ ăn quả thực khiến người khác giận sôi.

Thế cho nên bọn họ vô cùng hoài nghi trong đầu bá chủ đối với toàn bộ vật sống chỉ phân chia thành hai loại —— có thể ăn cùng với không thể ăn.
Mặc dù bọn họ cũng đã không được ăn cơm thời gian dài, nhưng trước khi vào động, bọn họ từng dính ánh sáng của Thâm Lam, cùng lúc làm sạch một đống lớn thịt với hắn… Thật sự là một đống lớn, được tính bằng tấn.
Nên cho dù bọn họ tiêu hao vô cùng kịch liệt, đến tận bây giờ, bọn họ cũng không có cảm giác quá đói bụng.
Chẳng qua cho dù lúc này thật sự đói bụng đến choáng đầu hoa mắt, cũng không có người tùy tiện rời động đi tìm đồ ăn, cho nên mọi người phụ họa thì phụ họa, lại không hề thảo luận tiếp về vấn đề này.

Ngược lại có người đưa ra một vấn đề khác ——
“Là vấn đề của chính tôi hay là…” Tai đón gió vẫn luôn mân mê máy hiện sóng đột nhiên ngẩng đầu nói thầm: “Mọi người có cảm thấy càng lúc càng nóng không? Hơn nữa có chút oi bức?”.