Nhật Ký Lẩn Trốn Nơi Biển Sâu

Chương 32: 32: Quyển 1 -





Vị bá chủ này không chỉ đầu óc không được tốt, ánh mắt lại càng không tốt, hắn trầm mặc một lát, mới nâng tay dụi dụi mắt, lại dùng sức nháy mắt hai cái, quay đầu hướng về phía Hạ Xuyên nói: “Này —— tôi hoa mắt rất lợi hại, rõ ràng một người lại nhìn ra bảy tám tầng bóng chồng.”
Hạ Xuyên không chút thay đổi sắc mặt ngẩng lên nhìn hướng hắn: “Đúng là tám người, trừ phi mắt tôi cũng mù.”
Thâm Lam: “… Vạn nhất cậu chưa tỉnh ngủ thì sao.”
Hạ Xuyên hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi lười nghe hắn nói hươu nói vượn, tuy ánh mắt Thâm Lam không tốt, nhĩ lực lại không thể chê.

Sau khi tám người kia bị kinh hách thì tiếng hít thở vừa thô vừa nặng, mà hoàn toàn không ở trên cùng một tần suất, ngay cả Hạ Xuyên đều có thể nghe được rõ ràng, càng khỏi nói Thâm Lam.

Hiển nhiên bá chủ chỉ đang không quá muốn đối mặt sự thật mà thôi…
Hắn thật vất vả mới ngăn được ba người Hạ Xuyên bọn họ não động, lại tới một người còn dễ nói, nhưng lập tức hơn bảy…
Bảy! Hơn nữa bên trong có bóng dáng rõ ràng thấp hơn tất cả mọi người rất nhiều, vừa nhìn đã biết là trẻ con —— cái loại sinh vật nhỏ không theo lẽ thường an bài, não động đặc biệt ly kỳ này còn đang ở tình trạng hiện nay, quả thực là hung khí hành tẩu nhân gian, ai mẹ nó khống chế được nổi?!
Thâm Lam chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người đều không tốt.
“Tôi ở nơi này hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy…” Hắn nhìn bóng dáng mơ hồ của bảy người kia, dùng một loại ngữ khí và âm điệu giống như ai điếu chậm rãi nói nửa câu, trên khuôn mặt tuấn tú với đường nét cứng rắn lần đầu tiên lộ ra biểu tình sống không còn gì luyến tiếc.
Trong động quá mờ, Hạ Xuyên đương nhiên không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng nghe thấy ngữ điệu của hắn cũng có thể đoán ra nửa câu sau là cái gì.


“Không nghĩ tới lại có một ngày sẽ bại ở trong tay cậu nhóc con như này?” Hạ Xuyên liếc mắt nhìn hắn, bổ sung thay hắn những lời này.
“Đánh cũng không xuống tay được.” Thâm Lam vô cùng tiếc nuối thở dài, cảm giác lúc trước mình hoạt động cổ với tay chân đều là vô ích.
Mấy người tụ ở đối diện cửa động đại khái bị dọa đến không rõ, cùng duy trì một động tác giống như pho tượng cứng ngắc ở nơi đó, chỉ riêng cái tên đang bám víu ở trên thạch bích kia còn đang cố gắng chen ra ngoài cửa động, ngay cả quay đầu lại nhìn một cái cũng chẳng quan tâm.

Thâm Lam đang nín một bụng oán khí không chỗ phát, vừa nhìn hành động của người nọ, nhất thời sờ thạch bích cấp tốc lao tới phía sau người nọ, níu lấy áo người đó, kéo ông ta từ trên thạch bích của cửa động xuống, cả giận nói: “Với cái tốc độ kiểu nhúc nhích của ông, chạy trốn nổi không!”
“A a a a a!” Người nọ thình lình bị túm xuống, lúc này phản xạ có điều kiện ôm đầu hét rầm lên.

Âm lượng đó đâm vào nhân não Thâm Lam “ông” một tiếng.

Hắn cũng không thèm nhìn tới, thuận tay từ bên cạnh tùy tiện túm lấy một thứ rồi nhét vào miệng người nọ, cứng rắn chắn tiếng thét chói tai trở về, sau đó cau chặt mày, đầu chỉ hận không thể ngửa ra sau xa tám trượng, móc móc lỗ tai nói: “Ồn chết được, lại kêu nữa trực tiếp lên lửa nướng không thương lượng!”
Mãi đến khi hắn mở miệng nói chuyện, cái tên hoảng sợ đến cực điểm kia mới dừng lại động tác, như mới vừa kịp phản ứng mà ngẩng đầu, trừng tròng mắt nhìn Thâm Lam hơn nửa ngày mới kinh ngạc kêu “Ô ô” mấy tiếng.
Bởi vì bị chắn miệng, Thâm Lam căn bản không nghe ra ông ta đang “Ô” cái gì, ngược lại mấy người bên cạnh đã nói thay ông ta ——
“Anh là —— người?!” Những người kia mang vẻ mặt khó có thể tin kêu lên.
Biểu tình Thâm Lam càng khó có thể tin: “Bộ dáng của tôi như này không giống người à?!”

