Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu

Quyển 2 - Chương 50




Thâm Lam và Hạ Xuyên nhanh chóng đi vào trong đám người, những người khác phát hiện sự có mặt của bọn họ, đều nhịn không được liếc nhìn trên người họ, sau khi nhìn khắp toàn thân cũng không phát hiện vũ khí gì, tất cả mọi người ồ lên. Có một người đàn ông cơ bắp râu quai nón không nhịn được vỗ vỗ bả vai của hai người bọn họ, muốn rút tên đá đeo sau lưng mình cho bọn họ mấy cái, có ít còn hơn không.

Đám đàn ông đơn thuần đại khái cho rằng Hạ Xuyên và Thâm Lam sở dĩ không mang vũ khí, bởi vì bọn họ là người mới tới, chưa được phân phối đồ. Ai ngờ hai người bọn họ đều vẫy tay, từ chối ý tốt của hắn ta, đẩy tên đá trở về.

Mọi người nhất thời càng kinh ngạc, đều nghị luận sôi nổi, ngay cả bước chân cũng đi chậm hơn.

Bọn họ chậm, Hạ Xuyên và Thâm Lam lại không hề giảm tốc độ, bọn họ người cao chân dài bước chân lớn, rất nhanh đã từ đuổi kịp đám người cuối cùng và vượt qua tới phía trước nhất, trong lúc vô tình lại biến thành người dẫn đầu. Mà những người khác, thậm chí thủ lĩnh sau đó đuổi lên, cũng chậm rãi từ kinh ngạc biến thành tò mò.

Nếu đổi thành người khác, bọn họ khả năng đã sớm coi như quấy rối đuổi về, nhưng Hạ Xuyên và Thâm Lam lại khác. Ngày hôm qua bọn họ ở trong nghi thức hoan nghênh được chứng kiến thân thủ bất phàm của hai người, không chỉ không kém hơn bất kỳ một người nào ở đây, còn vượt qua một mảng lớn. Bọn họ cảm giác hai người như vậy không có khả năng lỗ mãng, không hề chuẩn bị đi săn thú.

Bọn họ dường như muốn nhìn xem hai vị khách này rốt cuộc tính toán làm thế nào, cho nên ai cũng không ngăn cản, trái lại nắm chặt vũ khí trong tay, vô cùng có ăn ý theo sát ở phía sau hai người họ.

Lúc xuyên qua mảnh rừng cây thấp, vẻ mặt mọi người vẫn như thường, tốc độ chân chưa loạn, vô cùng có tố chất của thợ săn, vừa mau vừa nhẹ lướt qua trong rừng, không làm ra động tĩnh gì. Dã thú sinh vật sống trong rừng này đều có kích thước tương đối nhỏ, nhưng lại rất nhạy bén giảo hoạt, có đôi khi mất rất nhiều công sức cũng không săn mấy con, quả thật không quá lời.

Bọn họ thông thường sẽ hoạt động ở trong rừng hoang cây cao phía trước, chiều dọc khu rừng cũng chỉ khoảng hơn một km, chiều ngang kéo dài không dứt, gần như vây quanh cả khu vực sinh hoạt của bọn họ, bên trong thú loại đông đảo, phần lớn hung mãnh khó chơi, nhưng rất lớn, săn một con đủ một đám người phân ra, săn trên tam con chính là mùa thu hoạch lớn, thêm chút quả dại nấm dại cùng với cá sông, ăn vài ngày không thành vấn đề.

Đương nhiên, bọn họ vừa là thợ săn, cũng là con mồi. Bọn họ săn dã thú đồng thời, cũng là một trong những đối tượng bị dã thú săn bắt. Vận khí tốt, một lần săn chỉ có một người bị thương nhẹ; mà vận khí không tốt, sẽ có đồng bạn mất ở nơi đó, không còn trở về.

Cho nên bọn họ đi theo phía sau hai người Thâm Lam, vừa lao vào cánh rừng thì bắt đầu đi như mèo, cực kỳ cẩn thận quan sát xung quanh mình, lỗ tai hận không thể dựng thẳng lên cao tám trượng, muốn nghe rõ đủ loại động tĩnh trong rừng.

Nhưng cũng không biết bọn họ là vận khí quá kém hay là vận khí quá tốt, đi theo Thâm Lam và Hạ Xuyên dọc qua hơn nửa cánh rừng, cũng không gặp được một con mãnh thú hung hãn nào.

Thật ra là bởi vì người dẫn đường là Thâm Lam, thính lực hắn gấp ba mươi lần người thường, đương nhiên nghe được xa hơn đám người nguyên thủy này rất nhiều. Hắn một lòng muốn đi thẳng đến bờ biển, đương nhiên sẽ không muốn hao phí thời gian ở trong rừng, cho nên lúc tiến lên, tận lực tránh đi mọi nơi có động tĩnh của dã thú.

