Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu

Quyển 2 - Chương 46




Mà những người này giống như được huấn luyện nghiêm chỉnh, một người dùng lực nâng cả Hạ Xuyên lên, sau đó dưới chân bước dài chạy chậm một hàng, thẳng đến nơi nào đó trong tường vây.

Hạ Xuyên không nhúc nhích được thân thể, dứt khoát ngửa đầu ra sau nhìn xuống dưới, kết quả nhìn thấy nơi mà đám người kia chạy đến có một cái hố hai mét vuông, dùng tảng đá gồ ghề chồng lên bên cạnh, trong hố đều là bùn nhão. Anh mới vừa thấy rõ hình dáng hố này, đám người nâng anh cũng đã chạy tới trước hố, phanh mạnh lại bước chân.

Không cần nghĩ, Hạ Xuyên cũng biết phía sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Vì thế, trong nháy mắt anh bị mấy người kia ném vào vũng bùn, đã tay mắt lanh lẹ lại dứt khoát lưu loát trở tay bắt lấy cánh tay hai người khác, mượn lực trở mình một vòng về phía sau, hai chân vừa vặn đạp đến ven hố, tiếp theo kéo mạnh hai người kia, dựa vào quán tính cùng lực đạo trên tay một lần nữa kéo mình về trên đất bằng bên hố, sau đó trên tay buông lỏng, chợt nghe hai tiếng “bùm” “bùm”, hai người bị anh mượn lực bởi vì quán tính, đều ngã vào trong vũng bùn, nháy mắt đã không còn bóng dáng.

Đám người nâng Thâm Lam rớt lại phía sau bọn họ hai bước mới đến, vừa tới bên hố đã thấy được cảnh tượng như vậy, nhất thời sửng sốt.

Bọn họ còn chưa kịp đồng tình hai đồng bào trong hố, chợt nghe Thâm Lam xa xăm mở miệng: “Tôi còn tưởng là ném vào trong sông hắt nước cái gì, thì ra là bùn à, vậy không chơi với mấy người.”

Tiếng nói vừa ra đồng thời, mấy người nâng hắn đã cảm thấy trên tay mình tê rần, sức nặng khi nâng đột nhiên chợt nhẹ, còn không kịp phản ứng, đã phát hiện mình không hiểu sao bay lên, sau đó mạnh mẽ ngã vào trong vũng bùn, lăn thành một đống chó bùn hình dung chật vật.

Hạ Xuyên: “…”

Anh đã bảo lấy thể trạng khí lực kia của Thâm Lam, khủng long đều hất đi được, làm sao có thể chỉ cần bốn người đã khống chế hắn an phận không giãy giụa ra được, thì ra tên này căn bản không thèm giãy.

Thủ lĩnh bọn họ một hàng người ước chừng ba bốn mươi nam giới nghe được tiếng người ngã vào vũng bùn, đại khái cho rằng thành công, sôi nổi cười vang từ sau góc đi ra, đang định náo loạn một phen, kết quả vừa nhìn người đứng bên hố thì hoàn toàn trợn tròn mắt.

Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, nửa ngày đều không nói ra lời… Đương nhiên, nói cũng nghe không hiểu.

Sáu người trong vũng bùn buồn rười rượi yên lặng bò ra, vừa ra hố, đã thấy mấy người phụ nữ từ góc khác rẽ đến, mấy người đang không biết nói cái gì, thật xa đã có thể nghe thấy tiếng cười. Kết quả đi đến gần vũng bùn thì chợt ngừng lại, các cô nhìn nhìn mấy vị lăn thành chó bùn, lại nhìn nhìn Hạ Xuyên và Thâm Lam sạch sẽ, há to mồm, nửa ngày không phát ra một âm tiết.

Hạ Xuyên chú ý tới trong tay họ còn đang cầm đồ, anh nhìn lướt qua phát hiện có da thú có lá cây… thậm chí còn có vài lông chim.

Anh quay đầu đánh giá quần áo của những người khác bên cạnh thủ lĩnh, đột nhiên hiểu ý đồ của những người này…

“Tôi cảm thấy, đây đại khái là nghi thức hoan nghênh khá… đặc biệt, cho hai người lăn một thân bùn, sau đó đi rửa sạch, thay quần áo thuộc về bộ tộc này mà bọn họ đã chuẩn bị.” Laura chạy tới nhìn lướt qua khắp nơi, cười khan hai tiếng, nói với Hạ Xuyên và Thâm Lam.

Hạ Xuyên: “… đã nhìn ra.”

Thâm Lam ở bên cạnh nhịn không được buồn bực: “Sao bọn họ không ném chị?”

Laura: “Đại khái bởi vì lúc tôi được đưa trở về còn đang hôn mê, Allen sốt cũng còn chưa lui, bọn họ không tìm được cơ hội?”

Nếu quần áo căn bản không dính bùn, vậy cũng không cần thiết thay luôn. Các cư dân nguyên thủy cũng khá cởi mở, sững sờ một chốc xong, thấy mấy chó bùn hố người không thành ngược lại bị hố, nhất thời đều vỗ vỗ đánh đánh cười đùa. Thủ lĩnh ước chừng là cần bảo trì uy nghi, không cười nháo thành một đoàn theo, hắn ta ôm cánh tay lại cẩn thận đánh giá Hạ Xuyên và Thâm Lam một lần, hơn nữa dừng lại ở bắp thịt rắn chắc trên cánh tay Thâm Lam thêm chốc lát, gật gật đầu, dường như còn rất vừa lòng thể trạng của hai người mới gia nhập này.