Hạ Xuyên vừa đi tới nhịn không được liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy loại đối thoại nhược trí này nghe nhiều nhất định sẽ tê liệt não.
Mấy người kia há miệng thật to, vươn ngón tay trong chốc lát chỉ Hạ Xuyên, trong chốc lát lại chỉ Thâm Lam, cuối cùng nói được lời không tê liệt não: “Lại còn có người còn sống! Trời ạ! Còn tưởng rằng cái nơi quỷ quái này cũng chỉ có mấy người chúng ta còn sống thôi chứ!”
Thâm Lam không chút thay đổi sắc mặt nói: “A, thật trùng hợp, trước ngày hôm qua chúng tôi cũng cảm thấy như vậy.”
“Ừ? Trước ngày hôm qua?” Những người kia rõ ràng không hiểu ý tứ trong lời này của Thâm Lam, chẳng qua bọn họ lúc này hiển nhiên còn đang đắm chìm trong sự kích động cùng kinh ngạc khi phát hiện đồng loại.
Thanh niên trên đầu mọc đôi tai đón gió* đại khái vốn là người trước giờ quen lải nhải, trong tình cảnh như “Đồng hương gặp gỡ đồng hương” này lại càng nghiêm trọng hơn, một phen túm lấy cánh tay Thâm Lam bắt đầu thao thao bất tuyệt tìm cộng hưởng: “Còn có người còn sống thật sự là quá tuyệt vời! Mấy anh cũng từ trên chiếc du thuyền không hay ho kia à? Mấy người bọn tôi đều ở trên đó! Vốn cho rằng rơi xuống biển là chết chắc rồi, kết quả tỉnh lại đã phát hiện mình đến nơi này, nói thật, không tốt hơn chết bao nhiêu! Anh không biết đâu, lúc trước bọn tôi đụng phải khủng long! Khủng long thật ấy! Còn sống sờ sờ! Giống hệt mấy con luôn xuất hiện trong phim, không, càng dọa người hơn! Dài hơn mười mét, cao hai ba tầng lầu đó… Nước tiểu đều sắp bị dọa ra rồi! May mắn là ăn cỏ, bằng không bọn tôi căn bản không sống được đến bây giờ…”
(*: 招风耳/Chiêu Phong Nhĩ)
Mấy người bên cạnh không nói chen vào, chỉ liên tục phụ hoạ: “Đúng đúng, nước tiểu đều sắp bị dọa ra rồi! Thật sự!”
Ngay cả cái tên bị bịt miệng kia cũng “Ô ô” hai tiếng biểu lộ đồng ý.
Hạ Xuyên liếc nhìn tai đón gió cầm tay Thâm Lam, vô cùng không nói gì.
Vị này đoán chừng là cùng một nhà từ tám trăm năm trước với Dennis, may mà bây giờ Thâm Lam là bộ dáng người, nếu biến trở về nguyên mẫu, vậy phỏng chừng sẽ sợ tới mức lấy tã cũng không kịp.
Cố tình tổ tông Thâm Lam này giao tiếp lâu với khủng long, vô cùng không biết nói tiếng người, hắn rút cánh tay bị túm lấy ra, cứng rắn mở miệng nói: “Sao tôi lại không biết? Bữa trước vừa mới nướng thịt mấy con để ăn.”
Những người kia: “…”
Tai đón gió ngoáy ngoáy lỗ tai: “Gì cơ?!”
Ở bên cạnh có một người trung niên thoạt nhìn chừng năm mươi tuổi cười gượng hai tiếng: “Cậu thật hài hước.”

Thâm Lam lười theo chân bọn họ tốn võ mồm với vấn đề này, dù sao hắn lưu lại mấy người này cũng không phải vì giao lưu nhận thức, hắn vọt tới phương hướng lúc đến xoa xoa cằm, lời ít mà ý nhiều nói: “Đi vào.”
Trong diện mạo anh tuấn của hắn lộ ra ý vị sắc bén, lúc nghiêm mặt hơi lộ vẻ hung hãn, giọng nói lại rất trầm thấp, bỗng dưng nhảy ra hai chữ như thế, quả thực có loại cảm giác cảnh sát mang theo gậy điện tiếp đón một đám tiểu lâu la.

Mấy người kia theo bản năng co rụt cổ lại, không rên một tiếng ngoan ngoãn dán thạch bích đi vào trong động.
Có Thâm Lam ở phía sau xua như xua vịt, bước chân mọi người đều rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đi tới trong thông đạo bên trái.