Đương nhiên, đám người nguyên thủy này sẽ không biết, bọn họ thậm chí không nhịn được ngẩng đầu nhìn trời, hoài nghi là bởi vì mây mù âm trầm trời sắp mưa, khiến rất nhiều mãnh thú đều tìm hang trốn, không ra ngoài hoạt động.

Thủ lĩnh vẫy tay, ngừng lại bước chân người phía sau, mình thì đuổi nhanh hai bước đi lên vỗ vai Hạ Xuyên và Thâm Lam.

“Ừ? Sao vậy?” Thâm Lam dừng lại bước chân quay đầu nhìn hắn ta.

Cũng may người nói chuyện là Thâm Lam, hắn bày ra nguyên vẹn vẻ nghi hoặc ở trên mặt, cho nên mặc dù thủ lĩnh không thông ngôn ngữ với hắn, nhưng lại hiểu ý tứ của hắn. Nếu đổi thành Hạ Xuyên nói câu nào biểu tình cũng đều lạnh như băng, thủ lĩnh rất khó đoán được.

Chỉ thấy hắn ta cảnh giác nhìn lướt qua bốn phía, hạ giọng vừa nói loạn mã với hai người, vừa dùng tay ra dấu —— tay trái chỉ vào phía nam, tay phải chỉ vào phía bắc, vẽ hình tròn, sau đó làm động tác bắn tên.

Ý tứ biểu đạt coi như rõ ràng: Đừng đi dọc, đi ngang săn bắn, dọc theo phía nam bắc của cánh rừng tìm dã thú.

Thâm Lam nghiêm trang “À”, vẫn không quên phối hợp gật gật đầu, ý bảo mình nghe hiểu. Sau đó kéo Hạ Xuyên, quay đầu tiếp tục về hướng biển.

Thủ lĩnh: “…”

Một đám đàn ông phía sau đều mang vẻ mặt hỏng mất, đại khái cảm thấy ngôn ngữ không thông thật sự là chuyện thống khổ nhất trên thế giới, anh cần hướng đông, người ta cố tình hiểu thành hướng tây, mẹ nó còn chơi thế nào?!

Thủ lĩnh bất đắc dĩ đành phải nhanh chân xông lên trước, một phen túm lấy cánh tay Thâm Lam và Hạ Xuyên, muốn mạnh mẽ kéo bọn họ trở về.

Thâm Lam quả nhiên dừng bước chân, nhưng hắn cũng không đi trở về, mà là từ dưới mí mắt liếc cái tay đang kéo Hạ Xuyên của thủ lĩnh, trầm mặc hai giây, đập một cái lên mu bàn tay thủ lĩnh, đánh hắn ta buông khỏi cổ tay Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên: “…”

Thủ lĩnh: “…”

Người trước dở khóc dở cười, người sau quả thực sắp điên.

Bị đánh một bàn tay, thủ lĩnh cũng không cố chấp tiếp tục kéo lấy Hạ Xuyên, ngược lại đặt cánh tay lên trên cổ tay Thâm Lam, không biến sắc dùng lực cả hai tay, muốn kéo Thâm Lam trở về trước. Thủ lĩnh tự xưng là bất luận sức lực hay là thể trạng, ở trong bộ tộc đều là một trong số người mạnh nhất, nhưng lúc này hai tay hắn ta kéo lấy Thâm Lam, gân cốt trên cánh tay đều nổi lên, Thâm Lam lại không chút sứt mẻ.

Cứ như vậy tiếp, nếu Thâm Lam tiếp tục cất bước đi về phía trước, khả năng hắn ta sẽ bị kéo theo là vô cùng lớn.

Thủ lĩnh nghĩ đến hình ảnh đó, cảm thấy vẫn đừng động đến Thâm Lam. Hắn ta bất đắc dĩ buông lỏng tay, thay một vẻ mặt nghiêm túc, quay đầu lại thấp giọng dặn vài câu, dứt khoát lưu loát chia tiểu đội thợ săn phân thành hai phần. Trong đó mười sáu người lưu lại trong rừng, do thợ săn lâu năm dẫn dắt, tiếp tục tìm con mồi. Mà bảy người khác, thì đi cùng hắn ta, đuổi theo Thâm Lam.

Ai ngờ Thâm Lam lấy tay vẫy vẫy về hướng bọn họ, ý bảo bọn họ không cần đuổi theo: “Mấy người cứ đi săn đi, bọn tôi hai người là đủ rồi.”

Lúc này đến phiên thủ lĩnh giả vờ không hiểu thủ thế, gật đầu sau đó dẫn tiểu đội tiếp tục đi theo.