Thâm Lam gãi gãi quai hàm, quét một vòng cách ăn mặc của người ở đây, đại khái cảm thấy cách ăn mặc trần trụi trên thân, nửa mình dưới quây da thú lá cây vô cùng thoải mái, vì thế đi nhanh một bước, đến trước mặt mấy cô gái kia, cầm tất cả da thú lông chim được chuẩn bị cho hắn và Hạ Xuyên lại đây.

Mấy cô gái thấy mình hoàn thành xong nhiệm vụ, thì hi hi ha ha xoay người rời đi, đi được vài bước, còn nhịn không được quay đầu lại nhìn Thâm Lam và Hạ Xuyên, cười thảo luận mấy câu mới lại quay đầu đi tiếp.

Laura vui vẻ, nói với Hạ Xuyên và Thâm Lam: “Mấy cô nàng đó còn rất thích hai cậu.”

Lúc trước ở trong thế giới khủng long, Laura cũng sẽ không nói như vậy với hai người bọn họ. Khi đó hoàn cảnh tồi tệ, không khí áp lực, mà Thâm Lam và Hạ Xuyên hiển nhiên là người dẫn đầu, bộ dạng hai người không cười không nói lời nào một lạnh lùng, một hung hãn, nhìn qua vô cùng không dễ thân cận, khiến cho Laura không dám nói quá nhiều.

Nhưng sau đó chị ta phát hiện nội tâm hai người này cũng không cứng rắn giống như biểu hiện trên mặt, hơn nữa lại gặp lại nhau ở loại địa phương này, bầu không khí còn rất dễ dàng hài hòa, nhất thời cảm thấy thân cận không ít.

Nghe xong Laura trêu đùa, Hạ Xuyên dùng vẻ mặt không nói gì nhìn chị ta, mới vừa muốn nói, đã bị Thâm Lam đi trở về chọc chọc eo.

Hạ Xuyên: “…”

Từ sau khi quay về ở bờ sông phát hiện Hạ Xuyên sợ ngứa bên hông, Thâm Lam đặc biệt thích dùng phương thức này khiến cho anh chú ý, cũng không biết là tật xấu gì.

“Tay anh rảnh rỗi?” Hạ Xuyên căng cứng cơ mỏng giữa hông, mặt lạnh liếc ngón tay của Thâm Lam, giống như Thâm Lam còn dám chọc tiếp, anh dám lấy đao băm chúng nó vậy.

Thâm Lam đương nhiên sẽ không tiếp tục thêm dầu vào lửa, mà cầm một phần váy da thú trong tay nhét cho Hạ Xuyên, nói: “Cho, thứ này mặc thoải mái, một thân này của cậu không ngại che chứ?”

Hạ Xuyên cầm váy da thú bị cố chấp nhét qua dùng vẻ mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua, sau đó trực tiếp dùng một bàn tay trùm nó lên trên đầu Thâm Lam, còn thuận thế vỗ vỗ đầu chó của hắn, nói: “Cám ơn, anh thích trần truồng cũng đừng lôi kéo tôi.” Nói xong vỗ vai Laura, thản nhiên nói: “Đi xem Allen.”

Thâm Lam: “…”

Laura ở một bên nhìn cười nửa ngày, cảm thấy hai người này ở cùng với nhau còn rất dễ đùa. Chị ta vốn lớn hơn hai người bọn họ mấy tuổi, nhưng ở trong thế giới trước, hai người kia biểu hiện khí thế ra ngoài quá mạnh mẽ, không hề có bộ dáng nhỏ hơn chị ta. Hiện tại thả lỏng rồi, chị ta lại cảm thấy hai người này thật giống em trai vậy.

“Chúng ta sẽ ở giữa mảnh đất kia.” Laura đưa tay chỉ về một hướng khác.

Náo loạn xong một hồi, lúc này Hạ Xuyên mới có thời gian nhìn rõ dáng vẻ trong thành vây ——

Phòng ốc nơi này thoạt nhìn càng giống túp lều, nóc nhà là hình nón, vừa nhìn chính là dùng nhánh cây, cỏ nhỏ và phiến lá rộng buộc thành, nhưng xếp rất dày, bó thành nhiều tầng, che mưa hẳn không thành vấn đề. Mặt tường bốn bên giống với tường vây bên ngoài, cũng dùng bùn cùng hòn đá kích thước không đều dính vào, trong đó có một mặt để lại một cánh cửa, nhưng cửa kia vừa hẹp vừa thấp, cư dân nguyên thủy nơi này đi vào chỉ sợ đều phải hơi cúi thấp đầu, càng khỏi nói đến người có vóc dáng cao lớn như Hạ Xuyên và Thâm Lam.

Phòng ở như vậy trong tường vây ước chừng có năm sáu chục cái, hoặc xa hoặc gần rải rác ở trong đó, liếc mắt đảo qua, còn khá đồ sộ.

“Nơi này hình như người càng cường tráng, ở càng gần bên ngoài.” Laura nói đến tập tục mà hai ngày ở đây đã phát hiện, “Tôi thấy có đôi khi bọn họ còn sẽ tranh nhau muốn chuyển ra ở bên ngoài, dùng việc này biểu hiện mình rất mạnh.”

Đang nói chuyện, một hán tử ở trần đột nhiên chạy tới, chỉ chỉ một gian phòng rất xa gần như kề sát tường vây cho Hạ Xuyên và Thâm Lam, sau đó ồn ào nói một đám loạn mã, cuối cùng đầu nghiêng sang bên trợn mắt, làm động tác đi ngủ hai mắt trợn trắng ngáy to, ý bảo hai bọn họ —— hai người tạm thời ở nơi đó.

Laura nở nụ cười: “Ngày hôm qua bọn họ tranh nhau ở chính là gian đó, cách người ở xa nhất, cách tường vây gần nhất, kẻ địch dã thú đột kích, là nơi đầu tiên xui xẻo.”

Hạ Xuyên: “…”

Thâm Lam: “…”