Dennis và giáo sư Linton vốn rúc vào bên trong ngủ bị những động tĩnh này đánh thức.
Bọn họ mờ mịt ngồi dậy phát ngốc hai giây, mới ý thức được trong động nhiều hơn rất nhiều bóng người xa lạ, hình dáng mơ hồ, hoặc đứng hoặc ngồi ở trong không gian không tính là lớn này.
“Móa tình huống nào đây?!” Dennis mộng trong chốc lát, kinh sợ kêu ra tiếng, anh ta luống cuống tay chân sờ vào trong balô ở trước ngực một hồi, lấy ra cái đèn pin khẩn cấp nho nhỏ, đè xuống công tắc.
Ánh sáng lạnh màu trắng nháy mắt từ trong đèn pin chiếu ra, chiếu vào trong không gian này.

Đoàn người kia bị ánh sáng trắng bất chợt chiếu qua rối rít nâng tay che mắt, “Ai u ai u” kêu to một lúc lâu mới chậm rãi thích ứng lại.

Bọn họ híp mắt kinh ngạc nói: “Lại có hai người…”
“Trời ạ, lại có nhiều người còn sống như vậy?!” Dennis gần như đồng thời kêu lên những lời này, trong giọng nói kinh ngạc càng sâu.
Anh ta kích động đến độ đã quên ánh sáng đèn pin trực tiếp chiếu vào người ta là rất không lễ phép, chỉ giơ đèn pin nhất nhất quét mấy người kia một lần ——
Chính như Hạ Xuyên và Thâm Lam đã đếm, nhóm người này tổng cộng có bảy người, có hai thanh niên thoạt nhìn chỉ mới hai mươi, trong đó cái tên tai đón gió gầy hơn một chút đang túm lấy Thâm Lam nói không ngừng, người còn lại dáng người mập lùn thoạt nhìn vô cùng chất phác; còn có một người đàn ông ba bốn mươi tuổi nâng cao bụng bia, miệng bị nhét một thứ tối đen, bộ dáng có chút chật vật; bên cạnh chú ta đứng một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, có hơi hói đầu, số tóc còn lại ở trên đầu ông ta vòng thành một khối Địa Trung Hải hoàn mỹ.

Bị bọn họ bảo vệ ở hậu phương chính là hai nữ và một đứa trẻ.

Một người cũng chỉ có mới hai mươi, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đứng sát bên tai đón gió, hai người dường như là một đôi.

Một người phụ nữ khác đã qua trung niên, ngũ quan rất dễ nhìn, chỉ là dáng người có hơi mập, trong tay chị ta đang nắm chặt cậu bé tóc vàng, thoạt nhìn là hai mẹ con.
Giáo sư Linton chứng kiến đám người còn sống này có thành phần cao thấp không đều cũng vô cùng kích động, nhanh chóng lên tiếng tiếp đón bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi đừng quá khẩn trương, thuận tiện nhắc nhở bụng bia kia lấy thứ trên miệng xuống.
Lúc này bụng bia mới nhớ tới hai tay mình tự do, hoàn toàn có thể tự mình lấy thứ nhét ở trong miệng ra.
Nhưng mà kích động xong rồi, giáo sư Linton lại nghĩ tới vấn đề vô cùng chết người kia, ông ngửa đầu nói với Hạ Xuyên và Thâm Lam ở một bên: “Cho nên bên ngoài bùng nổ những tình huống kia chính là bọn họ…”
Hạ Xuyên gật đầu: “Không sai biệt lắm.”
Anh và Thâm Lam đưa bọn họ lưu lại chính là muốn theo chân bọn họ nói rõ ràng vấn đề này, nhưng mà không đợi hai người mở miệng, cậu bé tóc vàng kia đã kéo tay người phụ nữ trung niên, nhẹ giọng hỏi một câu: “Mẹ, vì sao chúng ta lại ngồi ở chỗ này? Không phải muốn đi ra bên ngoài sơn động ạ?”
“Mọi người đổi chủ ý rồi.” Người phụ nữ nắm chặt cậu bé thấp giọng trả lời: “Bên ngoài đang cháy, chúng ta trốn ở trong này.”
Đứa trẻ “A” một tiếng, an tĩnh một giây sau, lại mở miệng nói: “Vậy mẹ ơi, trời thật sự sẽ rơi vỡ ạ? Giống như lần trước con không cẩn thận làm rơi cốc thủy tinh trên mặt đất ấy?”
Bốn người Hạ Xuyên: “…”
“Khủng long tuyệt chủng chính là như vậy ạ? Trước kia ba từng nói với con có ngôi sao rơi xuống, còn có sóng thần và núi lửa bùng nổ, sau khi trời bị vỡ vụn, nham thạch nóng chảy sẽ chảy xuống ạ?” Cậu bé còn đang đâu vào đấy chứng thực cảnh tượng lúc khủng long tuyệt chủng.
Gân xanh nơi thái dương Thâm Lam nhảy lên, khuôn mặt tuấn tú xanh đến mức sức sống dạt dào..