Thâm Lam: “…”

Cách biển càng gần, tâm tình Thâm Lam càng tốt, bước chân tự nhiên càng nhanh. Hạ Xuyên còn có thể theo được nện bước của hắn, thủ lĩnh bọn họ thì chậm rãi cách một khoảng cách ngắn. Kỳ thật bọn họ không theo kịp không chỉ vì khoảng cách bước chân không đủ lớn…

Hạ Xuyên biết bọn họ có lòng tốt, đương nhiên sẽ không mặc kệ bọn họ, cho nên cứ đi một đoạn đường, sẽ quay đầu lại liếc mắt một cái, ngẫu nhiên sẽ chậm rãi chờ bọn họ. Cũng không biết có phải ảo giác của anh không, anh luôn cảm giác mấy người này dường như vô cùng bài xích đi về phương hướng này, bước chân càng chậm càng không tình nguyện, biểu tình cũng có chút không được tự nhiên, dường như là… có chút khẩn trương?

Hiển nhiên, chú ý tới điểm này không phải một mình anh. Thâm Lam quay đầu nhìn hai mắt, rốt cục không được nhịn chọc chọc anh, thấp giọng nói: “Sao tôi cảm thấy bọn họ không phải săn thú mà muốn đi tế trời vậy?”

Hạ Xuyên: “…”

Thâm Lam ở trong biển rất nhiều năm, bởi vì quên rất nhiều chuyện, nhớ rõ ràng nhất là một đoạn ở thế giới khủng long, cho nên lòng trung thành của hắn đối với biển mạnh hơn phòng ốc lục địa nhiều, phàm là nhắc đến biển, hắn đều trở nên vô cùng mẫn cảm.

Vì thế hắn nhạy bén bắt giữ tới cảm xúc mâu thuẫn của thủ lĩnh cùng với bảy người phía sau hắn ta rốt cuộc là bởi vì sao.

“Mấy người sợ biển?” Thâm Lam nhịn không được gãi gãi quai hàm, quay đầu lại hỏi.

Lời này thì không thể thông qua biểu tình là có thể biểu đạt ra, cho nên thủ lĩnh bọn họ mang vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía hắn, cũng không hiểu ý của hắn.

“…” Thâm Lam lau mặt lắc tay: “Quên đi, coi như tôi chưa nói.”

Nhưng quay đầu nghĩ lại, kỳ thật cũng không khó hiểu. Mấy người phía sau có nhận biết đối với biển cực kỳ có hạn, nhìn thấy cái loại nước sâu không bờ bến này, bên trong sinh tồn không biết bao nhiêu sinh vật kỳ quái, sợ hãi thật sự rất bình thường.

Vừa mới bắt đầu bọn họ vẫn chỉ rớt lại phía sau một chút, lúc đến cuối cánh rừng, bọn họ gần như là lấy phương thức một bước một cọ về phía trước thay đổi vị trí. Nếu không phải vì chút mặt mũi thợ săn, bọn họ phỏng chừng đã sớm quay đầu đi trở về.

Thâm Lam thấy biển thì phát điên, Hạ Xuyên nhìn bóng lưng hắn bước nhanh về hướng bờ biển, không hiểu sao cảm thấy giống một con chó lớn được tháo dây xích, túm cũng đừng nghĩ đến việc túm trở về.

Anh mới vừa theo tới bờ biển, Thâm Lam cũng đã lặn xuống nước chui vào trong biển, đảo mắt đã không có bóng dáng.

Phía sau đồng thời truyền đến đồng loạt tiếng hút không khí, âm thanh ngân nga kéo dài, giống như hết một hơi, lại thêm một kích thì trực tiếp tắt thở.

Hạ Xuyên yên lặng xoa nhẹ ấn đường, cảm thấy thủ lĩnh này cũng bị giày vò, rõ ràng sợ vô cùng, còn phải chống mặt mũi đứng ở hàng đầu, dường như còn nóng lòng muốn thử nhảy vào trong biển. Nhưng mới vừa bước hai bước, đã bị Hạ Xuyên ngăn cản.

Lúc này thủ lĩnh không giả bộ ngốc không nhìn hiểu thủ thế, vô cùng phối hợp lui trở về, nhưng trên mặt vẫn có chút bất an cùng lo lắng. Hắn ta và mấy tráng hán phía sau sôi nổi duỗi thẳng cổ nhìn vào trong biển, dường như muốn tìm bóng dáng Thâm Lam.

Ánh mắt Hạ Xuyên đã băn khoăn ở mặt biển, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh hơn những người khác rất nhiều.

Thâm Lam lần này lặn xuống nước có hơi lâu, qua một lúc sau, Hạ Xuyên mới nhìn thấy hắn ngoi đầu ra khỏi mặt biển. Một bên, nhãn lực của thủ lĩnh cũng không kém, gần như đồng thời nâng tay chỉ hướng Thâm Lam, quang quác nói cái gì với mấy tên đàn ông phía sau, dù sao một chữ cũng nghe không hiểu.

Hạ Xuyên nghiêng đầu liếc bọn họ một cái, kết quả còn chưa quay đầu trở lại, đã thấy thủ lĩnh cùng với mấy người kia đột nhiên mở to hai mắt nhìn, mặt không có huyết sắc, như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ, trên mặt tràn ngập hoảng sợ.